- Ồ, xin cảm ơn . Thế này là mình vui lắm. Cảm ơn bạn đã đến. Cả hoa nữa. Về nhé. Có gì đâu. Cứ mãi như vậy rồi đến 11 giờ đêm là trống trơn. Mệt nhoài. Kiệt sức. Mà rỗng không đáng sợ. Loài người buồn cười lắm, đáng ra nên nhắm tịt mắt lại mà quên đi cái ngày thần chết gần mình thêm một chút thì lại cứ đi tưng bừng chúc tụng. Nhàu nhĩ váy áo. Nhàu nhĩ hoa. Trốn vào đâu. Không thể nào có chỗ cho cô gái xinh đẹp kia ẩn nấp. Nhà như một bao diêm mà ở đó mỗi người an phận một thân con dế. Đôi khi cô gái nghĩ nếu mọi thành viên trong đại gia đình này có chết đi thì chẳng qua là vì hít quá nhiều cacbonic mà người khác thải ra chứ chẳng có nguyên nhân nào khác. Bao đêm rồi cô gái ước mình có phép tàng hình mà vắt vẻo trên nóc những ngôi nhà đóng hộp chót vót kia để thở cho ra thở một chút rồi có ngã lộn cổ xuống mà chết thì cũng chẳng ân hận nỗi gì. Hay là đổi kiếp thành con sâu cái kiến cũng được. Ai biết loài nào tự do hơn loài nào. Váy này, áo này, thổ tả lắm. Sao mà nhiều cái hộp thế. Mốt với mếch, nhà chật đã đành, đến váy áo cũng đóng cứng con người lại. Cứ khoa? thân ra. Trong một cái bao diêm thì tốt hơn hết là những con dế đừng uốn éo nữa. Trong bóng tối, một cô gái khoa? thân ngồi cạnh một đống hoa. Xung quanh cô có khoảng chục con người đang say ngủ. Nhà có bốn thế hệ Ở chung. Chỉ có một cái cửa sổ cao tít trên tận nóc nhà. Bởi vì không thể khác, bốn phía của ngôi nhà đều đã có những ngôi nhà khác che chắn kỹ càng. Điện thắp cả lúc mười hai giờ trưa. Những con người da xanh tái, mà hầu hết là béo bều nhều hậm hực với nhau cả ngày. Họ bều nhều vì họ không đi lại. Trừ những lúc tất bật ở ngoài đường còn ở nhà họ ngủ hoặc làm việc riêng ngay tại chỗ của mình bởi nếu không tiết kiệm động tác họ sẽ va đập vào nhau như những phân tử nước trong một cái ấm trên bếp. Chỉ có cô gái kia là gầy gò. Cô ít tuổi nhất nhà. Cô vừa bước sang tuổi hai mươi, cũng là trí thức duy nhất trong bao diêm này. Đó là một sinh viên đại học. Cô gái ngồi đấy, bực bội với bản thân vì hôm nay phải nói nhảm cả ngày. Đêm tối và ngột ngạt. Không một ngọn gió trời nào có thể thò đôi chân hào phóng đến căn nhà này. Không một vì sao nào dám tự hào rằng mình có thể hắt sáng vào căn nhà này. Nếu mưa, nó lộp bộp trên mái tôn. Nếu nắng, người ta chỉ cảm nhận được qua cái nóng té tát hắt từ mái tôn xuống. Bốn thế hệ ngủ cùng trong một cái bao diêm vài ba chục mét vuông. Nhà nhiều đàn ông nên ban đêm ở đây gần giống như một xưởng xẻ gỗ. Hai người nhiều tuổi nhất thì nói cả đêm. Cứ vừa ngủ vừa kêu ca oán thán. Như thể nếu không tranh thủ mà nói đi thì đến lúc chết vẫn chưa được thoa? lòng. Nhà chật thì phải có nhiều ri- độ Đó là các bức vách bất lực trong việc ngăn chặn các âm thanh. Sau những tấm ri- đô đó có rất nhiều trẻ nhỏ ra đời. Hai mươi năm trước cô gái cũng ra đời ở đấy.Sự bận bịu lo toan làm cho không ai chú ý đến người khác. Một nửa gia đình buôn bán lặt vặt còn một nửa là người già và người thất nghiệp. Cô gái trở nên lạc lõng trong nhà mình. Muỗi quá nhiều, mặc kệ mấy chiếc quạt trần làm việc không ngơi nghỉ. Cô gái ngồi trong góc tối, lại