Chương 1
Ngọn đèn dầu le lói cháy trong đêm, chính là đêm nay như tại nghĩa địa. Ánh sáng ấy chiếu rọi lên như ánh sáng quang minh của ban ngày.Ngàn vạn tia sáng giao thoa, đến không giờ vẫn còn sáng đẹp vạn phần. Đây là thế giới kia, sẽ không phân ra cái gì gọi là không gian và thời gian.
Hắn vẫn như thường ngày mà nhàn nhã. Thanh âm trong phòng có vẻ đặc biệt yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím khanh khách. Người này tựa hồ luôn có chút cổ quái, trong phòng không những chỉ có mỗi thanh âm vang rừ tiếng gõ bàn phím, mà ánh sáng duy nhất cũng chỉ là ánh sáng pháừ màn hình desktop. Nhưng cũng không thể nói người này phi thường quái gỡ, mà phải như vậy mới khiến hắn có cảm giác yên ổn.
“Thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán thật nhàm chán a...” Hắn nhẹ nhàng thở dài, ngón tay vươn lấy chén trà ở kế bên.
Nếu là nói không có việc gì làm thì không đúng, hắn muốn làm thì kỳ thật sẽ làm rất nhiều nhiều việc. Nhưng chính xác mà nói, không có việc gì có thể khiến hắn hứng thú. Arni là nghĩ như vậy, cũng thuận tiện hớp một miếng trà. Trà pha đã lâu, trở nên rất đắng, hơn nữa bao trà còn đặt y nguyên trong chén biến thành màu đen. Thè lưỡi, hắn đem chén trà buông. Hắn cũng biếõ, bất quá đây cũng chỉ là thói quen của hắn khi ngồi lướt internet thôi.
Mà lúc này, lại lên một tiếng “ding” vang lên báo có tin nhắn. Hắn nhíu đôi lông mày dài, tỏ vẻ hơi bực bội một chút. Nghĩ thôi cũng biết là kẻ nào mà đúng 12h lại nhắn cho hắn. Liếc một cái, haizzz, hắn quả thật là một người bạn tốt, nhưng không biết tại sao hắn cùng với người kia lại bất hòa. Tuy nhiên, cứ mỗi lần thấy hắn lên online lại cảm thấy rất đau đầu a. Arni âm thầm dùng tay xoa xoa lấy huyệt thái dương.
“Đừng giả bộ, tuy biểu hiện của ngươi ta không thấy, nhưng ta biếõ ngươi có online...”
Quả nhiên a... Người này đích xác chính là khắc tinh của hắn mà, ngay cả một chút cảm xúc nhàn nhã cũng không thể có mà.
“Đã biếõ ta là thế thì cho ta chút mặt mũi đi. Đừng phiền ta.”
Lão đại không khách khí pm thông báo tin cho hắn, nhưng hắn hiện tại lại không muốn trả lời người kia..
“Đừng như vậy. Ta đâu có rảnh rỗi đến nỗi đó. Nếu không có việc gì ta cũng không có muốn phiền ngươi a”, người kia rất nhanh chóng trả lời, quả rất muốn biết động tác của hắn tiếp theo sẽ như thế nào.
“Ngươi muốn tìm ta có chuyện gì?” Khư, hắn pm nhanh giống như phản xạ thần kinh, hắn nhíu mày.
“Nói cái gì, ngươi cả ngày chỉ dùng có mỗi cái máy ghi âm như quái nhân vậy, ngay cả điện thoại cũng không mua. Ai cũng biết ngươi so với người già cổ hủ còn cổ hủ hơn vạn lần a, huống chi ta đây tại sao lại muốn hợp tác với ngươi?” Người kia lúc viết tin, nhất định đã ở trước máy vi tính cười trộm.
“Chuyện gì chứ?” Arni lại hỏi một lần, đứng đắn.
——–
Arni năm ấy 22 tuổi, chính là làm việc ở cục cảnh sát với vai trò là một điều tra viên. Tuy hắn là nam, nhưng bề ngoài lại như một thiếu nữ phi thường thanh tú, cá tính thì lại là một người hết sức lười biếng đậm. Nhưng bỏ qua mấy điểm này thì ai cũng không thể phủ nhận hắn chính là một thiên tài về tâm lý học, mà hắn cũng là một trong những số ít người dùng phân tích và suy đoán chỉ đích xác hung thủ chính là ai.
