Chương 1
1 Ngày 13 tháng 1, Washington D.C Dexter Whitlaw thận trọng đậy chiếc hộp, dán kín nó bằng một cuộn băng dính mà hắn đã lấy cắp từ Wal – Mart hôm qua. Hắn cũng đã lấy cắp một chiếc bút đánh dấu màu đen và giờ đây đang dùng nó để viết địa chỉ nhận trên nắp hộp. Vứt chiếc bút và cuộn băng dính xuống đất, hắn cầm chiếc hộp lên và đi bộ đến bưu điện gần nhất. Nó cách đây chỉ một tòa nhà và thời tiết tại D.C cũng không quá lạnh vào tháng hai Nếu hắn là đại biểu quốc hội, hắn hài hước nghĩ, thì hắn nhất định sẽ không phải trả tiền cho bất kỳ gói bưu phẩm khốn kiếp nào. Những tia nắng mùa đông chiếu yếu ớt trên vỉa hè. Những nhân viên chính phủ trông cực kỳ nghiêm túc đang bước đi vội vã trong những chiếc áo choàng đen hoặc xám, bộ đồ toát lên vẻ quan trọng của họ. Nếu có bất kỳ ai hỏi về công việc của họ, họ sẽ không bao giờ trả lời “tôi là kế toán viên” hay “tôi là một trưởng phòng”, mặc dù họ sẽ nghĩ chính xác mình như thế. Không đâu, trong thành phố này, nơi địa vị xã hội là thứ quan trọng nhất, mọi người sẽ nói “Tôi làm việc cho chính phủ” hoặc “Tôi làm việc cho Ủy ban tài chính”, hoặc nếu gặp những người tự cao, như vốn thường khi, thì chỉ đơn giản trả lời “BQP” và người nghe “mặc nhiên” cần biết đó là từ viết tắt của “Bộ Quốc Phòng”. Xét về mặt cá nhân, Dexter nghĩ tất cả bọn họ cần phải có một bảng treo trước ngực ghi nơi làm việc của họ là “BKK” – Bộ Khốn Kiếp, lại còn cái thủ đô này nữa chứ! Quyền lực ở đây chính là không khí để thở, thấm đẫm như mùi thơm của một loại rượu hảo hạng, và tất cả lũ ngố đó đều say. Dexter nhìn chúng với con mắt lạnh lẽo, xa cách. Bọn chúng nghĩ bọn chúng biết mọi thứ, nhưng thật ra chúng chẳng biết gì cả. Chúng không biết quyền lực thực sự là gì, được chưng cất đến mức vô hình cái gã ngồi trong Nhà Trắng kia có thể đưa ra những mệnh lệnh gây lên cả một cuốc chiến tranh, dừng một trận bóng đá, mở chiếc va li luôn- đi- kèm- và- luôn- luôn- đóng và ném những quả bom giết chết hàng triệu người, và ung dung chứng kiến những cái chết ở một nơi xa. Dexter đã biết về quyền lực thực sự, ký ức của hắn quay trở lại NAM, khi hắn cảm nhận những ngón tay chậm rãi siết chặt cò súng. Trong suốt nhiều ngày, hắn đã luôn lẩm nhẩm những lời cầu nguyện, nằm bất động trong bùn hay giữa đám cỏ dại lúc nào cũng đâm rát vào da thịt, lơ đi những con bọ, rắn, những cơn mưa và cái đói, để chờ đợi thời khắc hoàn hảo đó, khi mục tiêu xuất hiện trong tầm ngắm. Dexter chỉ việc chỉnh đúng hồng tâm. Tất cả quyền lực thuộc về hắn, khả năng để ai đó sống hoặc tước đi cuộc sống của họ, bóp cò hay là không, thế giới chỉ xoay quanh hai người duy nhất: hắn và con mồi Trong cuộc đời hắn, cảm giác vui mừng nhất xảy ra vào ngày người hướng dẫn ra lệnh cho hắn bắn vào một cành cây chỉ định. Khi mục tiêu được xác định, hắn thấy mình như đang ngắm vào một tay súng bắn tỉa khác, một tên trông giống như người Nga. Hắn đặt súng lên vai và hướng khẩu súng ngắm thẳng vào mắt tên kia trong khi cố gắng điều khiển bản thân. Một giây, có khi chỉ lâu hơn một nhịp tim, tên người Nga bổ ngửa ra ngay sau phát súng đầu tiên và một Dexter Whitlaw xưa cũ không còn ở đây vì ham mê cảnh sắc của Washington D.C Hắn đã tự hỏi liệu tên người Nga đó đã bao giờ nhìn hắn, nếu có bất kỳ một giây nhận biết nào trước khi viên đạn được bắn ra. Anh ta không có cách nào có thể nhìn được viên đạn, mặc dù Hollywood với những kỹ xảo đặc biệt đã cho thiên hạ xem rõ ràng trên phim, nhưng thực tế không ai có thể nhìn thấy đạn bay. Dexter bước vào một bưu điện ấm cúng và bước đến ô phục vụ cuối cùng. Hắn đã chọn giờ ăn trưa, giờ bận rộn nhất của bưu điện để giảm thiểu cơ hội bị chú ý. Không hẳn là có nét gì của hắn khiến mọi người dễ nhớ, ngoại trừ đôi mắt lạnh băng, mà bởi hắn không thích tạo ra những cơ hội để mọi người nhận biết hắn. Tính cẩn thận đã giúp hắn sống