Giải thưởng lớn - Chương 01
Chương 1 Sáng nay thằng Lâm lại quậy. Hôm qua, thằng Đặng Đạo ngủ gục trong giờ sinh vật, bị cô Hạ Huệ phạt đứng cho đến khi có trống đổi tiết. Cô bảo đứng chép bài cho tỉnh ngủ. Chuyện chỉ có vậy thôi mà sáng nay, tụi bạn vừa lục tục vào lớp đã thấy trên bảng có hai câu thơ chọc ghẹo: “Ở nhà chẳng ngủ cho say. Vô lớp ngủ ngày là đít con voi”. Hôm thi hoạt cảnh lịch sử, tổ 3 diễn tích vua Quang Trung cỡi voi tiến đánh đồn Ngọc Hồi, Phước và Đặng Đạo đóng vai “voi”. Phước làm hai chân trước, Đặng Đạo làm hai chân sau. Sau vụ đó, thằng Lâm hay trêu Đặng Đạo là “đít voi”. Hoạt cảnh Hưng Đạo vương gặp Phạm Ngũ Lão của tổ 4 cũng có voi, nhưng đứa đóng hai chân sau là nhỏ Hiển Hoa nên thằng Lâm không dám hó hé. Nó chừa con voi của Trần Hưng Đạo chỉ trêu con voi của Quang Trung. Nhưng trêu bằng miệng là một chuyện, còn đặt thành vè và chép lên bảng là chuyện hoàn toàn khác, trầm trọng hơn nhiều. Thực ra, chuyện Đặng Đạo ngủ gà ngủ gật trong giờ học không phải chỉ mới xảy ra hôm qua. Cả tuần lễ nay, tụi bạn không hiểu sao Đặng Đạo cứ ngồi nghe giảng một lát là mắt díp lại. Chỉ trừ giờ toán của thầy Hiếu và giờ văn của cô Trinh là Đặng Đạo cố gượng chống lại cơn buồn ngủ. Còn tới các môn khác, nó cứ nghếch mắt nghe giảng chừng năm mười phút là cái cần cổ lại nhịp lên nhịp xuống. Khổ nỗi, Đặng Đạo ngồi ngay bàn đầu, giữa thằng Bá và nhỏ Vành Khuyên, nên nó thức hay ngủ, thầy cô đều thấy rõ mồn một. Khổ nỗi, Đặng Đạo ngồi ngay bàn đầu, giữa thằng Bá và nhỏ Vành Khuyên, nên nó thức hay ngủ, thầy cô đều thấy rõ mồn một. Cô Nga dạy sử, thầy Quảng dạy địa, cô Kim Anh dạy hóa học đều kêu nó chạy đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi vô học tiếp. Hôm qua, cô Hạ Huệ cũng bảo nó đi rửa mặt. Nhưng sau khi rửa mặt vô, thấy trong người mát mẻ quá, nó khoái chí gục đầu ngủ tiếp nên cô Hạ Huệ tức mình bắt nó đứng suốt tiết học. Đặng Đạo thuộc tổ 4. Nhỏ Xuyến Chi vừa là lớp trưởng vừa là tổ trưởng tổ 4, uy đầy mình, nay thấy trong tổ có một đứa mê ngủ như Đặng Đạo, nó bực lắm. Bữa trước họp tổ, nó lôi Đặng Đạo ra phê bình sát ván. Đặng Đạo biết tội, nhũn như con chi chi, thành khẩn hứa sẽ sửa lỗi. Nhưng rồi mọi chuyện đâu lại vào đấy. Hôm trước Đặng Đạo hứa hẹn đủ điều, hôm sau nó chỉ làm mỗi một điều là ngủ. Lớp phó Vành Khuyên ngồi cạnh thúc khuỷu tay vô hông nó, cằn nhằn: - Hôm qua bạn hứa gì, nhớ không? - Nhớ. - Nhớ sao còn ngủ! - Cái miệng hứa chứ con mắt đâu có hứa! Câu trả lời ngang phè của Đặng Đạo làm nhỏ Vành Khuyên và mấy đứa trong tổ tức anh ách. Đứa nào cũng sợ thói ngủ gục của Đặng Đạo sẽ kéo tụt điểm thi đua của cả tổ xuống. Tức nhất dĩ nhiên vẫn là tổ trưởng Xuyến Chi. Đang ấm ức tên tổ viên bướng bỉnh, chưa biết làm sao, sáng nay bắt gặp mấy câu thơ trên bảng, mặt Xuyến Chi liền sa