khoa? thân nên đàn muỗi nghĩ rằng mình đang được con người đối xử rất biết điều. Cô gái kỳ cục nghĩ rằng nếu như mình là lý do sinh tồn cho loài muỗi kia thì đáng ra phải tự hào. Mà thực lòng thì không hẳn là cô đang nghĩ đến muỗi. Giống như muôn vàn cô gái hai mươi tuổi khác, cô nghĩ về tình yêu - sự hư ảo tột cùng của cuộc sống. Con người trên trái đất này giống như một đoàn tàu vô tận. Toa nọ nối toa kia. Người nọ đuổi người kia, mệt mỏi và lầm lạc như những trò con trẻ. Có một chàng trai đã từng hành hạ những suy nghĩ trong cộ Song bởi vì yêu những ngôi nhà chọc trời cho xứng đáng với sự hào hoa và tham vọng của mình, anh ta đã bỏ quên trái tim nồng nhiệt và căng ứ niềm đau khổ của cộ Làm sao được. Ai rồi cũng có lẽ sống của mình. Giờ này anh ta đang mịt mù ở đâu đó trong thành phố đông đúc và nham nhở này, trên chiếc xe phân khối lớn và miệt mài với những khát vọng hãi hùng. Cô gái không biết mình đang chờ đợi điều gì. Nó chẳng là một cái gì cụ thể cả. Giá mà có anh ấy - Cô gái nghĩ ngợi , mình sẽ cùng anh ấy ra đảo. Ở đó , ngay cả nỗi buồn cũng biết hát. Niềm hoan lạc của con người sẽ được hoà cùng niềm hoan lạc của thiên nhiên. Những đứa con phải được sinh ra từ sự hào phóng của đất trời. Những đứa con không nên được sinh ra từ cái hộp tí hon như thế này, trong sự vội vàng lo âu như vậy. Giá mà có anh ấy- cô gái xót xa nghĩ. Nhưng chấm hết rồi. Ngày hôm qua cô đã trao thân cho một gã đàn ông không phải là anh. Cô gọi điện cho gã trong trạng thái của một người hụt hơi sắp ngạt thở vì chết đuối. Cô bảo: "Hãy đến và mang em đi đâu cũng được. Miễn là ở đó có thật nhiều gió, thật nhiều nắng, thật nhiều cây và ít người". Gã đàn ông xúc động tột độ, vội vàng đưa cô gái tội nghiệp ra đi. Ở đấy , cách thành phố gần 100 cây số - Một nơi có cây nhưng không có tiếng chim, duy chỉ có nắng và gió là hào phóng như ý muốn của cô . Ở đấy, cô ngồi vô cảm . Cà nắng gió cũng không thể làm cho cô ca hát lên được. Cô ước giá mà người đàn ông trước mặt mình biến mất đi. Xong, làm sao được, không gian mênh mông kia chỉ có hai người là cô và gã đàn ông đang run rẩy vì không ngờ rằng sau bao ngày tháng bất lực để tìm đường vào trái tim cô bỗng nhiên lại được chính cô cầu cứu mang đi như thế này. Cô gái buồn bã hít thở khí trời, vội vàng và tuyệt vọng như người tử tù trước khi ra pháp trường. Gã đàn ông bắt đầu thò tay vào ngực cộ "Vậy là rõ, không gian này cũng không làm cho con người thánh thiện được nữa - cô nghĩ - mà nó lại khơi lên những ham muốn tầm thường. Không còn nơi nào cho ta". Hàng cúc áo của cô đã tuột đến chiếc cuối cùng. Ngực cô bỏng rát, căng lên thổn thức bởi nỗi gì đau xót đến không gọi thành tên được. Cô vẫn ngồi yên vậy, đầu óc mông lung và xơ cứng. Đến khi khoa? thân cô gái ra gã đàn ông bàng hoàng bởi sự im lặng chết người kia. Có một chút gì thật nhân ái gợn lên trong gã nhưng rồi dục vọng đã chiến thắng. Gã hối gả chiếm đoạt cộ Ngay cả lúc ấy cô cũng không phản ứng gì. Mắt cô mở to và cô đang phiêu diêu ở đâu đó, không phải trên mặt đất này. Nhưng có lẽ có một dòng nước đang ngầm chảy trong cô, mặn mòi