Tóc ngắn, tóc dài - Chương 01
Chương 1 Thằng Tần ngồi bệt trước hành lang, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay bưng lấy cằm. Trên cằm một chút là đôi mắt. Đôi mắt đó lúc này đang nhìn xa xăm. Đó là tư thế của một nhà thơ. Cuộc đời thằng Tần rồi sẽ liên quan đến chuyện thơ phú, nhưng chuyện đó sau này mới xảy ra. Còn bây giờ thì nó chỉ trông giống nhà thơ thôi. Trong lớp, Tần, Dưỡng và Hiền Hòa là một "bộ ba", đi đâu cũng dính nhau như sam, giờ ra chơi nào tụi bạn cũng bắt gặp ba đứa nó cặp kè đấu hót ở căng-tin. Nhưng hôm nay, Tần không thích tán gẫu nữa. Nó không thích chỗ đông người. Nó thích ngồi một mình hơn. Ngồi một mình thì được yên tĩnh, được tha hồ nghĩ đến... nhỏ Minh Trung. Tần chẳng rõ mình thích Minh Trung tự lúc nào. Nếu xét theo lý, nó không thể nào thích nhỏ Minh Trung được. Mà không chỉ riêng nó, bất cứ đứa con trai nào cũng vậy thôi. Chẳng thà thích một đứa con gái không có gì đặc biệt, ai lại đi thích một "bà chằn" hét ra lửa. Tại Minh Trung là lớp phó kỷ luật mà. Thế mà một ngày Tần phát hiện ra mình rất thích nhìn Minh Trung. Minh Trung và Tần cùng tổ 1. Tần ngồi ngay sau lưng Minh Trung, nên thực ra nó chỉ nhìn thấy lưng con nhỏ này thôi. Trong cơ thể người ta, cái lưng không thể biểu cảm bằng gương mặt. Nhưng Tần lại không nghĩ thế. Nhất là trên lưng Minh Trung chảy dài một suối tóc óng ả, đen mượt và Tần tin chắc là nó rất mềm. Lớp phó kỷ luật Minh Trung quản lý lớp bằng "bàn tay sắt". Nó rất giống ông Bao Công "thiết diện phán quan" trong phim Bao Thanh Thiên, đứa nào gây ồn ào trong lớp là mặt nó hầm hầm, thoắt cái đã đen sì như... Bao hắc tử. Minh Trung còn hơn ông Bao Công ở chỗ nó luôn luôn thủ sẵn một cuốn sổ tay trong cặp sách. Đứa nào ương bướng, thấy nó rút phắt cuốn sổ ra ghi ghi chép chép (hoặc làm bộ ghi ghi chép chép) là lập tức xanh mặt riu ríu một bề. Một đứa con gái hách xì xằng như vậy lẽ ra ngoại hình phải hao hao một võ sĩ quyền Anh mới phải. Đằng này lớp phó kỷ luật Minh Trung chẳng hề giống con trai chút nào. Chính vì nó yểu điệu thướt tha mới chết... thằng Tần. Tần cứ ngồi chống cằm nghĩ ngợi vẩn vơ. Nó ngạc nhiên phát hiện ra rằng một đứa con trai nếu ngồi sau lưng một đứa con gái suốt từ ngày này sang ngày khác thì thế nào cũng có lúc đứa con trai đó thích đứa con gái đó. Rồi ngay sau đó nó lại đau đớn phát hiện thêm: từ chỗ thích một đứa con gái đến chỗ làm cho đứa con gái đó cũng thích lại mình là một quãng đường xa xôi diệu vợi, thậm chí chẳng ai biết con đường đó nằm ở chỗ nào để mà dọ dẫm đặt chân lên. Tần nghĩ và nghĩ, đầu ong ong, một lúc nó cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa. Óc nó lúc này giống như miếng bọt biển đã vắt hết nước, sắp sửa vón lại thành cục. - Làm gì ngồi đó vậy Tần? Ra ngoài này chơi đi! Tần giật mình ngoảnh lại phía có tiếng gọi, thấy Hiền Hòa đang đưa tay ngoắt nó. Thằng Dưỡng đứng chống nạnh bên cạnh Hiền Hòa, oang oang: - Bữa nay mày làm sao vậy hả Tần? Dĩ nhiên Tần biết mình đang "làm sao" rồi. Nhưng nó lại không thể nói cho hai đứa bạn nó biết nó đang "làm sao". - Tao có làm sao đâu! - Tần liếm môi, uể oải đáp. Dưỡng nhìn Tần lom lom: - Mày ngồi như con gà rù thế kia mà bảo không làm sao à? Tần lại nhát gừng: - Ờ. - "Ờ" là sao? - Thằng Dưỡng đá