Chương 1: Tai Nạn.

Khuôn mặt của chị không phải là của em.

Chương 1: Tai nạn.

Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. – Nhỏ – Trần Mỹ Linh . (Hoàng Khắc Dương)

Nó – Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng “cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình.” – Hoàng Thục Anh.

Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng.

-“Oa…hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha.”-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non.

-“Ha…ha…ha…trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy.”-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu.

-“Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?”-Mẹ Anh quay sang cười hiền.

-“Yes.”-Hoàng Thục Anh dơ tay chào nghiêm túc.

………………

Cùng lúc đó ở căn biệt thự u ám.

Một bàn tay to lớn cứ gõ nhịp liên hồi trên ghế sôfa ngắm bình minh lên. Ông ngồi hít thở không khí trong lành đấy với đôi môi mỏng khẽ nhếch.

-“Thưa chủ tịch Lâm. Mọi chuyện đã như sắp xếp.”-Tiếng quản gia vọng vào.

-“Ừm.”-Ông đã đợi đến ngày hôm nay rất lâu rồi.

…………………….

Quay lại chiếc xe Cadillac đang chuyển bánh.

Ba nó lái xe vừa mở nhạc dịu nhẹ bắt nhịp cho đứa con gái yêu quý 6 tuổi cất hát.

Bất ngờ vài chiếc moto lái nhanh đến với tốc độ bàn thờ. Và còn hơn thế nữa là một chiếc từ đâu phía sau xe bay thẳng lên đầu làm cho hai mẹ con nó giật mình.

Ba nó hoảng hốt lái từ từ lại nhường phần đường cho bọn họ đi. Nhưng hình như là cố tình. Hai chiếc xe cà sát cánh cửa xe nhà nó.

Vài tên còn lại còn cố tình lên phía trước đảo loạn làm cho mọi người trong xe mất bình tĩnh.

Pằng….pằng….pằng…

Thấy không có gì xảy ra tụi nó không nhường phần mà còn tiếp tục nổ vài phát súng.

-“AAAA”-Nó ôm lấy cả người hét lên.

-“Con gái không sao đâu mà.”-Mẹ nó an ủi.

Đường lên đỗ lại ở phần ngoại ô. Đèo cao không một bóng người.

-“Con sợ quá. Ba mau dừng lại đi. Làm ơn,hãy kêu mấy người bọn họ ngừng bắn đi. Thật kinh khủng.”-Hoàng Thục Anh bắt đầu hỗn loạn hét lên.

Mẹ nó ngồi bên trên hoảng hốt quay ra sau ôm đứa con gái thân yêu của mình lại.

-“Không sao đâu con gái.”

-“Ba mẹ…mau dừng lại đi.”-Nó sợ hãi.

Bất ngờ hai chiếc moto ở đằng sau phóng lên đáp thẳng xuống mu xe trước phá vỡ mọi thứ. Thật Minh hoàng. Mọi cửa kính vỡ tất cả.

-“Mau ôm con bé lại.”-Ba nó phanh xe nhưng hình như đã muộn.

Chiếc xe lao nhanh mất phương hướng bay thẳng xuống vực sâu kia. Và còn hơn thế nữa. Cửa kính lẽ tung toé. Ba mẹ quay ra sau ôm chầm lấy,dùng thân thể của mình để che chở cho nó.

Phụt.

Ba nó hộc máu. Chảy mạnh mẽ xuống đầm trắng của nó. Một mảnh thủy tinh mỏng và nhọn đã xuyên thấu tim ba nó.

-“BA.”-Nó hét lên.

-“ANH.”-Mẹ nó như ngừng thở.

Ông chậm rãi đặt tay lên đầu nó xoa nhẹ. Sáu năm khi đứa con bé bỏng ra đời. Ba chưa hề nói yêu con.

-“Ba yêu con. Con gái.”

Khi ba được làm cha. Con có biết ba hạnh phúc nhường nào không? Khi được nghe con cất tiếng khóc ,giọng nói và tiếng gọi “ba”. Ba đã rất hạnh phúc.

-“Con sẽ không sao.”

-“KHÔNG.”

Rầm.

Chiếc xe đáp xuống đất cũng là lúc ba nó ngừng thở. Tay ông rơi xuống. Nó thét lên.

Mẹ nó vừa chưa xoay xở đã bắt gặp những mảnh vỡ vừa đáp xuống đã vỡ bay hàng vạn vào người nó.

