Chương 1
Thùng! Thùng! Thùn. ...g!Tiếng trống trường bỗng vang lên doàn dập trong không gian yên tĩnh ngoài sân trường. Các thầy cô giáo lần lượt đi ra khỏi lớp học. Còn bọn học trò thì như là một ổ ong vò vẻ bị vở tổ. Tất cả tủa ra ngoài sân trường tấp nập, và cắp cặp chạy thaúng đến những chỗ giữ xe, hoặc đi thaúng ra cổng trường để đón bạn. ...Ngoài sân trường tràn ngập một màu trắng, xen lẫn những màu xanh của đồng phục nam được nổi bật trên nền giày bata trắng tinh. Giữa cái nắng buổi trưa thật gắt gao, hoà tan vào đám học trò với những tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới của bọn học sinh chạy nhảy khắp chốn trong giờ ra về. Khi tất cả bạn bè đều ra về cả rồi,chỉ còn lại rải rác moät vaì bạn tuï năm tụ bảy rủ nhau đi chơi đây đó. Và một số bạn còn. lấy xe chưa ra thì vẫn lẫn quẩn trong khu vực của trường. Hơn thế nữa trong lớp học của lớp 12 A2 chỉ còn duy nhất hai cô bạn chưa ra khỏi lớp, vì hai cô vẫn còn chầm chậm xếp tập vở vào cặp, đó là Hồng Diệp và Bảo Châu . Thu xếp xong tập vở, hai cô bạn từ từ nhè nhẹ bước trong sân trường giờ đây vắng lặng, chỉ còn lại những cái cây và những tiếng chim hót đâu đó. Hồng Diệp ôm cặp bước lang thang trong sân trường, bên cạnh cô bạn Bảo Châu của mình. Nhưng trên nét mặt của Diệp lại lộ rõ những nét ưu tư và phiền muộn cho những ngày sắp tới. Cố bạn Bảo Châu đi song song bên cạnh, đôi mắt long lanh, hồn nhiên, miệng thì cứ líu lo như con sáo, Bảo Châu chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra với bạn của mình cả. Chưa đến kỳ thi, mà đã có những tiếng ve sầu bắt đầu kêu rả rít đâu đó.Và những cánh phượng hồng thì rơi đầy trên lối đi. Cái nắng của mùa hạ, thật là gay gắt, nó như muốn thiêu đốt tất cả mọi vật xung quanh. Ánh nắng của nó đang xuyên qua những kẽ lá, tạo nên lốm đốm những chỗ tối, chỗ sáng trên sân trường rộng thênh thang. Hai cô bạn cứ song bước bên nhau đi thẳng ra cổng. Nhưng khi đến trước cửa vào phòng, thì có một cái băng ghế đá Bảo Châu liền kéo tay của Hồng Diệp cùng ngồi xuống băng ghế đá đó. Bảo Châu mở cặp lấy bịch hạt sen và bắt đầu cắn ăn. Cô hồn nhiên đưa về phía của Hồng Diệp và mời mọc :– Nè, Diệp. Mi ăn với ta cho vui!Hồng Diệp không trả lời, ánh mắt buồn buồn cứ nhìn ra xa mãi. Bảo Châu cái miệng không ngừng nhai, nhưng đôi mắt lại hướng về phía của Hồng Diệp và hỏi tiếp :– Này Hồng Diệp! Có chuyện gì mà mi như người mất hồn vậy hả? Hồng Diệp chợt giật mình cô cố che dấu nỗi buồn và tiếng thở dài của mình. Diệp chối quanh:– Không, không có gì cả đâu Châu ơi! Nhưng hình như trong lòng của ta lại không hề mong muốn hay mong chờ có cái mùa hè này.Ta ước gì nó cứ mãi mãi, đừng bao giờ có mùa hè chia tay này. Vì ta sợ nó lắm, ta rất sợ nó . ...ta sợ nó còn hơn là sợ cả những kỳ thi đã qua hay sắp tới nữa, mi có biết không hả? Bảo Châu liền quay sang liếc nhẹ Hồng Diệp:– Nhà ngươi làm như chỉ có một mình nhà ngươi là biết buồn và mong muốn như vậy hả. Trong lòng của ta cũng đang mong muốn điều đó đừng có xảy ra nữa nè. Và hơn thế nữa, ta cũng đang buồn muốn chết luôn đây nè, cô bạn nhạy cảm của tôi ơi!Hồng Diệp cúi người xuống đất để nhặt một cánh phượng hồng đang nằm dưới chân mình. Diệp đưa lên ngắm nghía nó, và nói với một giọng điệu nghe thật buồn, thật tê tái làm sao:– Thật ra, nhà mi có biết không? Cái buồn của nhà mi chỉ là cái buồn sắp xa bạn, xa trường