chân vào không khí, hừ mũi - Mọi ngày mày có như thế đâu! Hên cho Tần, ngoài thằng Dưỡng phổi bò nó còn có một đứa bạn thân nữa là nhỏ Hiền Hòa. Nhỏ Hiền Hòa hỏi êm như ru: - Chắc Tần ốm hả Tần? Tần mừng rơn, nó sờ tay lên trán, nhanh nhẩu đáp: - Ờ, bữa nay tôi thấy trong người sao sao ấy. Con nhỏ Hiền Hòa hiền hòa tới đó là đẹp rồi. Nó lại muốn hiền hòa hơn nữa làm Tần phát khổ: - Để mình và Dưỡng dìu bạn lên phòng y tế nha? Tần lắc đầu nguầy nguậy: - Thôi, thôi, khỏi! - Hay Hiền Hòa chạy lên phòng y tế xin thuốc nhức đầu cho Tần? Nhỏ Hiền Hòa vẫn chưa chịu buông tha khiến thằng Tần nghe con nhỏ này nhiệt tình xin thuốc nhức đầu cho mình mà từ chỗ không nhức đầu tí ti ông cụ nào nó đâm ra muốn nhức đầu thiệt luôn. - Tôi đã nói khỏi cần mà! Tần sầm mặt xẳng giọng khiến nhỏ Hiền Hòa ngẩn ra một lúc rồi lếch thếch bỏ đi, bụng ngơ ngác không hiểu tại sao nó tốt với thằng Tần đến thế mà thằng này lại nổi cáu lên với nó. Dưỡng lật đật khua chân đuổi theo nhỏ bạn, an ủi: - Đừng thèm để ý đến nó, Hiền Hòa! Chắc bữa nay nó bị làm sao rồi! ° ° ° Thằng Dưỡng nói vậy là để an ủi nhỏ Hiền Hòa thôi. Nó sợ con nhỏ này buồn. Không ngờ ra chơi vô thằng Tần chứng minh là nó có "bị làm sao" thật. Cô Mừng dạy môn vật lý mới chép đề bài Quy tắc hợp lực song song cùng chiều lên bảng, chưa kịp quay mặt xuống đã nghe một tiếng "Úi da" vang lên chói tai như súng nổ. Cùng với cô, cả lớp đều quay phắt về hướng phát ra âm thanh khủng khiếp đó. Đã không nhìn thấy thì thôi, khi đã nhận ra đứa nào dám "làm loạn" trong giờ học như vậy, mọi cái miệng đều há hốc, và dĩ nhiên mọi con mắt đều trợn ngược. Vì thủ phạm gây ra vụ ầm ĩ đó là đứa không ai ngờ tới: lớp phó kỷ luật Minh Trung. Lớp phó Minh Trung vừa sợ vừa giận, cả vừa ngượng, mặt nó thoạt xanh thoạt đỏ y như bảng đèn điện tử đang liên tục đổi màu. - Gì thế Minh Trung? - Cô Mừng gấp cuốn sách trên tay lại, ngơ ngác hỏi, cái giọng ngỡ ngàng của cô cho biết đến lúc này cô vẫn không tin những gì mình vừa nhìn thấy. Minh Trung rụt rè đứng lên, cắn môi: - Thưa cô, bạn nào chọc em ạ? Cô Mừng đảo mắt một vòng khắp lớp rồi lại nhìn Minh Trung, mày nhíu lại: - Em nói rõ hơn chút đi! Minh Trung liếc ra phía sau một cái rồi ngước nhìn cô giáo, méc: - Em đang tựa lưng ra đằng sau, không biết bạn nào chơi nghịch giật mạnh cái bàn làm em giật bắn cả người ạ. Ngồi bàn phía sau có Tần, Hiền Hòa và Dưỡng. Người khờ khạo nhất cũng biết thủ phạm là một trong ba đứa đó chứ không ai vô đây. - Em nào vừa kéo bàn thế? - Cô Mừng quét mắt qua ba gương mặt lúc này trông ngây thơ trong sáng như ba thiên thần. Không đứa nào trong ba đứa trả lời. Cô Mừng gằn giọng: - Phải em không, Dưỡng? Dưỡng đứng lên: - Thưa cô, không phải em ạ. - Phải em không, Hiền Hòa? Hiền Hòa nhỏm người khỏi ghế: - Thưa cô, nãy giờ em bận chép đề bài ạ. Ánh mắt cô Mừng cuối cùng dừng lại trên bộ mặt thật như đếm của thằng Tần: - Thế thì là em Tần rồi! - Oan cho em lắm, cô ơi! - Tần gần như rên lên - Em mà kéo bàn lát nữa em ra đường thế nào... Nó chưa kịp nói hết bốn chữ "xe cũng cán em", cô Mừng đã nạt: - Em đừng có thề thốt lung tung! Cô nhún vai: - Cả ba em không em nào kéo bàn, chẳng lẽ cái bàn tự chuyển động? - Dám lắm cô ơi! - Thằng Lâm bô bô - Thưa cô, biết đâu cái lưng của bạn Minh Trung