Chương 1

Thần – sáng tạo ra trời đất.

Ma – phải chịu thuần phục dưới chân Thần.

Nhân – thống trị những gì mà Thần đã tạo ra.

Một tòa thành uy nghi, đứng sửng ở vách núi đen cao ngất phía trên. Đỉnh tháp hương vẫn xoay quanh chòm sao Ô Nha (1) như dự báo trước một điềm xấu sẽ xảy ra. Mây đen từng mảng lớn cứ chập chờn, rải rác trên không của tòa thành giống như đứng phía dưới có thể với tay chạm được. Kia sắc trời âm trầm rung chuyển cùng với tòa thành phát tán ra một cổ hơi thở vương giả, vô hình nhưng lại sinh ra một loại cảm giác áp bức.

Một tiếng kèn âm vang bén nhọn, đột nhiên cắt qua làm cho bầu không khí ngưng đọng lại. Cổng thành khóa sắt đang từ từ chuyển động cùng âm thanh trầm trọng. Ma nữ rốt cục cũng giật giật thân mình cứng ngắc, lầm bầm “Cuối cùng cũng bắt đầu! Đã bắt đầu rồi!”

Đúng vậy a, thực sự sắp bắt đầu, chiến tranh giữa thần, ma cùng nhân loại lập tức sẽ bắt đầu. Mà nàng phải ở lại thành, thế ra trong trận chiến này nàng giữ vai trò như thế nào?

Phảng phất những làn khói hắc ám, vẩn đục bao phủ lấy hành lang thật dài, ma nữ di chuyển cước bộ, lướt qua hành lang đi tới đại điện.

Điện phủ mở rộng, lấp lánh ánh sáng tỏa ra từ hàng ngàn hàng vạn viên Dạ Minh Châu.

Một thân mình cao to đang ngồi trên ghế nạm ngọc ở giữa đại điện xung quanh tản ra luồng khí uy nghiêm bức người. Mông lung sắc diện lúc sáng lúc tối lần lượt thay đổi trên mặt của đối phương. Hé ra một khuôn mặt cực lãnh, hai hàng lông mày dài nhỏ, đội mắt xinh đẹp ẩn hiện như gợn sóng, một chuỗi Mân Côi sắc đẹp (2) được mắc vào mũi cao thẳng, đội môi trơn bóng. Đồ trang sức tử thủy tinh hình thoi từ trên trán kéo dài vén qua tai rủ xuống, chỉ cần một cái lắc đầu nhẹ sẽ nghe được những tiếng va chạm rất dễ nghe và êm tai của thủy tinh tạo nên.

Đây là chủ nhân của nàng, là nàng tự nguyện muốn toàn tâm toàn ý sở lại hầu hạ chủ nhân. Cung kính quỳ lạy trên mặt đất thực hiện nghi lễ “Chủ Quân, tất cả đã chuẩn bị xong chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì có thể phát động công kích”

“Phải không?” một thanh âm lãnh ngạo phát ra

Nam tử được gọi là Chủ Quân tên là Lãnh Mạc vừa nói vừa đưa tay đùa bỡn trong lòng con chim xanh. Chim xanh cất cao giọng thanh thúy, minh thanh ngân nga dễ nghe cùng với từng hồi trống kèn đang bừng bừng mãnh liệt là hai loại âm thanh tương phản nhau.

“………đúng vậy a!” Ma nữ xê dịch môi, có chút do dự nói.

“Thủy Diễm, ngươi nghĩ mình đang nói gì?” mâu quang sắc bén nhìn chằm chằm con chim xanh đang nằm trong lòng bàn tay, hắn hỏi ma nữ có tên là Thủy Diễm.

“A…..” Thủy Diễm khẽ liếm môi một chút, hít vào một ngụm khí lấy hết dũng khí mở miệng “Là Thủy Diễm không rõ vì sao Chủ Quân muốn thống nhất Á Khắc Cát Tư, cho dù đất đai là do con người cai quản nhưng Chủ Quân là thần là người đã tạo ra trời đất có quyền nắm giữ tất cả mọi thứ trên đời”

Từ khi mới bắt đầu nàng đã không rõ, mãi cho tới bây giờ nàng mới dám đem lời này nói ra khỏi miệng “Huống hồ nhân loại sinh mệnh ngắn ngủi như thế, cuộc đời họ như một khắc lướt qua đối với thần. Thật sự không cần phải…………”

“Rắc”

Một tiếng xương gãy rất nhỏ, lông chim màu xanh rải rác bay phấp phới, đích tay của Lãnh Mạc đã bẻ gãy cổ con chim từ bao giờ. Vừa rồi âm thanh thanh thúy bao nhiêu cũng không bằng một tiếng kêu thảm của nó lúc này. Máu theo ngón tay từng giọt tí tách tơi trên mặt đất.

