Chương 1

Câu chuyện này bắt đầu….

-Mẹ ơi, con bé kia đang lấy búa đập những con sâu kìa! Ghê quá!

-Con ngoan, đừng nhìn!

Người phụ nữ kéo con đi nhanh và lắc đầu nhìn tôi, cái ánh mắt lúc đó tôi cũng không rõ, thương hại hay buồn, cô chỉ nói nhỏ:

-Không biết con cái nhà ai, cha mẹ đâu lại để con ngồi giữa đường thế này!

Cha tôi à, cha tôi đang ở nhà, tôi cũng vậy, tôi đâu có đi lang thang, tôi đang ngồi chơi “ngoan ngoãn” trước cổng nhà mình đấy chứ! Nhà tôi ở ngay đây_quán ăn Hạnh Phúc. Nhưng cha tôi không phải là chủ quán hix. Tôi đã ước ao cả vạn lần là nhà tôi mở quán ăn, khi đó ngày ngày tôi sẽ khỏi lo nhìn đói, với một đứa bé như tôi, chịu đựng là một cực hình! Mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ngào ngạt bụng tôi lại cồn cào! Nhà tôi ở tầng hai, tầng một cho một lão bà bà mở quán ăn, thật hết chịu nổi sao lại đẩy tôi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy! Cha tôi nấu ăn vô cùng tệ hại và ngày nào cũng làm món củ cải hầm, tôi ăn đã thấy ớn lên tận cổ, sao ông vẫn ăn ngon lành mỗi sáng nhỉ, khó hiểu?/?

-Linh! Sao con lại ngồi đây!

Nhìn thấy bà như thấy mặt trời vậy, tôi được thể nhăn nhó:

-Con không có chìa khóa vào nhà!

-Cha con chưa về à!

-Chưa ạ!

-12h rồi mà! Trời ạ, sao lại để con đi học về đứng ở ngoài đường thế này! Vào nhà bà!

Tôi mừng như bắt được vàng và chỉ chờ có thế, tôi vui vẻ đi cùng bà

-Chưa ăn gì cả con!

-Vâng!

-Để bà làm cho tô mì! Ngồi xuống đây!

Ôi! Bà là thiên thần hộ mệnh là đáng cứu sinh, tôi vui quá đến mức không để ý rằng khuôn mặt tôi lúc này chẳng khác gì một kẻ đần, hay đúng hơn là một chú chó con đang vẫy đuôi mừng! Và như sét đáng bên tai từ thiên đường rơi bộp xuống địa ngục. Giọng một tên con trai the thé sau lưng:

-Con bé ăn mày này ở đâu ra vậy bà!

Tôi định nổi đóa cho hắn một trận nhừ đòn và quay phắt lại với ánh mắt hình viên đạn:

-Ăn mày…

Nhưng tôi vội nuốt nước bọt mà im lặng vì trước mặt tôi là một thằng bé to cỡ con trâu mộng, hắn trắng trẻo và bầu bĩnh như một hòn đá lăn vậy, mặt hắn cố nhăn lại nhưng hình như da hắn không chiều theo ý. Hắn nhìn tôi một cái rồi bước đi, tôi mang máng nghe thấy tiếng gì như động đất và giọng hắn léo nhéo ù ù bên tai:

-Bà ơi, con bé xấu ngoắc kia là ai vậy

-Bà ơi, trông mặt nó nhăn như con ếch vậy và mái tóc như mì tôm thật buồn cười!


Ôi trời tôi còn chưa thèm nói xấu hắn trong suy nghĩ thì miệng hắn đã oang oang nói rồi.

Không biết hắn chui từ lỗ nẻ nào lên nữa mà một câu bà ơi hai câu bà ơi, nghe chói tai quá! Sao bà lại tốt với nó thế, xưa nay bà chỉ tốt với tôi thôi mà, bà chiều hắn lạ, hắn nói gì bà cũng cười hết, đáng ghét quá!

-Đợi bà chút bà sắp xong rồi!

-Vâng!

Tôi vừa dứt tiếng thì giọng hắn ta lại oang oang:

-Con không thích con bé đó ăn ở đây!

Là ai phải ghét ai trước đây, sao tôi lại dễ dàng bị khuất phục trước sức mạnh như thế nhỉ, buồn quá! Thôi chịu đựng chút…

Tiếng cửa mở xoạch, đã 1h rồi mà vẫn còn khách sao, tôi ngó ra…không phải, là cha tôi, tôi cười nhìn cha:

-Cha!

Ông không đáp gì, mặt rầu rĩ.

