Chương 01


“Tình hình người bệnh được phẫu thuật sáng hôm qua sao rồi?”

Bên ngoài phòng bệnh trung tâm khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện lớn nhất tỉnh, phòng số 3 tầng 8, trong hành lang mọi người đã quá quen với mùi thuốc khử trùng, đi lại trong phòng là người bệnh hoặc người nhà, cùng bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.

“Hiện tại vẫn ổn định, người nhà đều ở lại đây đi, chúng tôi cần phải quan sát theo dõi.”

“Vâng, bệnh tình anh ấy phức tạp, qua 72 tiếng sau phẫu thuật phải đặc biệt chú ý.”

“Bác sĩ Quý, anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, trong hai ngày phẫu thuật này anh đều không ngủ đủ, buổi chiều lại có một ca…” Thực tập sinh y khoa Tiếu An lo lắng nhìn chằm chằm vị bác sĩ hướng dẫn của cô.

Bác sĩ Quý lời ít ý nhiều cắt ngang lời cô: “Tôi không sao.”

Hai người đi vào phòng nghỉ của bác sĩ, mấy đồng nghiệp y tá đang bắt đầu ăn cơm, đưa bọn họ hai cặp lồng cơm đặt ở chỗ trống phía trước. Lúc bọn họ đi vào, mấy người bên trong đang chuyện trò rôm rả lại đột nhiên im lặng rồi chăm chú nhìn vào cửa, Quý Hàm đảo mắt nhìn mọi người, những người đó tức khắc cúi đầu giả vờ ăn cơm.

“Ôi, bác sĩ Quý, bên này, tôi chờ cậu nãy giờ.” Một bác sĩ khoa ngoại tim mạch khác – Đại tướng Trịnh Thị cười tủm tỉm hua hua chiếc đũa về phía Quý Hàm, cũng chỉ có anh ta mới dám theo sát Quý Hàm chào hỏi như vậy.

“Ừ.”

Quý Hàm ngồi xuống chỗ của mình, sau đó mở cặp lồng cơm, lấy đôi đũa, ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo động tác lưu loát, dù là đĩa rau bình thường như thế thì mỗi cử động tao nhã của anh cũng làm người ta phải liếc nhìn. Tiếu An ngồi cạnh anh, nhìn đồ ăn Quý Hàm chỉ có cá không nhịn được nói: “Bác sĩ Quý, hay là anh ăn sườn của em đi, để đến lúc phẫu thuật, anh phải bổ sung sức khỏe mới được.”

Trịnh Thị đến là xúc động: “Ha ha, Tiếu An thật cẩn thân ghê, tại anh không tốt, quên mất bác sĩ Quý không ăn cá, không cẩn thận cho vào một chút, ha ha, thật ngại quá.” Trịnh Thị cười ha hả áy náy nói, chậm chạp nhấn rõ từng chữ, không biết là nhận lỗi thật hay giả vờ nhận lỗi.

Quý Hàm ngay đến mí mắt cũng chưa nâng, tiếp tục ăn cơm. Tiếu An thấy Quý Hàm không phản ứng, rất thông minh không hỏi nhiều, im lặng bắt đầu ăn cơm.

Phòng nghỉ yên lặng một lúc, vài y tá ăn xong nhàm chán đứng dậy lật xem báo chí trên bàn. Đột nhiên, Trịnh Thị tinh mắt, nhìn dòng tít lớn ở mặt sau tờ báo: Đêm Hồng Kông không ngủ, Trầm Khánh Khánh chờ mong đạt vinh quang. Bên dòng tít là ảnh chụp một nữ diễn viên đến sân bay Hồng Kông, kính râm màu đen che hơn nửa gương mặt, thấy không rõ nét mặt, một thân trang phục cực kỳ thoải mái, không giấu diếm cũng không lựa ý hùa theo ống kính.

Trịnh Thị chỉ về tờ báo: “Trầm Khánh Khánh lại muốn đi nhận giải nữa?”

“Cái gì?”

Y tá nhỏ Văn Văn vội vàng lật lại tờ báo cho mọi người xem, còn chưa xem nội dung đã nói: “Sao cô ta lại được đề cử chứ, cái cô nữ hoàng thị phi đó!”