mà thôi. Còn cái buồn của ta thì. ... ngoài chuyện xa bạn, xa trường, xa thầy cô ra, còn một điều đáng lo ngại nữa. Mà díều đó thì nhà mi không bao giờ ngờ đến đâu, Bảo Châu ơi! .... Bảo Châu ngạc nhiên cắt ngang lời của Hồng Diệp:– Này, có phải nhà mi đang lo lắng cho kỳ thi đại học sắp tới không? Hay là không đủ trường lớp đào tạo? Hay là chuyện gì khác nữa mà nói là ta không ngờ tới hả? Bảo Châu liếc nhẹ Hồng Diệp:– Xì! Nhà mi nói chuyện vô căn cứ quá hà! Làm gì có chuyện không đủ trường lớp để mà đào tạo chứ hả? Mày lo xa quá hà!Và như sực nhớ lại, Bảo Châu liền quay sang hỏi Diệp nhanh chóng :– Bộ, có phải ba mẹ của nhà mi không có đủ tiền để lo cho nhà mi ăn học phải không? Giời ơi! Có chuyện gì,chứ chuyện đó thì nhà mi cứ yên tâm đi. Ta có thể lo cho nhà mi từ A tới Z được mà, lo gì chứ. Hồng Diệp buồn buồn nhỏ nhẹ giọng:– Nhà mi tốt với ta quá hà Bảo Châu ơi! Nhưng ta không thể nào làm phiền mì hoài được, và cũng không thể nào tiếp tục lạm dụng lòng tốt của mi nữa. Bây giờ, cũng đã đến lúc ta cần phải trả ơn cho cha mẹ của ta sau mười hai năm đã bỏ công bỏ sức ra để cho ta ăn học, cho ta được cắp sách đến trường cùng các bạn. Bảo Châu phá lên cười ngây ngất:– Trời đất ơi! Nhà mi làm cái gì mà nói có ca có kệ , có đây có dọc giống như là đang diễn cải lương quá vậy!Hồng Diệp nghiêm mặt, giọng nói trở nên buồn buồn vô hạn:– Bảo Châu này! Nhiều lúc ta thấy nhà mi cứ mãi vô tư hoài. Ta thật sự ganh tỵ với nhà mi đó! Ta ước gì ta cũng được mãi vô tư giống như nhà mi vậy, thì hay biết mấy!Bảo Châu quay sang Hồng Diệp thắc mắc:– Ai bảo nhà mi cứ mãi u sầu làm chi chứ? Nhà mi cứ vô tư giống như ta vầy nè , ai mà bắt tội nhà mi đâu? Cuộc sống mình tới đâu thì tới đó hẳn hay còn bây giờ nhà mi lo làm gì cho mệt đầu óc, căng thẳng thần kinh chứ! Nếu nhà mi cứ lo nghĩ hoài có ngày nguy hiểm lắm đấy!Hồng Diệp quay lại nhìn Bảo Châu nói:– Nhưng lần này thì khác, ta không lo không được đâu. Vì . ...Bảo Châu nhìn vào mắt bạn đầy vẽ ngạc nhiên:– Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy Diệp? Nhà mi nói cho ta biết với được không? Biết đâu ta sẽ giúp đỡ được mi thì sao? Hồng Diệp từ từ kể cho Bảo Châu nghe, giọng cô buồn buồn:– Nhà mi có biết không? Ba mẹ của ta cố nói với ta là, khi ta học xong lớp mười hai này, thì sẽ cho ta nghỉ học và bắt ta phải lấy chồng nữa. Nhưng ta thì. ...Bảo Châu cười nhẹ :– Thì ra là nhà mi sợ có chồng! Thôi đi, đó chỉ là lời nói suông thôi, có gì đâu mà nhà mi phải lo sợ đến thế. Cứ yên tâm đi, ta sẽ tìm cách giúp cho nhà mi. Chịu chưa nào? Hồng Diệp nhẹ lắc đầu:– Đó không phải là lời nói suông đâu Bảo Chầu ơi! Vì những lúc gần đây, ta thấy. ...'' hắn''. ... đã đến nhà của ta thường xuyên hơn trước rồi.Cho nên,nỗi sợ của ta càng tăng lên theo những lần ''hắn'' đến. Bảo Châu vội trợn mắt nhìn Hồng Diệp:– Hắn? Mà hắn nào vậy? Sao lâu nay ta không nghe nhà mi nhắc đến vậy? Hôm nay lại nghe sao lạ quá hà !Hồng Diệp cúi đầu buồn bã nói:– Là một gã đàn ông. Có lẽ là hắn hơn ta nhiều tuổi lắm thì phải! Trông mặt của hắn rất già, rất sành đời nữa là khác. Còn ta, chỉ là một cô bé mới lớn, có biết gì đâu . ...Bảo Châu nhanh miệng:– Ông ta làm nghề gì và ở đâu vậy hả? Mi nói cho ta biết đi, ta sẽ giúp mi đuổi cổ ông ta đi cho. Đồng ý không? – Ta cũng không biết nữa. Ta không hề biết ông ta làm nghề gì và ở đâu nữa. Chỉ biết rằng hắn ta rất