Chương 1

1. Cự tuyệt

Thiên Hữu, năm thứ hai mươi lăm, Trấn Viễn Hầu Phủ.

Đầu xuân tháng hai, sau giờ ngọ, không khí vẫn lạnh lẽo. Hầu phủ nhã thất trước tháp có hỏa lò đang cháy. Dược hương lượn lờ. Một thiếu niên thanh quý không nhàn nằm trên tháp, cho dù nhắm mắt lại cũng không che dấu được ưu sầu bao phủ trên mặt mày.

"Thế tử gia, người trong cung đến." Hầu phủ gã sai vặt vội vàng báo lại.

"Cố Trung, ngươi lỗ m.ãng cái gì, đêm qua thế tử vô cùng đau đầu cả đêm không ngủ, thật vất vả mới vừa ngủ ngươi lại lớn tiếng ồn ào sẽ đánh thức ngài mất."

Một cô gái dung mạo tú lệ kéo Cố Trung đến góc tường, nhịn không được mà quát, vì sợ quấy nhiễu người trên tháp mà tận lực áp chế thanh âm đến nhỏ nhất.

"Công công trong cung đến, nói có việc cần gặp thế tử gia a." Cố Trung nhỏ giọng than thở.

Thải Nguyệt nghe mà sửng sốt. Thế tử gia thân thể gầy yếu, ít giao du với bên ngoài, bình thường làm nhiều nhất cũng chỉ là đọc sách cùng thổi tiêu, cơ hồ không lui tới cùng ngoại nhân, khi nào thân thiết với trong cung rồi? Thải Nguyệt không khỏi hiếu kỳ:

"Công công nào vậy?"

"Trần Hoài Sinh công công, tâm phúc bên cạnh bệ hạ." Bởi vì người tới không thể đắc tội, Cố Trung mới lỗ m.ãng chạy vào trong phòng thế tử.

Thải Nguyệt biết Trần công công này. Trấn Viễn Hầu là tước vị thừa kế đầy xa hoa quyền quý, Hầu gia Cố Uy là Đại nguyên soái Kỵ Binh uy danh hiển hách, chiến công chồng chất, được thiên tử ban cho không ít, và Trần Hoài Sinh là người Thánh Thượng phái tới truyền chỉ thụ phong. Thải Nguyệt định hỏi vài câu, trên giường bỗng truyền đến vài tiếng ho khan. Thế tử ngủ không sâu, rốt cuộc vẫn bị đánh thức.

"Xin lỗi thế tử, đánh thức ngài rồi." Thải Nguyệt cúi đầu áy náy nói, "Lại ho sao? Nô tỳ đi phòng bếp lấy thuốc cho ngài."

Thiếu niên khoát tay: "Không sao, chỉ ho vài tiếng mà thôi đừng lo." Hắn xê dịch thân mình, nhẹ nhàng kéo chăn, nghiêng dựa vào tháp, hỏi: "Các ngươi vừa rồi nói nhỏ cái gì?"

"Thế tử, Trần Hoài Sinh công công đến, đang ở đại sảnh chờ ngài." Cố Trung nói.

Thiếu niên nhíu mày, "Oh, hắn tìm ta làm cái gì?"

Cố Vân Cảnh mặc dù xuất thân hậu duệ quý tộc nhưng trời sanh tính tình đạm bạc, không thích đấu đá. Trần Hoài Sinh có thể vững vàng an ổn phát triển đến vị trí Nội tổng quản, không cần nói cũng biết là nhân tinh. Và Trấn Viễn Hầu thế tử xưa nay không ưa giao tiếp cùng loại người này.

Cố Trung lắc đầu, "Không biết ạ. Nhưng có vẻ rất cấp bách."

Hắn mới vừa nói xong, Thải Nguyệt bên kia liền trừng mắt. Cố Trung hậm hực ngậm miệng, do dự một lát nói:

"Thế tử gia, ngài không muốn gặp, vậy thuộc hạ đi đáp lời với hắn." Địa vị Trần Hoài Sinh dù cao nhưng Cố Vân Cảnh mới là chủ mình a.

"Không cần." Cố Vân Cảnh trái lại hưng trí, "Trần công công là bệ hạ tâm phúc, tóm lại không được đắc tội, ta đi vậy."