“Cho em xem với!” Y tá Tiểu Ngọc chạy vội qua, đứng dậy cúi đầu xem.

Y tá trưởng Ngu đã ở tuổi trung niên không chạy tới góp vui, nhưng cũng nói: “Ôi, hai năm nay nay danh tiếng Trầm Khánh Khánh đang lên như diều gặp gió mà, mới vừa đạt giải diễn viên gì trong lễ trao giải thưởng điện ảnh, bây giờ lại muốn đến Hồng Kông nhận giải tiếp.”

Văn Văn một mặt xem báo, một mặt bình luận: “Không còn cách nào, ai bảo cô ta có chỗ dựa vững chắc, lần trước em đọc được một bài báo, nói công ty cao cấp của họ có hẳn một nhóm người giúp cô ta chuẩn bị rất tốt, cô ta chỉ cần chọn kịch bản, rồi diễn, muốn kiểu gì có kiểu đó.”

Tiểu Ngọc một bên phụ họa theo: “Em cũng nghe nói chỗ dựa cô ta rất vững chắc, hình như ngày trước là theo quy tắc ngầm mới vào được.”

“Vậy đó! Nếu không sao có thể trong vài năm đã là diễn viên hạng ưu, có người ra mắt cùng thời với cô này, bây giờ còn phải đang phấn đấu. Thế mới nói, con người phải biết tính toán, ngoại hình cô này lại đẹp, giới giải trí như nước sâu không đáy, ai chẳng muốn thành người nổi tiếng.”

“Thật ra mọi người đang ghen tị đấy thôi.” Trịnh Thị nuốt nước bọt, không nhanh không chậm nói: “Lại nói về một chuyện, lúc cô ấy giành được giải thưởng “Diễn viên xuất sắc”, tôi đến rạp chiếu phim xem bộ “Khuynh sào”, diễn rất hay.”

“Không ngờ bác sĩ Trịnh lại thích loại người như Trầm Khánh Khánh.” Tiếu An che miệng cười, nói: “Đáng tiếc cô ấy chỉ muốn gả vào nhà quyền thế.”

“Em nói sao, cô ấy chỉ muốn gả vào nhà quyền thế? Cũng phải, ngôi sao nữ nào cuối cùng cũng bước chân vào nhà giàu. Cô ấy cũng đã đến tuổi, nếu không kết hôn, càng ngày sẽ có càng nhiều ngôi sao nữ xinh đẹp hơn.” Tiểu Ngọc lắc đầu liên tục, cảm thán.

Trịnh Thị lại bĩu môi, nói thẳng: “Nhà quyền thế gì đó không nói, tuy cô ấy chưa thực sự là mỹ nữ kinh diễm, nhưng lại hơn hẳn ở khí chất, là đàn ông phần nhiều đều nhìn bằng hai mắt, không gì có thể giấu được, cậu nói có phải hay không, bác sĩ Quý.”

Cả căn phòng, chỉ có Quý Hàm từ đầu tới cuối không tham gia nhận xét gì, mãi đến khi có người gọi hẳn tên anh, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn đôi mắt sau cặp kính đang cười tủm tỉm của Trịnh Thị.

Quý Hàm theo thói quen lấy khăn tay lau qua một chút, ngoài miệng thản nhiên trả lời: “Tôi thấy, ăn không được ngon thì ngay cả xem cũng chả muốn xem.”

Đối với câu trả lời của anh, Trịnh Thị nhíu mày.

Tiếu An nghiêng đầu nhìn Quý Hàm, lại cười nói: “Em đồng ý với quan điểm của bác sĩ Quý, Trầm Khánh Khánh là người sống ở thế giới quá khác với chúng ta, bác sĩ Trịnh, quay đầu là bờ.”

Trịnh Thị xem như không nghe thấy lời cô, nói: “Phim điện ảnh của cô ấy thế nào, em đã xem qua chưa?”

Tiếu An nhớ lại, nói: “Đã từng xem kịch cô ấy diễn trên truyền hình, nói thật, em thấy diễn không hay.”