và chua chát. Trên bãi cỏ xanh, cô ngửa mặt lên trời lòng vẫn mơ màng ao ước giá mà bên cô là anh. Sau đó, rất bình thản, cô mặc quần áo, đầu rỗng không, cơ thể đau đớn và nhức buốt. Gã đàn ông nhìn cô tràn đầy hạnh phúc rồi bảo: "Hãy nói đi, em cần gì. Anh sẽ cưới em bất cứ khi nào em muốn. Anh sẽ đưa em đến những nơi nhiều nắng nhiều gió hơn. Biển chẳng hạn". "Tôi không cần bất cứ cái gì - cô bảo - hãy làm ơn đưa tôi về, công việc của anh đã hoàn thành.". "Ôi, tôi yêu em, tôi van em, tôi có thể làm mọi việc cho em. Em cầm ít tiền nhé!". "Không đâu, tôi nghĩ tôi đã trao thân mình cho trời đất chứ không phải cho anh. Đến cả thân xác chúng ta còn chẳng có nghĩa lý gì thì còn nói đến tiền bạc làm chi".Vậy là gã đưa cô về. Chưa bao giờ cô thấy khiếp đảm khi hình dung đến ngôi nhà bé tẹo như cái hộp kia. Cô chẳng khóc. Cũng chẳng hề nuối tiếc điều gì. Tương tự như mình có một viên ngọc quý mà người mình muốn tặng lại thờ ơ thì rốt cục đem cho ai cũng vậy. Ngày hôm qua, cô nghĩ, đáng lẽ mình nên chấm dứt cuộc sống từ ngày hôm quạ Bởi vì ngày hôm nay sắp hết mà mình vẫn không có chút gì mới mẻ hơn. So với ngày hôm qua, ngày hôm nay mình nhiều hơn một tuổi - đó là cái mới duy nhất. Vẫn ngồi thu lu trong bóng tối, cô giáo vừa sang tuổi hai mươi thấy trí nghĩ của mình mỏi mệt. Bốn thế hệ trong căn nhà này vẫn đang say ngủ. Tối om. Nhà này chưa bao giờ thắp đèn ngủ. Bởi vì ánh sáng không thể tùy tiện ở đây. Cô gái cảm thấy mình ngạt thở. Cô đứng dậy và đi đi lại lại trong bóng tối. Không váy áo. Cô khoa? thân mà bức bối chỉ muốn hét to lên cho ngôi nhà bao diêm này nổ tung ra và trên kia để lộ một bầu trời đầy sao. Cô tự hỏi xem mình đang tồn tại vì điều gì, vì cái gì. Sự tồn tại của cô có nghĩ lý gì không. Nếu cô mãi mãi không thể trộn mình vào ngôi nhà này, yên lòng ăn ngủ như từng kia con người thì hẳn nhiên là đã xảy ra một tấn bi kịch khủng khiếp rồi. Cô gái úp mặt vào hai bàn tay, đơn độc, tuyệt vọng trong bóng tối. Cô thoáng nghĩ hay là mình đi ra phố. Nhưng đêm hôm thế này phố xá không thuộc về cộ Cô nghĩ đến nghĩa địa, ở đó chật chội song mỗi người được một cái hộp riêng chứ không phải chung chạ thế này.Thế rồi cô gái đi vào bếp. Cô vui lòng phát hiện ra rằng ở trong bếp có một không gian rộng rãi và tự do hơn. Có một cách giải thoát - cô nghĩ, trước hết hãy trải chiếc chiếu này ra sàn bếp. Rồi sau đó mình sẽ mang tất thảy những bó hoa xinh đẹp kia vào. Nó thuộc về mình mà. Có mặc váy áo không nhỉ? Có lẽ chẳng cần. Sau khi cài cửa bếp mình sẽ có một cái hộp riêng. Nào, bây giờ thì nằm xuống, phủ hoa lên ngực và xung quanh.Thế! Được rồi! Nào, ngủ đi! Mình có gì để tiếc không nhỉ. Không, đây không phải là cách phản ứng trước cuộc đời. Không, mình vẫn yêu cuộc đời này. Mình chỉ tìm cách giải thoát khỏi sự ngột ngạt kia thôi. Dứt khoát mình không phải là kẻ chán đời. Ngày mai có phải là một ngày khác không ? Ồ, không biết , song chắc chắn ngày mai có một điều mới mẻ xảy đến với tất cả mọi thành viên trong ngôi nhà này. Họ chưa bao giờ có một điều gì mới. Và giấc ngủ mộng mị dần dần cắt đứt mọi suy nghĩ của cô gái.