Chương 1
Nhìn thấy tên của mình được ghi trên danh sách thí sinh thi đậu đại học, Hải Lan nhảy cẩng lên reo mừng:– Ôi, hay quá mình đã thi đậu rồi!Liền lúc đó Hà Như cô bạn thân nhất của Hải Lan xuất hiện:– Ê nhỏ, trúng độc đắc hả? Vẫn giữ nụ cười trên môi, Hải Lan nói đùa:– Còn hơn trúng số nữa cơ!Hà Như lừ mắt:– Có chồng Việt Kiều hở?Sụ mặt, Hải Lan chu môi:– Nói vậy cũng nói được!– Vậy mi vui về vấn đề gì? Bí mật mãi coi chừng mình bị đau tim đấy ...Hân hoan trở lại trên khuôn mặt trái xoan, Hải Lan khoe với Hà Như:– Mình đã thi đỗ rồi, lại loại giỏi nữa cơ đấy!Nghe bạn nói vậy Hà Như vỗ tay reo hò:– Ối trời! Thật là một tin vui vậy thì mi phải tính sao đi chứ?Lừ mắt nhìn bạn, Hải Lan vội xua tay:– Chuyện nhỏ, nhưng bây giờ mình phải chạy nhanh về để báo tin vui cho cha mẹ.Nhìn thấy nhỏ bạn vui tươi phấn khởi lòng của Hà Như chùng xuống. Bởi hoàn cảnh của cô đâu dễ được như Hải Lan, con nhà giàu, học giỏi lại con một.Hải Lan luôn được cưng chiều, đầy đủ mọi thứ. Bất chợt. Hà Như thở dài cho số phận ...– “Rầm”!Hải Lan bất ngờ té đau, miệng xuýt xoa:– Ui da?– Này cô kia? Đi đứng kiểu gì vậy?Lòm còm bò dậy, Hải Lan ấp úng:– Dạ .... em ... em xin lỗi!– Hừm? Đi với đứng - cô gái gắt giọng. Chàng trai lo đỡ cô gái đứng lên:– Đừng em, cô ấy cũng vô tình thôi mà.Rồi nhìn Hải Lan, chàng trai lo lắng:– Cô có sao không?Dù có đau cách mấy Hải Lan cũng cố gắng nén vào lòng. Nuốt đau Hải Lan rụt rè:– Em không sao? Em xin lỗi. Người con gái đi cùng chàng trai eo éo lên:– Xin lỗi mà được ưu? Làm hư vành xe của người ta rồi.Thấy sự lo sợ trên khuôn mặt của Hải Lan, chàng trai xuề xòa:– Đừng bắt khó người ta mà Diễm Thúy.Người con gái tên Diễm Thúy vẫn gay gắt:– Làm hư thì phải đền thôi. Nãy giờ đã lấy lại được bình tĩnh nên Hải Lan nói nhẹ nhàng:– Vâng? Em xin hoàn tiền sửa xe cho chị.Diễm Thúy véo vào hông chàng trai:– Làm gì mà nhìn nó dữ thế? Rồi quay lại nhìn Hải Lan:– Đưa tiền đây, một trăm ngàn. Trời, Hải Lan kêu lên trong bụng.– Sáng nay vì quá vội nên cô không kịp xin tiền mẹ, giờ tính sao đây:– Em ... em xin lỗi. Em không đem theo tiền.Bĩu môi nhìn Hải Lan một cách xem thường, Diễm Thúy phán một câu xanh rờn:– Không có thì nói không có bày đặt bỏ quên ở nhà. Xí.Rồi quay lại chàng trai:– Tính sao đây anh Dương Triều?Chàng trai tên Dương Triều bối rối trước đôi mắt lo sợ dễ thương của cô gái đứng đối diện mình:– Anh ... thôi mình về đi Diễm Thúy.Cô gái dùng dằng:– Về làm sao được chứ. Em buộc cô ấy phải đền cho mình.Mình là người có lỗi. Nhưng ở thế bị động như thế này nếu đứng mãi ở đây thì quê quá Hải Lan tháo chiếc nhẫn món quà mà mẹ cô tự tay đeo tặng cô vào sinh nhật lần thứ mười tám, Hải Lan yêu quý nó lắm, không phải vì nó bằng vàng