Kính vạn hoa - Tập 10 - Cô giáo Trinh - Chương 01
Chương 1 Từ cổng trường Tự Do đi thẳng vào, vượt qua sân cờ là văn phòng ban giám hiệu. Bên tay trái là dãy nhà đậu xe của học trò. Bên tay phải là dãy phòng học đầu tiên của trường, bắt đầu cho một chuỗi phòng học tiếp theo nằm quanh sân sau. Phòng học thứ hai của dãy này chính là phòng học của lớp 8A4. Lúc này ở trong lớp nhỏ Hạnh đang ngồi một mình một bàn ngóng mắt ra cửa đợi Tiểu Long và Quý ròm. Thi học kì xong là Tiểu Long và Quý ròm len lén rủ nhau biến mất, chả báo với nhỏ Hạnh một tiếng. Chỉ đến khi ghé nhà bạn, nhỏ Hạnh mới biết Tiểu Long rủ Quý ròm về quê thăm ông. Chuyến đi âm thầm của hai đứa bạn quý này khiến cho nhỏ Hạnh tức anh ách, mặc dù trưa hôm kia Quý ròm có gọi về cho nó. Thực ra Quý ròm gọi cho nó cũng chả phải tử tế gì. Hai tướng về quê chả rõ đi đứng lạng quạng thế nào mà lại gặp ma gặp quỷ. Hốt lên, Quý ròm đành phải gọi về cho nó để hỏi thần chú trừ tà ma. Nhớ đến giọng điệu lo lắng của Quý ròm lúc gọi điện nhỏ Hạnh không khỏi bật cười. Lúc đó, nó nói ngay với với Quý ròm là những ngọn lửa màu xanh mà người làng trông thấy kia chắn chắn không phải là ma, đó chỉ là hơp chất phốt-pho thoát ra từ lòng đất và bốc cháy trong không khí thôi. Chả biết rốt cuộc hai tướng có dám tới tận ngôi nhà hoang để tìm hiểu không? Nhỏ Hạnh thầm nghĩ và nó lại nóng ruột nhìn ra ngoài cửa. Nói cho đúng, nhỏ Hạnh nôn nao đợi Tiểu Long không chỉ vì tò mò về câu chuyện ma quái kia. Nó mong chóng gặp hai người bạn của mình còn để háo hức thông báo một chuyện quan trọng. Và chính vì điều này mà nhỏ Hạnh thấp thỏm nãy giờ. Tụi bạn trong lớp lúc này hầu hết đã ra ngoài. Một số ngồi túm tụm trò chuyện trước hành lang, một số lảng vảng ngoài sân trước giờ trống chào cờ. Ở bàn trên chỉ còn Xuyến Chi xúm xít bên bên cạnh nhỏ Tú Anh, hai đứa đang loay hoay ngắm nghía mấy con tem quý Tú Anh mới sưu tầm được. Dãy bàn bên kia chỉ còn thằng Tần ngồi ôn bài phía trên và ở cuối lớp thằng Lâm đang nghịch ngợm gì đó dưới gầm bàn. Nhỏ Hạnh ngồi nhấp nha nhấp nhổm mãi đến giờ chào cờ mới thấy Quý ròm và Tiểu Long lò dò ôm cặp tới. - Tưởng ma bắt các bạn rồi chứ. – Nhỏ Hạnh nói dỗi. Quý ròm cười hì hì: - Trên đời này làm quái gì có ma. Nghe giọng điệu huênh hoang của Quý ròm, Tiểu Long khụt khịt mũi, tủm tỉm cười. Còn nhỏ Hạnh thì chớp chớp mắt, quên ngay hờn giận: - Bộ hai bạn có đến tận nơi xem xét hả? Quý ròm nhún vai: - Nếu không tới thì hôm trước tôi gọi điện về cho Hạnh làm gì. - Thế những ngọn lửa xanh là gì thế? – Nhỏ Hạnh không nén được thắc mắc – Có phải là phốt-pho bốc cháy không? Quý ròm được dịp ra oai: - Phốt-pho đâu mà phốt-pho. Hạnh đoán sai bét! - Thế nó là cái gì? Quý ròm nheo mắt: - Cũng là hóa chất. Nhưng không phải là phốt-pho. Rồi không để nhỏ Hạnh chờ đợi lâu, Quý ròm vung tay hào hứng thuật lại cuộc truy tìm nguồn gốc ngọn lửa ma của nó và Tiểu Long. Dĩ nhiên trong câu chuyện của Quý ròm, trước khi phát hiện được thủ phạm, nó và Tiểu Long phải vượt qua biết bao nhiêu là gian khổ, thậm chí suýt chết mấy lần trước móng vuốt của hùm beo và nọc độc của rắn rết sống lúc nhúc trên ngọn đồi "còn sót lại từ thời tiền sử" kia. Dẫu biết Quý ròm là chúa dóc tổ, nhỏ Hạnh vẫn tròn mắt hồi hộp theo dõi. Mãi đến cuối câu chuyện, khi Quý ròm ngập ngừng tiết lộ những bóng ma thường xuất hiện trong ngôi nhà hoang