-Lên nhà đi!

-Con…

-Mau lên nhà!

Bà vội đi ra:

-Để nó ăn cái đã, 1h rồi con nấu nướng gì nữa!

-Thôi bà ạ!

-Sao thế, mặt mũi ủ rột vậy, chuyện gì, lại đây xem nào!

-Cháu…

Cha tôi bước lại gần bà, hai người thì thầm gì đó, tôi chỉ thấy dáng cha tôi cúi thấp như gập xuống, bỗng bà nói:

-Đi rồi thì thôi, cuối cùng cũng dứt khoát, cô ta chỉ làm khổ anh thôi!

-Nhưng cháu vẫn yêu cô ấy lắm!

-Con à, đừng mù quáng nữa, đi bước nữa để lấy người chăm non con bé!

Với đầu óc một đứa bé, lúc đó tôi chẳng hiều gì!

Sau đó cha tôi làm lũi bước lên phòng:

-Con ở lại với bà!

Hì hì, có thế chứ, bà luôn thuyết phục được cha tôi! Tôi ngồi ăn bát mì nóng hổi, thì tên mập ú kia cũng chạy lon ton ra ngồi cạnh:

-Này ngốc nghếch ở tầng trên à?

Cái gì! Sao lại thành ngốc nghếch thế này, tôi không ngốc đâu đấy nhá, tôi sẽ cho cậu biết tay nhưng lỡ hắn bật lại thì sao, tôi sẽ thân tàn ma dại mất, tôi úi đầu, không nói gì ăn tiếp. Hắn lại nói

-Học ở Khương Thụy à!

Tôi lại gật đầu!

-Tôi cũng học ở đấy, lớp 3E

Hix hắn bằng tuổi tôi mà sao to gấp 3 lần tôi vậy! Thôi tôi không nói chuyện với hắn nữa thật là nhục bị một thằng cùng tuổi bắt nạt.

Tôi ăn xong đứng lên và cắp cặp về thì bà gọi lại:

-Cha cháu đang buồn đừng làm phiền cha đấy!

Tôi gật rụp rồi chạy biến.

Chỉ cần bước vào nhà tôi đã cảm thấy vẻ gì u ám, tường nhà xám tro, và rèm cửa cũng vậy, những chiếc cốc thủy tinh làm cho nhà chỉ còn độc màu xám! Cha tôi thích màu xám đến vậy sao, trong khi những đứa bạn thì được trang trí phòng đủ màu, con phòng tôi trống trơn. Tôi cũng biết nhà mình nghèo nhưng mà…từ áo quần giày dép đến mũ nón…đều màu xám, chẳng trách bọn bạn kêu tôi là đứa quái dị!

Cả buổi chiều ở nhà thật chán hết đi ra lại đi vào, hay xuống nói chuyện với tên mập. Nghĩ thế mà tôi cũng lon ton chạy xuống dù gì hắn cũng bằng tuổi mình, nhưng mà hắn đi chơi với bạn rồi. Ngay cả một tên mập ú và vô duyên cũng có nhiều bạn còn nó thì lại chẳng có ai, thật vô lí, vô lí quá…Tôi lầm bầm rồi đi ra ngoài, mình sẽ đập hết mọi thứ, rồi lại ngồi nói chuyện với mấy cái cây, hết chuyện thì đi bắt châu chấu ở khu đất hoang sau nhà, thỉnh thoảng vài người lại nhìn tôi, tôi có làm gì đâu chỉ là cho con châu chấu và con sâu xanh chạy đua thôi mà, chẳng gì thì chúng đều là con trùng cả…

Lúc ngả chiều bụng đói meo chạy về nhà thì sao vậy…cha tôi vẫn nằm bẹp chẳng nấu nướng gì cả. Tôi lại giường gọi:

-Cha ơi, nấu ăn đi!

-Cha mệt lắm, đừng làm phiền nữa, ra ngoài chơi đi!

Tôi chẳng dám nói thêm vì cha nổi giận thì có thể ném tôi ra ngoài cửa sổ. Tôi lủi thủi đi ra, ôi món củ cải hầm cũng được, tôi không thể tưởng tượng có lúc lại ước được ăn món đó.

Mấy ngày liền sau đó tôi ăn ở nhà bà, bà nhìn tôi vẻ buồn buồn, còn tên mập thì cứ la oai oái đuổi tôi về, chẳng trách gì hắn gọi tôi là ăn mày. Nhưng cũng may tôi không học cùng lớp với hắn.

