Hoa tỉ muội - Chương 01
Chương 1 Quý ròm vừa đi vừa ca cẩm: - Thế là mất béng nủa tháng hè! Trái vơi vẻ mặt râu rĩ của Quý ròm, Tiểu Long cười tươi như hoa: - Nhưng trong nửa tháng đó, tụi mình dã làm được khối việc. Ông Sáu Cảnh đã cảm ơn mày rối rít, còn đem gà tới tận nhà cho mày nấu cháo, dem chuối cho mày ăn tráng miệng.... - Tao chả ham!- Quý ròm bứt tóc- Bây giờ người làng này gặp tao ai cũng một diều "thưa ngài" hai diều "chào ngài", tao ngại quá. Hoàn cảnh Quý ròm rơi vào quả là oái oăm. Lần trước, nó trừ tà ma ỏ xóm duới, tên tươi đã nổi như cồn. Lần này, nó tiếp tục đánh đuổi bọn quỷ một giò trên Xóm Đầu Cầu, danh tiếng lại vang lừng hơn nưa. Bây giờ bọn ròm ra đừơng, già trẻ lơn bé đều nhìn nó bằng ánh mắt nể vì, Kính cẩn. Điều đó làm Qúy ròm bực quá thể.Ở quê Tiểu Long, nguời ta không còn coi nó là mọt đứa trẻ nữa. May mà Tắc kè Bông và thằng Luợm biết chuyện, tụi nhóc Xóm duới cũng biết sơ sơ nên nó chưa đến nỗi hoá thành thần thánh trong mắt mọi người. Cũng như dạo khám phá ra bí mật bên trong ngôi nhà ma trên dồi cắt cỏ, lần này Quý ròm cũng không thể kể sự thật đằng sau những chuyện ma quái này cho ai nghe. Nếu lần trước nó không mướn chi Cam phải xấu hổ với người làng thì lần này trước hêt nó không muốn ông Sáu Cảnh đuổi hai chị em con nhỏ hái điều ra khỏi nhà, sau nữa nó không muốn ông gây khó dễ cho hai thằng nhãi quán nước. Với thím Năm Sang, dĩ nhiên "ngái pháp sư " không giấu. Nhưng sau khi kể xong, nó cẩn thận dặn thím đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Thím biết rồi! Thím Năm Sang mỉm cười, thì ra ma quỷ nơi nha ông Sáu Cảnh là do người ta giả dạng? - Dạ. Thế chuyện ma quỷ đốt đèn bày tiệc trên đồi cắt co dạo nọ thì sao? Cũng là do người ta giả luôn hả cháu? - Dạ, không....không ạ! Quý ròm giật bắn, bọn quỷ trên đồi cắt cỏ la quỷ thật đấy thím ạ! Nói song, thấy thím Năm Sang nhíu mày vẻ như muốn hỏi tiếp, Quý ròm vội vàng lỉnh mất. Bây giờ nghĩ lại, Quý ròm vẫn còn hốt.Nó buồn bực đá chân vào mô đất ven đường: Lần sau tao nhất định không nhận lời "trừ tà ma" cho bất cứ người nào nưa! Tiểu Long cười hích hích: - Đó là mày nói thế thôi! Đã là "Pháp sư", hễ nghe nơi nào có ma là chân tay lập tức ngứa ngáy liền hà! Câu nói trêu của thằng mập khiến Quý ròm càng thêm điên tiết. Nó cau có thò tay vặt mạnh một cành huỳnh anh chìa ra ngoài hàng rào một ngôi nhà ven đường, xẳng giọng: - Còn lâu! Tao đã nói rồi, lần này tao sẽ...... Giọng nói của một đứa con gái lanh lảnh cất lên cắt ngang câu nói của Quý ròm: - Ai chơi kỳ vậy? Tự nhiên lại bẻ cành cây của người ta! Nghe tiếng trách móc, Quý ròm và Tiểu Long giật mình quay đầu nhìn dáo dác. Phát hiện một đứa con gái đang đứng thấp thoáng sau hàng