đã tạo một lực ma sát lên mặt phẳng của cạnh bàn và khi lực ma sát đó đạt đến giá trị cực đại thì cái bàn hết chịu nổi... - Em phát biểu linh tinh gì đó, Lâm! – Cô Mừng trừng mắt về phía cuối lớp - Em có muốn đứng lên như ba bạn này không? Thằng Lâm bị dọa, rụt cổ nín thinh. Cô lại rọi mắt lên gương mặt đang cố làm ra vẻ oan ức của thằng Tần: - Em là tổ trưởng tổ này phải không? - Dạ. Tần gật đầu, nó mừng rỡ nói thêm: - Cô cũng biết rồi đó. Là tổ trưởng, em phải làm gương chứ đâu có chơi nghịch như... mấy bạn ngồi cùng bàn. Tần nhơn nhơn khi tìm ra lý do chạy tội, bất chấp ánh mắt Hiền Hòa và thằng Dưỡng đang nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô Mừng khoan thai: - Hay lắm! Vậy bây giờ em tiếp tục làm gương cho các bạn đi nhé. - Là sao ạ? - Tần thao láo mắt. - Là em đứng tại chỗ cho đến hết tiết học của cô. Nếu không phải đang đứng trước mặt cô giáo, Tần đã nhảy vọt lên. Không nhảy được, nó chắp hai tay trước ngực, giọng gần như tru tréo: - Ôi, thế thì oan cho em quá, cô ơi! Cô Mừng nghiêm mặt: - Em là tổ trưởng, trong tổ xảy ra chuyện lộn xộn mà em không biết thì phải đứng ra chịu trách nhiệm chứ. Oan gì mà oan! Cô vẫy tay: - Dưỡng và Hiền Hòa ngồi xuống đi! Lần này, không để cho Tần kịp nài nỉ, cô Mừng lướt mắt qua các dãy bàn, cao giọng: - Các em lật tập ra. Thằng Tần biết như vậy là "án" đã tuyên, không mong gì xoay chuyển được nữa. Nó liếc qua bên cạnh, thấy thằng Dưỡng và Hiền Hòa đang chúi vào nhau thì thầm gì đó rồi bật cười rúc ra rúc rích, người nó đâm ra nhột nhạt như có kiến bò. Thực sự thì Tần thấy mình chả oan tí nào: chính nó là thủ phạm vụ lùm xùm vừa rồi. Nó cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Nó thích nhỏ Minh Trung nhưng không biết phải làm gì hay nói gì. Thấy con nhỏ này tựa lưng vào cạnh bàn, nó bỗng nảy ra ước muốn làm cho con nhỏ này giật mình chơi. Đó là cách "bày tỏ tình cảm" của nó. Mà trên trái đất này chắc cũng chỉ có nó là đứa con trai duy nhất nghĩ ra cách bày tỏ tình cảm theo kiểu "bạo lực" như vậy. Khi thò tay kéo bàn quả thực thằng Tần hổng nghĩ ngợi sâu xa gì hết. Đó chỉ là phản ứng có tính bột phát. Chỉ đến khi bị cô Mừng phạt đứng suốt tiết vật lý nó mới đau khổ nhận ra nó sẽ bị mất điểm thê thảm trong mắt nhỏ Minh Trung. Con nhỏ này là lớp phó kỷ luật, rất ghét những trò nhố nhăng như vừa rồi. Ủa, mà nó có biết mình là thủ phạm không nhỉ? Chắc là không! Nó đâu có mắt đằng sau lưng! Ý nghĩ đó giúp Tần nhẹ nhõm cho đến tận giờ ra về. Sở dĩ tác giả viết "cho đến tận giờ ra về" mà không viết "cho đến tận cuối đời" vì tiếng chuông tan học vừa vang lên, nhỏ Minh Trung đã lập tức quay phắt lại phía sau, xoáy mắt vào mặt thằng Tần: - Khi nãy ông chơi trò gì du côn vậy? Lớp phó kỷ luật Minh Trung xưa nay vẫn kịch liệt lên án kiểu xưng hô "ông", "bà" trong lớp học. Bữa nay nó kêu thằng Tần bằng "ông", lại mắng thằng này là "du côn", chứng tỏ nó đang giận lắm. Tần nhận ra ngay điều đó, miệng rối rít: - Tôi có làm gì đâu! Mặt Minh Trung vẫn hầm hầm: - Ông tưởng tôi không biết ông kéo bàn hả? Tần vẫn chối bai bải: - Không phải tôi mà. - Xì! Con trai gì mà dám làm không dám nhận! Buông một câu đầy khinh miệt, Minh Trung xách cặp đi thẳng một mạch ra cửa, bỏ mặc thằng Tần đứng thộn mặt như ngỗng phía sau.