Cửa hàng bánh kẹo - Chương 01
Lúc đó là năm giờ chiều. Tiểu Long đang trên đường đến nhà Quý ròm. Bữa nay nó định nhờ thằng bạn thân của nó chỉ nó cách mày mò computer. Nhà Tiểu Long không có computer, học môn tin học nó toàn phải học trong phòng máy của nhà trường. Học trò nhiều, máy ít, phải chia nhau ra thực hành. Có hôm giành nhau với tụi bạn cả buổi, đến khi ngồi được vô máy đã nghe chuông reo hết tiết, Tiểu Long tức anh ách. Sáng nay cũng vậy. Cô Bé Ba dạy tin học bảo hai trò một máy. Tiểu Long được phân chung một máy với thằng Gia Nghĩa, nhưng thằng Gia Nghĩa ngồi cắm đầu vọc máy từ đầu đến cuối, gần hết tiết mới giao máy lại cho Tiểu Long. Tiểu Long bấm bấm gõ gõ chừng vài cái, chưa đâu ra đâu đã phải đứng dậy xách đít đi ra, nhường chỗ cho học sinh lớp khác. Tiểu Long túm áo thằng Gia Nghĩa ở cửa phòng, mặt đỏ bừng: - Mày chơi ăn gian hả mày? Gia Nghĩa trưng bộ mặt ngây thơ: - Ối, mày nói gì oan cho tao thế? Nãy giờ tao học chứ đâu có chơi! - Mày ngồi ôm cứng cái máy không chịu nhả ra mà bảo là không ăn gian hả? Gia Nghĩa gãi cổ, nhe răng cười hì hì: - Ờ, tao mê học quá nên quên béng mày ngồi bên cạnh. Nó phẩy tay, giọng biết lỗi: - Thôi, lần sau tao nhường cho mày ngồi máy trước! Gia Nghĩa nói vậy, Tiểu Long chỉ biết ngậm bồ hòn. Nó muốn vặc lại “Mày đừng có xạo ke! Lần sau chắc gì cô Bé Ba xếp tao với mày thành một cặp” nhưng cuối cùng lại thôi. Tại nó thật thà nghĩ “Rủi cô lại phân mình với nó vào chung một tổ thì sao há?”. Tiểu Long buông áo Gia Nghĩa, chạy lại túm áo Quý ròm: - Nhà mày có máy, chiều nay tao qua chơi, mày chỉ cho tao bài bữa nay nhé? Quý ròm ngạc nhiên: - Chứ nãy giờ mày làm gì? Bài bữa nay dễ ợt! “Giao tiếp với hệ điều hành Windows” giống như trò chơi dành cho con nít thôi mà. Tiểu Long giận dỗi: - Trò chơi dành cho con nít chứ đâu có dành cho tao. Đầu tao đã mít đặc, lại bị thằng Gia Nghĩa chiếm mất cái máy suốt tiết học. Quý ròm sực nhớ hoàn cảnh khó khăn của bạn mình. Tiểu Long nhà nghèo, trong khi bao nhiêu đứa được ba mẹ sắm computer thì với gia đình Tiểu Long, đó là một sự xa xỉ. Gần đây nhà nó gắn máy điện thoại đã là một cố gắng lớn. Lần nào gặp Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long cũng hớn hở khoe “Anh Tú anh Tuấn tao bảo tháng tới sẽ mua cho tao và nhỏ Oanh cái computer”. Nhưng hết tháng này đến tháng khác, lời hứa của hai ông anh song sinh vẫn chưa thấy thực hiện. Tiểu Long khoe chán, riết rồi không buồn nhắc gì đến chuyện đó nữa. Lòng Quý ròm bất giác chùng xuống. Nó nhìn bạn, giọng bùi ngùi: - Ờ, chiều mày chạy qua nhà tao đi. Mày “giao tiếp” với tao trước, rồi “giao tiếp với hệ điều hành Windows” sau. Quý ròm thương bạn, nhưng không bỏ được tật bông phèng. Tiểu Long toét miệng