“Đây không phải là lời nói ta muốn nghe đâu! Thủy Diễm” Trầm trầm tiếng nói pha lẫn một chút đe dọa dành cho những ai chống đối. Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mê ly nhưng trong ánh mắt lại chất chứa đầy sự tàn nhẫn nhìn nhìn chằm chằm Thủy Diễm ”Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi, vì ta là thần sinh mệnh của ta có thể xem là bất tử, những ngày trôi qua ta cảm thấy rất đỗi nhàm chán cho nên tất yếu phải bày ra một trò chơi để giết thời gian, ngươi nghĩ có đúng không?” (PN: Eo ơi ca này dễ sợ quá gây chiến mà bảo là trò chơi để giết thời gian, ta thấy giết chết con người ta thì đúng hơn >”<)

Nếu cõi thiên địa này là do thần sáng tạo, vì sao không thể trực tiếp dùng thần trí để thống trị. Hiện tại hắn thấy nhân loại quá mức không sạch sẽ, mấy năm chiến tranh liên tục không ngừng làm cho những con người vô tội phải lầm than, quân vương thì tàn bạo. Cho dù không có hắn nhúng tay vào thì tất cả cũng cứ thế mà diễn ra. Một khi đã như vậy thì hắn sẽ thay họ đem mọi thứ chấm dứt sớm hơn.

“Dạ, Thủy Diễm đã biết sai rồi!” Nàng kinh sợ dập đầu sát đất hi vọng được hắn tha thứ.

“Chỉ cần đó là tâm nguyện của Chủ Quân Thủy Diễm cho dù hy sinh hết thảy đều không hối tiếc” hàm ý của từ hết thảy bao gồm chính nàng.

Liếc mắt nhìn Thủy Diễm đang sợ hãi, cổ tay Lãnh Mạc khẽ động tức thì chim xanh trong lòng bàn tay hóa thành tro bụi. Lòng bàn tay trở lại trắng noãn như trước chỉ có trên mặt đất vẫn còn vài mảng lông chim cùng những giọt máu loang lổ, như nhắc nhở sự việc đã trôi qua.

“Hy sinh hết thảy sao?” thanh âm cười nhạo nhẹ nhàng theo môi hắn bất giác tràn ra “Thủy Diễm ngươi yêu ta sao?” Lãnh Mạc lầm bầm giống như tiếng đàn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Phải! Thủy Diễm yêu Chủ Quân!” nàng vẫn như trước dán đầu trên đất. Ma hội yêu thần, một lý do thuyết phục để cho lực lượng của thần càng thêm khí thế. Sau đó dâng hiến tất cả thuộc về mình, cả đời chỉ yêu một người ngàn kiếp luân hồi cũng không thay đổi.

Có quyền yêu thần nhưng lại không thể hi vọng sẽ được thần yêu, bởi vì mấy ngàn năm qua thần chưa từng yêu một ai bất kể là ma hay người. Mà nàng là hội yêu hắn đã từ lâu- Kiếm Thần. (PN: tội cho tỷ dù là ma nữ nhưng rất chung tình a *chấm chấm nước mắt*)

Cam tâm tính nguyện hy sinh tất cả nhưng lại sợ hắn vĩnh viễn cũng không đáp lại tấm chân tình của nàng. Lông mi thật dài che đi mắt lãnh hắn ra lệnh “Kiểm tra lại lực lượng rồi cho toàn quân xuất phát” Hắn vung tay ý bảo Thủy Diễm y lệnh lui ra.

“Dạ” nàng lẳng lặng lui ra

Đại điện giờ đây thượng một bầu u ám tịch mịch, Lãnh Mạc khẽ nhắm hai mắt để dưỡng thần. Một canh giờ sau nên bắt đầu đến Á Khắc Cát Tư tham gia trò chơi giết chóc rồi, bên tai hắn cảm nhận được tiếng binh khí va chạm vào nhau….. (PN: *rùng mình* ta ngất )

“Lãnh Mạc, Lãnh Mạc…..” Tiếng hô thản nhiên thanh nhã khẽ gọi hắn, thân ảnh màu trắng chẳng biết lúc nào đã đứng ở trên điện.