bảnh bao, ăn mặc rất lịch sự, ra dáng là một người trí thức lắm. Và lúc nào cũng vậy, hễ mỗi lần đến nhà của ta, là hắn thường mang theo nhiều quà cáp đến biếu và tặng. ...Bảo Châu gạn hỏi:– Vậy ta hỏi thật mi nha. Nhà mi có sử dụng hay nhận quà cáp gì của hắn ta mang đến hay không vậy? Hồng Diệp thở ra:– Có đôi lúc hắn nói quá, ta không làm sao từ chối được nên ta đành phải nhận lấy quà mà thôi. Nhưng. ... do hoàn cảnh ép buộc à nghe, mi đừng có hiểu lầm là ta ham quà cáp của hắn à !Bảo Châu ngắt lời của Hồng Diệp:– Thôi chết rồi, vậy mà ta cứ ngỡ. ...cứ tưởng rằng mi chưa sử dụng quà cáp của hắn, thì còn có cách để cứu chữa, giải quyết. Đằng này, mi đã ăn rồi thì phải gật đầu sớm cho xong chuyện mà thôi. Chứ còn cách gì để mà giải quyết nữa đây hả? Hồng Diệp vội nhăn mặt nhìn Bảo Châu:– Ta đang rầu muốn thúi ruột luôn,vậy mà mi còn nói đùa được à? Nếu như gật đầu được thì ta đã làm từ lâu rồi, cần gì phải lo ngại thế này chứ? Và cầu sự giúp đỡ của mi hả? Bảo Châu cười vuốt giận bạn:– Thôi được rồi! Được rồi, ta có cách này nhé, mi hãy dẫn ta đi gặp hắn đi nhé ? Ta sẽ có cách để giải quyết dùm cho mi, chịu hông? Hồng Diệp tỏ vẻ không hiểu ý bạn cho lắm:– Gặp hắn thì mi sẽ có cách hay sao? Mà cách gì vậy hả? Mi nói cho ta biết có được không? Bàn tính trước đi rồi hãy tính sau nhé!Bảo Châu ôn tồn:– À cách của ta rất là đơn giản. Đó là khi đến gặp hắn, ta sẽ thay mi nói rõ với hắn là mi không ưng hắn, không hề có cảm tình gì với hắn cả, được không? Hồng Diệp đưa mắt nhìn ra xa:– Bảo Châu ơi, e rằng sự đời không đơn giản như những lời của mi nói đâu. Những gì ta nghĩ trong đầu cũng vậy, nó không hề như ý muốn của ta được. Bảo Châu ngạc nhiên:– Vậy bên trong có mâu thuẫn hay bí mật gì à? Vậy thì mi nói hết cho ta nghe đi, ta sẽ tìm cách giải quyết khác hay hơn!Hồng Diệp chối bỏ :– Không phải là mâu thuẫn hay bí mật gì như mi nói đâu. Mà đó lại là cả một sự mang ơn, mà ta muốn chối bỏ cũng không thể được cả. Mi hiểu chưa? Bảo Châu vỗ tay cái bốp thật mạnh nói :– Xí, như vậy thì ta cũng hiểu được phần nào rồi. Chắc là mẹ cha của mi mang ơn của hắn ta rất sâu đậm chứ gì? Chả lẽ một khi mang ơn, thì phải trả ơn bằng cách đó hay sao chứ? Nếu đúng như vậy thì người mà hay bắt phải gả mi là ta đây này mới đúng. Làm gì đến lượt của hắn mà đòi gả chứ!Hồng Diệp lườm bạn:– Ăn với nói bậy bạ không hà. Nhà mi mà còn nói như vậy nữa, thì ta sẽ giận mi luôn cho mà xem. Lúc đó mi đừng có theo năn nỉ ta đấy nhé!Bảo Châu nửa đùa nửa thật:– Không phải hay sao chứ? Mi mang ơn của ta nhiều nhất đấy chứ bộ.Ta đâu có dễ dàng để cho mi lọt vào tay của kẻ khác chứ? Đúng không hả? Hồng Diệp buồn cười theo lời nói của bạn mình:– Nhà mi nói vừa vừa thôi, kẻo người ta nghe thấy, họ không biết và hiểu lầm ta với mi là “đồng tính” thì khổ lắm đó à nghe. Bảo Châu nghiêm nghị:– Muốn ta không nói nữa thì cũng được thôi, đâu có gì khó đâu. Mi phải hứa với ta là mi không được buồn nữa, thì ta mới không nói nữa, và sẽ để yên cho mi bình tĩnh suy nghĩ lại. Hứa đi chứ, nếu không ta sẽ nói nữa đấy!Hồng Diệp nài nỉ bạn:– Nhà mi độc tài quá hà. Dù sao thì mi cũng nên để cho ta buồn một chút chứ. Nỗi buồn “hoa phượng” của tuổi chúng mình mà, hiểu chưa cô bạn của tôi? Hồng Diệp quay sang ngắt nhẹ mũi của bạn. Bảo Châu gật gật đầu đồng ý – Ừm. ... như vậy thì cũng được, nhưng chỉ một chút ít thôi nhé! Không được