mà cô quý là do tình thương của người mẹ tay run run Hải Lan đặt vào tay Diễm Thúy:– Xin chị vui lòng nhận cho em không còn cách nào hơn.Diễm Thúy sáng mắt:– Phải vậy chứ!Dương Triều vẫn nhìn Hải Lan không chớp mắt. Nhưng lại nói với Diễm Thúy:– Không nên đâu Diễm Thúy? Nhưng Diễm Thúy ngoe nguẩy bỏ đi, Dương Triều vội chạy theo:– Chờ anh với?Sau khi lên xe Dương Triều còn ngoái lại nhìn Hải Lan một lần nữa rồi mớI cho xe chạy đi. Hải Lan nhìn theo cho đến khi Hải người đã khuất vào dòng người ... Hải Lan về đến nhà với vẻ mặt buồn so. Ai hỏi gì cũng không nói. Lặng lẽ về phòng mình. Bây giờ cô mới cảm thấy mình mẩy đau ê ẩm. Vết trầy nơi đầu gối rướm máu. Lấy bông băng và thuốc rủa. Hải Lan xuýt xoa:– Ai cha! Rát quá đi mất. Lại có tiếng gõ cửa, Hải Lan nhanh tay giấu tất cả vào chỗ cũ, cố gượng đứng lên:– Ai đó!– Em đây?Tiếng của Liên, người giúp việc vang lên Hải Lan mở cửa:– Có chuyện gì vậy em?Liên tò mò:– Sao mặt cô Hải tái mét vậy? Hải Lan giật mình, cô chống chế:– Có sao đâu, tại tôi đi mệt đó thôi. Nào có chuyện gì thế?– Dạ, bà bảo cô xuống dùng cơm.Hải Lan nắm tay Liên kéo vội vào trong:– Này, em xem chị có còn xanh nữa không?Liên trố mắt ngạc nhiên:– Ơ, cô.Hải Lan cắt ngang:– Đã bảo đừng gọi là cô nữa mà.Liên cười hiền:– Vâng! Em nhớ rồi. Nhưng mà ...– Thôi đi, nào hãy xem mặt chị có gì là bối rối không?Chớp chớp mắt nhìn cô chủ nhỏ dễ thương Liên nhận xét?– Dạ, hết rồi ạ?Như đã quên đi bao phiền muộn Hải Lan nắm tay Liên kéo ra khỏi phòng ríu rít:– Mình xuống nhanh lên em kẻo mẹ chị lại phải lo lắng.Thấy con gái cưng vừa buớc xuống bà Hải Lý trách yêu:– Giờ này mới chịu xuống đó ư?Sà Xuống ngồi cạnh mẹ Hải Lan líu lo, giọng cô trở nên trong trẻo bình thường:– Con xin lỗi, nhưng mà ...Giọng ngập ngừng của Hải Lan làm cho người làm mẹ phải lo lắng:– Sao, con lại có chuyện gì à?Cười thật tươi, Hải Lan lúc lắc cái đầu:– Con định chờ cha về mới báo tin.Lừ mắt nhìn con bà Hải Lý làm mặt giận:– Con lúc nào cũng cha là trên hết. Còn mẹ thì đứng thứ hai. Hải Lan cườI khúc khích bên vai mẹ, cô phân bua:– Con thương Hải người ngang bằng nhau, không chênh lệch chút nào đâu.Bà Hải Lý cốc nhẹ lên đầu con gái cưng:– Nói chuyện hay ghê! Thôi ăn cơm đi, nguội hết rồi.Bữa cơm xong. Hải Lan ra ngồi ghế xích đu ngoài vườn hoa đang đăm chiêu nhớ về việc vừa xảy ra lúc sáng. Cô chép miệng thở dài:– Thật là xúi quẩy!