Đương nhiên không phải công lao phá án chỉ là của mỗi mình hắn. Một nửa công lao là của hắn, còn một nửa còn lại là của người kia, Vưu Lai Nỗ Tư. Hảo xảo, Vưu Lai Hỗ Tư chính là tinh thông khoa học phá án. Kết hợp hai cái bất đồng, không ngờ lại là phương thức phá án trời cho. Chính cái này cũng khó trách cục cảnh sát đặt cho hai bọn hắn cái hiệu “vợ chồng nhỏ”. Ai cũng quở bọn hắn hợp tác thật khăng khít cùng tình cảm hảo hảo đẹp.
Đối với Vưu Lai Nỗ Tư, đây là “vợ chồng” thật là tốt hão lão cộng, đối Arni từ kì phùng địch thủ có thể sửhành song kiếm hợp bích, hợp tác thực ăn khớp đi. Mà giống như một lão bà bình thường, Vưu Lại Nỗ Tư cả ngày thoạt nhìn rấãnh rỗi cùng với một bộ dáng rất ư là thảnh thơi. So với Arni bề ngoài xinh đẹp, Vưu Lai Nỗ Tư thì là loại tương đối mang đầy khí chất sinh viên. Hai người cá tính có một chút điểm sai biệt như vậy, một cái thì thoạt nhìn rất kiêu ngạo nhưng thậa là cái câu nệ đến nỗi không ai ưa, cái khác thì là một sự khác biệt vừa vặn, có thể nói là một sự trời sinh một góc bù.
Bởi vậy tuy nhiên Arni ngữ khí không quá khách khí, nhưng hai người luôn luôn nhất định là rất ăn ý, chính là khi tình thế chính thức khẩn cấp thì có thể trực tiếp đoán ra ý tứ của đối phương, không cần trao đổi bằng lời nói.
——–
Arni tự nhiên cũng tinh tường Vưu Lai Nỗ Tư tìm hắn hẳn là phải có tình thế cấp bách.
“Ách, ta đây cứ nói đi.”
Tại bên kia đích Vưu Lại nỗ Tư trầm tư thoáng cái, gõ nâng bàn phím, “Cái kia án tử.”
“Cái nào a?” Arni bắt đầu đau đầu.
“Ngươi một mực rất để ý.”
Cái này làm Arni trầm mặc.
[ cuui @@ Net ]
Tuy nhiên cách máy vi tính, nhưng Vưu Lai Nỗ Tư dù sao cũng là muốn hợp tác nên biếõ phản ứng của hắn.
“Cái kia làm sao vậy?” Trở về, ngữ khí bình thản.
“Ngươi biết không? Kỳ thật đã có... Cùng một loại phạm án.”
“– cùng loại?”
“Ai, lừa không được ngươi, chỉ là... Nhắn tin không truyền hết những lời ta muốn thảo luận cùng ngươi...”
“Ngươi tạm thời đến đây đi, cho dù qua 12h bất quá cũng chỉ là bháng ba mươi mốt ngày.” Arni vô ý thức nhìn về phía máy vi tính xem giờ giấc
“Ta cũng không có muốn chọn ngày cá tháng tư tới bắt lấy ngươi.” Vưu Lai Nỗ Tư gõ gõ mặt bàn, hắn hiểu rấõ người này, cá tính không được tự nhiên cho lắm.
“Ta đương nhiên biếõ.” Đúng vậy, nhưng hắn không muốn biết, Arni ảm đạm đích nghĩ.
Đó là hắn gặp phải án kiện ít chán ghét nhất.
“Xâu nói nhiều nói nhiều nói nhiều... Tra!”
Máy ghi âm?
Tên kia muốn dùng điện thoại để nói? Arni lặng ngẩn người, người này cũng quá làm điều thừa.
Tính, khiến cho hắn ở lại máy ghi âm, dù sao Arni lúc này chẳng muốn tiếp.
Hắn là có chút tâm phiền, cũng bởi vì lời nói của Vưu Lai Nỗ Tư cuối cùng cũng nhớ lại. Arni đơn giản bán nằm ở máy vi tính trên mặt ghế, dùng chân đạp góc bàn làm cái ghế xoay quanh quyển, một vòng, hai vòng, ba vòng.
“Ta bây giờ không có ở đây gia, thỉnh có việc gấp đích nhắn lại trong này...”
Bốn vòng, năm vòng.
“Xâu –”
Sáu vòng.