lâu đâu đấy!Rồi Bảo Châu đưa mắt nhìn ra xa và bắt đầu ngân nga lời hát trên đôi môi của cô :''Mỗi năm đến hè lòng mang mát buồn . ..." Bài hát mà khi nghe, ai cũng có một nỗi buồn còn ẩn chứa trong tim, Hồng Diệp không biết phải làm gì hơn, Diệp đành gượng cười cho vui với cô bạn hồn nhiên của mình. Bảo Châu không hề biết được, cảm nghĩ trong lòng của Hồng Diệp như thế nào cả. Cô chỉ biết được bạn của mình có một nỗi buồn mà không thể nói với bất kỳ ai khác ngoài cô cả. Trời đã quá trưa rồi, hai cô bạn bắt đầu nắm tay nhau để đi về. Bây giờ chỉ còn lại trên đường phố, hai tà áo dài bay bay trong gió. Một thoáng bâng khuâng của lứa tuổi học trò. Những tiếng cười đùa kêu la ỏm tỏi, chạy bắt đuổi giỡn của lũ quỷ học lớp Diệp làm ồn, rộn lên cả một góc vườn sinh thái. Bọn con trai và bọn con gái lớp Diệp đang oẳn tù tì bắt nhóm để chơi trò kéo co. Cứ hễ bên nào thua thì mỗi thành viên trong nhóm sẽ phải cõng các thành viên của phe thắng kia đi một vòng quanh cái hồ nước rộng tổ chảng. Hồng Diệp lấy lại hơi ngồi xuống miếng bạt cao su trải dưới đất, niềm vui tập thể như đã cuống phăng đi nỗi buồn trong lòng cô. Diệp mỉm cười khi thấy cô bạn Thúy An đang té lăn cù ra đất do mất đà kéo. Diệp cũng đã mệt đứt hơi cũng vì cái trò này. Ba lần kéo co, cả ba lần nhóm cô thua thúc thủ làm cô phải cõng nhỏ Mai ''ù'' nặng cả gần sáu chục ký đi quanh ba vòng hồ. Bọn bạn đã cười chọc bọn cô là số ''1'' đang cõng số ''Ó'. Hôm nay là ngày họp lớp dã ngoại trước khi cả bọn học trò cuối cấp lớp cô bước vào kỳ thi tốt nghiệp quan trọng. Và quan trọng hơn nói về mặt tình cảm Diệp 1iếc mắt sắc với bạn một cái rồi đáp:– Mi thấy ta ngồi có một mình đây! Có anh chàng nào đâu hả? Bảo Châu cười ha ha, trêu chọc:– Ha, thì ta nói mi hẹn hò với thằng con trai nào đâu! Cái đó là do mi thú nhận đấy nhé. Hồng Diệp thẹn thùng vì mấc bẫy nhỏ bạn. Cô xô Châu nằm dài rồi đánh tới tấp vào mông bạn:– Con quỷ láo toét nhà mi! Dám trêu ta hả? Bảo Châu cười khoái chí, vừa tránh né phát tay của Diệp vừa cười ha hả:– Ha ha, ý ta hỏi là mi có hẹn hò với ai ở đây không? Ta có bảo là mi hẹn hò với trai hay gái đâu! Ai biểu mi quá nhạy cảm “chuyện của mình” rồi tự suy diễn. Ha ha ha. ... thì đây sẽ là buổi họp cuối cùng để rồi cả bọn phải chia tay nhau và bắt đầu bước vào cuộc sống mới của những cô cậu thanh niên đã trưởng thành. Rồi đây, trên bưóc đường vào đời sẽ không còn những phút giây vui vẻ như thế này mà sẽ là nhừng lo toan cho cuộc sống. Vì thế mà Diệp chắc rằng ai trong bọn lớp cô cũng sẽ cố gắng vui chơi hòa đồng cùng nhau để giữ lấy những kỷ niệm của phút giây đẹp đẽ này cho đến ngày sau. Nghĩ đến điều ấy mắt Diệp thấy cay cay dâng trào một niềm xúc động. Diệp nhìn xuống gói quà mà mình vừa nhận được trong đống trò chơi trao đổi qua lưu niệm cho nhau của lớp đã diễn ra trước đó . Quà của Diệp là một chiếc hộp trụ thủy tinh hình chữ nhật lấp lánh, bên trong chính giữa khối thủy tinh là ba hoa hồng rất đẹp, được sắp đặt từ trên xuống dưới, chắc hẳn là tượng trưng cho câu nói ''I Love Yoú'. Diệp cười khẽ, cô thầm nghĩ. Đây có lẽ là lời thầm kín của anh chàng nào đó dành cho một bạn nữ sinh trong lớp nhưng rủi thay khi bốc thăm quà chọn nó lại rơi vào tay cô. Hẳn giờ này anh bạn nào đó đang tiu nghỉu tiếc rẻ lắm đây! Nhưng biết đâu chẳng phải là một anh chàng nào đó muốn tỏ tình với chính cô , và cô lại là người bắt đúng quà của anh chàng ta thật? Hồng Diệp khẽ đỏ mặt vởi ý nghĩ đó của mình, cô nhỏ lại lắc đầu thầm nhủ:''Thôi kệ! Của ai tặng cũng được, miễn đây là một kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò”. Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng cười thỏa thích chí vang lên đầy vẻ sôi động của đám bạn làm Diệp giật mình thoát ra khỏi vòng suy nghĩ. Lại một đám bạn thua cuộc đang ngã nhào lên mặt đất, mặt mũi quần áo lấm lem. Diệp bật cười nhìn đám bạn đang hò reo, Quốc Hùng đang trong vai trò của kẻ thua cuộc nhưng mặt mày lại hớn hở vì sắp được cõng cô nàng Thúy ''điệú' xinh đẹp. Đúng là trong trò chơi này bọn con trai trai không lỗ, chi ít có thua cũng được cõng người đẹp không thôi. Còn bọn con gái như tụi Diệp tuy có hơi mắc cỡ lúc đầu nhưng rồi cũng chẳng sao vì có dịp cõng và véo lỗ tai bọn con trai nghịch phá . Hồng Diệp hướng mắt về các bạn tìm bóng dáng Bảo Châu. Cô thầm bảo con nhỏ đúng là ham vui, bất kỳ trò nào cũng muốn tham gia cho bằng được.Rồi Diệp cũng thấy được Châu, cô nhỏ đang đưa tay về phía mlnh vẫy vẫy như muốn rủ Diệp cùng ra chơi với đám bạn. Diệp cười đáp lại sự rủ rê của nhỏ bạn, rồi ra dấu từ chối không tham gia. Cái bĩu môi, lườm nguýt vờ giận dỗi của Châu làm Diệp thấy tức cười. Cô đưa tay lên làm loa nói to với bạn:– Mình mệt lắm! Chơi không nổi nữa đâu. ...Chắng biết nhỏ Châu có nghe lời nào của Diệp không, nhưng thoáng cái cô đã thấy nhỏ chạy về phía cô và giờ thì đang đứng trước mặt. Nhỏ thở phì ra một cái rồi ngồi phịch xuống cùng cô, giọng bắt đầu tra khảo. – Làm gì mà ngồi đây? Không chịu ra chơi với bọn ta hả? Hồng Diệp kéo bạn lại gần:– Ta mệt muốn đứt hơi luôn nè nhỏ. Chơi cả buổi bộ mi không thấy mệt chút nào sao? Châu cười khì, nheo mắt:– Tại ta tưởng nhà mi ngồi đây bí mật hẹn hò với ai chứ!Diệp phát tay đánh nhẹ vai bạn – Đồ quỷ nhà mi? Khéo tưởng tượng chuyện không có. ...Bảo Châu cười với ánh mắt ranh mãnh:– Ta tưởng tượng chuyện gì không có nào? Rồi cô bảo tiếp:– Có thể mi ngồi chờ ta cũng được vậy? – Hừ, mi quả là. ...Hồng Diệp quay mặt đi vờ giận dỗi, Bảo Châu bụm miệng cố che dấu nụ cười vừa bảo:– Thôi mà, đùa mi có chút không được sao? Mi làm mặt ông kẹ chắng đẹp tí nào. – Mi có thấy ông kẹ nào mặt đẹp chưa, chỉ ta coi!Diệp quay lại nhìn bạn với nét mặt rất nghiêm, rồi bất giác cô bật cười phì, đưa tay chọc lét bạn làm Châu kêu oai oái:– Thôi mà! Biết lỗi rồi, đừng có chơi trò ác với ta chứ. ...Hồng Diệp dừng tay thôi chọc lét bạn, cô cười mim mím vừa nghĩ ra được trò trêu ngược lại Châu. Cô bắt đầu cất giọng ỡm ờ:– Phải mà, hôm nay hẳn người ta vui lắm đây. Thế mà đến giờ ta mới hiểu được, ngốc thật!Bảo Châu e hèm giọng, cô biết nhỏ bạn sắp bày trò trêu ngược mình đây nhưng cô vẫn nhỏ giọng hỏi:– ''Người ta” là ai? Mà vui chuyện gì? Thì người ta là mi chứ ai. Hôm nay mi hạnh phúc quá trời rồi! Được chàng cõng trên lưng đi những mấy lượt vòng, không vui vẻ hạnh phúc sao được! Tủm tỉm cười hoài đúng không? Bây giờ đến lượt Bảo Châu véo bạn:– Con khỉ? Muốn trả thù ta chuyện hồi nãy hả? Cấm mi nói bậy. Hồng Diệp vừa xuýt xoa vừa tỏ ra thích thú vì trêu được bạn:– Không phải sao. Nhà mi sung sướng hạnh phúc quá mà ! Được kẻ khác cõng trên lưng thỏa thích. Ai lại phận hẩm hiu như ta, phải nai lưng ra vác nhỏ Mai ''ù'' thật đáng tội. Châu giương mắt bảo:– Mi ganh tỵ à? Sao hồi nãy không bảo ta nhường cho một chuyến!