Chương 1

Lúc Thẩm Tri Ý cắn bánh mì đi ra cửa, Khương Nhạn đã ở dưới lầu của khu dân cư chờ cô một hồi lâu, cô ấy vỗ vỗ yên sau xe đạp của mình, hất cằm về phía cô: “Tới đây, yên sau của chị đây chỉ dành cho một mình em thôi đấy.”

Vừa nhìn thấy xe đạp của cô ấy, Thẩm Tri Ý đã cảm giác đầu gối của mình ê ẩm. Ngày hôm qua vì ngồi xe của cô ấy mà hai người bị ngã lăn ra trên đường, đầu gối của cô bị tím một mảng, sáng nay đi lại vẫn còn khập khiễng.

“Không được không được...” Trong miệng cô nhét bánh mì, nói chuyện mơ hồ nghe không rõ: “Mẹ tớ bảo Tống Thời Việt đèo tớ đi.”

Khương Nhạn khó chịu “Xời” một tiếng: “Được lắm Thẩm Tri Ý, có Tống Thời Việt là bỏ vợ bỏ con.”

Trong lòng Thẩm Tri Ý khổ nhưng cô có khổ cũng không nói ra được, chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ đáng thương nhìn Khương Nhạn.

“Chị à, em biết xuất phát điểm của chị là tốt nhưng trước mắt chị đừng xuất phát nữa! Hôm trước mới học đạp xe, hôm qua đã đèo tớ đi rồi, vẫn còn may bát tự của tớ cứng, nếu không trên đường sẽ có một cái thi thể của tớ.”

Khương Nhạn: "..."

Thiếu nữ đang dựa vào xe đạp có chút chột dạ sờ mũi, cô ấy đưa tay cào cào tóc mái trên trán, cãi chày cãi cối: “Hôm qua chỉ là một sai lầm thôi, trở về tớ rút kinh nghiệm một chút, hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như hôm qua nữa!”

Bánh mì có hơi nghẹn họng, Thẩm Tri Ý uống mấy ngụm nước mới bình thường lại. Cô giương mắt lên đang định nói cái gì thì đã nhìn thấy phía xa một bóng dáng cao gầy đang đạp xe tới.

Buổi sáng, học sinh qua lại rất nhiều nhưng không thể nghi ngờ rằng thiếu niên này là người nổi bật nhất trong số đó. Áo đồng phục học sinh có phối màu đen, bị anh giặt nhiều có chút cũ kỹ, quần áo hơi nhỏ, lộ ra mắt cá chân gầy gò của anh, ngón tay thon dài nắm lấy tay lái xe đạp.

Gió thổi qua trước mặt anh, thổi tung tóc mái trên trán, khuôn mặt đẹp trai cứ thế bại lộ trong không khí làm cho những nữ sinh xung quanh liên tiếp liếc nhìn.

Tống Thời Việt đứng trước mặt Thẩm Tri Ý, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có bất cứ biểu cảm gì.

“Lên.”

Khương Nhạn đứng một bên giậm chân: “Tống Thời Việt! Rõ ràng là tôi chờ cậu ấy trước!”

Thẩm Tri Ý vặn chặt nắp chai nước bỏ vào trong cặp sách, xoay người ngồi lên yên sau Tống Thời Việt, nghiêng đầu cười với Khương Nhạn cực kỳ chân chó.

“Chị Khương, xin hãy bỏ qua cho em đi...” Cô chỉ chỉ vào chiếc xe sang trọng hiếm có sau lưng Khương Nhạn: “Ngựa chiến của cậu ở đằng kia, sắp vào học rồi, tớ mà ngồi ở yên sau xe của cậu thì đừng mong nghe được tiếng chuông tiết tự học đầu giờ.”

Sau khi Khương Nhạn thấy Thẩm Tri Ý thật sự không muốn ngồi xe của cô ấy thì oán giận trừng mắt nhìn Tống Thời Việt, ném chiếc xe trong tay đi, xoay người ngồi lên chiếc xe sang trọng kia.

Tống Thời Việt nhìn cũng không thèm nhìn Khương Nhạn, cảm thấy thiếu nữ phía sau đã ngồi vững thì nhấc chân đạp đi.

Một tay Thẩm Tri Ý thuần thục túm lấy đồng phục học sinh của Tống Thời Việt, một tay khác vẫn còn đấu tranh với cái bánh mì đang ăn dở kia.

So với Khương Nhạn tâm huyết dâng trào, cô càng quen ngồi phía sau xe đạp của Tống Thời Việt hơn. Dù sao mỗi lần cô lười biếng không muốn tự đi xe đạp thì đều ngồi sau xe Tống Thời Việt.

Cô ngước đầu lên, nhìn về phía thiếu niên. Từ góc độ của cô chỉ thấy được cái lưng đang cong lên và một mái tóc đen nhánh.

Ánh mặt trời chậm rãi lên cao trước mặt bọn họ, gió thổi làm đồng phục học sinh của thiếu niên càng tung bay.

Thẩm Tri Ý nheo mắt ở trong gió, vò vỏ túi bánh mì trong tay thành một cục, lặng lẽ kéo ra ngăn cặp sách nhỏ nhất của Tống Thời Việt, nhét hết rác trong tay vào.

Sau đó, cô tựa mặt lên lưng của thiếu niên bắt đầu ngủ lấy sức.

Thẩm Tri Ý có một bí mật, thật ra cô không phải là người của thế giới này.

Đời trước cô không đủ thông minh nên phải dựa vào sự cần cù để cố gắng, chật vật cả đời mới thi xong đại học, thi lên cao học, thi được CET-4 (*), thi trình độ giảng dạy, sắp đến lễ tốt nghiệp, giấc mơ của cô là thi đậu công chức, có cuộc sống ổn định.