“... Bị thần vứt bỏ, con cừu nhỏ lạc đường a...”
Di?
Arni bỗng nhiên thần kinh căng thẳng.
Câu nói này vang lên giàu từ tính, ngữ điệu trầm thấp, như là lời từ vực sâu của địa ngục, đem lấy người chậm rãi kéo vào hố băng giá lạnh lẽo không đáy, nương theo lấy như có như không thực vui vẻ...
Run rẩy, Arni mặt tối sầm, trí nhớ tự ở chỗ sâu nào đó tháo chạy ra, giống như đột nhiên mà đến làm gió lạnh thấu xương – thay thế phần trí nhớ không phải xuất hiện trong mơ, mà là —-
“Tưởng niệm ta sao? Lòng thực rất yêu ngươi...”
– chân thật...
“Lucifer...” Arni chậm rãi bắt máy điện thoại, ngữ điệu rất bình tĩnh làm hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hiện tại gọi điện thoại cho hắn chính là người kia, người kia là –
———-
Năm đó làm cảnh sát cũng đã nghe tin đã để thoát một tên tội phạm trí năng, tàn nhẫn vô nhân đạo, lại là một kẻ biến thái giết người không gớm tay.
Nhớ rõ, người này đã từng khủng bố hắn, càng hắn không cách nào bôi sáất đau xót.
Năm đó, Lucifer một lần cuối cùng phạm tội, Arni đã căn cứ vào manh mối truy tìm, đi vào giữa căn phòng nhỏ, chỉ thấy bên trong rất nhiều trang sức được bày rất nghiêm trang, nhã nhặn, theo một phong cách cổ điển lãng mạn, vui mừng. Trong phòng chỉ có ngọn nến đốt bằng quang, cho thấy mơ mơ mang màng, một cảm giác rất mỹ lệ... Tại thời điểm này, Arni mặc dù cảm giác hoang mang nhưng tâm tình khẩn trương lại có chút buông lỏng.
Nhưng là đợi khi mắt đã quen với bóng tối, hắn không khổi hít vào một hơi – trong phòng nguyên lai chính là một nhà hàng hoa lệ. Phía bên trong có một bàn dài, trải lên trên nó là một tấm trải bàn bằng đăng-ten, hai bên là một hàng ghế. Trên bàn lại được xếp đặt hai bộ dao nĩa, còn lưu lại một cái thẻ, viết: “Ta nghĩ cùng ngươi ăn chung a, lòng ta là rất yêu ngươi”.
Mà trên bàn ăn lại bày biện một thứ làm cho người nào nhìn vào đều mặt mày xanh xao: Một thân thể nữ lõa lồ, toàn thân đầy máu, đúng là bị mổ bụng, toàn thể nội tạng đều bị lôi ra ngoài. Thân thể này thậm chí hiện tại còn đang run rẩy! Hắn run rẩy đi từ từ đến gần hiện trường, kiểm tra kiểm tra mặt bàn còn có nữ nhân đó, chứng kiến thân hình hai bên nội tạng, còn có khăn bàn nhuộm máu đỏ thẫm. Arni, dạ dày tại bốc lên muốn nôn...
Đột nhiên, chuông điện thoại lại vang lên, Arni nhìn xung quanh xem xét, mới phát hiện là một cái điện thoại được đặt sẵn. Hắn phút chốc bắt máy, chỉ nghe truyền đến một âm thanh như pháừ địa ngục một tiếng nỉ non...
“Tới muộn một chút, ngươi cứ ăn trước đi? Chờ ta đó. Ta yêu ngươi!...”
Arni tại chỗ nôn mửa.
———-
Nhưng người kia hẳn là phải mất tích mới đúng, hẳn là từ một ít lần mất tích trước! Arni nghĩ thầm, mà cái kirầm thấp, có mĩ lực từ cõi âm, như là trêu cợt dường như đem hắn kéo trở lại với sự thật, khinh miệt cười:
“Vừa mới nhớ lại? Lâu như vậy không gặp, rất muốn ta?”
“Đúng vậy, hàng đêm đều ở mộng.” Arni lạnh lùng nói, vô thức nắm chặt microphone.
“A, ta sẽ yêu của ngươi đến ngại ngùng tột đỉnh... Hèn nhát bỉ ổi...”
“Có chuyện gì không?” Trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi–
“Ngươi có nghe lời bằng hữu của ngươi rồi sao? Ta muốn tặng quà cho ngươi.”