đó thật ra chỉ là một đôi nam nữ trong làng, nhỏ Hạnh mới bật cười khúc khích: - Vậy mà Quý dám bảo đó là ngọn đồi còn sót lại từ thời tiền sử. Nếu nơi đó mà nhiều rắn rết và hùm beo thì chả ai lên đó hẹn nhau lên đó chuyện trò. - Hạnh chả biết gì hết. – Bị đụng chạm tự ái, Quý ròm gân cổ – Người lớn khi đã thích nhau, họ chả sợ gì hết. Đang nói sực nhớ đến một bộ phim đang quảng cáo ngoài rạp, Quý ròm hăm hở vung tay: - "Chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa" kia mà. Thấy Quý ròm đem tên phim ra "trộ" nhỏ Hạnh, điệu bộ lại hùng hổ như thể ta đây kinh nghiệm đầy mình, Tiểu Long đứng bên cạnh ngứa miệng cà khịa: - Chà, coi bộ mày rành mấy chuyện này ghê há! Tiểu Long ít trêu bạn. Nhưng một khi đã trêu, nó trêu toàn câu cắc cớ. Đang hùng hồn "thuyết minh" về đề tài "tình yêu và cái chết", bị Tiểu Long bất ngờ "chêm" một phát, quai hàm Quý ròm bỗng cứng đơ. Nó đỏ mặt: - Tao… tao… May làm sao, đúng lúc đó tiếng trống báo hiệu chào cờ bỗng vang lên. Nếu không chả biết Quý ròm sẽ "tao, tao" đến bao giờ. Quý ròm không chỉ gặp may mỗi một lần. Cái may thứ hai là khi chào cờ vô, nhỏ Hạnh dường như quên béng mất những lời vung vít vừa rồi của bạn. Như đã nói ở trên, sáng nay nhỏ Hạnh nóng lòng đợi Tiểu Long và Quý ròm vì một lí do nghiêm trọng hơn việc dò hỏi tin tức mấy con ma trên đồi Cắt Cỏ kia nhiều. Vì vậy, tiết sinh hoạt lớp đầu tuần vừa bắt đầu được ít phút, nhỏ Hạnh liền nghiêng đầu về phía Quý ròm, thì thầm: - Quý thấy trong lớp mình có chuyện gì lạ không? Câu hỏi bất thần của nhỏ Hạnh làm Quý ròm ngớ ra một lúc. Rồi nó lắc đầu: - Có gì lạ đâu! Nhỏ Hạnh khẽ liếc lên bảng: - Cô Trinh ấy. Nghe nhỏ Hạnh "gợi ý", Quý ròm tò mò đưa mắt nhìn lên. Cô Trinh dạy môn văn, đồng thời là chủ nhiệm lớp 8A4. Cô có dáng người hơi gầy, đôi mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ buồn bã kín đáo, nhưng lúc nào cũng tận tuỵ với học trò, đặc biệt cô là một trong những giáo viên dạy văn hoạt bát và duyên dáng nhất trường. Tất nhiên bọn Quý ròm có thể lờ mờ đoán ra nỗi buồn của cô. Nhỏ Hạnh là học sinh xuất sắc môn văn, được cô Trinh rất cưng. Nó thường đến nhà cô chơi. Và nhờ nhỏ Hạnh kể lại, Tiểu Long và Quý ròm mới biết chồng cô đã mất cách đây sáu năm vì một cơn bạo bệnh. Hiện nay một nách hai con, cuộc sống của cô khá gian nan, chật vật. Nhỏ Hạnh bảo "Có lẽ vì vậy mà sắc diện cô kém vui tươi, chỉ khi lên lớp dạy dỗ bọn mình cô mới trở nên vui vẻ và sinh động thôi". Dĩ nhiên Tiểu Long và Quý ròm đồng ý ngay với nhận xét của nhỏ Hạnh. Một khi "nhà thông thái" đã "phán" thì khó mà sai chạy! Nhưng hôm nay nom cô Trinh có vẻ là lạ so với thường ngày. Cô ít nói, ít cười, đôi mày chốc chốc lại nhíu lại như đang phiền muộn điều chi. Vừa vào lớp, cô chỉ thông báo qua loa các kế hoạch trong tuần, như dặn dò học sinh phải đi học đều sau kì thi, phải đeo phù hiệu, khăn quàng, nhớ mặc đồng phục và nhất là không được mất trật tự khi chuyển tiết để học các môn thể dục, kĩ thuật và nữ công… Cô nói ngắn gọn trong vòng năm phút, sau đó nhanh chóng giao việc điều hành lớp cho ban cán sự. Nhỏ Hạnh là lớp phó học tập, nằm trong ban cán sự lớp. Vì vậy, cô Trinh vừa ra hiệu, nó vội vàng đứng lên. Nhưng trược khi ra khỏi chỗ ngồi, nó không quên nháy mắt với Quý ròm, ý bảo "Quý thấy chưa! cô Trinh hôm nay chẳng giống chút nào với cô Trinh mọi bữa". Không chỉ tiết