Chương 1
Chị Hai ơi! Chị Hai.Tiếng của Hoa Quỳnh vang lên làm cho Hoa Cúc phải giật mình chạy ra:– Gì mà gọi chị ghê thế?Hoa Quỳnh tủm tỉm cười, nhìn chị, rồi chu môi nói:– Hôm nay ngày là gì chị có nhớ không hả?Hoa Cúc tròn mắt suy nghĩ:– Là ngày gì chứ?– Ôi, chị quên thật rồi hả?Lắc đầu, Hoa Cúc nói vui:– Có nhớ đâu mà quên.Hoa Quỳnh vênh môi:– Chị quên thật vậy sao?– Quên là quên chứ sao lại thật giả hả?Hoa Quỳnh cười khúc khích:– Là ngày tròn một năm chị em mình gặp lại.Gật gật đầu, Hoa Cúc phá ra cười:– Ôi, vậy mà chị quên mất, Vậy tinh sao đây em?Chu môi phụng phịu, Hoa Quỳnh vờ giận:– Em thấy lúc này chị hay thơ thần lắm đó. Đâu còn nhớ đến những chuyện xung quanh nữa.Lườm em, Hoa Cúc chống chế.– Làm gì có, em đừng có nói oan cho chị à?– Thế bây giờ mình sẽ tổ chức thế nào?Phẩy tay, Hoa Quỳnh nói vui:– Chị khỏi bận tâm, em đã đặt sẵn hết rồi.– Giỏi vậy ta! Nhưng còn việc mời bạn bè thì sao?– Thế chị định mời ai?Theo em mời bao nhiêu khách?Ngẫm nghĩ giây lâu, Hoa Quỳnh nói với chị:– Bạn em, em mời rồi. Chị mời bạn chị đi!Lắc đầu, Hoa Cúc từ chối:– Có lẽ chị chẳng mời ai cả. Em cứ mời bạn mình đi.Hơi ngạc nhiên Hoa Quỳnh nhìn chị thắc mắc:– Sao vậy chị?Thì không mời chứ có sao?– Chị không vui hả?– Làm gì có.Hoa Quỳnh lại vô tư – Chị mời bạn trai đi nhé!Lườm em, Hoa Cúc lắc đầu:– Chị làm gì có bạn trai chứ.Bà Hoa Mai bước ra, thấy hai con vui đùa cùng nhau, bà cũng cảm thấy vui lây.– Sao hả? Nói chuyện gì mà xem ra vui thế?Hoa Quỳnh ôm cánh tay mẹ, cô nũng nịu:– Tại con đang bàn về việc tổ chức kỉ niệm ngày chị em con sum họp.– Vậy à!Hoa Quỳnh lắc lắc tay mẹ:– Cha sắp về chưa mẹ?Cốc nhẹ lên đầu con, bà Hoa Mai mắng yêu:– Con gái lớn rồi mà cứ mè nheo với cha mẹ mãi.Chu môi, Hoa Quỳnh phụng phịu:– Con chưa lớn mà mẹ!– Ra trường đi làm rồi mà chưa lớn nổi gì!Hoa Cúc xen vào:– Mẹ ơi! Nó còn nhỏ thật mà. Cứ hay nhõng nhẽo vậy là phải rồi.Bảo Thiên xuất hiện, làm cả nhà vui hẳn lên. Nhất là Hoa Quỳnh.– Anh Bảo Thiên, cứu bồ em với! Mẹ và chị Hai ăn hiếp em.Bảo Thiên mỉm cười lắc đầu:– Theo anh thấy chỉ có em mới làm cho mọi người phải lo lắng thôi.Sụ mặt, Hoa Quỳnh cằn nhằn:– Anh lại muốn phản lại em sao?Bà Hoa Mai lắc đầu:– Vậy mà bảo là con nít mà không chịu.Hoa Cúc mang nước ra mời mẹ và mời Bảo Thiên. Hoa Cúc lúc nào cũng vậy kín đáo và trầm lặng cả.Bảo Thiên chợt hỏi:– Hôm