Chương 1 + 2 + 3

Không đợi anh ngoảnh lại

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Người dịch: Maroon

Không chia ly

Không còn gặp lại không có nghĩa là chia ly

Không còn tin tức cũng

Không có nghĩa đã lãng quên

Chỉ vì nỗi đau của anh đã thấm vào trong em

Như ánh trăng hòa vào trong từng khe núi

Những đêm lạnh cô đơn sẽ chạm đến nỗi đau xưa cũ trong tim em.

Chương 1 Không chia ly (1)

Ngày mùa hè nắng chói chang làm bạn với tiếng ve kêu râm ran đây đó, giữa hồ nước không tên trong khuôn viên trường đại học B, bạt ngàn hoa sen đang từ từ hé nở, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cánh sen nhẹ nhàng lay động, cành hoa mềm mại đong đưa xua tan cơn nóng cháy giữa ngày hè khiến người ta lưu luyến không muốn rời đi.

Nhưng không phải ai cũng có may mắn được thưởng thức nét tao nhã đó. Các sinh viên trở về sau kỳ nghỉ hè đang tụm năm tụm ba bận bịu chọn môn học, bận bịu mua sách vở, bận bịu hỏi thăm giảng viên mới là ai… Mới khai giảng, có rất nhiều chuyện cần phải lo, cái hồ sen xanh mướt ngút ngàn kia làm gì có ai ở không liếc mắt thêm một cái? Hiếm hoi lắm mới được lúc rảnh rỗi tụ tập với nhau, thì cũng chỉ bận than thở nỗi lòng.

Nỗi lòng dù có nhiều thế nào, thì vẫn phải vào lớp. Buổi sáng, giảng đường khoa công nghệ thông tin có tiết học chung môn toán cao cấp, các trai thanh gái lịch uể oải bước vào giảng đường, rải rác chọn vị trí tít phía sau ngồi xuống. Trên dãy đầu, không ngờ cũng có người ngồi, trời ạ, môn này mà cũng chiếm hàng đầu, đúng là đầu óc có vấn đề, như thế đến lúc ngủ gật sẽ bị giảng viên bắt ngay tại trận. Đây là tiết toán cao cấp đó, khô khan vô vị muốn chết.

“Ê, Kỷ Siêu, nhìn cô nàng kia xem, biểu hiện được đó!” Vẻ mặt Ngô Binh bỡn cợt, nháy mắt với cậu bạn mặt lạnh như tiền bên cạnh.

Kỷ Siêu nhún vai thờ ơ không hứng thú, mắt cũng không buồn ngẩng lên, tiếp tục lật xem tờ tạp chí trên tay.

Một đám con gái cười giỡn bước ngang qua lối đi, thấy bọn Ngô Binh, đều nhao nhao dừng lại cất tiếng chào hỏi, khóe mắt liên tục liếc nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Kỷ Siêu. Cách một kỳ nghỉ hè, Kỷ Siêu hiếm có lắm mới bớt lạnh lùng hơn so với trước, nhếch môi với bọn con gái một cái. Đám con gái được đằng chân lân đằng đầu, thấy chỗ bên cạnh anh không có ai ngồi, liền lần lượt ngồi xuống.

 “Kỷ Siêu, nghỉ hè đi đâu chơi vậy?” Một cô bé mặt tròn tròn, hai mắt lấp lánh nhìn anh.

“Ờ, đi Nam Phi ở một tháng, thời gian còn lại trốn trong nhà.” Có thể ngắn gọn thì ngắn gọn, Kỷ Siêu lạnh lùng đã quen, không muốn để ai chi phối tâm tình của mình, cũng không muốn phí sức tìm hiểu tâm tình người khác.

 “Học kỳ này anh chọn những môn nào?” Một cô tóc dài khác thò đầu sang, mỉm cười dịu dàng.

Kỷ Siêu nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, vừa định trả lời, thì chuông vào học vang lên, trong giảng đường ngoại trừ ba hàng phía trước là trống, đằng sau đều ngồi kín chỗ. Trong các môn học của khoa công nghệ thông tin, toán cao cấp là môn học bắt buộc, nghe nói là do một giảng viên mới về trường phụ trách. Không ai muốn lần đầu gặp giảng viên mới đã để lại ấn tượng xấu, làm ảnh hưởng tới thành tích của mình, để qua trót lọt môn toán cao cấp cũng không dễ dàng gì.

Đợi một hồi, chẳng thấy vị nào đầu tóc trắng xoá hoặc vẻ mặt đăm chiêu bước vào lớp cả. Chỉ bất ngờ khi thấy cô gái ngồi ở hàng ghế đầu đứng lên, dáng người sau lưng rất đẹp, cao ráo thon thả, áo ngắn tay váy dài màu hồng cánh sen, mái tóc đen như mực xõa ngang vai, cô khoan thai bước lên bục giảng, đặt sách giáo khoa xuống. Cả lớp bỗng chốc im lặng như tờ, đám sinh viên ai nấy tròn mắt nhìn. Khuôn mặt trái xoan, thanh tú tao nhã, khí chất xuất trần có chút lãnh đạm, cô hơi mỉm cười, cả lớp học bỗng cảm thấy trong giảng đường oi bức có một luồng khí lạnh căng thẳng.

Dường như cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cầm viên phấn lên, xoay về phía bảng đen.

Diệp Tiểu Du, 24 tuổi, cân nặng 54KG, chiều cao 165CM, tốt nghiệp thạc sĩ khoa Toán Đại học Bắc Kinh.

Kiểu chữ Khải gọn ghẽ thanh tú, quả là chữ cũng như người.

Hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, cả giảng đường biết bao nhiêu người ôm ngực thở dài, một cô gái trẻ như vậy mà đã là giảng viên, trong giảng đường này hết phân nửa cũng xêm xêm tuổi của cô, thậm chí có vài người còn lớn tuổi hơn.

Bỏ phấn xuống, cô đứng đối diện mọi người, “Rất vui được làm việc với các bạn học kỳ này, nếu không còn thắc mắc gì, chúng ta bắt đầu tiết học.”

Làm gì có ai dám thắc mắc, giọng nói thanh lịch này, không giống với những câu dạo đầu thông thường. Toàn bộ trai gái trong lớp đều cảm thấy hưng phấn, hiếu kỳ nhìn chòng chọc vào vị giảng viên trẻ tuổi đang cố gắng trấn tĩnh trên bục giảng kia. Có lẽ môn học này cũng không nhàm chán như tưởng tượng.

Kỷ Siêu vẫn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm không biểu lộ cảm xúc gì, anh chỉ khẽ chớp hàng mi, từ đuôi mắt mấy lần đảo qua hình bóng người đang giảng bài thao thao bất tuyệt trên kia. Cái trường này càng ngày càng có nhân tính, tuyển một cô giáo xinh đẹp dạy môn học khô khan thế này là một quyết định không tồi, anh cười khẽ lắc lắc đầu.

Tiết học kết thúc, không ai bỏ lớp giữa chừng, cũng không ai gây rối trong giờ học, Diệp Tiểu Du nhẹ nhàng thở phào, đưa tay lau giọt mồ hôi bên thái dương.

 “Cô Diệp…” Một đám nữ sinh thẹn thùng đi tới chỗ bục giảng.

Có vẻ Diệp Tiểu Du vẫn còn lạ lẫm với cách xưng hô này, cô sửng sốt một chút, mới ngẩng lên. “Sao em?” Các nữ sinh trước mắt, đủ mọi độ tuổi, trẻ trung tươi tắn, không giống như mình – tâm đã già nua như bà lão.

 “Em là Triệu Linh, nhỏ này là Hồng Yến, còn kia là Ngô Tiểu Phi, mấy đứa tụi em ngồi ở bàn cuối cùng, bữa nay lại quên mang mắt kính, chữ viết trên bảng, tụi em…” Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, ngại ngùng bỏ lửng câu nói. Vốn định lên lớp học chơi chơi cho có, không nghĩ tới giáo viên mới lại xinh đẹp, nghiêm túc như vậy, bọn họ cảm thấy không thể lười nhác.