sinh hoạt đầu tuần, tiết văn sau đó cũng diễn ra với vẻ buồn buồn tương tự. Tiểu Long là đứa vô tâm cũng nhận ra ngay sự khác lạ. Nó huých khẽ vào vai Quý ròm: - Lớp học hôm nay nặng nề quá mày! Quý ròm "ừ". Nó "ừ" xụi lơ. Vì thật ra nó cũng chẳng rõ những ngày nó và Tiểu Long đi vắng, ở lớp đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì. Mãi đến giờ ra chơi, nhỏ Hạnh mới thì thào "bật mí": - Quý và Long có biết tại sao sáng nay cô Trinh trông rầu rầu vậy không? Quý ròm nhếch mép: - Chắc tại cô thèm… bò viên. - Đùa vô duyên! – Nhỏ Hạnh nhăn mặt. - Có Hạnh vô duyên thì có. – Quý ròm cãi lại – Bọn này nghỉ học gần một tuần, sáng nay mới ló đầu vô lớp, làm sao mà biết được mà Hạnh hỏi? Nhỏ Hạnh dường như cũng nhận ra câu hỏi cắc cớ của mình, liền mỉm cười làm hoà: - Ừ hén! Rồi nó nghiêm giọng thông báo: - Thứ Sáu vừa rồi, toàn bộ sổ sách và giáo án của cô đã bị mất sạch. Tiết lộ của nhỏ Hạnh làm Tiểu Long và Quý ròm tái mặt: - Thật không? - Thật! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi – Bây giờ, mỗi khi đến lớp, cô phải soạn bài lại từ đầu, khổ ơi là khổ! Quý ròm chớp mắt: - Sổ sách của cô để đâu mà mất? - Thì để ở nhà chứ đâu. Tiểu Long ngơ ngác: - Để ở nhà mà mất? Nhỏ Hạnh nhún vai: - Chính để ở nhà mới dễ mất. Bọn trộm lẻn vào khoắng một phát là sạch sành sanh ngay. Tiểu Long quẹt mũi: - Chứ hai đứa con của cô đâu? - Tụi nó đi học. Quý ròm nhíu mày: - Thế ngoài sổ sách và giáo án, bọn trộm còn lấy đi món gì nữa không? - Không! Thế mới lạ! Nhỏ Hạnh vừa đáp vừa vỗ vỗ trán. Cuộc đối thoại bỗng chốc rơi vào im lặng. Bọn trẻ làm thinh theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình, trán đứa nào đứa nấy cau lại. Mãi một lúc, Quý ròm mới lên tiếng: - Nhưng Hạnh biết tin này từ đâu? - Cô Trinh nói. – Nhỏ Hạnh tặc lưỡi – Hôm thứ Bảy vừa rồi cô hỏi cả lớp xem em nào nhặt được sổ sách cô đánh rơi không nhưng chẳng ai lên tiếng. Tiểu Long khụt khịt mũi: - Thế là cô đánh rơi chứ đâu phải bị mất trộm? Nhỏ Hạnh hừ giọng: - Ở trước lớp cô chỉ nói thế thôi. Nhưng khi Hạnh hỏi riêng thì cô bảo là cô bị mất trộm. - Lạ thật đấy! – Quý ròm chép miệng – Trộm gì không trộm lại trộm giáo án! Nhỏ Hạnh liếc bạn: - Quý có nghĩ ra đầu mối gì chưa? Quý ròm thở dài: - Chưa! Nhưng chắc chắn đây không phải là kẻ trộm chuyện nghiệp. Nhỏ Hạnh nín thở: - Thế thì ai? Quý ròm phẩy tay: -Thủ phạm chắc chắn là một học sinh nào đó. - Học sinh? Lần này cả nhỏ Hạnh lẫn Tiểu Long đều há hốc miệng. - Ừ! – Quý ròm thản nhiên. Tiểu Long kêu lên: - Nhưng học sinh đánh cắp sổ sách và giáo án của cô giáo để làm gì? Quý ròm khẽ lắc đầu: -Cái đó thì tao chẳng biết. Nhưng dĩ nhiên khi làm như vậy nó phải có lí do. Tiểu Long lẩm bẩm: - Hay tên trộm này có thù oán gì với cô Trinh? Nó quơ hết mọi thứ, cô sẽ chẳng biết đường nào mà dạy dỗ. Ý kiến của Tiểu Long lập tức bị nhỏ Hạnh phản bác ngay: - Không thể có chuyện đó được. Cô Trinh lúc nào cũng tận tâm và hết lòng thương yêu học trò, không ai nỡ làm hại cô đâu. Nhỏ Hạnh hết lời bênh vực cô Trinh. Nhưng Quý ròm dường như chẳng bị thuyết phục. Nó trầm giọng: - Những chuyện như thế này không thể nói trước được. Tốt hơn hết là phải điều tra thật cặn kẽ. Nhỏ Hạnh tròn mắt: - Điều tra cách sao? Quý ròm khoát tay: - Cần phải bắt đầu từ những đứa thường ôm tập đến học thêm ở nhà cô. Có thể thủ phạm là một trong những đứa đó.