Ông Hải Lý vui ra mặt và một buổi tiệc thịnh soạn được tổ chức thật linh đình. Hải Lan tươi tắn trong bộ đồ đầm rất hợp với màu da mịn màn của cô. Hà Như khều nhẹ Hải Lan, nói nhỏ vào tai:– Mi hôm nay đâu khác gì một nàng công chúa nhỏ.Hải Lan phồng mũi:– Mi cũng có kém gì ai đâu. Nè cây si của mi hôm nay cũng có mặt đấy.Vờ như không nghe Hà Như nói tránh:– Khách Đông ghê Lan ạ .Vừa cắm hoa vào bình Hải Lan vừa trả lời bạn:– Toàn là người làm ăn với cha mình thôi.Chúm chím cười. Hà Như nói như trêu:– Nhất là anh chàng Quốc không thể vắng mặt hôm nay phải không?Lừ mắt nhìn bạn một cái Hải Lan chun mũi:– Ta thấy hắn thích mi hơn.Hà Như cười khúc khích:– Nè, nói vậy mà có run tim không đấy. Nếu mà ta chiếm được trái tim không đấy. Nếu mi không được ganh tị à nha.Dẫu môi một cái, Hải Lan nói chắc:– Không đời nào, ta chưa hề để ý đến anh ấy đâu.Hà Như ôm vai Hải Lan ru – Nhưng mà anh ta lại để ý đến mi thì sao?– Cái đó là quyền của anh ta mà.Hà Như lại chêm vào.– Anh ta con nhà giàu, lại có địa vị trong xã hội đó là tuýp người mà bọn con gái đang chờ.Hất mặt, Hải Lan vẫn nói chắc chắn:– Nhưng với ta thì khác. Mi hiểu chứ.Bỗng Hà Như kêu lên:– A, ta biết rồi!Ngừng tay nhìn bạn Hải Lan ngạc nhiên:– Mi biết ư. Mà biết gì cơ?Khỏa tay với bạn, Hà Như lúc lắc cái đầu làm đong đưa bím tóc:– Nè, Khải thật đi, có phải mi có người khác rồi không?Hải Lan quay quắc kêu lên:– Ôi, đầu óc mi hôm nay sao vậy?– Hà Như cười hì hì:– Đúng phóc rồi còn giả vờ nữa ư?– Làm gì có mà đúng với sai. Hà Như đưa ngón tay lên điểm điểm trước mặt Hải Lan:– Nè, nếu phát hiện được mi không được trách ta đó.Hải Lan nói cứng:– Tùy mi xử lí.Hai đứa cười khúc khích. Tiếng bà Hải Lý vọng vào:– Xong chưa con, ra đây cha con chờ đó.Tiếng Hải Lan trong trẻo vọng ra:– Vâng! Xong rồi mẹ, con sẽ ra ngay.Hai đứa bước sóng đôi ra ngoài, Hải Lan trên tay cầm bình hoa. Hà Như rỉ vào tai Hải Lan:– Sao toàn là phong lan biển vậy?Hải Lan cười hóm hỉnh:– Dễ thôi, tại mình thích nó.Nhăn mặt Hà Như phán một câu:– Mi thật khác lạ người ta. Hải Lan rùn vai:– Trời sinh mỗi người mỗi tánh đâu có ai giống ai.Hà Như than thở:– Lại triết lý nữa rồi.Đang đi Hải Lan hơi khựng lại mắt dán về một nơi. Thấy nhỏ bạn tự nhiên im lặng Hà Như tò mò nhìn theo:– Ê, mi nhìn ai mà đăm đăm vậy?– Lắc nhẹ đầu, Hải Lan nói khẽ:– Đâu có ai?– Mi nói dối!Hải Lan chống chê:– Khách đến Đông ngoài sức tưởng của ta.Cười phì, Hà Như nói đùa:– Vậy mà làm ta tưởng ... Hích cù chỏ nhẹ vào hông bạn, Hải Lan càu nhàu:– Đầu óc của mi phong phú gớm đi mất. Đa nghi còn hơn Tào Tháo nữa.Hải đứa lại cười khúc khích ... Từ xa Quốc đã nhìn thấy hai cô xuất hiện, liền bước đến:– Xin chức mừng Hải Lan?Nở nụ cười thật duyên dáng Hải Lan khiêm tốn đáp:– Cám ơn anh Quốc đã nhín chút thời gian đến đây.Hà Như xen vào:– Anh Quốc có thấy hôm nay Hải Lan đẹp cực kỳ không?Quốc cười cuời, nói giọng chiêm ngưỡng:– Đâu phải hôm nay mà Hải Lan đẹp từ lâu rồi.Nghe hai người nói chuyện Hải Lan đỏ bừng mặt:– Nè, hôm nay đến đây là để chung vui buổi tiệc chứ không phải để bình phẩm đâu nha.Hà Như cười tủm tỉm:– Ôi, mình đã làm phật ý người đẹp rồi đó anh Quốc ạ. Hải Lan trố mắt nhìn bạn:– Mi ...Quốc cười xuề xòa:Hà Như lúc nào cũng chọc phá người ta được.Tiếng ông Hải Lý vang vang:– Hải Lan, con mời bạn ngồi vào bàn đi.Có người trầm trồ:– Con giám đốc xinh quá!