“Di?”
“Chúc mừng kỷ niệm sau chín lần lại gặp được nhau a!” Nói ra, ngôn ngữ đối phương mang theo lẫn tàn nhẫn lẫn vui vẻ.
———–
“Kì quái? Tin nhắn gửi đi lâu như vậy như thế nào lại không có tin nhắn hồi trả lại?” Nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, Vưu Lai nỗ Tư bắt đầu cảm thấy kì quái.
Hắn biếõ Arni nhất định đối chuyện này cảm thấy hứng thú, thực tế cùng với bản thân của hắn có quan hệ
Arni nếu không có án tử, mà cá tính lười nhác của hắn cũng không nghĩ lúc nghỉ ngơi lại bị cục cảnh sát nhấc lên làm liên quan. Sự khác biệt của Vưu Lai Nỗ Tư là dù không có việc gì cũng sẽ chạy đến cục cảnh sát hỏi đông hỏi tây nói muốn “Dụng công tiến thủ”, thuận tiện nhìn xem báo chí, uống cà phê, cùng nữ cảnh sát giao thông mà trêu chọc...
Nhưng hôm nay cùng với quá khứ bất đồng, toàn bộ cục cảnh sát đều bị kinh động, đã vậy còn không có nhận được tin tức chính là ngăn cách (bảo vệ) Arni. Hẹn là muồi một giờ chung thì, vừa vặn lúc Vưu Lai Nỗ Tư đi ra ngoài thì nhận được một hộp nhỏ. Đó là một cái hộp ruộ màu đỏ, người nhận chính là Arni. Hắn vừa nhìn thấy thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Muốn tặng cho Arni mắc mớ gì lại đưa đến cục cảnh sát? Chỉ thấy “lễ vật” đột nhiên bậa, một cái thẻ bay lên đến, viết:
“Thánh anh tĩnh lại không rõ, sợ hãi bóng đè mà không an, Tinh Tinh chỉ dẫ nên đi đường.”
Nhìn hết được chữ, tạp phiến tính coi như lăn xuống một khỏa –
“Đó là...” Vưu Lai Nỗ tư thẳng thừng trùng mắt: “Người... Con mắt?!”
——-
“Lễ kỷ niệm? Ngươi đừng nói với ta là đi ngắm cảnh khu mua đó.” Arni một mặt nhìn quanh, trực giác hắn cho thấy sự an toàn của mình hiện đang bị uy hiếp.
“Sẽ không để ngươi thất vọng.”
“Nghe được thanh âm gì không?”
“Thanh âm...?” Nghe được, vật gì đó ma sát cùng... Đây đích xác là tiếng nữ nhân thở dốc rên rỉ?
“Ba”, một tiếng, màn hình TV đột nhiên phát sáng lên.
——
“Đừng phát sinh chuyện gì thì tốt...” Vưu Lai Nỗ Tư vừa lí xe vừa lầm bầm – kỳ thật nhà hắn cùng nhà Arni không xa, chỉ cần lái xe 10 phút, cho nên muốn trực tiếp chạy sang xem. Hắn thật sự rất lo lắng, dù sao, tạp phiến nâng lên bày ra, chính là người kia –
——
“Cái này... Đây là cái gì?!” Arni toàn thân réun, thẳng chằm chằm nhìn vào màn hình, tay gần như muốn đem buông thả microphone ra
Trên màn hình chính là một người nữ tử thân thể thương tích, trần truồng không mảnh vải. Miệng vết thương thậm chí vẫn còn chảy máu róc rách ra máy. Nữ nhân hai tay bị cái dùi đinh đã nhuốm màu đỏ đóng chặt vào trên tường gạch, thân thể còn quần lấy chằng chịt khóa sắt. Khuôn mặất xinh đẹp bởi vì đau đớn kịch liệt cùng hồi hộp mà trở nên vặn vẹo, mở lớn miệng mà lại pháa chỉ có những âm thanh khàn khàn cùng thở dốc và ho khan. Nàng sợ hãi thống khổ vặn vẹo bị khóa sắt trói căn thân thể, mà đứng phírước nàng lại là một người nam nhân. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên nam nhân này.