Tiểu Du gấp sách lại, bước xuống bậc thang, đứng ở giữa bọn họ, trông cô còn giống sinh viên hơn cả họ. “Buổi học sau, cô sẽ ôn lại bài giảng ngày hôm nay, các bạn cũng có thể mượn tập của bạn học khác. Đúng rồi, có phải tốc độ giảng bài của cô nhanh quá không? Vậy lần tới cô sẽ giảng chậm lại.”

 “Không phải vậy!” Đám con gái đồng loạt xua tay, cô Diệp thật quá quan tâm người khác, khiến bọn họ đều cảm thấy có chút tội lỗi. “Tốc độ giảng bài của cô vậy là vừa rồi. Cô Diệp à, cô còn trẻ thế này, tụi em có thể làm bạn với cô không?” Các nữ sinh vẻ mặt chờ mong, cùng cô đi ra khỏi giảng đường.

Diệp Tiểu Du dừng bước, vẻ mặt khó hiểu hỏi lại, “Vì sao?” Giọng điệu không dám xác định.

“Bởi vì chúng ta cùng tuổi, nhưng cô đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, có học vị thạc sĩ, làm bạn với cô, nhất định sẽ có lợi nhiều lắm.” Các nữ sinh mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

Diệp Tiểu Du hơi đỏ mặt, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, “Được làm bạn với mọi người, cô rất vinh hạnh, nhưng mà không có đãi ngộ đặc biệt gì trong lớp đâu nha.”

“Dạ biết rồi!” Những nụ cười trẻ trung ngập tràn bầu không khí, Diệp Tiểu Du cũng bị ảnh hưởng tâm trạng vui hẳn lên, tới dạy ở trường đại học này quả thật là một lựa chọn đúng đắn.

Lúc tốt nghiệp, bởi có thành tích nổi trội, lại từng thực tập ở trung tâm thi đấu Olympic quốc gia, cộng thêm mấy bài luận văn đặc sắc, nên có rất nhiều viện nghiên cứu khoa học mời cô đến làm việc. Nhưng chỉ một câu của Kỷ Dược Phi: anh không muốn có một người vợ suốt ngày cắm đầu trong viện nghiên cứu, thế là cô lựa chọn trường đại học này, cách nhà không xa, giờ dạy cũng không nhiều.

Phải, cô là một phụ nữ đã có chồng. Trong thời đại mà địa vị của phụ nữ đã được nâng cao rất nhiều như hiện nay, cô kết hôn có hơi sớm một chút. Tuổi hai mươi bốn tươi đẹp như mơ, chính là lúc nên dốc sức cho sự nghiệp, thế nhưng Kỷ Dược Phi đã ba mươi hai tuổi rồi, ba mẹ anh cứ giục mãi. Lúc anh hỏi ý kiến cô, cô cũng không cần suy nghĩ, gật đầu ngay, như thể lo sợ nếu mình do dự anh sẽ thay đổi ý định vậy.

Cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ xong thì bọn họ kết hôn. Lúc đó cũng chỉ mới nửa năm sau khi bọn họ xác định quan hệ yêu đương, nhưng cô đã yêu thầm anh mười hai năm rồi.

Thực ra, trước khi kết hôn và sau khi kết hôn cũng không có nhiều khác biệt, ngoại trừ dư ra một căn nhà. Trước khi kết hôn, cô ở trong khu ký túc xá sinh viên, thỉnh thoảng cùng ăn một bữa cơm với Kỷ Dược Phi, còn bình thường cũng chỉ là gặp nhau trên điện thoại. Sau khi kết hôn, Kỷ Dược Phi bay khắp thế giới, hiếm khi ở nhà ăn một bữa cơm, có lúc, hai ba tuần cũng không thấy bóng dáng đâu, điện thoại tuy cũng gọi được, chỉ là thời gian trò chuyện càng ngày càng ngắn, cuối cùng dần dần chuyển sang nhắn tin. Không trải qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, thoắt cái bọn họ đã trở thành hai vợ chồng già, như tay trái nắm lấy tay phải, thản nhiên, chẳng có cảm giác gì.

Trước tòa nhà khoa CNTT, thầy chủ nhiệm mái tóc hoa râm nhìn Diệp Tiểu Du toàn thân tỏa nắng, nở một nụ cười hiền lành yêu thương, không rõ vì sao một sinh viên tốt nghiệp hạng ưu như thế lại chịu tới dạy ở đại học B, cô nên thuộc về một nơi tốt hơn, làm giáo viên cũng thiệt thòi cho cô.

 “Cô Diệp!”

 “Gọi em là Tiểu Du đi, chủ nhiệm Bách.” Diệp Tiểu Du ngượng ngùng đề nghị, đi lên bậc thang cùng với vị thầy già, cùng nhìn về phía các sinh viên đang rượt đuổi nhau trên sân bóng đối diện.

 “Lần đầu tiên lên lớp cảm giác thế nào?” Chủ nhiệm Bách mỉm cười quay sang nhìn cô.

“Thật đúng là, sống một ngày mà như một năm, giáo án em chuẩn bị dường như chỉ năm phút đã giảng hết sạch rồi. May là mấy bạn sinh viên rất quan tâm, không gây thêm phiền toái cho em, nhưng em vẫn rất hồi hộp.” Câu nói thẳng thắn, làm cả hai người đều bật cười.

 “Tiểu Du, em còn trẻ, phải nên cười nhiều hơn, thầy phân cho em hai lớp năm hai, chính là muốn để em tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè cùng lứa. Có lúc, em ít nói quá.” Còn nhớ, lúc cô vừa tới nhận việc, trên khuôn mặt trẻ trung kia nhuốm đầy những ưu tư không phù hợp với tuổi tác của cô, khiến ấn tượng của ông đặc biệt sâu sắc.

Nụ cười tươi tắn bỗng vụt tan biến, Diệp Tiểu Du không nói câu gì, một lúc sau, mới chậm rãi gật đầu, “Cảm ơn chủ nhiệm khoa, em quay về phòng làm việc đây ạ.”

Bóng người cô độc, biến mất tại cầu thang, thầy chủ nhiệm khoa bất đắc dĩ lắc đầu, một cô gái tài hoa xuất chúng, đồng thời cũng chất chứa đầy nỗi u buồn, thực sự là một cô gái không giống người bình thường.

Buổi chiều không có lớp, lại không cần trực, vậy mà Diệp Tiểu Du vẫn giam mình trong thư viện trường đọc sách cho tới khi trời đen kịt mới ngồi xe về nhà. Cô vẫn chưa thi lấy bằng lái, đi làm hay tan sở đều phải dùng xe buýt. Đối với cô, có xe hay không cũng không quan trọng, cô thích chen chúc giữa đám đông, hít ngửi những hơi thở ấm áp xa lạ, cảm giác giống như một đại gia đình. Từ nhỏ, cô đã sợ cô đơn, lúc hai tuổi, cha qua đời do tai nạn giao thông, trong nhà chỉ còn cô và mẹ. Cô luôn hâm mộ những bạn học có gia đình đông anh chị em, cả nhà quây quần bên nhau, nói chuyện này chuyện nọ, thật náo nhiệt và ấm áp. Ngôi nhà hiện tại rất rộng rãi và thoải mái, là căn hộ đôi rộng hơn ba trăm mét vuông, do kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoài thiết kế, thế nhưng cũng chỉ có cô ở một mình.

Xuống xe, quẹo vào khu nhà cao cấp, anh bảo vệ từ xa đã kéo cửa ra giúp cô, hòa nhã bắt chuyện. “Bà Kỷ, đi làm về rồi à!”

Cô mỉm cười, gật đầu, đi xuyên qua trảng hoa, bước tới chỗ cầu thang. Trước khi lên lầu, cô nhìn sang bãi đỗ xe, vẫn là một khoảng trống trải, cô thở dài, bước lên lầu, mở cửa, cả căn phòng lạnh tanh.

Cô chỉ mở một cái đèn tường, ánh đèn vàng dìu dịu tỏa xuống, giữa một không gian rộng lớn thế này trông có vẻ rất nên thơ, cô dựa vào tường, ngơ ngẩn tới xuất thần.

Đây mà là nhà sao? Đương nhiên, nơi này có phòng khách, nhà ăn, phòng ngủ, phòng ngủ cho khách, thậm chí còn có phòng trẻ con, nhưng ông chủ của ngôi nhà lại giống như một người khách qua đường, tất cả mọi thứ trong nhà đều dùng để làm cảnh, không có một chút ý nghĩa nào. Nhưng cô lại không có lý do gì để oán giận, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, không thế quá lưu luyến gia đình, cô phải thấu hiểu, phải quan tâm. Dù có ấm ức hay thất vọng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng phải cố mà nuốt vào trong bụng, không được nói gì hết.