cười: - Năm giờ nhé! Khi nói như vậy, Tiểu Long không nghĩ chiều đó nó không tới nhà Quý ròm. Đúng ra thì nó định tới. Nó đang đi trên đường mà. Nhưng đang lóc cóc đạp xe, ánh mắt Tiểu Long chợt bắt gặp một đám nhãi trạc tuổi nó đang đánh nhau bên hè phố. Cảnh bọn trẻ đánh lộn đánh lạo ngoài đường chẳng phải là chuyện gì lạ, Tiểu Long gặp hoài nên nó chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thản nhiên đạp xe đi. Nhưng rồi Tiểu Long bỗng cảm thấy ngờ ngợ. Nó nhớ hình như bọn đánh nhau có bốn đứa. Ba đứa xúm vào đập một đứa. Máu “hiệp sĩ” của con nhà võ chợt nổi dậy. Tiểu Long tặc lưỡi: “Không được rồi! Bọn này ỷ đông hiếp yếu!” và vội vàng quay xe lại. Đúng là ba đứa đang hè nhau nện một đứa thật. Đứa bị bao vây mặc chiếc pull màu trắng lúc này đã vấy bẩn nhiều chỗ, nó vẫn cố gắng đánh trả nhưng mỗi lần thoi trúng đối phương được một cái là nó lập tức lãnh đủ cả ba cú đánh cú đá vào người, tiếng bình bịch vang lên như giã gạo. Bị ba đứa kia dồn vào chân tường và tấn công dồn dập, thằng áo trắng càng lúc càng thất thế, Tiểu Long thấy rõ nó mấy lần định vùng chạy nhưng không thoát. Tiểu Long bật chống xe đánh tách, hét lớn: - Ê! Dừng tay! Nghe tiếng quát giật, ba thằng kia ngơ ngác quay lại nhìn. Nhận ra kẻ vừa lên tiếng là một thằng nhãi cỡ mình, thằng đứng giữa hừ mũi: - Mày là ai mà láo thế? Thằng bên trái cười hềnh hệch: - Trời! Tao tưởng công an chứ! Hóa ra là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch! - Mày muốn gì? - Thằng bên phải hất hàm, rồi nó ngửa bàn tay, ngoắt ngoắt - Nếu muốn nát nhừ như tương thì nhào vô! Tiểu Long sầm mặt, chưa kịp đáp trả, đã nghe thằng thứ tư kêu: - Ê, Tiểu Long! Thằng thứ tư là thằng nhãi bị đánh. Tiểu Long giật mình nhìn sang, giật mình thêm cái nữa khi nhận ra nó là thằng Gia Nghĩa. - Ủa, mày hả Gia Nghĩa! - Tiểu Long thảng thốt - Mày đi đâu mà để bọn mất dạy này vây đánh vậy? Gia Nghĩa đang ấp úng, thằng đứng giữa đã nhào vô Tiểu Long, gầm lên: - Mày nói ai là mất dạy hả, thằng kia! - Coi chừng, Tiểu Long! Thằng Gia Nghĩa quýnh quíu hét, nhưng rồi miệng nó há hốc ra. Tiểu Long nhanh nhẹn dạt qua một bên, tay trái gạt cú đấm của đối thủ, chân phải vung lên. “Bộp” một cái, cú đá trúng ngay be sườn thằng đứng giữa khiến thằng này cúi gập người ôm bụng rên: - Thằng này có nghề, tụi mày ơi! Như hai mũi tên, hai thằng còn lại lập tức bay vô từ hai bên. Nhưng chưa kịp đụng đến chéo áo của đối thủ, tụi nó đã thấy mắt hoa lên. Tiểu Long vọt lên không, mỗi chân đá về một phía. Nó đá mạnh đến mức ống quần bọc gió kêu “rẹt, rẹt”. Đám đánh nhau đâu có đứa nào biết “song phi cước” là tuyệt chiêu nhờ đó Tiểu Long thành danh. Vừa nghe hai tiếng “bộp, bộp”, Gia Nghĩa dụi mắt một cái đã thấy