Crush

Anh nè!

Khi em nghĩ đến một người có nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân, sẵn sàng cùng em cười đùrong cơn mưa hạ bất chợt, lại hát cho em nghhững giai điệu ngọt ngào khi tiết trời sang thu, và vòng tay người ấy lại luôn bao bọc em khỏi cơn gió đông rét lạnh. Biết gì không? Vào lúc ấy em thực sự rất nhớ anh. Anh của em, điều tuyệt vời nhất mà em đã có. ..

Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Từng hạt từng hạt nối lấy nhau đáp xuống giữa những cơn gió thu phảng phất. Trời se lạnh.

Thời tiết này thực sự rất thích hợp cho việc ở nhà, quấn một lớp chăn dày, và nghhững bản ballad buồn bên cạnh li sữa ấm nóng. Ai cũng thích như vậy mà, phải không?

Thế nhưng, chẳng hiểu lí do vì sao, em lại xách balô lên, quyết định đến trung tâm học Anh văn thay vì nằm ở nhà và hưởng thụ buổi tối thật tuyệt vời ấy.

Chỉ là bỗng dưng có cảm giác khác lạ, dường như là mong đợi. Như là có một điều gì đó bất ngờ đang chờ đợi mình?

Thật vậy, lớp học thường ngày vắng lặng, chán ngán hôm nay bỗng trở nên tràn đầy sức sống!

Vì sao ư? Vì có anh xuất hiện.

Mà anh là ai? Là crush của em!

Nhưng việc crush xuất hiện đã mang đến rất nhiều rắc rối. Rắc rối để suy nghĩ xem tại sao anh có mặt ở đây. Rắc rối việc phải chứng kiến nhiều bạn nữ nhìn ngắm đến crush của mình. Rắc rối nhất là chuyện mãi lo để ý đến crush mà không tập trung học hành được gì cả.

Haizz. Rốt cuộc cũng bị giáo viên nhắc nhở vì làm bài tập sai quá nhiều. Bình thường thì không sao cả, sai thì làm lại thôi. Nhưng mà hôm nay lại có crush ở đây, bị nhắc nhở chẳng phải mất mặt lắm sao? Crush sẽ biết em học anh văn tệ thật là tệ cho xem.

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc với tâm trạng chán chường cực độ. Lẽ ra hôm nay em phải ở nhà, ở nhà, ở nhà mới phải chứ? ..

- Em ơi?

Phía sau có tiếng gọi. Giọng nói này... Là của anh?

- Làm bạn gái anh đi! Rồi hai đứa mình cùng nhau học anh văn nhé?

À quên kể! Crush giỏi anh văn cực kì!

À mà, cái này là... Quà tặng một được hai mà ông trời cho em sao?