Lúc này, cô bỗng rất nhớ tới những buổi tối còn ở trong khu ký túc xá, đèn điện sáng choang, tiếng người cười nói náo nhiệt, tất cả những thứ đó giờ đã xa rất xa. Đây là cuộc sống mà cô mong muốn sao?

Bỏ túi xách trong tay xuống, cô đứng dậy vào bếp nấu cơm. Nấu một bữa cơm cho một người ăn rất phí phạm, nên cô đun nước để nấu mì, vừa nhanh vừa tiện lợi. Cuộc sống này, cô đang trải qua như thế đó.

Một lúc sau, khắp phòng đã tỏa ra mùi mì thơm phưng phức, lúc cô lấy chén ra thì cửa mở. Kỷ Dược Phi xách theo một cái túi gì đó rất to bước vào. Cô thoáng giật mình, không nghĩ đến anh lại về nhà lúc này, đột nhiên ngây người đứng đó nhìn anh chăm chăm.

“Sao vậy?” Anh chưa thấy cô như thế bao giờ, nên không nhịn được cười, bỏ túi xuống, bước tới, đưa tay huơ huơ trước mắt cô. Cô choàng tỉnh, nhớ tới mì vẫn còn ở trong nồi, cuống quít xoay lại vớt ra.

 “Anh ăn gì chưa?” Cô cẩn thận che giấu niềm vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi.

“Có phần của anh không?” Anh nhìn vào chén cô, “Ít thế, vậy thôi, em ăn đi, anh cũng không đói lắm.”

 “Không, em không ăn hết nhiều như vậy đâu.” Cô vội lấy thêm một cái chén nữa, xớt hơn phân nửa cho anh.

Anh mỉm cười, nhìn cô hồi lâu. Trên bàn cơm, hai người ngồi hai bên, mỗi người nửa chén mì. “Lên lớp thuận lợi chứ?”

Cô nuốt mì trong miệng, gật đầu, cười ngọt lịm. Ánh mắt chuyển sang chiếc túi to anh mang về, “Cái gì vậy?”

 “À, là chăn bông loại mỏng, hồi nhỏ Viện Viện từng bị bệnh suyễn, đắp chăn tơ tằm không phù hợp, anh bảo thư ký mua trên đường đi.”

Cô bỏ đũa xuống, hỏi: “Viện Viện sắp tới đây à?”

Anh ngẩng đầu, hàng lông mày khẽ nhíu lại, “Hồi chiều anh nhận được điện thoại của cô ấy, hai vợ chồng cãi nhau, nên muốn đến nhà chúng ta ở tạm hai ngày.”

 “Vậy sao anh không nói cho em biết?” Cô hạ mi mắt, nhẹ nhàng chất vấn.

 “Bây giờ không phải đang nói sao?” Anh trả lời giọng vô tình.

Cô đẩy chén mì ra, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa. Cô cảm thấy mình giống như là người ngoài, chuyện trong nhà anh, cô luôn luôn là người biết cuối cùng.

Anh ngẩng lên phát hiện ra sự thay đổi của cô, “Sao vậy, đột nhiên không nói lời nào? Không có việc gì đâu, ngày mai cô ấy mới đến, em muốn chuẩn bị cái gì vẫn còn kịp, Tiểu Du, đừng trẻ con như vậy. Cả một ngày làm việc đã mệt mỏi lắm rồi, chúng ta đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vã.”

Trẻ con ư, cô biến thành trẻ con rồi ư, Diệp Tiểu Du mỉm cười tự giễu, “Nhà chúng ta đầy đủ mọi thứ, chẳng cần chuẩn bị gì hết, em sẽ không vì mấy chuyện này mà cãi nhau với anh đâu, từ trước tới giờ, anh tính toán chuyện gì cũng chu đáo hơn cả em.” Nói xong, cô đứng dậy, đi về phòng tắm, không buồn nhìn anh.

Nhìn theo bóng lưng cô, anh thở dài, không hiểu sao thoáng cái cô lại trở nên lạnh lùng như vậy? Giữa bọn họ, mặc dù không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cho tới lúc này, cô vẫn luôn khôn khéo hiểu chuyện, không để anh phải bận tâm lo lắng, hôm nay tại sao cô lại nói ra những lời giận dỗi như vậy? Trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ cô đang ghen? Xác định xong suy nghĩ trong lòng, anh mỉm cười, anh thích cô ghen vì anh.

Đẩy cửa phòng tắm ra, cô đang kiểm tra độ nóng của nước. “Tiểu Du!” Anh thì thầm, vòng tay ôm quanh chiếc eo thon thả của cô, “Tắm chung nhé?”

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng vì thẹn, giữa hai người bọn họ rất hiếm khi thân mật như vậy, chỉ có hồi mới cưới, thỉnh thoảng anh cũng chọc ghẹo cô như thế. “Thôi, anh tắm một mình đi!” Cô định tránh khỏi vòng tay anh. Anh lại ôm chặt hơn, hơi thở ấm áp từng đợt từng đợt thổi vào gáy cô, “Anh muốn tắm cùng em! Em không muốn à?” Anh không biết xấu hổ quấn lấy cô.

Cô nhắm mắt lại, cô biết lúc này khuôn mặt tuấn tú của anh sẽ khiến cô rung động đến mức nào, đối với anh, cô luôn luôn không có sức chống cự, luôn luôn không cách nào nổi giận tới cùng, bởi vì cô yêu anh! Nhẹ nhàng xoay người lại, giấu mặt vào lòng anh, cô thì thào: “Được!”

Kỷ Dược Phi mỉm cười, bà xã của anh, chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Chương 2 Không chia ly 2

Diệp Tiểu Du không xa lạ gì với nhà ga, thời còn đi học những lúc nghỉ đông nghỉ hè chẳng biết đã ra vào chốn này bao nhiêu lần rồi, sân ga, phòng đợi, những con người xa lạ, những vẻ mặt lo lắng, những ánh mắt chờ mong, tất cả những thứ này đều không vì thời gian hay thời tiết thay đổi mà khác đi. Nhưng cô chưa từng tới đây đón bất kỳ ai, trước đây, bởi vì nhà nghèo, cô không dám kết bạn, cũng không ai tới làm phiền cô thời còn đi học, mẹ cô lại càng tiếc tiền tàu xe đến Bắc Kinh chơi.

Chẳng biết có phải để ý tới giọng nói hờn dỗi của cô tối qua hay không mà hôm nay Kỷ Dược Phi gọi điện thoại kéo cô tới đây để cùng đón Vu Viện Viện từ Đường Sơn tới. Len lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, góc cạnh rõ ràng, trán cao đầy, thực sự rất đẹp, cô mỉm cười tươi tắn, bàn tay giả vờ vô ý đặt vào tay anh, còn không quên siết thật chặt. Anh cảm nhận được động tác, cúi đầu nhìn cô một cái, cười nụ rồi cũng nắm lấy tay cô. Cô nhìn thẳng phía trước, vai lại từ từ dựa vào vai anh. Anh cũng để mặc cô, hiếm hoi lắm hôm nay cô mới chủ động thế này.

Chuyến tàu tới từ Đường Sơn tiến vào sân ga rồi chầm chậm dừng lại, đoàn người túi lớn túi nhỏ lũ lượt bước xuống. Trong đám đông, đảo mắt là nhìn thấy mái tóc xoăn tự nhiên của Vu Viện Viện đang tung bay theo gió, khuôn mặt hồng hào vui vẻ ngẩng cao, liếc mắt nhìn xuống dưới, bọn họ cùng lúc sững người. Viện Viện tròn trịa hơn so với lúc trước, chiếc đầm bầu rộng thùng thình không che giấu nổi cái bụng đã nhô cao.

“Em có thai rồi à.” Kỷ Dược Phi bỏ tay Diệp Tiểu Du ra, bước nhanh tới trước, giữ lấy hai vai Viện Viện, ngắm nghía từ trên xuống dưới.