“Cao Ấp, ngươi không có việc gì làm sao mà lại đến đây?” không mở mắt Lãnh Mạc vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.

“Lãnh Mạc, ngươi thật sự muốn phát động chiến tranh sao?” câu hỏi sâu kín, mờ mờ ảo ảo thoáng một tia thở dài.

“Ngươi là vì con người mà phát ra tiếng thở dài sao? Hoặc là…..ngươi muốn ngăn cản ta?” Đúng là Cao Ấp vì nhân loại mà thương tâm nhưng hắn biết mình không thể ngăn cản Lãnh Mạc.

“Ta sẽ không ngăn cản, cho dù chúng ta đều là thần nhưng ta lại không có quyền cản những hành động của ngươi. Chính là ngươi sẽ không hối hận chứ? Ngươi có thể thản nhiên,không đau lòng nhìn máu hồng nhuộm đỏ cả giang sơn Á Khắc Cát Tư?” Cao Ấp nhẹ giọng nói, bởi vì hắn không muốn chứng kiến thảm cảnh này, trong mắt hắn cho dù con người có vô số khuyết điểm thì cũng có thể cứu vớt được. Đương nhiên còn có lý do nữa là trước giờ hắn vẫn không tán thành việc thần tham dự đến cuộc sống của con người quá nhiều.

Thần cùng ma phải như thế nào thì mới làm cho con người phát triển tốt như ý muốn.

Lãnh Mạc lẳng lặng đứng yên lắng nghe lời nói của Cao Ấp. Dù lời của Cao Ấp đã nói xong mà hắn vẫn chưa mở miệng.

Trong không khí bắt đầu bao phủ một cổ khí thế áp bức, ngay tại thời điểm khóe miệng của Cao Ấp ẩn ẩn truyền ra một tiếng thở dài nữa thì Lãnh Mạc đã phá vỡ sự trầm mặc của cả hai.

“Sẽ không, ta sẽ không hối hận cũng không đau lòng!” một tiếng cười âm u xẹt qua khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp nhưng vô cảm của Lãnh Mạc chậm rãi mở ra “Bởi vì ta không có nước mắt, không có tình cảm”

Đúng vậy a, hắn là Kiếm Thần không nước mắt, cả đời cũng không có nước mắt cho nên vĩnh viễn cũng không có tình cảm thì làm sao biết thế nào là đau lòng.

Máu là máu, đúng như Cao Ấp đã lường trước đất nước với những thảo nguyên mênh mông thơ mộng kia nay tất cả đã chìm vào trong biển máu sặc mùi tanh.Thanh âm giết chóc xen lẫn tiếng khóc ai oán của con dân, một khi đã bắt đầu thì khó mà dừng lại.

Thi thể chất đống khắp nơi, lãnh thổ của Á Khắc Cát Tư hơn phân nửa đã nhanh chóng rơi vào tay quân giặc. Phàm những nơi nào có cờ của Kiếm Thần cắm ở đó thì quốc gia đó sẽ sớm diệt vong.

Không ai không e ngại Kiếm Thần, trong cảm nhận của bọn họ hai từ này đã sớm trở thành danh từ khủng bố.

Hơi thở tử vong cùng giết chóc bao phủ toàn bộ Á Khắc Cát Tư, bầu trời một màu đỏ ảm đạm, dân chúng phải đi lưu vong sang các nước láng giềng khác để lánh đại nạn.

Quốc vương của Á Khắc Cát Tư cho người đi cầu viện chư vị tứ thần hi vọng họ có thể ngăn cản hành vi giết chóc của Kiếm Thần. Nhưng kết quả lại làm cho người ta thất vọng, không có vị thần nào vì sự sinh tồn của nhân loại mà chống đối lại Kiếm Thần Lãnh Mạc. Bởi vì hắn là người có quyền hạn tối cao nhất trong bộ thần thị huyết cùng giết chóc. Ngay cả người xót thương cho nhân loại nhất như Cao Ấp cũng không có ra mặt. Tất cả bọn họ chỉ có thể im lặng đứng yên một bên quan sát trận chiến này, giữa những con người bình thường cùng với một vị thần được xem là thần của chiến tranh.

Ngay tại thời điểm Á Khắc Cát Tư không thể chống cự nổi nữa,thì toàn bộ nhân loại bắt đầu diệt vong. Mây đen trải rộng, bão tố khắp nơi tiếng gầm thét của núi rừng khiến cho tất cả phải chết khiếp như đánh dấu sự diệt vong đã đến.