– Ê không dám đâu. Ngồi trên lưng bọn con trai ấy thà ta đi bộ còn sướng hơn. Bảo Châu cười nhấp nháy mắt:– Mi bảo thế thôi. Chứ nếu mi được ngồi trên lưng bọn ấy mi sẽ không nói vậy. Hồng Diệp xì một tiếng:– Cóc xì ta mà thèm thích chuyện ấy à? A, nói vậy là mi “khoái” được như thế. ...Bảo Châu thoáng đỏ mặt, cô phát vai bạn để chữa thẹn vì không ngờ mình tính ra dòn lại bị phản đòn. Châu bắt đầu xua giọng:– Thôi, không nói nhây chuyện này nữa. Xem như hòa nhau đi nhỏ. Hồng Diệp nhéo mũi bạn một cái mới thôi. Cô nhìn ra đám bạn đang chơi đùa ngoài kia đổi giọng nói:– Hôm nay vui quá. Ta thấy đứa nào cũng trở nên đáng yêu ngày hôm nay Châu ạ. – Ừ vui thật. Cả mấy đứa thấy ghét mọi ngày cũng chẳng làm ta có ác cảm gì với chúng. Ta thích cái tập thể hòa đồng hiện giờ của lớp mình quá Diệp!Diệp gật đầu đồng tình, mắt vẫn nhìn theo các trò vui của bạn. Giây lát cô nhỏ lại thở dài, xìu giọng xuống:– Chẳng biết bọn mình có còn được những phút giây như thế này nữa không Châu. Mai đây chia xa mỗi đứa một nơi, hẳn sẽ buồn và nhớ lắm. Bảo Châu cũng thở ra, nhưng không phải vì buồn theo bạn mà là cách nói của Diệp:– Lại nữa rồi! Mi lại bắt đầu nghĩ những chuyện đâu đâu. Hãy tận hưởng những giây phút bọn mình đang có đi nhỏ ạ. Chuyện ngày mai chưa đến mà mi đã nghĩ rồi làm thì làm sao cảm nhận hết niềm vui hôm nay để còn lưu luyến giữ chút kỷ niểm!Hồng Diệp nhìn bạn cười chữa thẹn:– Xin lỗi nhà mi nha! Đúng là ta chưa già mà đã lẩn thẩn. Bảo Châu choàng tay qua vai bạn kéo lại gần:– Ê, Hồng Diệp! Ta vừa phát hiện chuyện này muốn nói cho mi nghe này. ...Hồng Diệp cũng tỏ vẻ tò mò :– Chuyện gì vậy? Bí mật à. – Ừ bí mật! Một chuyện động trời luôn. Cỡ như ta vừa phát hiện ra được hành tinh mới. – Phải hôn đó, mi làm ta nôn nóng muốn nghe!Bảo Châu bắt đầu rù rì:– Mi có biết thằng Hải và con Hân làm gì không? – Hai đứa nó choảng nhau à? Bảo Châu cười hi hi giọng thú vị:– Hai đứa nó vừa ''cắn'' nhau, thì có. Hồng Diệp tròn mắt:– Cái gì? Tao biết hai đứa nó không ưa nhau, nhưng không đến nỗi vật nhau ra cắn chứ? – Đồ ngốc! Mi chậm tiêu quá! Là bọn nó “mi” nhau đó. Hồng Diệp không tin:– Phải không, mi đừng có nói xạo! Hai đứa nó như mặt trời với mặt trăng, sao lại có thể. ...Bảo Chầu ngó bạn lên giọng:– Ta nói dóc mi làm gì? Hai đứa nó ngoài mặt vậy thôi, nhưng trong lòng đã kết nhau lâu lắm rồi. Tại con Hân kênh kiệu ra vẻ mình học giỏi không thèm kết bạn với thằng Hải. Hồng Diệp vẫn không hết bán tín hồ nghi:– Vậy à? Chắng lẽ thật là ghét của nào trời trao của đó. ...Bảo Chầu cười khoái chí:– Chứ còn gì nữa. Chính mắt ta thấy bọn nó rủ rỉ rù rì với nhau dưới gốc mận. Thế rồi cô nhỏ bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra. – Mi biết không, khi nãy đùa giờn với bọn bạn ngoài kia. Mấy đứa quỷ con trai nghịch cái nón đẹp của ta, ném chuyền cho nhau thế là cuối cùng quăng nó vô bụi. Thế là ta phải chạy đi tìm lấy. Nhờ vậy mà ta chứng kiến được thiên tình sử kia. Diệp tỏ ra thích thú :– Mi làm ta thấy thích rồi đây! Thế rồi sao, mi có núp rình hai đứa nó ? – Có chứ sao hông! Nếu không thì làm sao có chuyện kể cho mi nghe. – Mi cũng xấu gớm. Dám rình rập nghe chuyện riêng tư của người ta. Diệp cười chêm câu trêu bạn. Châu liếc cô bạn một cái thật sắc:– Thế mi có muốn nghe nữa không? Vậy ta thôì kể nhé !