1.1      

Văn án

“Có phải là chỉ có tiền, mới có thể khiến cho cô hứng thú?” Kim chủ hỏi cô như vậy.

“Đúng vậy.” Cô thản nhiên thừa nhận, không có biện pháp, cô chính là yêu tiền như mạng!

“Vậy cô cùng tôi kết hôn!” Kim chủ của cô nghiêm túc nói.

Hả? Hắn đang nói cái gì? !

“Tôi cho cô một trăm ngàn, cô cùng tôi kết hôn!”

“Tại sao lại muốn cùng tôi kết hôn?” Bằng điều kiện của hắn, không cần một trăm ngàn cũng lấy được vợ mà?

“Bởi vì tôi muốn, không muốn thì thôi vậy.” Chưa từng gặp qua người phụ nữ ngốc như vậy, hắn thừa nhận!

“Là giả vờ kết hôn sao?” Ừ ~~ nói như vậy, thì cô có hứng thú “Sau sẽ ly hôn sao?”

Tuyệt đối là như vậy, hắn nhất định là hi vọng cô có thể cùng hắn diễn ra một vở kịch hoàn hảo.

“Tôi đồng ý.” Cô trăm phần trăm nguyện ý phối hợp với vị kim chủ này.

Chẳng qua là cô không hiểu, đáp ứng rồi, hắn tại sao còn bày ra bộ dáng tức giận như vậy?

Quên đi, mặc kệ kim chủ nói cái gì, cô nghe lời của hắn, làm theo ý của hắn, để cho kim chủ hài lòng khoản giao dịch này.

Nhưng khi cô phát hiện đây hết thảy không phải như cô suy nghĩ, thì cô thật sự sợ hãi.

***

Nghe nói anh ta rất có tiền. . . . . .

Hôm nay nếu không phải sư tỷ (học tỷ = chị học chung trường, để là sư tỷ nghe hay hơn) nhờ cậy, thì cô – Bàng Tử Lê – đời này tuyệt đối không thể có dịp ngồi chung với kẻ giàu sang.

Len lén ngước mắt nhìn người đối diện đẹp trai, lạnh lùng, không kiên nhẫn kia, cô ngồi ăn món ngon với tâm trạng phức tạp, nếu anh ta có thể cười một cái, vậy thì thật sự rất hoàn mỹ.

Có điều đối phương im lặng, ngược lại khiến cô càng thoải mái, cô không cần phải nói gì, chỉ cần nghiêm túc, tập trung ăn uống thật tao nhã, sau đó còn có tiền cầm, như vậy chẳng phải là quá tuyệt vời sao?

Anh ta nghĩ anh ta là người có tiền hả? Cô giỏi nhất là ứng phó với người có tiền, nên cô đã cố ý chọn món ăn đắt tiền nhất, cộng thêm tiền thù lao của sư tỷ nữa, cực kỳ có lợi đó.

“Cô Quý, xin nói thẳng, tôi không phải là đối tượng kết hôn lý tưởng của cô, đối với chuyện hôn nhân tôi cũng không có hứng thú.” Mạc Hạo Cấp không thèm để ý tới cô gái nhút nhát đang ngồi đối diện kia, phát hiện ánh mắt cô buồn bã, ai! Anh thật sự cảm thấy vừa chán nản vừa đáng thương hại.

Đôi mắt Bàng Tử Lê sáng lên, chính là như vậy! Thật tốt quá, anh ta không có hứng thú với chuyện hôn nhân, điều này làm cho cô nghĩ đến một cách kiếm tiền khác, cô che miệng lại, tránh để người khác thấy mình đang cười.

Mạc Hạo Cấp nhíu mày, không phải cô ta muốn khóc chứ? “Cô Quý, cô không sao chứ?” Cô gái này thật là yếu đuối, bị một chút kích động đã muốn khóc rồi. Phiền phức quá!

Cô tốt đến không thể tốt hơn rồi, chỉ là cô đang nghĩ xem nên nói như thế nào cho hợp lí một chút? Dù sao thân phận bây giờ của cô là cô chủ của tập đoàn tài chính lớn, ít nhiều cũng phải chừa chút sĩ diện cho sư tỷ.

Hay là nên nói sự thật cho anh ta biết trước, sau đó sẽ nói chuyện hợp tác với anh ta? Không được, không được, sư tỷ đã dặn rồi, dù thế nào cũng không được để anh ta phát hiện mình là giả mạo, nhưng mà cô thật sự muốn có khoản tiền này quá. . . . . .

“Cô Quý, hình như cô đang buồn.” Anh lạnh lùng nhìn cô, từ đầu tới cuối, cô chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, anh ghét nhất là loại con gái yếu đuối này.

“Anh Mạc, tôi. . . . . .” Vẻ mặt cô muốn nói lại thôi.

Nói chuyện ấp a ấp úng, anh không nói câu nào, cũng chẳng muốn nói chuyện với cô nữa.

“Anh Mạc, tôi biết anh không thích việc xem mắt này, mà tôi lại có cách để không phải đi xem mắt nữa.” Cô tin rằng sư tỷ chắc sẽ thông cảm việc cô không muốn lo lắng vấn đề tiền bạc nữa.