rào, Tiểu Long khẽ giật tay Quý ròm: - Chết mày rồi! Con nhỏ áo vàng đang đứng trong sân ngó ra kia kìa! Quý ròm cũng vùa kịp nhìn thấy người vùa cự nự mình. Nếu đó là một thằng nhãi, chắc Quý ròm sẽ vặc lai vài câu rồi bỏ đi luôn. Nhưng khổ nỗi, với một đứa con gái thì Quý ròm không thê giở thói du côn du kề ra dược. - Tôi lỡ tay tí mà! - Quý ròm ve vẩy cành huỳnh anh trên tay, bối rối đáp - Tại tôi tưởng đây là cây..... mọc hoang! - Nói thế mà không biết mắc cỡ! - Đứa con gái cất giọng cười nhạo - Cây trong bờ rào người ta mà tưởng cây mọc hoang! Quý róm đỏ mặt; - Thì đã bảo la tưởng mà! Chứ ai nói là cây mọc hoang thật đâu! Con nhỏ áo vàng dường như muốn gây sự với quý ròm đến cùng. Nó "xì" một tiếng: - Tưởng cũng không được! Chả ai lại tưởng như thế cả! Ở quê thằng Tiểu Long sao lại có những đứa con gái khó chịu đến thế nhỉ? Quý ròm hậm hực nghĩ bụng va vứt cành huỳnh anh xuống đất, hừ mũi nói: - Thôi, cho tôi xin lỗi vậy! Noi xong, Quý ròm hất đầu ra hiệu cho Tiểu Long và hai đứa lật đật quay mình như chạy trốn. - Ê, ê, bạn gì ấy ơi! - Con nhỏ áo vàng rối rít gọi - Khoan đi đã! Cực chẳng đã Tiểu Long va Quý ròm đành phải dừng bước.Quý ròm ngoảnh cổ, nhăn nhó hỏi: - Gì nữa? - Bạn nhặt cái cành cây khi nãy lên đi! Quy ròm chột dạ: - Chi vây? - Bạn đem vào đây cho tôi Lại còn thế nữa! Quý ròm khẽ làu bàu và đua mắt nhìn Tiểu Long ra ý hỏi. - Nhìn gì mà nhìn! - Tiểu Long thở dài - Đem vào cho nó đi. Khi đặt chân qua cổng rào, Tiểu Long va Quý ròm phát hiện trong sân không chỉ một đúa con gái. Còn một con nhỏ áo tím nữa đang ngồi nhặt rau muôngchỗ ngách cửa. Con nhỏ này nãy giờ chắc đã chứng kiến mồn một cảnh con nhỏ áo vàng "hành hạ" bọn quý ròm nên vùa nhác thấy hai đứa này rụt rè đặt chân qua cổng, no quay mặt đi chõ khác tủm tỉm cười. Nụ cười của con nhỏ áo tím lam Quý ròm ứa gan. Nhưng đang "sa cơ thất thế", nó chảng biết làm gì ngoài viec đỏ bung mặt. Con nhỏ áo vàng chỉ tay vào chiếc nong phơi cạnh bơ rào, nói: - Bạn đặt cành huỳnh anh vô chiếc nong đó giùm tôi đi! Quý ròm lật đật làm theo mệnh lệnh của đối phương. Lúc này nó chỉ mong thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng sư đời không đơn giản như Quý ròm nghĩ. Nó khom người dặt cành cây xuống, vừa đứng thẳng lưng lên, con nhỏ áo vàng đã lắc đầu quầy quậy: - Ai lại đặt nằm như vậy! phải đặt đứng lên! Quý ròm méo xệch miệng. Từ trước đến nay, chưa bao giờ nó lâm vào hoàn cảnh giở khóc giở cười như vậy. Trước đây chỉ toàn nó triêu chọc người ta chứ chưa từng bị người ta quay như quay dế thế này. Sư việc lại diên ra ngay trước mũi thằng Tiểu Long càng khiến nó mất mặt nam nhi quá thể! Trong khi Quý ròm lưỡng lư không biết có nên làm theo lời "sai bảo" của đối phương hay không thì một tiếng nói thình lình cất lên: - Trời đất, "ngài pháp sư" đây mà! Sao cháu vô lễ với "ngài" thế hả? Quý ròm quay lại, thấy một bà cụ lọm khọm đang đứng vịn cánh cửa ngó ra. - Chào bà ạ!