Vu Viện Viện vừa nhìn thấy Kỷ Dược Phi, cái miệng nhỏ đã vểnh lên, nước mắt tuôn xuống như mưa, “Anh Phi, ảnh, ảnh ăn hiếp em.” Vừa nói, vừa nhào vào lòng anh, khóc nức nở.

Trên đời này người có thể ăn hiếp cô gái được chiều chuộng từ bé này chỉ có chồng cô Phùng Như Hải mà thôi. Kỷ Dược Phi mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Biết rồi, anh Phi sẽ tính sổ với Phùng Như Hải, sao cậu ta dám làm bảo bối của anh đau lòng hả? Nhưng mà…” anh đẩy cô ra, nắm lấy vai cô, không hài lòng nói: “Em cũng hư lắm, đang mang thai còn dám chạy lung tung, lỡ bị thương thì làm sao?”

Vu Viện Viện ngoan ngoãn gật đầu, sao cô lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ, vội vàng lo lắng sờ sờ bụng mình, em bé hình như không sao. Sau đó, cô hài lòng nín khóc mỉm cười.

“Em đó! Đúng là một cô bé rắc rối.” Anh cười véo mũi cô một cái, quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Du vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Anh nhíu mày, “Tiểu Du, sao chưa qua giúp Viện Viện xách hành lý.”

Diệp Tiểu Du không để lộ sự khó chịu trong lòng ra ngoài, cô mỉm cười bước tới chào, “Viện Viện!” Vu Viện Viện buông Kỷ Dược Phi ra, hớn hở ôm lấy Tiểu Du, “Tiểu Du, bạn cũng tới à! Công việc thế nào? Làm giảng viên đại học có thấy oai không?”

“Không, sinh viên bây giờ khá là ghê gớm, giáo viên chỉ có bị ức hiếp mà thôi.” Cô mỉm cười cầm lấy túi xách của Viện Viện.

“Bạn cũng biết mình sợ nhất là giáo viên mà.” Viện Viện dẩu dẩu miệng, giọng nũng nịu. Cô vốn có một khuôn mặt như búp bê, đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng, mái tóc xoăn xoăn, kết hợp với vẻ mặt hiện tại, thì xinh xắn đáng yêu vô cùng, đây rõ ràng là người sắp trở thành mẹ trẻ con rồi mà.

“Mình nghĩ khả năng giáo viên sợ bạn có vẻ nhiều hơn.” Diệp Tiểu Du trêu. Thành tích của Viện Viện rất kém, vẫn luôn là nỗi phiền muộn của các thầy cô.

“Tiểu Du!” Kỷ Dược Phi lạnh giọng quát, kèm theo một ánh mắt trách cứ. Diệp Tiểu Du thoáng sững sờ, nụ cười cứng lại trên khuôn mặt, lúng túng không biết làm sao. Viện Viện thì không thèm để ý, đẩy anh một cái, “Anh này, làm gì mà dữ dằn vậy, em với Tiểu Du là bạn học, thành tích của em kém cỏi có tiếng, nói thế thì đã sao đâu.”

“Em đó, không muốn cho con em biết mẹ nó năm xưa nổi tiếng thế nào à, không muốn tạo ấn tượng tốt cho nó hay sao? Được rồi, đừng đứng mãi ở chỗ này nữa, trời nóng như thế, mau về nhà thôi!” Anh kéo Viện Viện đi ra khỏi nhà ga. Diệp Tiểu Du cúi đầu thở dài, cắn môi, cầm túi xách đuổi theo.

“Muốn ăn gì cứ nói với anh, em bây giờ không phải chỉ một mình, phải ăn nhiều một chút.” Kỷ Dược Phi nhìn xe, hỏi Viện Viện bên cạnh. Diệp Tiểu Du ngồi ở ghế sau chống má thẩn thờ nhìn ngoài cửa sổ, cảm giác mình giống như một người ngoài xông vào không gian riêng tư của người khác vậy.

“Bây giờ em ăn nhiều lắm, mà cũng không kén chọn.” Vu Viện Viện cười, hai má lúm đồng tiền, Kỷ Dược Phi không thể không nhìn thêm mấy lần, bất cẩn trượt tay lái, thiếu chút nữa đâm vào lối dành cho người đi bộ, ba người đều toát mồ hôi hột.

 “Hìhì, thất thần, thất thần.” Kỷ Dược Phi ngại ngùng cười, một lần nữa lái xe vào đường chính. Diệp Tiểu Du lại nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. “Viện Viện, em đi lại không tiện, tối nay chúng ta không đi ăn ngoài, anh sẽ nấu mấy món thanh đạm cho em ăn, được không?”

“Dạ, em nghe theo anh.” Viện Viện trả lời ngọt ngào.

“Tiểu Du, tới ngã tư trước em xuống siêu thị mua ít đồ, anh nhớ trong tủ lạnh nhà mình hình như không còn gì cả.” Chẳng hiểu vì sao, Viện Viện mang thai, lại khiến anh vui vẻ như vậy, anh còn nhớ như in lúc Viện Viện mới chào đời, được bọc bên trong một chiếc khăn màu hồng nhạt, thân thể yếu ớt, không biết có phải cô cũng sẽ sinh ra một đứa con giống như vậy hay không? Nhớ tới những điều này, lòng anh dịu lại, tính tình bỗng chu đáo hơn hẳn. Trước khi Viện Viện thành hôn, trong mắt anh chỉ có mình cô.

“Dạ!” Diệp Tiểu Du cười, trên chiếc xe này quá bức bối, sau khi xuống xe hít một luồng không khí mới mẻ, tâm tình ức chế của cô mới có thể khoan khoái trở lại được.

Vu Viện Viện áy náy xoay người, “Tiểu Du, bên ngoài trời nóng thế, vậy mà còn làm phiền bạn.”

“Bạn học cũ à, sao lại nói mấy lời này?” Diệp Tiểu Du chân thành nói, “Hiếm khi bạn mới đến, mình rất vui, buổi tối chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn.”

“Ừm, đúng là mình muốn tán dóc với bạn và cũng muốn thăm anh Phi, mình không dám gọi điện thoại cho ba mẹ, chỉ tìm hai người thôi.” Hai hàng mi của Viện Viện khẽ run run, thở dài buồn bã.

“Được rồi, đừng làm bộ mặt đó, không có chuyện gì mà anh Phi của em không giải quyết được hết.” Anh vò vò mái tóc xoăn của cô, giọng nói đầy yêu thương.

Anh đối xử với Viện Viện thật tốt, lúc nào cũng vậy, Diệp Tiểu Du âm thầm ngưỡng mộ. Viện Viện đúng là nhận hết mọi tìm cảm thương yêu trên đời, mặt mũi ai nhìn cũng thích, gia cảnh sung túc, từ nhỏ đã khóa chặt ánh mắt của Kỷ Dược Phi, ông xã Phùng Như Hải càng quý trọng cô như báu vật, một người như vậy còn có gì mà không hài lòng đây?

Xe dừng lại trước cửa siêu thị, Tiểu Du mỉm cười gật đầu với Viện Viện, xuống xe, vừa đợi cho cô đứng vững, chiếc xe đã phóng vụt đi mất.

Đứng ở đó, Diệp Tiểu Du nhìn hai bàn tay trống không của mình, dở khóc dở cười. Túi xách còn ở trên xe, ví tiền và di động đều ở trong đó, cô lấy cái gì để đi mua những thứ thanh đạm mà “anh Phi” định nấu đây?

Mặt trời nóng như đổ lửa, chỉ mới mấy phút, mà cô đã cảm giác toàn thân như đang bốc lửa. Tìm một chỗ râm mát dưới gốc cây trốn vào, cô không biết nên làm thế nào cho phải, tiền ngồi xe về nhà, tiền gọi điện thoại công cộng, cô đều không có. Người đi đường qua qua lại lại, không một ai quen biết. Bắc Kinh rộng lớn như vậy, lại chẳng bằng thị trấn nhỏ ở quê cô, đi tới đâu cũng gặp được người quen, cô bỗng thấy mình thật ngốc nghếch. Mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ, đi bộ một chốc rồi cũng về tới nhà thôi, nhưng hiện tại tâm trạng cô đang rất tồi tệ, cô không biết bản thân sao lại đố kỵ với người đó như thế, dù biết rõ là không nên, biết rõ là vô lý. Viện Viện đang mang thai nên anh quan tâm nhiều hơn một chút, cô hiểu chứ, nhưng cô vẫn thấy không vui, mà cảm giác không vui này lại không thể biểu lộ ra ngoài. Bởi vì Viện Viện là một cô gái tốt bụng và đơn thuần.