nay hai tiểu thư không đi chơi đâu sao?Hoa Quỳnh giành nói:– Em muốn đi, nhưng không có tài xế.Ngước nhìn Hoa Cúc, Bảo Thiên hỏi:– Vậy còn em Hoa Cúc!Mặc dầu không muốn nhưng cô vẫn phải đáp:– Em hả? em chỉ muốn ở nhà mà ngủ thôi.Bảo Thiên cười cười:– Ngủ nhiều coi chừng sẽ bị béo phì ra đó nghe!Hoa Cúc đưa cùm tay ra, cô bảo nhỏ:– Em ốm vầy, mập lên một chút cũng đâu có sao?Hoa Quỳnh rùng mình:– Mập ú thấy sợ lắm nghe chị Hai!Hoa Cúc lườm em:– Coi chừng em đó thì có.Bà Mai thở dài:– Mẹ vào nghỉ đây. Bảo Thiên ở lại chơi với hai em nhé!Hoa Quỳnh nói như giục Bảo Thiên:– Anh có làm thi xế cho em đi chơi được không?Đưa mắt nhìn Hoa Cúc, nhưng anh trả lời cho Hoa Quỳnh:– Dĩ nhiên là được rồi!Hoa Quỳnh như muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng cô đâu hiểu được tâm sự của hai người.Buổi tối Hoa Cúc đang xem ti vi thì có điện.– Alo! Hoa Cúc đây.Bảo Thiên mừng lắm, anh hỏi:– Em có rảnh không?Hoa Cúc nghe bối rối. Cô thật sự rất sợ. Câu duyên chị mà tình em nên cô cố gắng trả lời một cách tự nhiên:– Em hơi mệt một chút thôi!Thở dài, Bảo Thiên nói giọng buồn hiu:– Vậy thì em nghỉ di nhé!Hoa Cúc bặm môi cô khẽ đáp:– Vâng.Hoa Quỳnh từ bên trong chạy ra:– Chi hai, hôm qua em đi chơi vui lắm.Hoa Cúc quan tâm:– Đi những đâu mà vui đến vậy?Xua tay Hoa Quỳnh khoe:– Anh Bảo Thiên thật sự là người hiểu biết, anh ấy dẫn em đi rất nhiều nơi, nơi nào cũng thơ mộng và đẹp cả.– Vậy à?– Phải chi có chị thì vui biết mấy.Hoa Cúc lắc đầu:– Biết đâu có chị lại không vui.– Sao vậy?– Em không thấy giữa hai chị em mình có sự cách biệt hay sao?– Là thế nào?– Em thì thích nhộn nhịp ồn ào, còn chị thì chỉ thích những nơi yên tĩnh thôi sao?Hoa Quỳnh triết lí:– Sống như vậy sẽ mau già. Cuợc sống chán ngắt đó thỗi.Mỉm cười Hoa Cúc giải thích:Đó cũng do ông trời ban phát cho mỗi người mỗi cá tính em ạ!Hoa Quỳnh phá lên cười:– Chị học khoa tâm lí thật chẳng sai tí nào cả.Cốc lên đầu em một cái, Hoa Cúc lừ mắt:– Em khéo nói ghê nhỉ.– Ủa, bộ không phải sao chị?– Đúng, nhưng mà đúng cho riêng em đấy.Hoa Quỳnh cười khúc khích:– Chị nói chuyện nghe hay ghê!Ngoảnh mặt đi nơi khác Hoa Cúc than:– Thôi, muốn nhờ vả gì thì nói mau đi. Đừng có lòng vòng nữa.Mở tròn mắt nhìn chị, Hoa Quỳnh ngạc nhiên:– Hả, đến sự suy nghĩ trong đầu em chị cũng đọc được hay sao?Hoa Cúc cười pha trò:– Em quên chị là nhà tâm lí hay sao?Vỗ tay, Hoa Quỳnh kêu lên:– A, chị chịu nhận rồi nha!