– Đẹp như nàng công chúa! Một người khác lại nói:– Rất tiếc tôi chẳng có con trai để kết thông gia với anh Hải Lý.Hải Lan nghe mà chín cả người. Hà Như rót vào tai bạn:– Mi thật là hạnh phúc đấy Hải Lan ạ.Hải Lan cười chúm chím:– Mi có thua gì ta đâu chứ. Cũng con nhà giàu, cũng thi đậu đại học.Hà Như sụ mặt:– Nhưng ta không còn cha như mi để được cưng chiều:– Ta thấy bác gái cũng cưng chiều mi hết mực cơ mà.Hà Như vẫn lắc đầu:– Nhưng ta vẫn thấy thiếu.Hải Lan nói đùa:– Hay là mi về đây làm con của cha ta luôn đi.Hà Như bóp mạnh tay bạn:– Làm sao mà như vậy được.Hải Lan thông cảm với bạn nên nói an ủi.– Chuyện qua rồi mi đừng nên gợi nhớ nữa. Chỉ thêm buồn mà thôi. Hãy vui với mình đi nhé!Hà Như lúc lắc cái đầu:– Được thôi?Vừa nói Hà Như vừa đưa tay vỗ vỗ lên đầu gối bạn vô tình làm trúng chỗ đau của Hải Lan . Cô bé kêu lên:– Ui da!Tiếng kêu đau của Hải Lan làm cho Hà Như phải giật thót mình:– Sao vậy Hải Lan. Mi bị đau chân à? Ta ... ta xin lỗi.Cố nén đau, và cố gượng cười với bạn, Hải Lan vội trấn an:– Không có gì?Đưa tay xoa nhẹ đầu gối, Hải Lan vô tình để cho Hà Như trông thấy bàn tay của mình, cô bạn buộc miệng hỏi:– Chiếc nhẫn của mi đâu rồi Hải Lan?Lúng túng hiện lên rõ trên đôi mắt xinh đẹp Hải Lan chớp chớp rèm mi:– À, ta dã làm rớt đi rồi. Trố mắt nhìn bạn tỏ vẻ không tin, Hà Như khe khẽ:– Rớt mất ư? Mi yêu quý nó lắm sao, có thể bất cẩn làm rớt mất được?Quay mặt đi nơi khác Hải Lan nói giọng nhác gừng:– Đôi lúc cũng có sự vô ý.Tỏ vẻ không tin Hà Như truy tới:– Giữa sự mất chiếc nhẫn và cái đầu gối đau nó có liên quan với nhau không?Nguýt bạn một cái, Hải Lan cười giả lả:– Làm gì lại đa nghi dữ thế?Hà Như nhướng mày:– Vậy thì hãy liệu mà khai cho rõ. Nếu không ta chẳng chịu để yên đâu.Hai đứa thì thầm to nho khiến mọi người để ý. Hải Lan do dự rồi nói với bạn:– Chuyện dài dòng lắm, để lúc khác ta sẽ kể cho mi nghe được không?Hà Như nhẹ gật đầu:– Được thôi, nhưng phải chi tiết và rõ ràng.– Hừm! Mi làm như ta nói dối lắm không bằng.Hai đứa cười khúc khích. Tiệc vui vẫn còn kéo dài ...Nghe bàn kể Hà Như trợn mắt kêu lên:– Trời đất ơi! Có người như vậy thật sao Hải Lan?Vẻ như nuối tiếc chiếc cà rá vật kỷ niệm thiêng liêng Hải Lan nói giọng rầu rầu:– Ta không sợ đau mà chỉ thấy tiếc rẽ chiếc cà rá ấy mà thôi. Đối với ta nó rất quan trọng.Nghe bạn nói mà Hà Như đâm bực dọc:– Mi thật là ... lúc ấy chẳng lẽ không có cách gì khác ư? Lắc đầu, đưa mắt nhìn xa xôi Hải Lan giãi bày:Chuyện xảy ra ở giữa đường mà người con gái ngồi trên xe chàng trai kia lại dữ dằn quá ta sợ chị ta làm liều nên đành phải chịu thôi.Hà Như mím môi, mắt nhìn nhỏ bạn lom lom:– Không ai hành động như mi cả. Ai đời lại dám đưa cho người ta chiếc nhẫn khơi khơi như vậy.