Như là tận lực không cho Arni chứng kiến chân diện sự thật, Lucifer đưa lưng về phía máy chụp ảnh. Bất quá ngay trong màn hình chỉ xuất hiện hình ảnh y nguyên làm cho người ta chứng kiến bóng lưng của hắn. Tóc dài mà đen vừa vặn đến bả vai, dùng một sợ tơ buộc lại. Trong tay nắm, là cái kihường xuất hiện trong mộng Arni, giống nhau. Đó chính là cái điện thoại...
“Ân, thấy được?” Trong điện thoại thanh âm truyền ra màn theo càng thoải mái, đích thực là rất vui vẻ.
“Như vậy ta muốn bắt đầu rồi...”
Trong màn hình, người nam nhân cởi bỏ ý phục xuống, đi đến nơi nữ nhân đang thống khổ mà giãy dụrước mặt. Hắn lực mạnh đẩy ra vết thương đang dần khi giữa hai chân nàng, không lưu tình chút nào dùng lấy tay moi móc nơi kín của nữ nhân. Nữ nhân nay giãy dụa ngày càng mạnh hơn, hai chân đá loạn xạ, chính là dù thế nào cũng không thoát được ác ma nắm giữ lấy.
“Muốn nhìn thật kĩ đó. Đây là ta cho ngươi lễ vật dự bị.”
Lucifer cầm lấy bên cạnh cây dao giải phẫu, cắm vào nơi đó của nữ nhân, kéo ra đưa vào, moi móc ra. Đáng thương cho nữ nhân đau nhức, toàn thân co rút. Nàng sớm đã kêu to đến khàn giọng đến cuống họng, pháiếng khóc thét, con mắt cũng mở thật to. Mà càng lại gần xem cẩn thận, sẽ phát hiện nữ nhân mắt trái dường như không mở ra được, mi mắt ở dưới dĩ nhiên là... Đen nhánh một màu của máu...
“Ngừng... Ngừng tay!!!” Arni cưỡng chế lại cảm giác, đối với điện thoại rống to,
“Đừng nóng vội, đợi tí nữa khoảng một tiếng, sẽ diễn càng đẹp mắt đó...!”
Lucifer ngữ điệu hưng phấn thấp giọng nói ra, dùng phân thân cắm vào hạ thể nữ nhân, hăng say đưa đẩy, kéo ra đẩy vào. Sớm bị cắt đến tróc dhịt, âm đạo đã bị dương vật to lớn đánh vào sâu, nữ nhân ngoại trừ kêu thảm thiếa bên ngoài đã không hiểu được lại lần nữa pháhanh âm. Thân thể của nàng bởi vì kịch liệt đau nhức mà run rẩy, môi cũng vô lực nhúc nhích, dường như là nói “Cứu ta...”
“Ta bảo ngươi dừng tay a!” Arni kích động hét lên. Ngày thường luôn treo biển “lười biếng” trên khuôn mặt tuấn tú nhưng nay vì cảnh tượng đáng sợ trước mắt mà mặt trở nên trăng bệch, thân thể run nhè nhẹ.
“Hô... Nét mặt của ngươi giỏi quá a. Nếu đặt dưới người của chính là ngươi thì quả thực là rát tốồi...” Lucifer thở gấp, động tác cũng ngày càng ra sức.
Arni đột nhiên phát hiện Lucifer dường như có thể chứng kiến chính mình, hắn khẩn trương ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm máy quay nằm tại nơi nào.
“Ngươi ở đâu?”
“Ta?! Ngươi xem mà hình không thấy sao?”
“Đừng có nói giỡn! Ngươi ở đâu? Tại sao lại thấy được ta?”
“Tấm tắc, cô gái này một chút khí lực cũng không có...” Như là trêu đùa Arni, Lucifer cố ý đổi chủ đề. Mà dưới người hắn, nữ nhân đáng thương đã vì đau nhức quá mà rơi vào hôn mê.
“Làm như vậy gọi dậy đi a?” Nói, hắn lần nữa lại cầm lấy dao giải phẫu, tại trên người nữ nhân kéo lê một dao thật dài. Sớm đã hấp hối, nữ nhân lại lần nữru lên. Mà Lucifer thấy thế dường như thêm phần thích thú, không ngứng tại thân thể nàng giải phẫu trên mặt, trên người, trên đùi... Các vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, làm Arni bị dọa đến ngây người.
“Ngươi... Làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Không cách nào đè nén xuống nội tâm, mà Arni run giọng nói.