– Không chịu, em làm chị cũng sẽ phát khóc lên thôi. Nào chuyện gì nói đi.Chìa ra khúc vải thật đẹp mà loại đắt tiền nữa. Hoa Quỳnh hỏi chị:– Theo chị vải này em nên may kiểu gì?Hoa Cúc cầm vải lên xem, chị tấm tắc khen:– Công nhận, em có cặp mắt tinh tường thật. Chọn vải rất đẹp.Chu môi, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Chị nghĩ là em chọn sao?Hoa Cúc nhìn sững em, nhưng Hoa Quỳnh bận cúi xuống nhìn vải nên không thấy sự thay đổi trên khuôn mặt chị mình. Cô vô tư nói tiếp:– Anh Bảo Thiên mua tặng chợ em đó!Hoa Cúc cười gượng gạo:– Bảo Thiên cưng em ghê nhỉ!Tủm tỉm cười, Hoa Quỳnh lại nói:– Anh ấy còn hỏi em có thích mua gì nữa không. Em ngại quá nên lắc đầu từ chối.– Em ngại gì chứ.Hoa Quỳnh đỏ mặt, cô chống chế.– Thôi thì cũng không có gì, tại em sợ anh ấy cười.– vậy hả?Bỏ vải xuống bàn, Hoa Cúc giục:– Dẹp đi em, rồi đi ngủ, kẻo sáng mai dậy muộn!Chẳng hiểu sao Hoa Quỳnh ngoan ngoãn. Hoa Cúc nhìn em mà nghe nhoi nhói con tim. Đêm ấy Hoa Cúc cứ trằn trọc mãi, cô không ngủ được. Sáng hôm sau, Hoa Cúc chuẩn bị đến nơi làm thì Hoa Quỳnh luống cuống nói với chị:– Chị ơi, xe của em nó xẹp rồi!Hoa Cúc hơi nhíu mày, cô lo lắng thật sự:– Vậy rồi sao, hay em đi taxi nhé!Cô lắc đầu quầy quậy:– Không, em không đi taxi.– Vậy em lấy xe chị đi nhé?Chu môi, cô vẫn lắc đầu:– Em không quen.Vậy thì sao đây?Hoa Quỳnh ngập ngừng:– Hay chị .... điện cho anh Bảo Thiên đến rước em.Hoa Cúc tần ngần nhìn em:– Làm như vậy có tlện không em?– Gì mà không tiện chỉ nhờ một chút thôi mà. Nha chị!Hoa Cúc đành lấy máy ra. Cô gọi Bảo Thiên:– Có gì không em?Hoa Cúc thở dài:– Hoa Quỳnh nhờ anh chở nó đến công ty giúp đó – Sao thế?– Xe ủa nó bị xẹp rồi. Anh nhớ đến, nó đang chờ!Báo Thiên đáp:– Ừ, anh sẽ đến ngay!Tắt máy, Hoa Cúc nói với em:– Em chờ, anh ấy đến rước em ngay thôi.Mặt tươi hẳn lên, Hoa Quỳnh gật đầu:– Em cám ơn chị!– Hừm Bảo Thiên vừa tới, Hoa Quỳnh liền lên xe. Cô giục:– Nhanh lên anh, trễ giờ của em rồi đó.Bảo Thiên cười cười:– Sao hả? Biết nghiêm túc giờ giấc bao giờ thế.Tự nhiên, Hoa Quỳnh cho hai tay qua eo anh, cô ôm chặt:– Đến lúc nào đó người ta cũng phải sửa đổi thôi.Bảo Thiên pha trò:– Em mà sửa đổi tánh thì đất nước này hoà bình yên vui hạnh phúc.– Ứ, ừ anh cứ chọc em hoài – Thôi đi cô nhóc cứ mè nheo mãi thế sẽ ế chồng đấy!