“Phim cô ấy đóng có không ít vai khó nắm bắt, là những vai diễn khó.”

“Xem ra bác sĩ Trịnh thực sự ái mộ Trầm Khánh Khánh.” Y tá trưởng Ngu nghe xong nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận.

Lúc này, Quý Hàm đột nhiên đứng lên: “Tôi đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi chiều.”

“Chờ một chút, em cùng đi với anh.” Tiếu An vội đuổi theo sau.

“Không cần, em nên nghỉ ngơi thêm chút đi.”

Quý Hàm từ trước đến giờ nói một không nói hai, Tiếu An lập tức dừng bước.

“Tôi cũng phải đi chuẩn bị.” Trịnh Thị mệt mỏi duỗi lưng, cũng đứng dậy rời đi.

Tiếu An bỗng nhớ tới một việc, vội gọi Quý Hàm dừng lại: “Đúng rồi, bác sĩ Quý, ca phẫu thuật tối nay hủy bỏ, bữa tiệc kia…anh có đến không?”

Quý Hàm vừa bước tới cửa, thoáng dừng bước chân, tiếng nói lập tức truyền đến.

“Mọi người cũng cùng đến đi, đêm nay là tiệc mừng sinh nhật bác sĩ Quý Hàm.” Tiếu An lập tức nói với ba người khác.

Văn Văn cười xấu xa, nói: “Biết rồi, nhất định sẽ đi, có thể mang bác sĩ Quý xuất hiện, bản lĩnh của em càng lúc càng lớn.”

Tiếu An đỏ mặt, dùng khuỷu tay sở trường chọc chọc cô: “Đừng nói lung tung, bác sĩ Quý gần đây rất bận rộn, lần trước nếu em không nói với anh ấy chuyện mừng sinh nhật thì anh ấy suýt nữa đã quên mất cả sinh nhật của mình, thế nên em mới quyết định tổ chức một bữa tiệc.”

“Ui, chị sẽ kín miệng.” Văn Văn giả bộ làm động tác kéo khóa ở trên miệng

Trong hành lang, Trịnh Thị đi theo sau Quý Hàm, vỗ vỗ vai anh: “Vừa rồi, tôi hỏi cậu, đã xem qua phim “Khuynh sào” chưa?” Thấy anh không để ý tới, còn nói: “Ôi, đêm nay có lễ trao giải trực tiếp.”

Quý Hàm nghiêng nửa khuôn mặt, âm u nói: “Làm việc đi.”

“Haizzz,thật không vui tí nào.”

Buổi tối, các bác sĩ y tá nòng cốt khoa ngoại tim mạch cùng đến đông đủ, chủ nhiệm đi họp ở nước ngoài, một ít bác sĩ có thâm niên từ chối lời mời, ngược lại các bác sĩ trẻ cùng y tá đều rất nhiệt tình đến dự tiệc sinh nhật Quý Hàm.

Vừa ngồi xuống, so với Quý Hàm lớn tuổi hơn một chút, xem như là học trưởng Thái Hiểu Đồng liền trêu ghẹo: “Mọi người xem thể diện của cô Tiếu thật lớn, bác sĩ Quý khó có dịp đi cùng chúng ta một lần.”

Một vị bác sĩ trẻ khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, bác sĩ Quý chưa có vợ, công việc quan trọng hơn, nhưng cũng phải thả lỏng cho bản thân chút thời gian, bác sĩ Trịnh, anh nói có phải không?”

Trịnh Thị rút một điếu thuốc, lười biếng ngồi bên cạnh Quý Hàm, từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.

Mà lúc này, nhân vật chính lại chưa nói một lời, Tiếu An khẩn trương nhìn sắc mặt Quý Hàm, nhưng đối phương trước sau đều không có biểu tình gì. Cô sợ những người khác nói nữa, vội vàng kêu gọi: “Không bằng, đồ ăn đều đưa lên rồi, mọi người bắt đầu ăn đi. Đầu tiên, em chúc bác sĩ Quý sinh nhật vui vẻ.”