“Bởi vì yêu ngươi a. Dự đoán được dục vọng của ngươi làm ta điên mấồi. Ta chỉ là tìm chút ít thay thế phẩm mà phát tiết...” Điện thoại pháa âm thanh từ một chỗ khác ngày càng đậm tiếng thở dốc, mà Lucifer trông màn hình cũng bắt đầu lực mạnh đong đưa vòng eo.
“Ít nói giỡn đi, ngày mai mới là ngày cá tháng tư...” Nghe Lucifer thở dốc, hơn nữa lại lớn mật trực tiếp nói chuyện, Arni gò má ửng hồng. Hắn xấu hổ nở nụ cười thoáng cái, cũng hít vào một hơi, nhìn chằm chằm màn hình TV như muốm tìm ra chỗ Lucifer đang ở, cũng chính là manh mối.
Đương lúc này, Lucifer thoáng chấn động, đem dục vọng tất cả đều phát tiết sắp hết trong cơ thể nữ nhân. Là đau nhức hôn mê hay là đã tắt thở? Nữ nhân đã không hề giãy dụa, cũng không tái pháa bất kì thanh âm nào. Bất quá, mất đi ý thức cũng chính là một truyện tốt.
“Xong xuôi...” Kịch liệt thở dốc, Lucifer lạnh lùng đưay dùng dao phẫu thuật cám vào trong bụng nữ nhân, lôi ra một cái lỗ hổng.
“Lưu lại tinh dịch rất phiền toái, đúng hay không? Cảnh sát hình sự tiên sinh?” Lucifer cười nói, cũng bắt tay vào làm xé rử cũng của nữ nhân, cắt âm đạoo nàng, chuẩn bị đem tấy cả dấu vết đi thanh lý.
“... Ngô...” Arni toàn thân pháp run, co quắp laiji ngồi phịch xuống đất. Hắn đã không thể nhìn nữa, đành phải ngoảnh đầu đi chỗ khác. Chính là dù có thế nào đi nữa cũng không ngăn cản được âm thanh truyền đến tai cái âm thanh kì dị của việc cắt khối thịt. Cái này làm dạ dày Arni lại lần nữa bốc lên...
“Tuy nhiên nữ nhân đích thật khóc thét lên nghe cũng rất êm tai, nhưng ta cảm thấy cho ngươi thở dốc rên rỉ thật nghhư rất tốt”
“Ngươi cái này quả là biến thái bất trị!” Arni quê quá hóa khùng. Hắn lần nữa chằm chằm nhìn vào màn hình, chúng kiến hình ảnh Lucifer tiến hành tách rời khỏi màn ảnh.
“Ta nghĩ duy trì ngươi đó. Những thứ này là món đồ chơi ta đã ghét...” Lucifer cầm lấy cái tay đã gãy nói.
“Món đồ chơi...”
“Đúng vậy... Món đồ chơi.”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lớn. Arni do dự một chút. Hắn muốn chạy đi mở cửa, nhưng hai chân mềm nhũn không cách nào phát lực, laiji chạy chưa được hai bước đã khiến cho hắn gần như ngã xuống đất. Thấy thế, Lucifer nở nụ cười.
“Có người tới tìm ngươi a?” Lucifer nói, xoay người lại, làm cho máy chụp ảnh chiếu đến chính mình môi dưới. “Như vậy ta không quấy rầy ngươi. Ta yêu ngươi.” Nói, hắn cho Arni một cái hôn gió.
“Bye bye...” Cầm cánh tay bị đứt, Lucifer tắt đi máy chụp ảnh.
“Arni?!” Gặp chuông cửa không có hưởng ứng, Vưu Lai Nỗ Tư lấy từ trong cặp công văn một cái chìa khóa dự bị để mở cửa. Chờ hắn đi vào chứng kiến cảnh người ngồi yên tại trước TV đã sắp ngất đích xác chính là Arni.
Arni bộ dạng trầm mặc, nhưng cũng phi thường kinh ngạc, cấp tốc hô hấp cùng run rẩy, cho thấy biểu hiện hắn đã gặp phải mootj sự đả kích rất lớn.
Vưu Lai Nỗ Tư đến gần, hắn đại khái hiểu được minh bạch chuyện gì đã xảy ra, ngồi xuống ôm chặt lấy Arni, nói: “Yên tâm... Taz ở đây, ngươi không có gì phải sợ.”
Được trấn an, nhưng Arni đích thực không thể bình tĩnh. Bởi vì hắn biếõ...
Hết thảy... Giờ mới bắt đầu —-