“Sao?” Anh kiên nhẫn nghe cô nói, tốt nhất không phải ý kiến ngu xuẩn là muốn anh cưới cô ta.

“Không phải là anh không muốn kết hôn sao? Chi bằng chúng ta giả vờ quen nhau, để anh có thể ăn nói với cha mẹ anh, nếu không anh vẫn phải liên tục đi xem mắt, rất phí thời gian đó.” Theo quan sát của cô, người này bề ngoài đẹp trai lại có tiền, nếu không, với dáng vẻ cậu ấm ngạo mạn như vậy, cô không tin lại có người coi trọng anh ta!

“Như vậy thì cô có lợi gì?” Anh bĩu môi, nếu cô ta thật sự muốn như thế, đến lúc đó chẳng phải càng khó giải quyết sao!

“Cho tôi một chút thù lao là được rồi.” Ngón trỏ và ngón cái của cô chỉ cách nhau một mili.

“Cô muốn tiền?” Anh nhướng mày, thật đúng là kỳ lạ, hòn ngọc quý trên tay một tập đoàn tài chính danh tiếng lại muốn tiền của anh?

Ai – – nói thẳng thắng như vậy, người này nói chuyện sao không suy nghĩ một chút chứ?

“Bởi vì một vài chuyện riêng, tôi không thể tiết lộ.” Cô nhút nhát e lệ cười, tỏ vẻ rất vô hại.

“Cô muốn như thế nào?” Hứng thú của anh bị khơi dậy, coi như là cứu giúp cô chủ nhỏ đang gặp hoàn cảnh khó khăn đi.

“Tôi nói với người nhà của anh, chúng ta đang tìm hiểu nhau, nhưng mỗi lần anh phải đưa cho tôi. . . . . . Hai ngàn.” Cô cố ý làm bộ khó xử, chịu thiệt, dáng vẻ uất ức như bị anh chiếm hết lợi thế.

“Một ngàn, không muốn thì thôi vậy.” Nói dối còn muốn lấy của anh hai ngàn? Cô ta lại dám ra giá.

“Được rồi!” Một ngàn thì một ngàn, người đàn ông này, so với tưởng tượng của cô thì thật là nhỏ mọn mà.

“Nếu để tôi biết cô còn ý đồ khác, một xu cô cũng đừng mong lấy được.” Anh cảnh cáo cô trước.

“Tôi không có.” Trời có thể chứng giám, cô không hề có “ý đồ khác”, cô chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.

Tuy nhiên cũng coi như là kim chủ (đại gia, ông chủ nhiều tiền), anh có cần thiết phải xem thường người khác như vậy không? Thấy anh có giá trị lợi dụng để kiếm tiền, tạm thời không so đo với anh.

“Điện thoại?” Mạc Hạo Cấp bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, lười biếng giương mắt nhìn cô.

Bàng Tử Lê nhanh chóng nói số điện thoại của mình, sợ làm cậu chủ không vui, khoản thu vào sẽ ít đi.

“Được rồi, tôi phải đi.” Mạc Hạo Cấp mặc áo khoác, ở đây đối diện với cô gái này, vừa buồn bực lại không thể nói chuyện được, anh về nhà đọc sách còn thú vị hơn.

“Anh. . . . . . Anh đi thong thả.” Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh; đợi sau khi anh đi rồi, trên mặt cô lộ ra nụ cười, không nghĩ rằng còn kịp thời gian đi làm.

Cô yêu sự ít nói của anh đến chết mất, để cô có thể được ăn no nê, quan trọng nhất là, cô còn phải cảm ơn Quý Yến Như tốt nghiệp đã nhiều năm, không ngờ còn nhớ đến sư muội (học muội  = em học cùng trường) này, khiến cô kiếm được một khoản không tệ.

Tiền tiền tiền tiền tiền, nghĩ đến sau này có thể liên tục thu vào, Bàng Tử Lê uống một ngụm rượu, nghe nói một chai rượu đỏ là tám vạn, đắc ý cười.

* * *

“Bác Mạc, chào bác, cháu là Tiểu Như.” Bàng Tử Lê kẹp điện thoại trên vai, tay thì bận rộn bấm máy tính.

Ăn uống ba ngàn, cộng thêm ba ngàn tiền thuê nhà, còn có điện và nước, tiền bảo hiểm,. . . . . . A! Thật sự quá tốt rồi, chi tiêu vẫn giữ nguyên trong một vạn.

“Anh Mạc rất quan tâm đến cháu.” Cô nũng nịu trả lời điện thoại, cộng thêm khoản tiền lúc này, túi tiền tháng này của cô sẽ dày lên trông thấy, “Dạ phải! Ngày mai anh ấy sẽ ra ngoài với cháu, anh Mạc rất tốt.” Hm ~~ người này lại lấy cô làm bia đỡ đạn, tận dụng cô triệt để luôn mà, lấy của anh ta một ngàn thực sự là quá ít rồi.

“Dạ được! Tất nhiên rồi, cháu chào bác ạ.” Cô ngắt điện thoại, trên giấy ghi một dãy số, tám ngàn rồi, phù!