Khoảng hai ba tuần sau cha tôi mới bình thường trở lại, và bắt đầu đi làm. Cha tôi là võ sư, một cái nghề khiến tôi bị trêu quá nhiều lần ở lớp. Cha tôi khỏe và rất giỏi, nhiều người đến học ông và có cả lên mập đó! Bà đã xin cho hắn, hắn là đứa cháu duy nhất của bà mà!

Sáng thứ hai đẹp trời, tôi đang ngủ ngon giấc trong chăn thì có tiếng gõ cửa:

-Dậy đi, ngốc nghếch!

Cái giọng kia không thể nhầm vào đâu được chính là tên mập, tôi lật đạt dậy mở cửa:

-Chuyện gì thế!

-Nhanh lên! Lấy sách vở đi!

Nhìn mặt hắn rất nghiêm trọng làm tôi vội cuống cuồng:

-Đợi tôi một lát!

Tiếp đó là mấy tiếng “binh”, “bộp” “bộp”…cuối cùng cũng xong tôi bước ra:

-Rốt cuộc là chuyện gì!

-Đi học cùng tôi!

Hả, tôi như muốn hét vào mặt hắn, hắn làm tôi vội tưởng chết luôn, mà sao hôm nay lại rủ tôi đi học cùng nhỉ, thật khó hiểu, tôi đang định hỏi thì hắn đá nói:

-Hôm nay không có người đón!

Đón cái gì chứ chẳng phải hắn vẫn tự đi học sao!

-Đón gì cơ?

Hắn chẳng thèm nghe tôi nói

-Vả lại đi một mình thấy kì kì!

Có sao đâu, tôi vẫn đi mình suốt mấy năm học mà!

-Khi nhìn cậu đi học mình…

Chắc hắn thương hại mình nhưng không cần đâu, tôi quen rồi

-Trông giống như bị tự kỉ vậy, nên tôi sợ đi một mình!

Huhu, tôi biết hắn không tốt đẹp gì mà, thôi cố nhịn đi, cố nhịn tôi giỏi việc này nhất mà!

Chẳng hiểu sao từ đó tôi và hắn đi học chung, dù tôi chẳng nói gì cả, hắn bảo nói chuyện với tôi chán ngắt, nào là tôi không có ý kiến, tôi nhu nhược, và ngu ngốc, thảo nào tôi không có bạn, chẳng ai muốn làm bạn với tôi…Phải, thế sao hắn vẫn cứ đi nói chuyện với tôi???

Lúc về cũng vậy, tôi bị ép buộc phải chờ hắn để đến chỗ tập Taekwondo, dù sao cũng cùng đường. Nếu không đi cùng ư, tôi sẽ bị đánh tơi tả cho xem dù hắn chưa bao giờ nói thế nhưng tôi đâu phải đứa ngu, hắn chơi với cả tụi lớp năm và có nhiều thẳng lớp tôi cũng biết hắn, hẳn là do hắn đánh nhau chứ hắn có gì để mọi người biết, ngoại hình ư, hao hao tảng thịt, hay hắn tốt bụng, hẳn là không thể mà thông minh thì càng không vì đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thế thì chỉ còn do đánh nhau thôi. Mình suy luận hẳn là chuẩn

Nhưng nếu không đi với hắn thì đi một mình còn thảm hơn, chẳng hiểu vì sao nhưng nếu hôm nào không thấy hắn thì tôi cũng thấy khá buồn, dù sao hắn cũng chịu nói chuyện với tôi.

-Này, ở đây!

-Ờ, đến đây!

Lúc nào cũng làm như tôi là nô tì vậy

-Sao ỉu vậy!

-Không có gì!

-Có biết tôi ghét cái bản mặt đó của cậu lắm không!

Muốn gì đây, chẳng lẽ tôi phải cười nhăn nhở vì anh bảo thế sao!

-Nhưng mà tôi đang buồn!

-Chuyện gì!

-Bài thi không tốt!

-Cái gì!

Hắn cứ thế hét vào mặt tôi!

-Bài dễ như thế mà cũng không làm nổi sao, tôi khua bút cũng trên 80 điểm!

Nói xạo quá đi, cậu tưởng IQ của cậu trên 200 chắc, tôi muốn cười nhạo hắn, nhưng…tôi sợ

-Không phải, nhiều bạn lớp tôi cũng không làm nổi!

-Vì lớp cậu toàn đứa đầu óc bã đậu như cậu nên mới thế!

Thật quá đáng nhưng quân tử trả thù 10 năm không muộn, tôi lại im lặng!

Đọc tiếp Khi gió thành bão – chương 2