Tất cả mọi người cầm chén rượu kính Quý Hàm, bữa tiệc xem như bắt đầu. Bác sĩ trong khoa ngoại tim mạch phần lớn đều là tinh anh trong tinh anh, mấy năm nay đám bác sĩ tâm cao khí ngạo, dù là đối với bệnh nhân cũng không nói hai lời, tuyệt đối tự tin, tuy bọn họ chưa được tự mình phẫu thuật, nhưng tương lai không lâu nữa, bọn họ chính là những người tâm phúc của phòng, ngày thường lúc làm việc, những người này lại không thể thiếu việc so tài. Bây giờ ngồi xuống ăn cơm, không khí tuy rằng náo nhiệt, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có gì đó xa cách. Quý Hàm làm chủ khiến mọi người khó đoán, thật vất vả mới tan bữa tiệc, Tiếu An chuẩn bị hai tiết mục, xứng K, bởi vì uống mấy bình rượu, mọi người không khỏi hào hứng hơn, đều đồng ý rồi.

“Bác sĩ Quý, anh đi chứ?” Tiếu An nói có chút khẩn trương: “Hôm nay là sinh nhật anh, muốn chơi phải chơi cho thật vui vẻ, hơn nữa ca phẫu thuật chiều nay rất thuận lợi, ngày mai cũng không có ca phẫu thuật nào…”

“Đi thôi.” Quý Hàm đánh gãy lời cô, lại thuận tay mở cửa xe.

Tiếu An sửng sốt, không nghĩ Quý Hàm đáp ứng nhanh như vậy, lập tức có chút kích động, theo sát anh lên xe.

Đoàn người hát đến rạng sáng mới nhận ra đã muộn, giữa phòng, Trịnh Thị nhận điện thoại, trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt có phần kỳ quái, anh ngồi xuống bên cạnh Quý Hàm, tiếp cận anh nói: “Thời gian từ giờ đến lúc kết thúc sinh nhật cậu chỉ còn nửa giờ.”

Quý Hàm khó hiểu quay đầu lại: “Rồi sao?”

“Không có gì.” Trịnh Thị lắc đầu.

Tan tiệc, mọi người từng đám tản ra cửa chính KTV [1], trời tháng tư, ban đêm gió vẫn có chút lạnh, ở bên ngoài hít sâu một hơi, mang hơi cồn trong người phả ra ngoài, suy nghĩ lập tức tỉnh táo rất nhiều.Trên đường cái đã quang đãng rất nhiều, cửa con KTV rải rác mấy chiếc xe, trong đó có một chiếc xe Audi màu trắng càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn không rõ bên trong có người hay không, đối diện ngay trước mặt bọn họ.

“Chiếc xe này rất đẹp.” Trịnh Thị nói như chim hót.

Quý Hàm lúc đầu không để ý, nghe anh ta nói như vậy thuận theo nhìn ra phía sau, sau đó bỗng ngạc nhiên.

Tiếu An đang từ phía sau đi đến, hỏi: “Bác sĩ Quý, anh trở về thế nào?”

Quý Hàm không trả lời, anh hơi nheo mắt lại, có phần không dám tin nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia.

Đột nhiên, đèn xe Audi bật sáng lớn, bỗng lui về phía sau, lại quay đầu một cái, tiếng động cơ gầm rú trong đêm khuya nghe thật dọa người.

Quý Hàm lạnh lùng, nghiêm mặt đến trước mặt Trịnh Thị, đôi mắt đen lạnh lùng có phần dọa người.

Trịnh Thị vuốt tay, vô tội nói: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”

“Sao vậy?” Tiếu An kỳ quái nhìn hai người nọ.

“Tôi về trước.”

Quý Hàm bước nhanh đến ven đường khởi động xe, Tiếu An còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh, trong tay còn giữ món quà chưa kịp tặng, cô nghi hoặc hỏi Trịnh Thị: “Bác sĩ Quý làm sao vậy?”

“À,không có việc gì.” Trịnh Thị ngáp một cái, “Em cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Quý Hàm chạy xe một mạch về hướng nam, mãi cho đến một khu biệt thự cao cấp, xe dừng lại trước một khu biệt thự liên hợp. Mở cửa ra, nhìn vào ga ra, nơi này vốn chỉ đỗ hai chiếc xe có rèm che, hiện tại ở bên cạnh chúng nó, lại có thêm một chiếc Audi thể thao màu trắng.