Cô bỗng nhớ tới mẹ mình đang ở quê, đáng lẽ cô không nên ở lại Bắc Kinh, nếu như từ đầu cô chọn đến Thượng Hải làm công việc nghiên cứu, được ở gần mẹ, tiền lương lại rất cao, có lẽ cô sẽ không phiền muộn như bây giờ. Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược lại, cho cô được lựa chọn một lần nữa, liệu cô có thể vẫn chọn lựa ở lại đây không! Bởi vì Kỷ Dược Phi ở Bắc Kinh, bởi vì cô yêu anh một cách ngốc nghếch!

Cô thở dài nặng nề. Dạo gần đây, cô thường vô thức thở dài, cũng không biết tại sao.

Phía trước dưới một cây dù che nắng, có một cặp vợ chồng ăn mặc như lao động nhập cư đang bán dưa hấu, người vợ thu tiền, người chồng bán dưa, buôn bán tấp nập, hai người phối hợp rất ăn ý. Lúc rảnh tay một chút, chị vợ liền quay sang, dùng khăn mặt lau mồ hôi nhễ nhại trên trán trên mặt chồng, còn yêu thương nói hai ba câu gì đó. Rồi bất thình lình, chị vợ chạy ra khỏi chiếc dù, vào siêu thị mua một chai trà ướp lạnh, anh chồng có vẻ oán trách chê đắt, chị vợ mỉm cười mở nắp chai, kiên quyết nhét vào miệng chồng, anh chồng nở một nụ cười uống mấy ngụm, rồi đưa lại cho vợ, chị nếm thử một tí, rồi trả lại cho chồng. Diệp Tiểu Du đứng nhìn ngẩn ngơ, không hề chớp mắt, cho đến khi bọn họ đẩy qua đẩy lại uống sạch chai trà, nước mắt cô đã lăn dài trên má.

Rốt cục cô cũng hiểu vì sao mình thường hay thở dài.

Thì ra, từ trước tới giờ cô chưa từng được “yêu”. Cô là vợ của Kỷ Dược Phi, nhưng cô không phải người anh yêu. Anh cho cô cuộc sống đầy đủ vật chất, nhưng dưới ánh mặt trời đỏ rực ngày đầu thu, vẫn sẽ bỏ cô lại một mình trên phố; anh không thèm để ý đến thể diện của cô, ân cần hỏi han người mà anh yêu từ thuở nhỏ; anh không thèm để ý anh đi bao nhiêu ngày, cô sẽ nhớ anh bấy nhiêu ngày. Vợ chồng hạnh phúc sẽ không tẻ nhạt chán chường như bọn họ, cũng sẽ không hờ hững thờ ơ như bọn họ. Không phải anh không lãng mạn, mà sự lãng mạn của anh không phải dành cho cô. Cũng không phải anh không quan tâm chăm sóc, mà người anh quan tâm chăm sóc không phải là cô. Anh chưa từng khoác vai cô đi dạo phố, chưa từng mua cho cô một chiếc áo, chưa từng biết cô thích cái gì, đương nhiên anh cho cô một chiếc thẻ, muốn quẹt thế nào tùy ý.

Một bàn tay sao vỗ được thành tiếng, một gia đình chỉ có tình yêu đơn phương vĩnh viễn không thể nào có được hạnh phúc. Không yêu cô, sao anh lại cưới cô? Diệp Tiểu Du nước mắt chảy đầm đìa, lòng đau đớn vô cùng.

 “Cô Diệp, cô không sao chứ?” Một bóng người cao lớn che khuất ánh mắt trời đang rọi vào người cô, cô rưng rưng ngẩng lên, một chàng trai cao lớn tuấn tú pha lẫn chút lạnh lùng đang nhìn cô thân thiện.

“Anh quen tôi à?” Cô lau nước mắt, giọng hơi khàn khàn hỏi.

Chàng trai thở dài có chút thất vọng, bước tới gần hơn một chút, chống một tay vào thân cây, giúp cô che khuất toàn bộ ánh nắng. “Em là Kỷ Siêu, sinh viên năm hai khoa công nghệ thông tin trường đại học B, nhớ ra chưa!”

Thì ra là học trò của cô, bị sinh viên bắt gặp bộ dạng khóc lóc giữa đường, Diệp Tiểu Du hơi mất tự nhiên, cô cố nặn ra một nụ cười, “Xin lỗi, vì mới đi dạy, có chút căng thẳng, lúc lên lớp sợ người khác nhìn chằm chằm, nên không đeo kính, thành ra không nhìn rõ mặt ai.”

“Hết nói!” Kỷ Siêu thực sự là phục cô luôn, “Đây chẳng phải rõ ràng là cô bịt tai trộm chuông ư? Cô không nhìn thấy người khác, người khác cũng không nhìn thấy cô chắc?”

Cô gật đầu đồng ý, “Tại hồi hộp mà! Không còn cách nào khác.”

“Nhưng nhìn cô biểu hiện cũng không đến nỗi nào.” Vẻ điềm tĩnh dịu dàng của cô, lại khiến các bạn trong lớp hết sức tán thưởng.

“Cố gắng chống đỡ thôi. Em thực sự là học trò của cô hả?” Cô truy vấn nói.

“Cô à, có thật cô là giáo viên dạy toán không vậy? Có tư duy logic hay không? Nếu không phải là học trò của cô, làm sao biết cô tên Diệp Tiểu Du, không lẽ cô là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng?” Khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Siêu suýt nữa thì phì cười.

“Không không.” Cô vội vã xua tay, sau đó ngượng ngùng đưa tay ra, “Cho cô mượn mấy trăm đi.”

“Gì?” Kỷ Siêu sửng sốt, cô giáo tên Diệp Tiểu Du này thực sự đặc biệt hết chỗ nói, so với phong độ tính cách ở trên lớp hôm kia quả thực kém rất xa. Bây giờ, trông cô giống hệt như một cô sinh viên ngây ngô nhưng lại rất khả ái.

Nhìn cô chằm chằm một lúc, Kỷ Siêu móc ví ra, đưa cho cô, “Cô tự lấy đi!”

Cô hơi sửng sốt, nhận lấy, rút vài tờ, rồi thở dài, “Cô cảm thấy mình giống một đứa trẻ lang thang lưu lạc, hôm nay nếu không gặp được em thì chắc là thảm lắm.”

“Cô à, cô ra đường luôn không mang theo túi xách sao?” Kỷ Siêu đột nhiên có chút lo lắng, nhìn vẻ mặt như người mất hồn, hai mắt đỏ hồng của cô, chẳng biết có nhớ đường về nhà hay không nữa. Suy nghĩ một lát, Kỷ Siêu giật lại tiền trong tay cô, “Nói đi, cô cần mua cái gì, em đi với cô!” Nếu cô thật sự đi lạc mất, anh sẽ rất cắn rứt lương tâm.

“À!” Cô chỉ chỉ về phía siêu thị, thật thà nói: “Muốn mua vài thứ thanh đạm có dinh dưỡng.”

“Vậy đi thôi!” Kỷ Siêu đi trước bước về phía siêu thị, cô tự nhiên đi theo phía sau. Vào siêu thị, cô vẫn một lòng theo sát sau lưng anh, hoàn toàn không nhớ mục đích của mình là gì. Kỷ Siêu ngước mắt lên nhìn cô, từ bỏ ý nghĩ thương lượng. May là bình thường anh đều tự lo liệu cho mình, chứ không thì hôm nay thực sự sẽ rất khó khăn. Anh đi tới khu bán thực phẩm, chọn ít củ sen và xương sườn, lại chọn một ít rau tươi, thấy bánh mì mới ra lò, cũng chọn mấy cái.

“Đủ rồi chứ?” Anh đẹp trai ngời ngời thế này lại bị giáng xuống làm người đi mua thức ăn, bao nhiêu người sẽ phải trợn mắt vì kinh ngạc, chắc là “thiện tâm đại phát”, sao anh mất hình tượng như thế này, aissh, làm người tốt thật không dễ.