- Quý ròm và Tiểu Long vội khoanh tay chào Bà cụ mỉm cười hiền lành: - Da, không dám, Hai đứa cháu của tôi trẻ người non dạ, mong các ngài rộng lượng bỏ qua cho..... Thái đô cung kính của bà cụ làm quý ròm ngượng ngạp quá xá cỡ. Nó gãi tai, ấp úng: - Da, da.....không có gì đâu ạ! Nó càng ngượng ngập hơn khi nghe con nhỏ áo vàng đứng bên cạnh lẩm bẩm: - Bà làm như mấy "ngài pháp su" non choẹt này không trẻ người non dạ vậy! Tự nhiên lại thò tay bẻ.... Gọi la lẩm bẩm chứ thực sự con nhỏ nay cố ý nói lớn cho mọi người nghe thấy.Nhưng may cho Quý ròm, cái con nhỏ ác nhơn đó không có dịp nói hết cái câu "vô lễ" của mình. Bắt gặp cái trừng mắt của người bà, nó vội im thít. Bà cụ quay sang Quý ròm va Tiểu Long: - Mời các ngài vô nhà uống nước! Muốn thoái thác nhưng sơ bất kính, Quý ròm đành phải theo bà cụ vào nhà. Tiểu Long không biết làm gì hơn là lẽo đẽo theo sau. - Bà ơi, cháu không phải la pháp sư đâu! Vùa ngồi xuống ghế, Quý ròm đẵ nói ngay. Nó đã quyết định rồi. Nó không thể đẻ tình trạng này kéo dài mãi được. _ Ngài không nên khiêm tốn như thế!- Bà cụ hấp háy mắt- Chuyện ở đồi cắt cỏ dạo trước rồi chuyện ở nhà ông Sáu Cảnh mới đây... Không để bà cụ nói hết câu, Quý ròm lật đật phân bua: - Những chuyện kỳ quái đó là do người ta bày ra hết đấy bà ạ! Chả phải ma quỷ gì đâu. - Ngài nói vậy là sao?- Bà cụ ngơ ngác - tôi chả hiểu gì cả. Quý ròm khoa tay: Bà oi, như thế này này! Chuyện bon quỷ một giò đốt đèn bày tiệc trên đồi cắt cỏ lẫn chuyện chúng ném đá lên nóc nhà ông Sáu Cảnh đều là do người la lén lut bày ra cả thôi. Cháu và các bạn cháu đã cất công theo dõi và bắt quả tang bọn giả ma giả quỷ này khiến bọn chúng phải dừng tay, chỉ co thế thôi chứ cháu co biết trừ tà ma là gì đâu. - Thì ra la vậy! - Bà cụ thỏ ra - Thế mà cả làng cứ đồn đãi cháu là pháp sư cao tay ấn nhất nước, từng tốt nghiệp trên núi Tà Lơn, khiến bà cứ tưởng thật. Quý ròm cười xoà, thấy bà cụ trước mặt trở lại xưng "bà" và kêu nó bằng "cháu", nó khoái chí vô kể. - Bà cũng thấy rồi đấy, nếu là pháp sư thật thì phải nghiêm trang đạo mạo ghê lắm chứ đâu có bẻ cành cây nhà người ta để đến nỗi bị hoạnh hoẹ đủ điều. Thấy Quý ròm thùa cơ nói xiên xỏ, con nhỏ áo vàng ngồi hóng chuyện nãy giờ trên bộ ván gần đó khẽ "hừ" một tiếng: - Bẻ cây của người ta không bị bắt đền là may, ở đó mà than với thở. - Này, này, cháu đừng có bắt nạt bạn như vậy chứ! Bà cụ quay lại la cháu. Rồi bà đứng lên vui vẻ nói với bọn quý ròm: Các cháu ngồi đây choi, để bà múc chè lên ăn.