– Ta hết cách rồi mà!Hà Như đang ngồi, đứng vụt lên:– Còn bà chị kia ta nghe mi kể thì chỉ thừa nước đục mà thả câu thôi. Ai nỡ nhận lấy một cách kỳ quái như vậy.Hải Lan rùng mình, phân bua:– Mặt chị ấy có vẻ không hiền đâu. Chỉ tội nghiệp cho anh chồng hiền hậu lắm. Nhất nhất cái gì cũng làm theo bà xã.Hậm hực, Hà Như đứng chống nạnh hai tay:– Hôm ấy phải chi có ta thì hay quá.Lắc đầu lia lịa Hải Lan nói đùa:– Sẽ xảy ra cuộc đấu khẩu mồm chứ gì?Hà Như ngần ngừ:– Dù sao cũng nên cho ''bà chị'' ấy một bài học.Bụm miệng cười, Hải Lan chế giễu:– Sợ có mi hai đứa cùng co chân mà chạy sớm.Hà Như càu nhàu:– Mi lúc nào cũng vậy nhút nhát như thỏ đế hèn gì không bị người ta ăn hiếp sao được.Ôm ghì vai bạn, Hải Lan thì thầm:– Ai ăn hiếp mặc họ, miễn mi không có thì thôi.Xua tay, Hà Như dài giọng:– Xời ơi! Ai thèm ăn hiếp một con ''thỏ đế'' làm gì cho mệt.Hai cô bạn ôm nhau mà cười. Liên, cô người làm bước ra:– Chị ơi! Có khách.Hơi chau mày, Hải Lan ngước lên:– Ai vậy Liên?– Dạ một người thanh niên ạ.Hà Như đẩy Hải Lan đứng lên, cô giục:– Mi vào thử xem. Coi chừng anh chàng ấy lại mang chiếc cà rá trả về khổ chủ.Vừa đứng lên, Hải Lan vừa nói:– Chuyện hi hữu lắm!– Hà Như nheo nheo mắt:– Biết đâu nó lại là sự thật thì sao?Hai cô bước vội vào phòng khách. Hải Lan hơi khựng lại, mắt nhìn đăm đăm người khách lạ:– Ơ ... xin lỗi anh đây là.. Người đối diện cười thật tươi và ra vẻ dễ dãi:– Cháu đây là Hải Lan phải không?Cố tìm trong óc mình một cái gì đó từ trong sâu thẩm Hải Lan ngờ ngợ:– Dạ .... tôi ...Người khách lại cười rồi tự tay rót cho mình tách trà nóng từ từ nói:– Có lẽ cháu đã quên chú rồi. Chú là chú Hải Tâm của cháu đây mà.Chớp chớp đôi mắt nhìn người đối diện Hải Lan lúng túng:– Có thật chú là chú Hải Tâm của cháu không?Làm ra vẻ như là một kẻ cả Hải Tâm khoát tay phân tích:– Hồi chú ra đi cháu mới được như cỡ vầy thôi.Lộ vẻ mừng vui Hải Lan vội nói:– Chú về sao không điện để cha cháu ra đón.Vẫn để nụ cười trên đôi môi mỏng dính, Hải Tâm lắc đầu:– Chú không muốn bận rộn mọi người.Chẳng hiểu sao Hà Như rỉ nhỏ vào tai Hải Lan:– Có nên tin không đấy. Đàn ông gì mà vào nhà người ta mà con mắt cứ láo liên như vậy.Kéo bạn ra ngoài Hải Lan trấn an:– Chính chú của mình đấy. Xa quê hương cũng hơn hai mươi năm rồi. Cho nên xa lạ tất cả.Vẫn chưa an lòng Hà Như nhắc khéo:– Tốt hơn hết là mi nên điện gọi bác trai về sẽ rõ thôi mà.Hai cô chưa nói gì thêm