Diệp Tiểu Du sực tỉnh, vội vàng định xách giỏ, anh đẩy tay cô ra, anh xách thấy yên tâm hơn. “Cảm ơn em, Kỷ…” Mặt cô lại đỏ lên.

“Kỷ Siêu, Kỷ trong kỷ luật, Siêu trong siêu nhân!” Từ trước tới giờ chưa từng bị người khác ngó lơ, anh thực sự bị cô đả kích quá mức.

“Kỷ Siêu, cảm ơn em!” Cô nói rất chân thành: “Còn tiền, ngày mai đến trường cô sẽ trả cho em. Thật ra, cô không thường thế này đâu, hôm nay là một ngoại lệ.” Vừa nói, mắt cô lại rưng rưng, nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô sống luôn luôn biết tiết kiệm, mọi lúc mọi nơi đều lưu ý cẩn thận, sợ vô ý tiêu tiền quá mức, làm bất cứ việc gì đều suy nghĩ rất chu đáo, nhưng hôm nay, mọi thứ đều quá đột ngột, cô không có đề phòng.

“Lúc nào rảnh cô mời em đi ăn là được, không cần trả lại tiền. Em đưa cô về!” Trông cô giống như vừa phải chịu bao nhiêu uất ức, tinh thần hoảng loạn, khiến trái tim luôn lạnh lùng thờ ơ của anh cũng trỗi lên sự thương cảm.

Cái gì? Cô có nghe lầm hay không? Diệp Tiểu Du nhìn Kỷ Siêu, không nói nên lời. Bên ngoài trời rõ ràng vẫn còn chói chang nắng, vì sao phải đưa cô về?

“Không cần đâu, cô đi một mình cũng được.” Cô từ chối, hôm nay cô làm phiền cậu ấy nhiều rồi, không thể tiếp tục làm mất thời gian người ta nữa.

“Dù gì em cũng rảnh, đi xe chung với cô, coi như ngắm cảnh phố phường.” Anh nhún nhún vai, hai hàng lông mày nhướng lên, rất kiên quyết. Diệp Tiểu Du lại sửng sốt, cô không biết làm thế nào để cự tuyệt ý tốt của Kỷ Siêu, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Vậy làm phiền em!”

Khóe miệng Kỷ Siêu khẽ nhếch lên, khiến cho cô giáo trẻ phải chịu thua, tâm trạng rất thoải mái.

Lúc tính tiền, Diệp Tiểu Du để ý thấy mấy cô nữ sinh ở quầy bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kỷ Siêu, còn thì thầm cười khúc khích, mà Kỷ Siêu vẫn đeo vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày, không có một chút biểu cảm gì.

À thì ra Kỷ Siêu là một anh chàng rất đẹp trai! Diệp Tiểu Du bây giờ mới phát hiện.

Trên xe buýt chật ních người, mùi mồ hôi chốc chốc lại bốc lên theo gió. Kỷ Siêu một tay cầm chiếc túi giấy to, một tay nắm thanh vịn trên cao, giam Diệp Tiểu Du ở phía trong, không để cô bị người khác đụng trúng. Trên đường xe cộ đông đúc, xe buýt thì cứ lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng lại thắng gấp một cái làm cô ngã vào người Kỷ Siêu, hại cô xấu hổ lúng túng luôn miệng nói: “Xin lỗi”, Kỷ Siêu thở dài, nhẹ giọng nói: “Cô ôm lấy eo em là khỏi sợ.”

“Không, không!” Tuy cô là cô giáo, Kỷ Siêu là sinh viên, nhưng tuổi tác xấp xỉ nhau, làm như vậy thật sự không thích hợp.

Trung học, đại học, cao học, trong lớp cũng có rất nhiều nam sinh, có lẽ cũng muốn tiếp cận cô, nhưng khi đó cô một lòng chăm chỉ “đọc sách thánh hiền”, trong tim chỉ có mỗi Kỷ Dược Phi, trong mắt chưa từng nhìn thấy một anh chàng nào khác. Cô không có bất cứ một kinh nghiệm nào khi ở gần người khác phái cả, giờ phút này, cô thực sự không biết làm thế nào.

Cô muốn lui về phía sau mấy bước, tiếc là trong xe người chật như nêm, bất đắc dĩ phải trở lại chỗ cũ, nở một nụ cười khổ, chần chừ khẽ nắm lấy áo thun của Kỷ Siêu, lại một cú thắng gấp, cô ngã một cái quá mạng vào người anh. Thôi kệ, cô chẳng khăng khăng nữa, đẩy cơ thể ra một chút, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người Kỷ Siêu, coi cậu ta như cây cột là được rồi, cô thầm an ủi mình trong bụng. Kỷ Siêu ngẩng đầu lên, cười trộm, thật không ngờ, cô gái này lại bảo thủ như thế, cô thực sự càng ngày càng thú vị.

Chương 3 Không chia ly 3

Ngày ngày đã quen với việc đi thang máy, vậy mà đột nhiên lại giống như không còn chút sức nào để đi lên, tay giơ lên bất động nhấn vào nút bấm trên tường. Diệp Tiểu Du nhìn từng con số màu đỏ sáng lên cho đến khi tới vị trí tầng trệt, cửa mở ra, những gương mặt quen biết mỉm cười gật đầu với cô, sau khi đi qua, còn quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, không hiểu vì sao cô cứ đứng ở cửa thang máy không bước vào?

Sao lại như vậy? Chỉ vì cô cảm thấy sợ, sợ phải nhìn thấy phải cảnh tượng nào đó, sợ phải nghe thấy điều không nên nghe.

“Cô có lên không?” Một người đàn ông không biết ở tầng mấy, đang vội đi lên, đứng giữ cửa thang máy, dựa vào cạnh cửa chờ đợi, nhìn cô mất kiên nhẫn.

Cô gật đầu trong vô thức, vuốt lại mớ tóc lộn xộn, ôm túi giấy bước vào.

Trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí có chút trầm lặng, người đàn ông không tìm được gì để nói, vì sắc mặt của cô khiến bất kỳ ai cũng phải rút lui có trật tự, nó tái nhợt bất lực nhưng rất kiên cường. May là rất nhanh đã tới tầng lầu nhà cô, người đàn ông khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhà ở ngay trước mặt, cô nhắm mắt lại, cố gom hết sức lực, đứng một hồi mới lấy chìa khoá ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một tràng cười giòn tan vọng ra. Cô nhìn sang chỗ sô pha trong phòng khách, Kỷ Dược Phi và Viện Viện đang ngồi nói chuyện rôm rả, ánh mắt anh dịu dàng thân thiết, trên bàn trà đầy đủ các loại trái cây, máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải. Mặt Viện Viện giống như hoa nở tươi rói dưới ánh mặt trời, bao nhiêu ấm ức lúc nãy đã biến mất sạch sành sanh, xem ra bản lĩnh dỗ dành người khác của Kỷ Dược Phi là hạng nhất.

Cô không hiểu lầm, chỉ đột nhiên sượng người một chút mà thôi. Cảnh tượng này quả nhiên giống như tưởng tượng, nói mờ ám không bằng nói anh anh em em thân mật.

Có điều, không phải như vậy.

Viện Viện là người đầu tiên quay lại nhìn thấy cô, tay đỡ bụng bầu bước ra đón, “Tiểu Du, túi xách của bạn bỏ trên xe, bạn không gặp phải phiền phức gì chứ?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, quay người đóng cửa, “Không có, trên người mình có mang tiền.” Người cũng đã về tới đây rồi, còn có thể gặp phiền phức gì nữa, có một số lời không nói ra vẫn hơn, cô lặng lẽ tiêu hóa nỗi đau đớn mãnh liệt trong lòng.

“Vậy là tốt rồi, mình cứ lo mãi, ngoài trời rất nóng, đứng lâu ngoài đường sẽ bị cảm nắng.” Viện Viện nhìn cô đầy quan tâm, sắc mặt cô hơi tái.

Kỷ Dược Phi cũng đã bước tới, đón lấy túi giấy trong tay cô, “Lớn đầu như thế rồi mà làm việc vẫn quên trước quên sau như vậy.”