Quý Hàm nhắm mắt lại, hít một hơi, mở cửa vào nhà. Mới vừa bước vào vài bước, liền giẫm lên một thứ gì đó trên mặt đất, Quý Hàm cúi đầu nhìn xuống, là một cái ví dạ hội của nữ, lại nhìn vào trong là một đôi giày thủy tinh cao gót màu đỏ, cùng với một chiếc cúp giải thưởng lấp lánh. Lúc này trên tầng hai truyền đến tiếng nói, anh ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ở cầu thang, một thân váy dài màu đỏ, đèn thủy tinh chiếu xuống ánh sáng lóa mắt, cô gái trên mặt trang sức tinh xảo tao nhã, cô thản nhiên nhìn xuống Quý Hàm.

“Em…” Quý Hàm phát hiện giọng nói mình có chút gấp gáp, “Sao lại trở về?”

Cô gái đi xuống tầng, mang trong tay một chiếc túi, đi đến trước mặt Quý Hàm, hơi ngẩng đầu, khiến cho cả hai từ ánh mắt đối phương có thể nhìn thấy chính mình.

“Nơi này là nhà của tôi, nhưng ngược lại anh lại đến thế này, thật là bất ngờ.” Giọng nói cô mềm mại mang theo cứng rắn, ngữ khí lộ vẻ khinh thường.

Quý Hàm quét mắt nhìn chiếc cúp trên mặt đất, nói: “Em đạt giải?”

Cô gái cười có chút khoa trương:“Trực tiếp đã chiếu xong, anh xem báo ngày mai đi, bác sĩ Quý.”

Cô xoay người tao nhã cầm chiếc cúp cùng cái ví dạ hội, xách đôi giày cao kinh người, tao nhã lách qua Quý Hàm.

“Em vội về….làm gì?” Tim anh đập có chút nhanh.

“Lấy vài món đồ linh tinh.” Cô nhắc tới túi hành lý nhỏ.

“Chỉ vì lấy vài món đồ này nọ, quần áo cũng chưa thay, trang sức cũng chưa tháo đã bỏ chạy về? Trầm Khánh Khánh, khả năng nói dối của em bắt đầu quá kém rồi.” Quý Hàm cứng nhắc nói.

Trầm Khánh Khánh hừ lạnh một tiếng,trả lời: “Khả năng nói dối của anh cũng bắt đầu kém rồi đó, Quý Hàm.”

Cô khẽ đóng cửa, giống như cử chỉ tao nhã của mình.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại,Quý Hàm nhìn chằm chằm vào vầng sáng của đèn thủy tinh chiếu xuống đến thất thần.

Đồng hồ đã chạy qua 0 giờ, sinh nhật hai mươi chín tuổi của anh đã qua đi.

Vợ anh, vào ngày sinh nhật anh cũng không chúc một câu sinh nhật vui vẻ, vội quay đi. Quý Hàm ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, anh có thể chờ mong điều gì, vợ anh chỉ là trên danh nghĩa.

Trầm Khánh Khánh, anh chờ đợi cô, đúng là ngu xuẩn.

Trầm Khánh Khánh mở cửa chiếc xe thể thao rời khỏi khu biệt thự, tay phải cô để trên tay lái, nơi có một lọ nước hoa cùng một gói bánh ngọt tinh xảo. Ngã tư đèn đỏ, cô dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào hai món đồ, không do dự ném ra bên ngoài cửa xe.

*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:một hố mới nữa, tung hoa ~~~~ là tôi thích truyện xưa, dự định có thể sẽ có chút phức tạp, hy vọng có thể viết tốt, tôi thích tính cách của nữ chính, không thuần túy là người tốt, nhưng không phải người tâm địa xấu xa. Còn nam chính, mọi người hãy bình tĩnh đi.

Ai có cảm giác gì cứ nói ha ha ~

[1] KTV: viết tắt của karaoke