Ôm anh mạnh hơn, Hoa Quỳnh lí nhí:– Em đâu có thèm lấy chồng.– Trời đất, chắng lẽ em muốn trở thành bà cô ế chồng sao?– Kệ em!Bảo Thiên cười hì hì:– Nè, đừng có nói vậy nghe đến lúc các bạn em lấy chồng hết rồi thì đừng ở đó mà khóc đó Hơi dựa vào lưng anh, Hoa Quỳnh rủ rì:– Em sợ lấy chồng rồi sẽ không được anh cưng chiều nữa.– Ai nói thế! Anh đã nói rồi mà, anh sẽ cưng chiều em dài dài luôn.– Suốt cả cuộc đời luôn hả?– Em có chịu vậy không – Dĩ nhiên là em chịu rồi!Cả hai đến cổng công ty nơi mà Hoa Quỳnh đang làm. Bảo Thiên cho dừng xe:– Vào đi em!Hoa Quỳnh còn chần chờ:– Chiếu làm sao em về được.– Thì đón taxi mà về!Chu môi, Hoa Quỳnh phụng phịu:– Em không thích, anh đưa đi thì phải rước em về nhà.Bảo Thiên đâu thể từ chối, nên anh đành phải gật đầu:– Vậy chiều em chờ anh đến rước nhé!Tươi tắn nụ cười, Hoa Quỳnh gật mạnh đầu:– Vâng! Bye nghe.Bảo Thiên cho xe chạy đi rồi mà Hoa Quỳnh vẫn còn đứng nhìn theo. Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai:– Ê nhỏ đang nhìn gì mà ngẩn người ra thế?Giật mình Hoa Quỳnh quay lại tròn mắt nhìn bạn:– Mi làm ta hết cả hồn.– Dù có thế thì cũng nên trả lời cho ta đi chứ.– Trả lời gì cơ!– Mi đang ngóng ai vậy?Hoa Quỳnh lắc đầu:– Có ngóng chờ ai đâu.Bảo Trân cười tủm tỉm:– Mi đừng nói với ta là mi đợi ta nhé!Có lối thoát nên Hoa Quỳnh chợp luôn câu nói của bạn:– Sao đi sớm vậy chứ?– Mi nói ai?Véo vào hông bạn, Hoa Quỳnh cằn nhằn:– Người ta nói chính là mi đó!Bảo Trân tròn mắt:– Sao hả, mi nói đến ta đó sao?– Hừm Chẳng lẽ ta nói với mình ta nghe!Cả hai cùng cười vang rồi nắm tay bước vào công ty. Gặp ngay Nhật Huy:– Xin chào buổi sáng!Hoa Quỳnh thúc vào hông bạn:– Chào mi kìa.Bảo Trân từ chối:– Không đâu, chào mi thì có.Hoa Quỳnh cố nặn ra nụ cười chào lại Nhật Huy:– Chào!Nhật Huy thấy Hoa Quỳnh vui vẻ nên nhân dịp ấy nói luôn:– Trưa nay mình đi dùng cơm trưa chung nhé Hoa Quỳnh!– Hỉ?Bảo Trân nhắc lại:– Nhật Huy rủ mi đi ăn trưa đấy!– Vậy hả?Nhật Huy nhìn cô như cô chờ đợi:– Ừ, nhé Hoa Quỳnh.– Ừ nhưng với một điều kiện.Nhật Huy gật mạnh đầu:– Điều kiện gì cũng được.– Trưa phải có Bảo Trân cùng đi nữa nhé!Nhật Huy cười vui vẻ:– Tưởng chuyên gì, chuyện ấy dễ thôi mà.Hoa Quỳnh cố tình muốn chấm dứt câu chuyện nên xua tay:– Nhất trí vậy đi nha!Bảo Trân cằn nhằn cô nắm đi o nói làm việc. Chuyện hai người sao lôi ta vào cuộc.Liên quan đến mi đó.Sao hả?