– Thôi mà, năn nỉ! Đùa chút không được sao. Diệp lay vai bạn gương mặt vờ hối lỗi. Bảo Châu lại kể tiếp:– Ta thấy Hân và Hải ngồi thật thân thiết với nhau nên núp vào một bên cố dõng tai nghe. Thuận Hải bắt đầu tỏ tình với con Hân, nó nói nó thương con Hân lâu rồi sao Hân lúc nào cũng lạnh lùng xa cách nó. Ngọc Hân nói ai biểu lúc nào Hải cũng quậy phá người khác, không chịu tập trung học hành nên mới vậy. Thuận Hải lại bảo đó là tại Hân chắng chú ý gì đến nó nên mới cố bày ra nhiều trò để Hân phải quan tâm chú ý đến nó hơn. Con Hân bảo, may là cuối học kỳ Hải cố gắng học khá, nếu không thì Hân chẳng thèm nói chuyện với Hải nữa đâu. Lúc này Hải mới nói bây giờ đã cuối năm học rồi, nó sợ chẳng còn dịp nào để nói với Hân nữa. Nó muốn Hân hiểu tình cảm trong lòng của nó giành cho Hân và muốn Hân chấp nhận tình cảm của nó. Thế rồi nó từ từ đưa mặt sát lại gần Hân và rồi. ... mi biết đấy. ... Hải nhẹ nhàng mi lên môi Hân. Lúc đó ta chẳng biết làm sao, chỉ còn biết nín hơi không dám nhúc nhích. Mắt Hồng Diệp mở to nhìn Châu như cũng nín hơi theo câu chuyện của bạn, cô thầm thì hỏi:– Thế còn. ... con Hân thì sao? Lúc ấy. ... nó thế nào? – Có trời mới biết! Lúc ấy mắt ta nhắm nghiền, chỉ còn nghe một sự im lặng bao trùm, chẳng biết con Hân có run rẩy như ta run không nữa. ...Hồng Diệp im lặng một phút trong vẻ bất ngờ trước cầu chuyện kể. Chốc sau như sực tỉnh cô nhìn bạn trêu:– Người ta được hôn có run rẩy là chuyện thường, còn mi chẳng được ai hôn mà sao lại phải run rẩy chứ? Bảo Châu cả thẹn, dứ đứ tay vào bạn:– Đồ quỷ! Mi mà ở đó thì cũng như ta thôi. Mắc cỡ, ngượng chết đi. ...Hồng Diệp bĩu môi vẻ như ta sẽ không như mi nói. Cả hai cô bạn nhìn nhau đầy thách đố, giây lát lại cùng nhau ôm miệng cười khúc khích vì câu chuyện vừa phát hiện được ra, Diệp vỗ vai bạn:– Ê, quả thật là một tin đáng đồng tiền bát gạo! Ngoài mi ra có còn ai biết nữa không? – Có! Còn thêm một người nữa. Châu đáp lời bạn. – Ủa, là ai? – Là mi đó ! Đồ ngốc. Chẳng phải ta vừa kể chuyện ấy cho mi nghe saọ. – Đồ quỷ, lại trêu ta hả! Thế ra mi chỉ mới kể cho mình ta nghe à? Diệp trách yêu bạn và hỏi. Bảo Châu gật đầu rồi hỏi như cần tư vấn:– Mi bảo ta có nên đem chuyện này thông báo cho ''bá tánh'' trong lớp biết không? Diệp cắn môi nghiền ngẫm rồi lắc đầu:– Ta nghĩ là không nên đâu. Con nhỏ Hân là chúa kiêu kỳ, nếu lỡ để ai biết nó yêu thằng Hải chuyên ''đội sổ cuối lớp” thì có khi nó nổi tính kiêu kỳ mà xù thằng Hải cũng nên. Vậy thì thật tội cho thằng Hải. – Như thế thì im lặng luôn à? – Chứ sao! Kể như mi đã hoa mắt nhìn gà hóa cuốc. – Thế thì khó cho ta quá ! Mi cũng biết ta là con nhỏ ruột để ngoài da mà.Ta không chịu nổi được bí mật này nên mới tìm mi xả ra bớt đó. Hổng Diệp nguýt bạn:– Xí! Thế mi định làm kẻ đan tâm vung đao cắt đứt mốl dây tơ hồng này à? Bảo Châu cười khì:– Nghe mi nói ta giống như là ông tơ bà nguyệt của tụi nó . Được rồi, kể như ta tích đức về sau, nghe theo lời mi vậy. Ta sẽ để cho tụi nó tự tuyên bố với “hội đồng làng” . Hồng Diệp bẹo vào một bên má bạn, cười nói:– Câu sau nghe được, câu đầu nghe hơi bị khoác lác. – A, con nhỏ đánh lén, đâm hông nói xấu bạn! Nếu thể ta sẽ khoác lác chuyện mi chọ mọi người biết. ...Bảo Châu vừa nói vừa cười vừa thọt tay chọc lét bạn. Hồng Diệp đứng bật dậy chạy vòng quanh tránh bạn vừa cười nắc nẻ . – Thôi, đùa mà! Bây giờ mình chạy ra chơi với tụi bạn đi. Bọn nó đang chơi trò