hai thằng kia văng ra hai hướng, đứa nào đứa nấy đang ôm vai nhăn nhó. Tiểu Long nhếch mép nhìn đối phương: - Tụi bay ba đứa đánh một mà không thấy xấu hổ hả? Ruột nở từng khúc, Gia Nghĩa khoái chí “đế” vô: - Có ngon thì lấy một đánh ba như thằng bạn tao nè! Ba thằng kia biết mình không phải là đối thủ của Tiểu Long, len lén cúi xuống lượm dép, lẳng lặng chuồn êm. À quên, tụi nó không chuồn êm. Chạy một đỗi xa, dường như chưa hết ấm ức, một thằng quay lại chửi đổng: - Đồ... đồ... Nó chưa kịp nghĩ ra phải nói “đồ” gì cho hả tức, thằng Gia Nghĩa đã toét miệng cười: - Đồ “cậy ít hiếp đông” phải không, Xường? oOo Thằng Xường ở gần nhà Gia Nghĩa. Nhà Gia Nghĩa là cửa hàng bán bánh kẹo. Cách đây mấy hôm, nhỏ Bảo Ngọc, em gái thằng Xường, chạy qua mua kẹo, gặp thằng Gia Nghĩa liền trố mắt lên: - Ủa, sao anh ở đây? Tới lượt thằng Gia Nghĩa trố mắt: - Mày hỏi lạ! Tao không ở nhà tao thì tao ở đâu! - Ý em không phải vậy! - Nhỏ Bảo Ngọc nhăn mũi - Tại em nghe anh Xường nói chiều nay ảnh với anh đi đăng ký học thêm tin học ở trung tâm dạy nghề nào đó mà! Gia Nghĩa cười hê hê: - Làm gì có chuyện đó! Thằng Xường nó bịa ra để lấy tiền đi thụt bi-da đó. Nó chuyên môn đánh bi-da độ, tao còn lạ gì! - Đánh bi-da độ là sao? Gia Nghĩa nhún vai: - Là đánh bi-da ăn tiền chứ là sao! Như đánh bạc vậy mà! Gia Nghĩa lim dim mắt, ngâm nga: - Cờ bạc là bác thằng Bần, Cửa nhà bán hết, tra chân vào cùm! Nhỏ Bảo Ngọc thót bụng lại, mồ hôi ứa ra lấm tấm trên trán. Lòng nó như thiêu như đốt. Tại thằng Gia Nghĩa cố tình đổ dầu vô lửa mà. - Eo ôi, anh nói gì nghe ghê quá! - Bảo Ngọc rụt cổ - Anh không xạo em đó chứ? Anh Xường chơi bi-da ăn tiền thiệt hả? - Mày không tin thì thôi! - Gia Nghĩa cười khảy, Bảo Ngọc làm nó tự ái quá - Chuyện đó cả khu phố này ai cũng biết hết, chỉ có ba mẹ mày không biết thôi. Thực bụng, thằng Gia Nghĩa chẳng ghét gì thằng Xường. Cũng chẳng định tâm hãm hại thằng này. Tại thằng Xường trước. Thằng Xường tự nhiên lôi nó vô chuyện đi học thêm. Thằng Xường cố tình biến nó thành “đồng minh” trong chuyện đánh lừa ba mẹ. Cho nên nó tức mình khai huỵch toẹt những hành vi bất hảo của thằng này. Gia Nghĩa không ngờ những lời tố cáo của mình khiến thằng Xường bị ba mẹ nó cho một trận nên thân. Sau đó ba mẹ nó lên trường hỏi thăm, phát hiện thằng Xường chuyên cúp tiết đi thụt bi-da. Lại thêm một trận bầm mình bầm mẩy nữa. Thằng Xường xoa mông, khóc hu hu “Thù này không trả không phải là người”. Từ bữa đó, Xường rủ thêm hai đứa bạn nữa, suốt ngày rình rập thằng Gia Nghĩa. Con nhà Gia Nghĩa vô tâm, quên khuấy mất cuộc trò chuyện với Bảo Ngọc, cứ tỉnh bơ lơn tơn ngoài phố. Tới ngày thứ ba thì bị bọn thằng Xường chộp được. Gia Nghĩa kể tới đó, đột ngột thò tay bá