– Anh ta rủ mình đó chỉ là cái cớ mà thôi.Nhăn mặt Bảo Trân hỏi:– Là sao?– Là muốn rủ mi nhưng không dám mở lời. Nhờ ta nói hộ đó.Bảo Trân vờ kêu lên:– Ôi, nhỏ này khéo vẽ vời thì thôi.Hoa Quỳnh lắc đầu:– Rồi đây mi sẽ biết thôi!Vậy là Bảo Trân thấy vui vui trong lòng. Cô náo nức chờ đến bữa cơm trưa.Buổi tối cả gia đình tụ tập tại phòng khách. Hoa Quỳnh ngồi nhích lại gần mẹ hơn. Cô hơi ngả đầu lên vai mẹ:– Mẹ, bộ mẹ định gả chồng chị hai thật sao?Thở dài, bà Hoa Mai lắc đầu:– Đúng vậy, nhưng chị hai con chưa chịu.Ngó chị hai một cách ngưỡng mộ, Hoa Quỳnh chặt lưỡi:Tốt số lắm mới lấy được chồng giàu. Sao chị từ chối?Hoa Cúc nhìn em, cô lắc đầu từ chối:– Tại chưa muốn bị ràng buộc mà thôi.Lườm em, Hoa Cúc chối:– Làm gì có, em khéo nói quá vậy hả?– Thường thì vậy mà!Ngó em, Hoa Cúc nói đùa:– Hay em sợ chị không lấy chồng rồi lâu lắm mới tới lượt em hả?Hoa Quỳnh không phải vừa, cô ta tinh nghịch nói:– Chắc vậy đó.Bà Hoa Mai lườm con gái:– Ăn với nói.Hoa Quỳnh lại ôm vai mẹ:– Con chỉ đùa thôi mà. Sau này con sẽ chẳng lập gia đình đâu. Con sẽ ở bên cạnh mẹ.Sỉ tay lên trán cô, bà Mai mắng yên:– Thôi đi cô, ở đó mà nói. Coi chừng hối không kịp đấy.Chu môi, Hoa Quỳnh bẽn lẽn:– Con nói thật mà mẹ.Nãy giờ ngồi nghe mẹ con nói chuyện, ông Phan Bình xen vào:– Thôi thôi đi cô, ở đây chẳng ai ép cô nói đâu nhé.Hoa Quỳnh nhìn cha, cô kêu lên:– Ôi, cha nghiêng về phía ai thế nhỉ?Ông lắc đầu hăm he:– Coi chừng đó, ta sẽ gả con trước đấy.Giẫy nẫy, Hoa Quỳnh kêu lên:– Không, con nhất định không chịu vậy đâu.Mọi người cùng cười về thái độ ngây thơ của cô Bà Mai lắc đầu trấn an:– Mà cũng chưa tới lượt con đâu mà lo!Hoa Quỳnh ngả vào lòng mẹ:– Mẹ, con không chịu đâu.Rốt cuộc bà Hoa Mai nói với chồng:– Chuyện hôn nhân của con hãy để cho nó tự lựa chọn đi anh ạ!Ông Phan Bình gật gù đồng ý, nhưng ông vẫn nói:– Dù sao thì gia đình bên ấy cũng ân nghĩa với mình. Chúng ta nói sao cho khỏi phải buờn vui, và từ đây chúng ta còn phải làm ăn với họ.Bà Hoa Mai nói một câu công bằng:– Hãy để tự chúng tìm hiểu với nhau đi. Chuyện làm ăn mà lôi con vào cuộc cũng tội cho nó.Hoa Cúc nhìn mẹ, cô thầm câm ơn người mẹ đã thấu hiểu được lòng con cái.Cha đã dìu mẹ vào phòng. Còn lại hai chị em, Hoa Quỳnh bước đến ngồi sát bên chị:– Em thấy anh Khải cũng tốt lắm mà chị.Hoa Cúc thì thầm:– Dù có tất cách mấy, nhưng không hợp thì cũng đành thôi!