Chương 1: lời đồn
Trước khi đọc hãy chắc chắn quanh bạn không có chỗ nào để cô ta trốn vào và nhìn bạn chằm chằm! 1. Lời đồn “Này này! Cậu biết người phụ nữ nhìn lén là ai không?” Vào buổi tối vắng vẻ, trên vỉa hè có mấy nữ sinh vừa học bổ túc trởi về, nắm tay nhau đi dạo, trong đám nữ sinh đó có một cô gái đột nhiên nói. ”Người phụ nữ nhìn lén ? Là cái gì thế?” Nữ sinh khác tò mò hỏi, cô không biết là cô bạn của mình đang nói cái gì. “Chính là… gần đây mọi người hay đồn đãi…” Nói đến đây, nữ sinh khơi gợi ra câu chuyện kia lập tức hạ thấp giọng xuống, giả vờ thần bí nhìn khắp nơi một vòng sau đó mới nói rằng: “Là một ma nữ chuyên đi nhìn lén người khác đó, nếu là bị cô ta nhìn chằm chằm, sẽ rất kinh khủng.” “Kinh, kinh khủng thế nào?” Một cô gái nhịn không được hỏi, trong giọng nói còn có một chút run rẩy sợ hãi. “Bị ma nữ kia nhìn thì cô ta sẽ luôn luôn đi theo cậu, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều ở một nơi bí mật nhìn trộm cậu…” “A, a đừng có nói nữa! Ban đem còn kể mấy chuyện kinh dị đó, chúng ta nên nhanh về nhà thôi.” Một cô nữ sinh khác bị dọa sợ vội vàng ngăn cản không ấy cô bạn kể tiếp, kéo tay mấy cô bạn vẫn còn đang cười nhạo mình vì nhát gan, bước nhanh về phía trước. Cô rất sợ ở sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó kinh khủng. Sở Nhạc đi từ trên xe xuống, vừa lúc đi đằng sau mấy cô nữ sinh cho nên nghe được câu chuyện của bọn họ, trong lòng cười thầm, mấy chuyện đồn đại linh tinh đó đều là giả cả thôi. Trên thế giới làm gì có nhiều ma như vậy? Lấy di động ra, Sở Nhạc nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi, cậu bước nhanh hơn, về muộn quá bác chủ nhà cho thuê sẽ không cho vào đâu. Nếu không phải bởi vì gần hôm nào cũng bận, tăng ca cho đến tận giờ này, cậu chắc đã về nhà lâu rồi. Từ bến xe bus về đến nhà trọ phải tốn mấy phút liền, lãng phí không ít thời gian. Sở Nhạc suy nghĩ, làm thế nào để về nhà nhanh hơn một chút, khi đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên dừng chân lại. Ở bên tay phải của cậu, có một ngõ tắt nhỏ. Cái ngõ ấy rất chật hẹp, tia sáng cũng u ám vô cùng. Tuy rằng hai bên cũng có đèn đường, nhưng ngọn nhỏ mờ ảo ấy làm sao chiếu sáng hết được, nơi không được đèn chiếu đến thì tối thui chẳng thấy gì. Nếu đi vào ngõ tắt này chắc hẳn có thể về nhà sớm hơn một chút. Nhưng mà ngõ này, Sở Nhạc chưa từng đi qua bao giờ, trong lòng do dự, cậu nghĩ chắc là chẳng có việc gì xảy ra đâu, để cho nhanh, Sở Nhạc quyết định đi vào trong ngõ. Chân vừa bước vào trong ngõ, bốn phía lập tức giống như bị màn đêm bao phủ hết, Sở Nhạc xoay đầu nhìn xung quanh, cậu không thể thấy hai bên có những thứ gì, chỉ cảm thấy có bức tường cao cao, gây cho người ta một cảm giác áp lực vô cùng. Nương theo ngọn đèn, Sở Nhạc tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh, cậu đã đi được nửa con ngõ, nhưng bước chân cậu lần thứ hai dừng lại. Chỉ thấy ở mé tường phía trước, có một tòa nhà có những bức tường màu trắng. Không biết có phải đã lâu không sửa chữa không mà bức tường màu trắng có một lỗ thủng rộng hơn một thước, lỗ thủng đó rất nặng, thậm chí có thể nhìn thấy một đống gạch, xi măng rơi ra, kẽ nứt như là một cái động nhỏ. Sở Nhạc chẳng quan tâm đến lỗ thủng trên tường đó làm gì. Thứ mà cậu quan tấm đến là một người phụ nữ tóc đen, đứng ở gẫn chỗ lỗ thủng đó đang quay lưng vào cậu, tư thế của cô ta rất kỳ lạ… Cô gái đó quay lưng về phía Sở Nhạc, cơ thể uốn cong giống như nghiêng hẳn về một bên, nhoài người vào lỗ thửng trên tường giống như mốn nhìn xuyên qua lỗ thủng đó. Sở Nhạc nghĩ, có lẽ cô gái này có khúc mắc gì đó với chủ nhà kia, cho nên đêm tối mới đến nhà người ta dọa ma, hoặc cũng có thể cô ta là một bệnh nhân tâm thần. Cho dù thế nào thì Sở Nhạc đều cảm thấy rất phiền, tốt nhất không nên trêu cô gái đó. Cậu đi sát vào mép tường bên kia, giảm nhẹ tiếng bước chân của mình xuống thấp nhất. Sở Nhạc tử từ đi qua chỗ cô gái đó, hai mắt không tự chủ được liếc qua một lần. Tóc dài ngang hông, vô cùng bù xù, bởi vì đưa lưng về phía Sở Nhạc, cho nên cậu nhìn không rõ khuôn mặt cô gái đó. Chỉ có thể đánh giá cô gái đó từ đằng sau, cô gái đó mặc một bộ quần áo màu đen,để lộ ra cánh tay với hai bàn chân vô cùng trắng, nhưng lại vô cùng bẩn. Cánh tay với chân đều dính một thứ màu đen trông như bùn đất, hai bàn chân không mang gì dẫm lên đất. Hơn nữa khiến cho Sở Nhạc cảm thấy kỳ lạ chính là cô gái kia từ lúc cậu nhìn thấy, cứ đứng nguyên một tư thế, không nhúc nhích tý nào, cả người tựa vào tường, cứng đờ… Không muốn nhìn tiếp nữa, Sở Nhạc quay đầu về phía trước, bước nhanh hơn một chút, không để ý cho nên đá phải một cái bình bị ai ném dưới đất, cái bình lăn đi phát ra tiếng ‘lộc cộc——’ , ở trong ngõ nhỏ an tĩnh, tiếng đó rõ ràng vô cùng. “Thôi xong rồi!” Sở Nhạc thầm nghĩ, lại càng chạy nhanh về phía trước, không quay đầu lại để xem cô gái kia có nhìn mình không. Cho đến tận khi Sở Nhạc đi ra khỏi ngõ nhỏ, trở lại đường cái, mới giám thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc cậu tiếp tục đi về nhà trọ của mình, cậu không biết được, cô gái bất động tựa trên tường kia, không biết từ lúc nào, đã xoay đầu nhìn về hướng mà Sở Nhạc rời đi …