sót ở NAM và suốt 25 năm “làm việc” sau khi hắn quay lại thế giới thực, để lại địa ngục ở phía sau. Hắn không trông giống một kẻ giàu có, nhưng cũng không giống một tên khố rách áo ôm. Áo khoác ngoài của hắn là áo hai mặt. Mặt ngoài hắn đang mặc là loại vải tuýt màu nâu khỏe mạnh, còn mặt trong được vá chằng vá đụp thường được hắn mặc khi ở phố, kiểu áo của dân đường phố chính gốc. Chiếc áo thật tuyệt, ngụy trang đơn giản. Các tay súng bắn tỉa biết cách dấu mình vào môi trường xung quanh Hắn quay lại, đặt hộp bưu phẩm lên cân và điền những thông tin trống vào Liên gửi. Bưu phẩm điền tên Jeanette Whitlaw, Columbus, Ohio. Vợ hắn. Hắn tự hỏi tại sao nàng vẫn chưa ly dị. Khốn kiếp thật, lẽ ra nàng nên làm thế. Hắn đã không gọi cho nàng suốt 2 năm nay, có lẽ còn trước đó nữa. Hắn cố không nghĩ đến lần cuối cùng… “43 đô”, người nhân viên bưu điện nói, không thèm ngước nhìn và Dexter đặt tiền vào khay. Người tiếp theo đến. Hắn rời bưu điện cũng vô hình như khi hắn bước vào. Lần cuối cùng hắn nói chuyện với Jeanette là khi nào nhỉ? Có lẽ là 3 năm trước. Có khi là 5 năm rồi cũng nên. Hắn đã không còn chú ý đến quyển lịch. Hắn cố không nghĩ đến con, nó đã bao tuổi rồi? 20? Nó được sinh vào dịp Tết (tay này hẳn đã từng đi chiến đấu ở Việt Nam quá!!!), hắn nghĩ, có khi không phải. Dù sao thì nó cũng sinh vào khoảng năm 68 hay 69. Thế thì hẳn bây giờ nó khoảng…khốn kiếp, nó đã 29 tuổi rồi. Cô con gái nhỏ của hắn đã sắp 30. Nó có lẽ đã lập gia đình, có 2 đứa nhỏ và khiến hắn thành ông ngoại. Hắn không thể tưởng tượng con gái giờ trông như thế nào. Hắn đã không gặp cô ít nhất là 15 năm, có lẽ lâu hơn và trong suy nghĩ hắn chỉ có hình cô khi 7 hoặc 8 tuổi, gầy gò và e thẹn, với đôi mắt nâu tròn luôn mở to và có thói quen cắn môi trên. Cô bé chỉ nói chuyện với hắn với giọng nhỏ như thì thầm và chỉ khi hắn hỏi cô bằng những câu hỏi trực tiếp. Hắn đáng lẽ nên là một ông bố tốt hơn đối với cô, một người chồng tốt hơn với Jeanette. Hắn đáng lẽ nên làm rất nhiều điều trong cuộc đời mình, nhưng nhìn lại phía sau không thể khiến thời gian đảo ngược lại và thay đổi bất cứ điều gì. Nó sẽ chỉ khiến hắn thêm hối tiếc vì đã không thực hiện chúng. Nhưng Jeanette vẫn cứ yêu hắn, ngay cả khi hắn quay trở lại từ NAM, lạnh lẽo và xa cách, thay đổi hoàn toàn và mãi mãi. Trong mắt nàng, hắn vẫn là cậu trai vùng tây Virginia với đôi mắt sắc sảo mà nàng đã yêu và cưới, nàng không bao giờ nghĩ cậu trai đó đã chết trong khu rừng nhiệt đới đầy sâu bọ và người đàn ông trở về nhà với nàng giờ là một người lạ hoàn toàn, trừ khuôn mặt và dáng người. Hắn chỉ cảm thấy được sống khi cầm lại cây súng bắn tỉa trong tay, chỉnh cự ly và cảm thấy chất adrenaline chạy rần rật trong người, mọi giác quan đều thính nhạy ở mức cao nhất. Thật nực cười là cái điều đã giết chết hắn giờ lại là thứ duy nhất khiến hẳn cảm thấy mình còn sống. Không phải cây súng bắn tỉa; Cây súng bắn tỉa, cũng giống như sự thật và lòng trung thành vốn được coi là công cụ tô điểm bởi loài người, thực chất vẫn chỉ là công cụ. Không, những thứ khiến hẳn cảm thấy được sống chính là kỹ năng, bản năng săn tìm, quyền lực. Hắn là một lính bắn tỉa, một người tốt khốn kiếp. Hắn có thể quay trở về với Jeanette nếu đó là con đường duy nhất, đôi khi hắn nghĩ vậy, mặc dù đã nhiều năm trôi qua rồi hắn đã không buồn để ý đến chuyện đó. Hắn đã giết rất nhiều người, và là một kẻ bị giết Trong suy nghĩ của hắn phân biệt rất rõ rà ràng: Chiến tranh là chiến tranh, giết người là một cái gì đó hoàn toàn khác Hắn dừng lại ở một trạm điện thoại và rút ra vài đồng xu trong túi. Hắn vẫn còn nhớ số nhà. Nhẹ nhàng quay số và nghe thấy tiếng chuông reo. Khi nghe thấy tiếng người ở đầu kia, hắn nói rất rõ ràng “Tên tôi là Dexter Whitlaw” Hắn đã mất cả đời trả giá cho lỗi lầm phạm phải. Giờ đây có ai đó sẽ phải trả giá cho những điều đó.