– Chị không yêu anh Khải thật sao?Hoa Cúc mỉm cười nhìn em:– Chẳng lẽ là không?– Nói vậy lời em nói lúc nãy là đúng.– Điều gì vậy?– Chị có người yêu rồi!Thở dài Hoa Cúc chối từ:– Làm gì có chứ?Hoa Quỳnh dọa:– Nhất định em sẽ tìm ra người ấy của chị.Hoa Cúc bảo đùa:– Em lo chuyện của em kìa.– Chuyện em có gì phải chứ.Hoa Cúc quay mặt vào trong cô như cố xua đi suy nghĩ trong đầu mình:– Đi ngủ được rồi em.Hoa Quỳnh vẫn nấn ná:– Còn sớm mà chị hai?Sỉ tay lên trán em Hoa Cúc mắng yên:– Sáng dậy không nổi là đừng có trách chị đó nhé!Hoa Quỳnh nhe răng cười:– Ngày mai chủ nhật, em cũng phải dậy sớm thôi.Nói thì nói vậy, Hoa Quỳnh cũng đứng lên, nắm tay chị:– Vào ngủ đi chị!Cười cười Hoa Cúc hỏi:– Sợ rồi hả?Rùng mình Hoa Quỳnh làm như sợ lắm:– Em sợ nhất là cái véo tai của chị.– Sợ thì hãy cố mà dậy sớm.Hoa Quỳnh ngồi lại, cô nhìn chị nói vui:– Cũng may là chị chỉ học khoa tâm lí người lớn. Nếu là cô giáo thì lũ học trò của chị sẽ bị véo tai ào ào.Phì cười trước câu nói trẻ con của em, Hoa Cúc lắc đầu:– Em thật là con nít.Hoa Quỳnh phụng phịu:– Em ghét ai gọi mình là con nít lắm đó. Kể cả anh Bảo Thiên.Hơi quay lại nhìn em, Hoa Cúc hỏi:– Anh ấy hay gọi em là con nhóc lắm sao?– Ừ, thấy ghét ghê!Hoa Cúc tỏ ý bênh vực anh:– Em dễ thương, anh ấy thương như em út mới nóí vậy.Trùm kín đầu, Hoa Quỳnh ậm ừ:– Em hổng cho anh ấy gọi vậy đâu.– Có gì mà em phâi cấm. Đó là thể hiện tình cảm của người lớn dành cho người nhỏ.Hoa Quỳnh mở mền ra, ca cãi lại:– Nhưng em đâu còn nhỏ nữa.– Nghĩa là em đã lớn!– Chị nghĩ sao?Mỉm cười, Hoa Cúc vuốt ve:– Chị nghĩ, em có thể lấy chồng trước chị được rồi đó.Giãy nẫy, Hoa Quỳnh phản ứng:– Em không chịu, em không chịu ...Cười giòn, Hoa Cúc vỗ vỗ lên vai em:– Vậy mà còn đòi làm người lớn! Nhóc ơi! Là nhóc.Chu môi, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Nhưng em không muốn mọi người gọi là nhóc đâu.Hoa Cúc nằm xuống, kéo luôn cả Hoa Quỳnh:– Thôi ngủ được rồi đó!Hoa Quỳnh ngoan ngoãn nghe theo, cô kéo chăn lên tận ngưc. Nhắm mắt lại, phút chốc cô đã đi vào giấc ngủ. Còn Hoa Cúc thì mãi trăn trở không tài nào ngủ được.Buổi sáng, Bảo Thiên đang loay hoay bên chiếc xe của mình. Anh lau lau chùi chùi vừa huýt sáo bản nhạc vui. Thì Bảo Trân chạy ra:– Anh hai đi chưa, cho em quá giang với.Bảo Thiên nhìn em gái rồi gật đầu:– Vậy cũng được nhưng mà xe em đâu?Bảo Trân xua tay:– Để qua đêm mà nó bị xẹp rồi.