Cô “ừ” một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, trực giác muốn né tránh ánh mắt anh. Ngày hôm nay, trong lòng cô luôn ngập tràn một cảm giác hoảng loạn và bất lực, một cái gì đó vô hình đang chầm chậm dâng lên trong lòng cô, tạm thời cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám đối mặt với nó. Quay đầu nhìn Viện Viện chỉ chỉ về phía phòng tắm, “Mình đi tắm cái đã, cả người mồ hôi không à.”

“Ừ, đi đi!” Viện Viện gật đầu, “Muốn mình lấy giúp quần áo không?”

“Thôi khỏi.”

Kỷ Dược Phi nhìn hai cô một cái, rồi quay đi mang đồ vào bếp nấu nướng. Tay nghề nấu ăn của anh giỏi hơn cô rất nhiều, nhưng anh không nấu, trừ khi có bạn thân nhất của anh tới chơi, hoặc là nấu cho Viện Viện.

Đóng cửa phòng tắm lại, Tiểu Du mở vòi sen, những giọt nước mắt không tên hòa lẫn giữa dòng nước đang tuôn xối xả. Cuộc sống không giống như bài toán – dù khó đến đâu cũng luôn có một cách giải, luôn có một đáp án chính xác. Cuộc sống thì khác, rất nhiều tình huống cả mong muốn lẫn không mong muốn đồng loạt xuất hiện, chỉ số thông minh dù cao tới đâu, thì khi đứng trước những vấn đề khó khăn trong cuộc sống, người ta cũng chỉ như một đứa trẻ kém phát triển mà thôi.

Kết hôn rồi thì không thế giống như lúc đang yêu, muốn biến mất là biến mất, nếu không thì giận dỗi mấy ngày không gặp, dùng xa cách để nhận ra nỗi tương tư trong lòng. Nhưng cô không thể, sống chung dưới một mái nhà, cho dù có ấm ức đến đâu, vẫn phải về nhà, còn phải nhìn gương mặt mà mình không muốn nhìn thấy nhất lúc này.

Anh quả thật là cao thủ, trong lúc cô tắm, trên bàn đã dọn đầy những món ăn đủ sắc hương vị. Ba người ngồi ba ghế, việc đầu tiên Kỷ Dược Phi làm là múc cho Viện Viện một chén canh củ sen đầy ắp xương sườn, nhìn cô uống hết với vẻ mặt đầy yêu thương. Viện Viện từ nhỏ đã được anh chăm sóc, đến khi đi học, Tiểu Du lại luôn quan tâm cô. Ở trước mặt hai người, Viện Viện cho rằng việc mình được cưng chiều là lẽ đương nhiên, không bận tâm tới việc mình còn lớn hơn Tiểu Du tới hai tuổi.

Diệp Tiểu Du vẫn vùi đầu ăn cơm, cơm khô khốc, cô nhai cơm bằng hết sức bình sinh, vậy mà cũng không nuốt trôi được.

“Tiểu Du, sao bạn không gắp thức ăn?” Viện Viện hai má căng phồng, cả miệng đều là thịt sườn, cô ăn vô cùng ngon miệng.

Tiểu Du mỉm cười, “Chắc tại mùa hè, ăn cái gì cũng không thấy ngon.”

“Nhưng bây giờ sang thu rồi mà!” Viện Viện tròn xoe hai mắt, khó hiểu hỏi lại.

“À, đó là tại mùa hè của mình tương đối dài.” Cô đùa lại trả lời, chọc cười Viện Viện khiến cô ấy sơ ý làm cơm vãi ra ngoài.

Kỷ Dược Phi nhặt hết mấy hạt cơm rơi trên bàn rất tự nhiên, giống như đã quá quen thuộc. Cô liếc mắt, làm như không có việc gì ngửa đầu uống mấy ngụm nước, cơm trong miệng rốt cục cũng nuốt xuống được. Món canh thanh đạm mà lại dinh dưỡng kia, từ đầu tới cuối, cô không đụng tới một giọt. Kỷ Dược Phi và Viện Viện nói về những người mà họ quen biết, hai gia đình bọn họ quen nhau nhiều đời, có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau. Cô là người ngoài, không nên xen vào làm gì, như vậy cũng tốt, cô có thể tập trung vào việc ăn cơm.

Canh trong tô, từng vá từng vá chuyển vào trong chén Viện Viện, không bao lâu đã cạn tới đáy.

“No quá đi.” Viện Viện vuốt bụng, vẻ mặt thỏa mãn, “Như Hải nấu cơm khó ăn muốn chết, anh Phi của em vẫn là nhất.”

Thế mà cô ấy lại vứt bỏ Kỷ Dược Phi để gả cho Phùng Như Hải. Diệp Tiểu Du thấy mắc cười, con người thật thú vị, thứ mất đi luôn là thứ tốt nhất. “Không phải hối hận đã gả cho Phùng Như Hải rồi đó chứ?” Cô nhịn không được buột miệng hỏi, Kỷ Dược Phi bên cạnh hơi tái mặt đi, cô làm như không thấy.

Viện Viện dẩu dẩu môi, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, “Không hối hận. Tuy rằng bây giờ mình rất giận ảnh, nhưng ở Như Hải có một sức mạnh bất khuất không chùn bước, mình rất kính nể, cũng rất rung động.”

 “Đó có lẽ là sự ngưỡng mộ, không phải tình yêu thì sao?” Cô nhắc nhở Viện Viện.

Viện Viện cười thô thiển, “Mình học hành thì kém, chứ ngưỡng mộ và yêu mình vẫn biết phân biệt rõ ràng. Giống như anh Phi, mình cũng rất khâm phục, cũng ngưỡng mộ nữa, nhưng mình chỉ xem là anh trai thôi, không có tình cảm nam nữ trong đó, nhưng Như Hải thì khác, ở trước mặt anh ấy mình sẽ cuống quít lên, sẽ tính cách này cách nọ để gây chú ý với ảnh, ai da, không nói nữa đâu, dù gì cũng không giống nhau!” Viện Viện đỏ mặt, hai mắt long lanh, dáng vẻ ngượng ngùng như một cô bé.

Trái tim mạnh mẽ của Kỷ Dược Phi lại một lần nữa bị đả kích dữ dội, anh biết Viện Viện thật thà, không giả dối, nhưng cũng nên quan tâm tới sức hút đàn ông của anh chứ, tốt xấu gì anh cũng quan tâm yêu thương cô hơn hai mươi năm. Aishh, nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý, người đa tình luôn phiền não bởi kẻ vô tình.

“Yêu anh ấy như vậy, sao còn giận anh ấy, ầm ĩ bỏ nhà trốn đi?” Diệp Tiểu Du nhẹ giọng hỏi.

Viện Viện kinh ngạc, mở to hai mắt, bỗng nhiên “phì” một tiếng cười phá lên.

 “Ta nói~ Tiểu Du, ” cô vừa cười vừa thở, “Có bạn ở đây, mình muốn chìm đắm trong lãng mạn một lúc cũng không được, sao bạn luôn luôn thực tế đến vậy?”

Diệp Tiểu Du cũng cười, “Đây là sự thật rành rành, bạn có thể giả bộ như không có gì sao? Thỉnh thoảng nằm mơ thì được, nhưng không thể sống trong giấc mộng, dù sao bạn cũng đang bước đi trên con đường đời đầy bụi bặm này.”

Kỷ Dược Phi nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Du không chớp mắt, người học toán như cô không phải chỉ biết toàn công thức thôi sao, nói đến đạo lý không ngờ cũng có lớp có lang như vậy.

 “Cũng phải!” Viện Viện gật gù, hơi lúng túng, “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát? Chỉ tại ảnh lúc nào cũng bận rộn, rất ít ở bên cạnh mình, sau khi mang thai, con người ta hình như trở nên đặc biệt mẫn cảm và cô đơn, mình nói ảnh buổi tối bớt đi ra ngoài, ảnh không chịu, mình giận quá nên mới chạy tới đây.”

“Chẳng phải Phùng Như Hải là công chức nhà nước sao? Lẽ nào phải đi xã giao quá nhiều?”

“Aisssh, công việc của công chức thì cũng không có gì nhiều, thỉnh thoảng mới phải xã giao, không thường xuyên ra ngoài. Nhưng mà hiện tại ảnh lại đi làm giáo viên dạy thêm lớp buổi tối, ngày nào cũng phải đi.”