thì Hải Tâm đã bước vội ra:– Chú phải đến khách sạn, chiều quay lại.Hơi ngạc nhiên Hải Lan vội nói:– Sao chú không về ở nhà cha cháu mà lại ở khách sạn như vậy. Cha cháu sẽ không bằng lòng đâu.Hải Tâm cười xuề xòa:– Không đâu? Chú sẽ trả khách sạn về đây ở cùng gia đình.Hà Như nãy giờ im lặng vội lên tiếng:– Chú ơi? Chú đang định cư ở nước nào thế?Nhìn Hà Như, Hải Tâm nheo nheo mắt:– Canada?Hai cô nhìn nhau, Hà Như lên tiếng trước:– Ngoài ấy, chú sống bằng nghề gì vậy?Đốt cho mình điếu thuốc, Hải Tâm hít một hơi dài từ từ nhả khói, đôi mắt mơ màng:– Đủ thứ nghề cả. Chạy bàn rửa chén, đưa hàng nói chung là chẳng sung sướng gì.– Trời ơi! Cũng vất vả đó chứ - Hà Như kêu lên như vậy.Hải Lan nói thêm:– Vậy sao cháu nghe người ta nói sống ở “trời tây” là sung sướng, là đế vương lắm mà.Hải Tâm bật cười, giọng cười bí ẩn:– Ở đó chỉ có Hải tiếng là làm việc. Chứ không phải như ở Việt Nam mình đâu.– Nhưng bây giờ chú đang làm gì?Hải Lan buộc miệng hỏi.Đôi mắt nhìn xa xăm Hải Tâm cố gợi nhớ lại trong đầu mình:– Vất vả là như vậy. Nhưng con người ta hơn nhau là ở chỗ may mắn. Nhờ ơn trời nên chú gặp người thân giúp đỡ nên mới có cơ ngơi ngày hôm nay.– Nhưng chú vẫn chưa cho cháu biết về công việc của mình.Hải Lan thắc mắc.Nheo nheo mắt nhìn Hải Lan, Hải Tâm không chút đắn đo:– Chú đang là một giám đốc của công ty lớn bên ấy!Hà Như chợt hỏi:– Công ty gì vậy chú?Xuất nhập khẩu hàng nhựa.Hải Lan nói như reo:– Chú tài ghê? Cha cháu về chắc là vui mừng lắm. Huynh đệ tương phùng.Nhưng Hải Tâm thì lại nói:– Liệu anh ấy có tha thứ cho chú không? Vì ngày xưa cha cháu nhất định không cho chú đi.Bằng giọng ngây thơ Hải Lan kể:– Không đâu, cha cháu vẫn thường nhắc chú luôn ấy mà.Hà Như ra về, hai chú cháu ngồi nói chuyện suốt cả buổi, Hải Lan vô tư kể cho chú mình nghe về gia đình về dòng họ về cuộc sống hiện nay. Hải Tâm chăm chú nghe không bỏ sót một chi tiết nào ca. Chiều hôm ấy ông Hải Lý về, anh em vui mừng đoàn tụ.Ông Hải Lý vui như bắt được vàng khi người em trở lại Việt Nam sau bao năm dài xa cách. Chiều nay ông đua Hải Tâm đi tham quan khắp cả địa danh Hà Tiên. Lòng đầy khoan khoái đi giữa cầu nổi bắt qua thị trấn Hải Tâm hồ hỡi kể:– Nơi này, anh em mình tuổi thơ đã từng gắn bó với nó.– Ông Hải Lý cũng vui không kém ông từ từ kể:– Nhưng cuộc sống ngày xưa vất vả hơn bây giờ nhiều lắm. Anh em mình sống thật cơ cực.– Vì vậy em mới ra đi anh Hai ạ! Em muốn rũ sạch tất cả những khó khăn vất vả. Em muốn cuộc sống của mình tốt hơn - Bỗng Hải Tâm thốt lên như vậy.Ông Hải Lý bồn chồn:– Nhưng giàu có mà đơn độc cũng cảm thấy bơ vơ em ạ. Như anh đây, bây giờ cũng đâu có đến nỗi nào.Gật gù, Hải Tâm cho Hải tay vào túi quần:– Em biết anh bây giờ rất giàu có. Giàu nhất nhì Hà Tiên này.Thật thà Hải Lý thổ lộ:– Đó cũng là đo sự viện trợ của gia đình vợ anh.Giọng Hải Tâm trở nên sôi nổi:– Đâu ai ngờ được hôm nay mình lại được như vậy.