gì xem ra xôm tụ lắm đây. Bảo Châu vẫn tiếp tục đuổi bạn, vừa đáp lời:– Tụi Minh Khang đang kiếm chỗ đi thuê xuồng, chốc nữa bọn mình sẽ bơi xuồng trên sông đấy. – Thế thì tuyệt quá! Mà mi có chịu dừng lại chưa. Ta mệt lắm rồi, ta không đuổi bắt với mi nữa đâu. Hồng Diệp đừng lại thở hổn hển trong khi Bảo Châu cũng ôm bụng lấy hơi. Cả hai nhìn nhau phút chốc cười giòn giã. Bất chợt, tiếng la toáng nhốn nháo ngoài bờ sông làm hai đứa giật mình, không hẹn mà cả hai nhìn về hướng bờ sông cùng lên tiếng:– Ủa, chuyện gì vậy? Bảo Châu lắc đầu nắm tay bạn, vẫn nhìn hướng ra bờ sông:– Đâu mình chạy ra đó xem chuyện gì? Nói rồi không đợi cô bạn đáp. Châu kéo tay bạn chạy lại hướng đám bạn đang nhốn nháo ngoài kia. Diệp chạy theo bạn mà trong lòng cũng thấp thỏm không biết việc gì. Vừa đến nơi. Hồng Diệp cất tiếng hỏi cô bạn Diệu Uyên đang đứng xanh mét sau đám bạn lố nhố phía trước. – Chuyện gì vậy Uyên? Diệu Uyên nhận ra hai cô bạn cùng lớp, một tay ôm ngực chỉ xuống dòng sông cô nhỏ riu ríu giọng sợ hãi. – Mạnh Duy! Mạnh Duy rơi xuống dông sông. ... không thấy nổi lên. ...– Trờl ơi! Vậy sao? Mạnh Duy có biết bơi không? Uyên lắc đầu:– Cũng không biết nữa? Duy vừa thuê được xuống, vừa định rủ bạn xuống cùng chơi thì xuồng chòng chành rồi Duy rơi xuống nước mất tăm. ...– Vậy phải cứu Duy, ai xuống cứu Duy. ...Hồng Diệp luýnh quýnh buông lời vừa nắm tay hai cô bạn lắc rung, hai cô bạn cũng gật đầu đáp theo lời Diệp nhưng cũng lúng túng chẳng biết làm gì hơn. Rồi cả bọn nhận ra đám con trai năm sáu cậu đã nhảy ùm xuống sông tìm bạn. Bọn con gái trên bờ lúc này chỉ còn biết tụm lại chỉ trỏ chỗ này, chỗ kia hướng dẫn mấy cậu trai dưới nước nơi ngã của Duy để tìm kiếm. Quần thảo một lúc mà chẳng thấy được gì, cả bọn lên bờ, dưới nước đều bắt đầu nao núng lo lắng. Bất chợt Đình Khải đang bơi lấy hơi sau đợt lặng sâu vừa rồi bỗng la lên:– Ôi, cái gì vậy? Cậu hoảng sợ bơi xa vùng nước vừa đang đứng, nhìn quanh một lượt rồi lại kêu toáng:– Ôi, quần của tôi đâu. ... đứa nào. ...đứa nào. Cả bọn trên bờ, dưới nước chưa biết chuyện gì, đang lo nhưng cũng thấy tức cười trước lời của Khải. Dưới sông lúc này chợt vùng lên một luồng nước trắng xóa tung tóe. Một bóng người hiện ra và kèm theo một giọng cười giòn giã:– Ha ha, cái này của ai bị tuột ra vậy ta? Cả bọn ồ lên nhận ra là Mạnh Duy, những gương mặt mừng rỡ vui cười trở lại khi nhận ra cậu bạn không sao cả. Rồi cái quần tòn teng trong tay Duy làm cả bọn chợt hiểu mình vừa bị Duy lừa một vố. Cậu ta chẳng phải chết đuối gì mà thật ra cậu ta là một tay lặn cừ khôi. Bọn con gái trên bờ lúc này lấy cây lá đất đá bắt đầu ném cậu bạn,còn bọn đang ở dưới nước thì hợp sức vây chấn nước cậu bạn tinh quái kia. Những tiếng cười giòn giã cả trên bờ và dưới nước, Duy vừa cố bơi ra xa vừa lên tiếng:– Ấy tha cho tớ chứ! Ai bảo lũ mấy người chẳng ai chịu tắm. Tớ chỉ còn cách này để lôi mấy cậu xuống nước thôi. Đình Khải lúc này xô nước gạt mấy cậu bạn đang ở kế bên, đuổi theo Duy gào lớn:– Trả tao cái quần, thằng quỷ. Mày trả tao cái quần không nào. ...Một trận cười ầm ĩ lại vang lên. Bọn con gái trên bờ ôm bụng cười nắc nẻ còn bọn con trai dưới nước đua nhau chuyền chiếc quần tây của Khải sang tay không để cho cậu ta bắt được. ...Nắng chiều đã ngả xuống những rặng cây mà bọn học trò của Diệp vẫn chưa có ý định kết thúc một ngày chơi đùa vui vẻ. ...