sầm. Nó liếc qua chỗ thằng Lâm: - Lâm phải không? - Gì cơ? - Lâm giả nai. - Bạn đừng làm bộ! - Nhỏ Xuyến Chi cau mày - Hai câu thơ trên bảng có phải bạn viết không? Lâm tỉnh rụi: - Tôi viết thì sao? Nhỏ Xuyến Chi nghiến răng: - Hôm trước bạn làm vè trêu bạn Tần, bị thầy Hiếu phạt đứng suốt hai tiết toán chưa tởn hả? Lâm cười nhăn nhở: - Hôm trước khác, hôm nay khác! Hôm trước bạn Tần bị ghẻ, thầy Hiếu bảo trêu chọc bệnh tật của bạn là không tốt. Còn hôm nay bạn Đặng Đạo chuyên ngủ gục trong lớp, tôi phê bình khuyết điểm để… giúp bạn tiến bộ kia mà! Thằng Lâm này đúng là bẻm mép. Nó trêu cợt người ta mà dám chống chế là giúp bạn tiến bộ. Ba đứa còn lại trong băng “tứ quậy” lập tức hùa theo. Quốc Ân bô bô: - Đúng rồi! Bạn Lâm chỉ muốn giúp bạn thôi! Hải quắn vỗ tay: - Hoan hô bạn Lâm! Bạn Lâm tốt với bạn quá xá! Còn Quới Lương thì đập bàn “thùng thùng”: - Đề nghị biểu dương khen thưởng bạn Lâm! Băng “tứ quậy” ồn ào khủng khiếp. Chúng nhao nhao bênh vực nhau khiến mấy đứa tổ 4 tức muốn xịt khói lỗ tai. Nhỏ Vành Khuyên “hứ” một tiếng: - Đề nghị kỷ luật thì có! Ở đó mà khen thưởng! - A ha! - Quới Lương chỉ tay vô nhỏ Vành Khuyên - Bạn là lớp phó mà đi bao che cho tật ngủ gục của tổ viên tổ mình hả! - Tôi chẳng bao che! Nhưng tôi không đồng ý với kiểu chọc phá của bạn! - Tôi không chọc phá! - Lâm nghinh mặt - Tôi chỉ góp ý xây dựng! Thấy đối phương cãi chày cãi cối, nhỏ Vành Khuyên tức lắm. Nó chỉ tay lên bảng: - Góp ý xây dựng mà kêu người ta là… là… Nói tới đây, Vành Khuyên đâm ngắc ngứ. Là con gái, nó không đủ can đảm thốt ra cái từ thô lỗ thằng Lâm viết trên bảng. Lâm biết tỏng điểm yếu của đối phương, nhăn nhở hỏi tới: - Là gì? - Bạn Lâm đừng có càn rỡ quá đáng à nghen! Giọng thằng Tần thình lình vang lên khiến Lâm quay phắt lại. - Tưởng ai, thì ra Tần ghẻ! - Lâm cười hê hê - mày ở tổ 1, sao lại xen vào chuyện này? Hay mày muốn trả thù tao về chuyện hôm nọ? Ý thằng Lâm muốn nhắc đến lần nó cùng thằng Quốc Ân vẽ hình và đặt vè trêu cái đầu ghẻ của Tần. Tần chưa kịp đáp, nhỏ Hiền Hòa ngồi cạnh đã vọt miệng: - Đây không phải là chuyện của tổ nào! Đây là chuyện của lớp! Quới Lương bênh bạn: - Chính vì chuyện của lớp, bạn Lâm mới phê bình thẳng tật ngủ gục của bạn Đặng Đạo trên bảng đó chứ! - Thôi, được rồi! - Biết Quới Lương với Lâm là một cặp bài trùng, lại có hai đứa khác trong băng “tứ quậy” là Quốc Ân và Hải quắn sẵn sàng tung hứng, nhỏ Xuyến Chi không buồn tranh cãi nữa, nó thở ra một hơi dài - Để lát nữa cô Trinh vô, tôi sẽ chỉ cho cô những lời “góp ý xây dựng” của bạn Lâm trên bảng, xem cô nói thế nào! Lâm ưỡn ngực: - Đừng hòng dọa! Thằng này chả sợ! Lâm chỉ nói cho oai thế thôi. Khi tiếng trống vang lên, cả lớp lục tục ra sân xếp hàng, Lâm đã vù lên bảng, vội vội vàng vàng xóa béng hai câu thơ “giúp bạn tiến bộ” của mình.