Đang vui nên ông Hải Lý thăm dò:– Em có định ở Việt Nam không?Nở nụ cười, Hải Tâm trù trừ đáp:– Để xem sao đã.– Còn xem gì nữa. Chúng ta chỉ có hai anh em mà. Chắc cha mẹ đưa đường chỉ lối cho anh em mình gặp nhau đấy.Búng nhẹ tàn thuốc xuống dòng nước đánh xèo một tiếng Hải Tâm nói với anh mình:– Em còn sự nghiệp bên ấy. Em về tìm lại anh gặp nhau như vầy là em mãn nguyện lắm rồi.Nhìn vào mặt nước sông về đêm phẳng lặng, lung linh những ánh đèn điện phản chiếu. Ông Hảỉ Lý nói thật lòng:– Ngày cha mẹ mất đi có để lại cho anh em mình một số tài sản cũng tương đối ...Đưa tay cắt ngang lời anh mình, Hải Tâm buộc miệng:– Anh cứ tự do xoay sở em bây giờ không thiếu gì đâu.– Nhưng đấy là của chung cha mẹ để lại, em vẫn có phần.Gật đầu, Hải Tâm nói nhẹ nhàng:– Của em cũng là của anh mà phải không hiện giờ em chưa cần đến đâu. Anh cứ để đó mà lo đầu tư vào việc kinh doanh làm ăn.Nhìn em đầy tình cảm ông Hải Lý thấy lòng mình an tâm hơn:– Em nói vậy cũng phải. Khi nào cần đến nó em hãy nói với anh một tiếng.Hải Tâm bật cười, và nói để anh mình được vui:– Vâng? Được rồi anh Hai. Chuyển sang vấn đề khác, ông Hải Lý nhìn em:– Em vẫn chưa lập gia đình sao?Hải Tâm ngần ngừ:– Đã đôi lần em cũng đã tính tới. Nhưng nghĩ lại sống một mình xem ra dễ chịu hơn.Ông Hải Lý bật cười:– Em khác, xưa nhiều quá! Chững chạc và thông minh.– Thời gian mà anh, nó đã tôi luyện cho em như thế đấy. Đơn độc sống nơi đất khách quê người ngần ấy năm nó đã thay đổi hẳn con người của em.– Mình vào quán kia đi Hải Tâm. Lai rai rồi về.Màn đêm bao trùm cả thị trấn nhỏ bé ... ... Hải Lan còn nằm gọn trên ghế bố thì thầm với bà Hải Lý đang ngồi bên cạnh xem ti vi:– Mẹ ơi! Mẹ thấy chú Hải Tâm ra sao?Ngừng xem ti vi bà Hải Lý nhìn con gái:– Con hỏi vậy là sao?Ngồi dậy Hải Lan nói ra suy nghĩ của mình:– Chú ấy xuất hiện đột ngột quá. Con sợ ....Bà Hải Lý lắc đầu vội vàng trấn an con gái:– Không đâu, đừng nghĩ vậy chú ấy nghe dược mà phiền lòng:– Nhưng con cảm thấy có gì đó không. Ổn đâu mẹ.Bà Hải Lý mỉm cười nhìn con gái nói đưa:– Con biết đa nghi từ lúc nào vậy. Hải Tâm là chú của con đấy. Đừng nghĩ bậy nghe được chú ấy sẽ buồn.Vẫn giữ ý của mình Hải Lan cãi lại:– Chưa chi mà cha đã dẫn chú ấy vào công ty giới thiệu này nọ. Làm ai ai cũng biết chú ấy là em ruột của cha.Vẫn để mắt vào ti vi, bà Hải Lý phân tích:– Thì chú ấy là em của cha con mà. Chuyện công ty của cha con cũng là chuyện của chú ấy.– Xem ra cả mẹ cũng tin tưởng vào chú ấy nữa.