-“Con gái.”-Bà lao mình về phía trước chắn những mũi nhọn kia.

Một giọt.

Hai giọt.

Ba giọt.

Miệng bà hộc ra máu. Chắc đau lắm. Nước mắt bà rơi. Mặn nồng đẫm lệ áo đứa con gái đầu lòng của mình. Bà chưa kịp cho nó tình thương của một người mẹ cao cả. Chưa kịp nhìn nó lớn lên. Cắp sách đến trường,mặc đồng phục học sinh,áo dài thướt tha và cả bộ váy cưới lộng lẫy. Ước mơ của bà đấy. Nhưng sao cơ chứ. Chỉ vù lấp chỉ trong ngày hôm nay,giây phút này,nơi này.

-“Mẹ ơi.”-Nó nhỏ nhẹ.-“Đừng mà…”

-“Anh nhé…con phải sống tốt. Sống….luôn…cả…phần”

-“Không…”-Nó lắc đầu lia lịa. Máu của ba lẫn mẹ hoà lẫn vào áo nó.

-“Phần…ba…mẹ…nhé con…”-Hực…hực…hực..

Tột cùng của đau đớn cuối cùng cũng đã mang ba mẹ nó đi. Ba mẹ chết ngay trước mặt nó. Vì ra sức che chở cho nó mà họ không màng đến mạng sống.

Nó mếu miệng với sự mặn nồng chua chát. Chiếc xe lan toả khói mù mịt. Một con nhóc 6t ngồi đấy với hai xác chết không hồn không đáp lại lời nó.

-“Ba mẹ mau tỉnh dậy đi mà. Con là Hoàng Thục Anh xinh đẹp của ba mẹ đây mà. Con hứa…con sẽ luôn ngoan,vâng lời ba mẹ mà.”-Nó nấc lên.-“Có ai cứu lấy ba mẹ tôi không?”

Phía trên,hàng loạt người lái xe moto đứng nhìn cảnh tượng này. Phút chốc phất lờ lời kêu gọi cứu người của nó. Phần ai người ấy đi nhận thưởng rồi mau chóng rời đi.

Nó ngước nhìn với đôi mắt long lanh đỏ hoe. Thật nhẫn tâm. Mấy người hãy nhớ đấy. Chỉ cần tôi biết ai là người đã hại ba mẹ tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

………………………………….

Bệnh viện ***

-“Sao rồi bác sĩ?”-Ông bà nội nó nháo lên.

-“Hai người bọn họ sẽ không sao chứ?”-Phía ngoại nó cũng không kém.

Ai cũng đang rất lo lắng cho ba mẹ nó. Nhưng nó đã biết rằng. Bác sĩ cũng không thể chiến đấu với thần chết mà cứu hai người ấy sống lại được rồi.

Nó nắm chặt hai tay mình lại. Người nó toát lên lạnh băng và mùi máu tanh. Thật kinh khủng. Nó sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.

…………………………

Đám tang diễn ra. Nó ngồi đấy với hàng vạn bông cúc trắng và mùi hương cháy toả khắp. Nhiều người làm nó ngột ngạt.

Rồi trên báo Quốc tế. Tin tức nhà nó cũng được đăng lên với nhiều tên đề

“Chủ tịch và phu nhân tập đoàn AL xảy ra tai nạn và qua đời.”

“Đứa con gái 6t của tập đoàn AL thừa kế tài sản.”

“Tang lễ tập đoàn AL.”

………………….

-“Sao? Đứa con gái của tập đoàn AL còn sống ư?”-Chủ tịch Lâm cau mày.

-“Chúng tôi xin lỗi.”-Quản gia và mấy tên thuộc hạ cúi đầu nhỏ tiếng.

-“Thật đáng ghét.”-Ông nắm chặt tay nghiến răng.-“Tối nay giết luôn nó đi.”

Quản gia nhìn mấy thuộc hạ ý định bảo lui xuống. Quản gia với những âm mưu nói với chủ tịch Lâm.

-“Giết thì dễ rồi thưa chủ tịch. Nhưng như thế có quá nhẫn tâm không? Nó chỉ mới 6t thôi.”

Ông không hiểu ý quản gia nói gì. Im lặng để hắn nói tiếp.

-“Chi bằng cho nó lớn lên rồi phá hủy công ty nó.”

Chủ tịch suy ngẫm điều gì rồi khẽ liếc nhìn quản gia.

-“Thú vị đây.”