“Làm thêm?”

“Ừ, anh ấy nói trong nhà sắp có thêm một người, tiêu tiền sẽ nhiều hơn, trước khi đứa bé ra đời, tranh thủ kiếm thêm chút tiền. Nhưng mà, Tiểu Du, bạn cũng biết ba mẹ mình đã nói, sinh con không phải là chuyện riêng của tụi mình, tất cả mọi phí tổn ba mẹ sẽ chi, nhưng ảnh không chịu, một mực khăng khăng tự kiếm tiền, chẳng phải anh ấy cố ý không chịu ở nhà với mình sao?”

Bầu không khí đột nhiên có chút lạnh đi, không ai trả lời câu nói của Viện Viện, cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trách cứ của Diệp Tiểu Du, Kỷ Dược Phi cũng có vẻ mất tự nhiên.

 “Sao vậy?”

 “Viện Viện.” Diệp Tiểu Du nắm tay cô, dịu giọng nói: “Lúc nào cũng vậy! Một người cả ngày nhìn chằm chằm viên đá quý, nhưng lại không biết sự quý giá của nó, dùng cổ ngữ của Trung Quốc để nói thì cái này gọi là “đắc phúc bất tri” (có phúc mà không biết hưởng). Không sai, bạn là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ, có cả đống tiền, nhưng nếu như một người đàn ông cưới bạn vì tiền, mà không phải bởi vì yêu bạn, bạn có vui không?”

Viện Viện nhíu mày, kiên quyết lắc đầu.

 “Đúng vậy, Phùng Như Hải không phải thế, tuy gia cảnh của anh ấy thiếu thốn, nhưng nếu ảnh đã cưới bạn làm vợ, vậy thì bạn chính là trách nhiệm của ảnh. Ảnh chỉ xem bạn là vợ, chứ không phải là thiên kim tiểu thư nào hết, đứa con trong bụng bạn, cũng là trách nhiệm của anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, giống như một ngọn núi lớn để bạn dựa vào, không trông chờ vào bất cứ ai khác. Có một người chồng quý trọng mình như vậy, bạn không cảm thấy hạnh phúc sao?” Diệp Tiểu Du nói thống thiết một mạch, hai mắt đã ửng đỏ, “Đừng để người ta quá đắm đuối vì mình, Viện Viện, tình yêu là sự quý trọng lẫn nhau, đừng quá tham lam, chỉ lo hưởng thụ mà không đáp lại, như vậy cho dù có yêu sâu đậm đến mấy thì cũng sẽ từ từ nhạt phai.”

Những lời Tiểu Du nói dường như rất đúng, Viện Viện bắt đầu thấy hối hận vì hành vi tùy hứng của mình. Kỷ Dược Phi ngồi bên cạnh, lại có chút sững sờ, anh chưa thấy hình ảnh cô thao thao bất tuyệt như vậy, càng chưa từng thấy cô cảm tính mãnh liệt như thế, Diệp Tiểu Du này không phải người anh biết, cô trước đây rất ít có suy nghĩ của riêng mình, luôn thuận theo ý kiến của anh, chưa từng trái ý.

 “Mình quyết định rồi,” Viện Viện ngẩng đầu, “Mình chỉ giận hai ngày thôi, sau đó sẽ trở về Đường Sơn.”

Vẫn là giọng điệu giận dỗi trẻ con, Diệp Tiểu Du buồn cười lắc đầu, “Ừ, có điều gọi điện thoại báo cho Phùng Như Hải một tiếng, để người ta khỏi sốt ruột.”

“Ờ!” Viện Viện trả lời phụng phịu. Diệp Tiểu Du thở dài, bạn bè cũng chỉ có thể khuyên giải tới mức này, những cái khác phải xem nỗ lực của bản thân mỗi người. Viện Viện là cục cưng trong nhà, quen được chiều chuộng, ít nhiều cũng chẳng cần bận tâm, ngược lại là mình, giống như một con diều đứt dây, làm gì có ai để ý?

 “Sao em lại nói với Viện Viện những câu đó?” Trong phòng ngủ, Kỷ Dược Phi đang lau tóc ướt, vừa mới tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc quần thun dài trong nhà.

“Câu nào?” Đang thu gom áo sơmi của anh, Diệp Tiểu Du cũng không ngước mắt lên. Cơ thể đó hôm nay không còn khiến cô đỏ mặt hét lên như ngày trước nữa.

“Cái gì mà hối hận hay không hối hận, Tiểu Du,” anh kéo cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, vì sao em cứ giữ mãi trong lòng vậy? Người anh kết hôn cùng là em, em không biến mình thành một người ngoài cuộc thì không chịu được hay sao?”

Ồ, thì ra anh cũng biết người kết hôn với anh là cô. Kết hôn thì đã làm sao, chỉ là một tờ giấy mà thôi, có thể nói lên cái gì, quan hệ về mặt pháp luật, còn những cái khác thì sao, trong lòng mỗi người có một mảnh trời riêng à?

Cô nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh của anh, cười chua chát, “Ngày xưa, có hai nhà sư một béo một gầy rời chùa đi khất thực, đi tới một dòng sông nước chảy xiết vô cùng, nhìn thấy một cô gái trẻ quanh quẩn bên bờ sông, nhà sư gầy mới bước tới, bế cô gái nhảy qua con sông kia. Sau đó, hai nhà sư lại tiếp tục lên đường, đi rất lâu, nhà sư béo rốt cục nhịn không được hỏi: thầy thân là đệ tử phật gia, sao lại đi bế phụ nữ? Nhà sư gầy mỉm cười: ta đã thả cô ta xuống từ lâu rồi, mà thầy vẫn cứ ôm khư khư chuyện đó ở trong lòng.” Nói xong, cô đẩy tay anh ra, cầm quần áo dơ đi ra ngoài.

Cánh cửa đã che khuất thân thể mảnh mai của cô, mà Kỷ Dược Phi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cô không học toán nữa, chuyển sang tu Phật rồi sao? Ngày hôm nay cô càng lúc càng khác lạ, khiến anh không hiểu nổi, anh cảm thấy hình như mình càng ngày càng không hiểu được cô.

Cô không phải là một cô gái hẹp hòi bốc đồng, cô đầm tính hiểu chuyện, đối xử với mọi người luôn luôn lễ độ rộng lượng, thông minh, chăm chỉ, vẻ thanh tú nhu mì của cô, khiến cô luôn là một ngôi sao lấp lánh giữa chốn đông người, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác. Cưới được một phụ nữ như cô, anh cũng có phần hãnh diện, mà cũng không phải lo lắng nhiều.

Nếu như không thể cưới được người mình yêu, nhưng vẫn phải kết hôn, vậy thì còn có sự chọn lựa nào tốt hơn ngoài cô ra? Cho nên anh từ bỏ sự tự do quý giá của kiếp đời độc thân, cầu hôn cô.

Một người chồng như anh không có chỗ nào bắt bẻ được, có nhiều tiền, có địa vị, có bằng cấp, xuất thân gia đình trí thức, ngoại hình cũng tốt.

Trong lòng cô chắc chắn phải rất thỏa mãn chứ! Nhưng hôm nay cô nói mấy câu đó là có ý gì? Trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ những gì?

Quá nhiều câu hỏi, nhưng anh hoàn toàn không có câu trả lời. Lúc này, toàn bộ tâm trí anh đều là khuôn mặt mỉm cười nhưng không hề vui vẻ của cô, chưa bao giờ lại kỳ lạ như thế.

Viện Viện là phụ nữ đang mang thai, thèm ngủ, nên đi ngủ từ sớm, Diệp Tiểu Du ngồi trong phòng sách, nói là phải viết một bài luận văn, cần thức đêm. Kỷ Dược Phi buồn bực ngồi trong phòng ngủ tiếp tục trầm tư nghĩ ngợi. Ba người ba nơi, đêm càng lúc càng khuya.

P/S: Để tránh rắc rối, mình xin trả lời trước, mình đã được sự cho phép của ss Marroon về việc sử dụng 21 chương đầu tiên của truyện để edit nốt. Mình repost lại gộp 3 chương (1 phần) vào 1 post để các bạn tiện theo dõi hơn thôi :)