Đưa tay bấm nút ti vi bà Hải Lý bước lại gần bên Hải Lan, chép miệng:– Hải Lan à, con không được ăn nói như vậy đâu. Cha con sẽ buồn đấy. Con có thể lầm, nhưng cha của con làm sao mà lầm được.– Vậy thì con an tâm rồi mẹ ạ!Bà Hải Lý lại giục:– Nếu đã vậy thì vào phòng mà ngủ đi!Ngước nhìn đồng hồ, Hải Lan kêu lên:– Gần mười giờ rồi mà cha và chú vẫn chưa chịu về.Vừa dứt lời thì Hải người đã xuất hiện ở phòng khách. Nghe con gái sốt ruột về mình nên ông Hải Lý liền đánh tiếng:– Cha đã về rồi đây!Hải Lan nói như reo:– Ôi, con vừa nhắc là cha và chú đã về rồi.Hải Tâm nở nụ cười hiền, nhìn đứa cháu:– Cháu cũng thông minh gớm đó chứ.Hải Lan đỏ mặt:– Cháu mà thông minh nỗi gì.Chợt Hải Tâm đề nghị:– Hay là cháu sang nước ngoài để học đi Hải Lan.Tròn mắt nhìn ông chú, Hải Lan kêu lên:– Ra nước ngoài ư?– Phải, có như vậy cháu mới có thể tiến bộ hơn. Lắc đầu Hải Lan từ chối:– Không đâu. Cháu không thể đi được.Ông Hải Lý nhìn con, ngạc nhiên:– Sao vậy? Đó là dịp may hiếm có.Hải Lan lý giải:– Nhưng nước mình bây giờ cũng đâu thua kém gì ai. Cần gì phải bôn ba cho nó cực thân ...Xua tay, ông Hải Lý nói đùa:– Con làm sao mà xa nổi mẹ có phải không .Hải Lan bị bắt trúng mạch nên đỏ mặt chống chế:– Cha này, con đã lớn rồi chứ bộ.Hải Tâm nói thêm:– Có người muốn du học mà đâu đã được. Cháu nên suy nghĩ lại đi.Hải Lan chu môi, thoái thác:– Thôi đi chú ơi! Nghe chú kể thời gian làm việc bên ấy như chong chóng con đã cảm thấy chóng mặt rồi; con liệu mình chịu không nổi đâu.Ông Hải Lý lắc đầu, nhìn con gái:– Chưa chi mà đã sợ hãi đến như vậy rồi.Làm như đã buồn ngủ, Hải Lan cố che miệng ngáp dài:– Con đi ngủ đây!Ông Hải Lý nhìn theo con gái mà thở dài:– Bây lớn vậy chứ vẫn còn như con nít. Muốn tất cả mọi người phải chiều nó.Hải Tâm cười dễ dãi:– Cháu nó nói cũng phải anh ạ? Chưa từng xa gia đình nên nó có phản ứng như vậy. Còn chị dâu chắc cũng không nỡ xa con gái.Bà Hải Lý cũng xen vào:– Chú nói phải, có người mẹ nào mà muốn xa con của mình đâu. Nhưng vì tương lai của nó đành phải chịu thôi.Ngồi xuống ghế đối diện với anh mình Hải Tâm khơi chuyện:– Em chẳng có vợ con gia tài thì không nhỏ, Hải Lan qua bên ấy, mọi chi phí em sẽ lo cho cháu hết.Ông Hải Lý phản đối:– Làm như vậy sao được? Ai lại để cho em phải lo chứ.Nhón tay dụi tàn thuốc bỏ vào gạc, Hải Tâm tỏ thái độ không hài lòng:– Anh nói kỳ vậy. Dù Sao Hải Lan cũng là con cháu của dòng họ Lưu chúng ta mà. Chúng ta phải tập trung lo cho cháu.Ông Hải Lý gật gù:– Nếu vậy thì em hãy lo phần thủ tục, còn anh sẽ lo việc tiền nông.Lại út cho mình thêm điếu thuốc Hải Tâm khích lệ:– Nếu muốn tiến thân thì phải mở xa tám mắt anh ạ! Hải Lan thông minh, lanh lợi em tin nó sẽ thành đạt.Đêm ấy cả ba cùng ngồi tâm sự cho đến khuya. Còn Hải Lan đã đánh một giấc dài tự bao giờ ...