vai Tiểu Long: - May mà mày tới kịp! Nếu không chắc bữa nay tao giống như cái mền rách. Tiểu Long nhìn vết bầm trên mặt bạn, tặc lưỡi: - Mày đã giống cái mền rách lắm rồi! Gia Nghĩa xoa tay lên gò má, xuýt xoa: - Ờ, tao nghe hơi đau đau. Nó chợt đập bốp một cái vô lưng Tiểu Long: - Chà, mày đánh nhau hay ghê! Cứ như trong phim ấy! Gia Nghĩa năm ngoái học lớp 9A2 trường Thống Nhất. Nó đâu có biết Tiểu Long là con nhà võ. Nếu thấy Tiểu Long dùng đầu chọi bể gạch, chắc mắt nó còn lé xẹ hơn nữa. Tiểu Long nãy giờ vẫn dắt xe đi bên cạnh bạn. Nghe Gia Nghĩa bốc mình lên mây, nó mỉm cười leo lên yên: - Tao đi nhé! Gia Nghĩa lật đật chụp tay bạn: - Từ từ đã! Tiểu Long trấn an: - Mày yên tâm đi! Tao nghĩ tụi thằng Xường không dám đụng tới mày nữa đâu! Biết bạn hiểu lầm, Gia Nghĩa rối rít thanh minh: - Tao đâu có sợ tụi thằng Xường! Tao chỉ sợ em gái tao! - Mày sợ em gái mày? - Tiểu Long dựng mắt lên - Là sao? Mặt Gia Nghĩa xịu xuống: - Em tao mà nhìn thấy tao như thế này, chắc chắn nó sẽ méc ba mẹ tao. Gia Nghĩa càng giải thích, Tiểu Long càng thấy đầu mình kêu ong ong. Mặt nó nghệt ra: - Chuyện đó thì liên quan gì đến tao? Gia Nghĩa toét miệng cười: - Bây giờ mày về nhà tao chơi, em tao có hỏi, mày nói là khi nãy mày chở tao đi chơi chẳng may va phải gốc cây hay cột điện gì đó nên mặt mày tao mới “đẹp ra” như thế này. Tiểu Long gật gù: - Ờ, mẹo này hay đấy! Đang xiêu xiêu, Tiểu Long bỗng lắc đầu quầy quậy: - Không xong rồi! Va phải gốc cây sao chỉ có mỗi mình mày bầm mặt? - Ối trời, sao mày thật thà thế! - Gia Nghĩa kêu lên, lại vỗ lưng bạn một cái nữa - Này nhé! Xe đâm vào gốc cây nhưng đâm nhè nhẹ thôi. Mày chống chân được, xe chỉ loạng quạng chứ không ngã. Chỉ có tao ngồi sau là văng xuống đường... - Tao hiểu rồi. - Tiểu Long chớp mắt - Mày thông minh ghê. Hóa ra mày bịa chuyện giỏi không thua gì Quý ròm. Gia Nghĩa sung sướng: - Thế bây giờ mày về nhà tao nhé? - Về ngay bây giờ ấy à? - Tiểu Long ngập ngừng hỏi lại, chợt nhớ đến cái hẹn với Quý ròm. Thấy bạn có vẻ do dự, Gia Nghĩa hấp tấp nói thêm: - Ừ. Mày giúp tao đi, rồi mai mốt đến giờ tin học tao nhường máy cho mày suốt hai tiết luôn, tao chỉ ngồi bên cạnh xem mày học thôi. Tiểu Long liếm môi: - Nhưng chắc gì tuần tới cô Bé Ba sẽ xếp tao với mày vào chung một nhóm? - Chuyện đó mày để tao lo! - Gia Nghĩa nhún vai - Tao sẽ xin cô. Nghe tao mếu máo một hồi thế nào cô cũng xiêu lòng. Năn nỉ là nghề của tao mà! Tưởng nó khoe nghề gì, lại khoe nghề năn nỉ! Ý nghĩ trong đầu khiến Tiểu Long bất giác phì cười. Gia Nghĩa nhìn chăm chăm vào mặt Tiểu Long, không biết thằng này cười chuyện gì, lại sốt sắng bổ sung: - À, tao quên nói với mày. Nhà tao bán bánh kẹo. Mày về nhà tao, tao lấy kẹo cho mày ăn!