Nhưng là kết quả của trận chiến này không ai có thể đoán trước được. Từ Cao Ấp cho đến Lãnh Mạc cũng vậy. Kiếm Thần trên đường chinh phục Á Khắc Cát Tư lại đột nhiên biến mất vô tung vô tích, không ai có thể biết được hắn đang ở đâu ngay cả những vị thần cùng đẳng cấp với hắn cũng không cảm nhận được.

Kiếm Thần Lãnh Mạc mất tích, chiến tranh coi như đã chấm dứt, nhân loại cũng vì chiến tranh mà vô cùng mệt mỏi. Còn thần binh của Kiếm Thần thì quay về tòa thành dưỡng lại sức chờ Chủ Quân của họ quay về lãnh đạo.

Hết thảy, hết thảy giống như chưa từng phát sinh, Kiếm Thần cùng trận chiến đó như đi vào truyền thuyết, lưu truyền ở đất nước Á Khắc Cát Tư.

Hai trăm nam sau, tại tiểu quốc Mộc Chân

Đó là một tiểu vương quốc, mà sau trận chiến của hai trăm năm trước đã có rất nhiều quốc gia bị diệt vong, đồng thời cũng có nhiều tân quốc gia khác ra đời. Mà Mộc Chân cũng nằm trong những tân quốc gia đó.

Từ đời thứ nhất của nữ hoàng khai quốc đến nay, người Mộc Chân luôn dựa vào những tài nguyên, khoáng sản mà thiên nhiên đã ban tặng để sinh sống. Kinh tế ở quốc gia này càng ngày càng giàu có, nhưng đó là chỉ dành cho những người quý tộc còn tầng lớp dân nghèo lao động thì cũng không cải thiện mấy.

Một ngôi nhà gỗ vỏn vẹn chỉ có một ngọn đèn duy nhất để duy trì ánh sáng trong nhà. Ở quốc gia này đây chính là nhà của những người dân bình thường.

“Làm sao bây giờ? Nếu tháng này không đem lương thực giao cho thực tư thì bọn họ sẽ thu hồi lại ruộng mất!” (Thực tư còn gọi là chủ điền cho thuê ruộng a)

Một nam nhân vẻ mặt nhăn nhó, hai tay bưng đầu, mày nhíu lại nói.

“Thu hồi ruộng? Nếu họ thu hồi chúng ta lấy gì mà sống a?” nữ nhân ở bên cạnh mặc áo vải thô sơ vẻ mặt kích động nói, ruộng đất là phương tiện duy nhất nuôi sống cả gia đình, nếu mất hết nàng căn bản không dám nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ ra sao.

“Thực tư chỉ quan tâm đến việc chúng ta có đem lương thực đến nộp hay không thôi, chứ bọn họ chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của chúng ta đâu!” Nam nhân giận dữ nói, sinh mệnh dân đen mãi mãi cũng là rẻ nhất. Chỉ có một mẫu ruộng nho nhỏ nuôi cả gia đính hắn cùng thê tử và bốn đứa con nhỏ, mà hàng năm phải nộp phân nửa vụ mùa thu hoạch được nói cho cùng vẫn là cái nghèo đeo bám.

“Chúng ta…. chúng ta phải làm sao đây?” nữ nhân kia lo lắng bất an, bị cuộc sống cùng cực khốn khổ bắt buộc,chỉ việc nhìn nàng chưa đến ba mươi nhưng lại giống người hơn bốn mươi tuổi (PN: eo già trước tuổi a, tuổi già là kẻ thù truyền kiếp của nữ nhân a :cry: )

Nam nhân trầm tư rất lâu, rồi chuyển tầm mắt đến phía giường nơi bốn đứa nhỏ đang ngủ “Cùng lắm thì …………đứa nhỏ………..” đột ngột câu nói từ miệng hắn toát ra.

“Ngươi……….” nữ nhân khiếp sợ, giọng run run nhìn chồng mình, kéo mạnh vạt áo của hắn “Ngươi muốn làm gì con của chúng ta? Ta cho ngươi biết cho dù có chết đói ta cũng không cho ngươi làm gì bọn chúng” nói rồi nàng nghẹn ngào khóc nấc lên.