– Lại là xe xẹp nữa ư?– Anh nói gì vậy?– À không, em chuẩn bị anh đưa đến đó.Bảo Trân khẩn trương.– Vậy thì em vào sửa soạn nghe!Bà Ngọc Minh bước ra, dáng vẻ qúi phái, bà lên tiếng:– Hai anh em chẳng chịu ăn sáng sao?Bảo Thiên xem đồng hồ rồi đáp lời bà:– Con vào chỗ làm ăn cũng được mà mẹ.Bà Ngọc Minh tỏ ý không hài lòng:– Ăn như vậy làm sao mà đủ chất, mẹ sợ hai đứa bây lại phải mang chứng bệnh đau bao tử đấy.Bảo Trân vừa bước ra đã mẹ kêu ca về vấn đề ăn uống, cô đã lên tiếng:– Tụi con biết tự lo cho mình rồi xin mẹ đừng quá lo lắng vậy.Bà Ngọc Minh nói như hờn mát:– Mẹ biết rồi, các con của mẹ nay đã lớn. Nghĩa là không còn cần mẹ chăm sóc nữa.Bảo Trân le lưỡi nhìn anh cầu cứu:– Mẹ ơi, tụi con lúc nào cũng cần có mẹ bên cạnh để chăm sóc cả. Mẹ đừng buồn, tụi con sẽ vẫn còn quấy rầy mẹ luôn đó:Biết con muốn nói để lấy lòng mình, bà Ngọc Minh thấy vui lòng, nên gật gù:– Mẹ chỉ nới vậy thôi. Đi làm đi kẻo trễ.Vậy là Bảo Thiên cùng Bảo Trân đi ra cổng. Bảo Thiên nói với em.– Người già hay hờn mát em nhớ cẩn thận lời nói một chút.Bảo Trân cười khúc khích sau lưng anh. Cô nói tránh sang chuyện khác:– Anh hai ơi, giữa hai chị em Hoa Quỳnh và Hoa Cúc anh sẽ chọn ai?Biết em mình chuẩn bị tấn công, Bảo Thiên lắc đầu:– Ê, hôm nay sao hỏi lạ vậy cô nương?– Nhưng anh trả lời cho em đi.– Chuyện bí mật con tim ai có thể đem ra mà nói được chứ?Bảo Trân dọa:– Ơ, nói như vậy mai mốt đừng hòng mà nhờ vả em đó.Bảo Thiên cười khì:– Nhỏ này hôm nay làm sao vậy hả?Ngồi phía sau, Bảo Trân như muốn nhón lên:– Nhưng em lại thích Hoa Cúc hơn. Chị ấy hiền và nghiêm túc. Rất đáng làm chị dâu.Bảo Thiên nói đùa:– Vậy còn Hoa Quỳnh?– Cô ấy trẻ con, xốc nổi lắm. Cô ấy không thể làm cô dâu như mong muốn đâu.Bảo Thiên lại nói:– Nhưng nhà mình cần gì phải làm dâu chứ em! Đã có người ăn kẻ ở rồi mà.Bảo Trân lo lắng hỏi anh:– Chẳng lẽ anh đã chịu nhỏ Hoa Quỳnh.Lắc đầu Bảo Thiên từ chối:– Làm gì có.Bảo Thiên cho xe tấp vào, anh lại cằn nhằn:– Ở nhà cho sung sướng chẳng chịu. Lại muốn đi làm cho vất vả chơi.Lắc đầu Bảo Trân phận bua:– Ở nhà buồn muốn chết đi được anh hai ạ.Cô bước xuống xe còn ngoái đầu nhìn lại:– Có nhắn gì không anh hai?Bảo Thiên làm động tác khoát tay. Anh lắc đầu rồi cho xe chạy đi.