“Ngươi nhỏ tiếng một chút, có phải hay không là muốn đánh thức các con” nam nhân không vui trừng mắt nhìn nàng, “Ta không nói là sẽ làm gì chúng, chẳng qua là mấy ngày nay trong hoàng cung có lệnh tuyển tiểu cung nữ, A Tranh là nữ hài tử duy nhất của chúng ta, nó còn nhỏ không giúp được gì cho gia đình, không bằng đưa nó vào cung may ra họ cũng cho chúng ta chút ít tiền” hắn chỉ vào một tiểu cô nương đang nằm ngủ cùng ba đứa trẻ còn lại, hiện tại hắn không tìm ra biện pháp nào tốt hơn thế này nữa.

“Nhưng là ……………” nữ nhân do dự nói, một khi đưa con vào cung họ muốn thăm cũng biết bao là khó khăn.

“Nhưng là cái gì, nếu không làm như vậy cả nhà chúng ta cứ ngồi chờ chết đói” thật ra hắn cũng luyến tiếc nữ nhi, nhưng tình thế bắt buộc không còn cách nào khác. Nếu thật sự đưa con vào cung thì ít nhất sau này nó cũng không phải chịu đói chịu rét, có thể sống tốt mà còn cứu được cả nhà, âu cũng là một chuyện tốt.

“Thật sự không còn cách sao?” nữ nhân đau lòng nhìn con đang say giấc nồng.

“Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không đưa ra hạ sách này” giọng hắn hạ xuống lòng đau như cắt.

Trong xã hội ở quốc gia này, tầng lớp như bọn họ vẫn còn nhiều nhà có hoàn cảnh giống như họ lắm, có nhiều nhà còn tệ hơn nữa là.

Cho dù ở Mộc Chân lấy thanh minh trị nước nhưng vẫn là không thể nào tránh khỏi sự phân biệt giàu nghèo. Nữ nhân trầm mặc nhìn ngọn đen loe loét, gương mặt khắt một nỗi khổ sở khôn cùng “Thật phải đưa A Tranh vào cung?” lời nói nỉ non như đang hỏi trượng phu nhưng cũng là đang hỏi chính mình.

Một khi vào cung vận mệnh của nữ nhi sẽ thay đổi, trong cung có nhiều quy tắc, nàng thường nghe người ta nói nếu cung nữ phạm sai lầm nhẹ thì xử phạt nghiêm còn nặng thì phải rơi đầu.

“Vạn nhất………… nữ nhi còn nhỏ như vậy liệu nó có thể tuân theo những quy tắc trong cung không?”

“Đúng vậy a” nam nhân gật đầu “Hi vọng A Tranh của chúng ta có thể được hoàng cung tuyển chọn” có như thế cả gia đình của họ mới có đường sống sót.

Không ai nói thêm gì nữa, chỉ là ngồi lẳng lặng như chìm vào những tâm sự riêng, tuyệt nhiên không hề chú ý tới tiểu cô nương đang nằm trên giường đã thức từ lâu, từ sâu trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một quyết tâm không gì lay chuyển được nàng.

“A Tranh nhớ rõ khi vào cung phải hầu hạ người ở Loan cung cho tốt biết không!” Đây là lời phụ thân dặn.

“A Tranh con phải ngoan ngoãn cố đừng phạm sai lầm nha con!” còn đây là lời dặn dò của mẫu thân.

Vì không muốn cha mẹ lo lắng, nàng ngẩng đầu mỉm cười trả lời “Hảo”

Nếu nàng vào cung mà có thể cứu cả nhà, nàng nguyện làm hết thảy không luyến tiếc. Mà biết đâu sau này nàng có một cuộc sống tốt hơn bây giờ thì sao!

Đi theo sự dẫn dắt của người chỉ đường vào Loan cung, vận mệnh của Quý Tranh thực sự đã bắt đầu thay đổi biến thành một con người khác…….

******************

(1):Chòm sao Ô Nha, (tiếng La Tinh: Corvus) là một trong 48 chòm sao Ptolemy và cũng là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh Con Quạ. Chòm sao này có diện tích 184 độ vuông, nằm trên thiên cầu nam, chiếm vị trí thứ 70 trong danh sách các chòm sao theo diện tích. Chòm sao Ô Nha nằm kề các chòm sao Thất Nữ, Cự Tước, Trường Xà.

(2): Chuỗi Mân Côi (Rosery): có 2 nghĩa như sau: Một chuỗi, một xâu hoa hồng (Rosa, Rose = Hoa Hồng) 2. Một xâu chuỗi hạt trai, hạt đá quý dùng để đeo quanh cổ hoặc mắc vào mũi.