"Thế tử, bên ngoài gió lớn, ngài để ý cảm lạnh." Thải Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ta còn không có yếu ớt; bất kinh phong ba như vậy." Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng cười, trêu ghẹo nói.

"Cố Trung ngươi đi đáp lời, nói ta tới ngay. Thải Nguyệt ngươi đi lấy nước ấm, ta tắm sơ qua đã."

Chốc lát sau, Cố Vân Cảnh đi ra đại sảnh. Thiếu niên dáng người gầy yếu, khuôn mặt tuấn nhã; mi mục dài nhỏ, mâu sắc vi thiển, tóc đen như mực, nửa buộc nửa thả rơi trên vai; mặc y bào sa tanh màu lam, khoác áo lông cừu, đứng ở đại sảnh như một bức tranh thủy mặc; bảy phần cao quý ba phần thanh nhã, tự thành một đoạn phong tư.

Trần Hoài Sinh nhớ rõ lần đầu tiên tới Hầu Phủ tuyên chỉ, tiểu Cố Vân Cảnh để cho hắn ấn tượng là tám chữ: điểm trần bất kinh, tuấn tú tài tình. Hầu thế tử tướng mạo vô cùng tốt, đáng tiếc thân mình quá mỏng yếu, khuyết thiếu nam nhi anh khí. Trần Hoài Sinh biết đây là có nguyên nhân. Nghe Trấn Viễn Hầu nói qua, thế tử mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đến lớn luôn luôn uống thuốc điều trị. Nhìn mảnh mai hơn cả nữ nhân thế này, không biết Công Chúa điện hạ có vừa lòng Hoàng Hậu nương nương an bài hay không.

"Vân Cảnh bái kiến Trần công công." Cố Vân Cảnh chắp tay cung kính nói. Mặc dù không thích giao tiếp cùng người trong cung nhưng lễ nghĩa vẫn phải chú ý.

"Không được, không được, thế tử gia chiết sát lão nô." Trần Hoài Sinh vội nói.

"Không biết công công tìm ta có chuyện gì?"

"Hoàng Hậu nương nương truyền lời, mời thế tử vào cung ạ."

Trực giác nói cho Cố Vân Cảnh lần này vào cung khẳng định không phải chuyện tốt. Trong lòng cân nhắc vài lần vẫn là không đoán ra Hoàng Hậu tâm tư.

"Hoàng Hậu nương nương còn đang chờ thế tử gia ạ." Trần Hoài Sinh thấy Cố Vân Cảnh trầm tư, đốc thúc.

Cố Vân Cảnh hoãn thần. Hoàng Hậu ý chỉ không thể cãi, hắn nói:

"Thôi được, ta tức khắc chuẩn bị kiệu tiến cung."

Chính Dương Cung, đàn hương tứ phía.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở phượng tọa. Nàng không mang phượng quan, không mang ngọc la châu bảo mà là phục sức đơn giản đạm sắc, tóc chỉ búi cao, dù vậy vẫn không xóa được lễ độ cơ trí, khí chất mẫu nghi thiên hạ của nàng.

Hoàng Hậu - Triệu thị cùng Thiên Tử - Tiêu Quan là thiếu niên vợ chồng. Tiêu Quan khi đó là con vợ kế Tiên Hoàng, đứng hàng thứ thứ tám, mặc dù tài hoa xuất chúng nhưng vì sinh mẫu địa vị quá thấp, trong các hoàng tử không được sủng ái. May mắn hắn cưới được Triệu thị đức mạo song toàn. Triệu thị vừa khuyên nhủ phu quân giấu tài, vừa cho hắn học nhiều phẩm chất cổ đại hiền vương, để lòng mang nhân nghĩa, cung lương ôn kiệm. Vài năm sau, cung đình phát sinh chính biến, Thái Tử mưu phản, Tiêu Quan anh dũng quả cảm dẫn mấy ngàn bộ hạ bình định phản loạn. Tiên Hoàng rất là ngợi khen, tức thì lập hắn làm Hoàng Thái Tử. Sau khi Tiên Hoàng băng hà, Tiêu Quan đăng cơ làm Vua, phong Triệu thị làm Hậu. Làm một quốc gia chi mẫu, làm gương hậu cung, Triệu thị luôn duy trì cần kiệm, tiền tài tích lũy được đều tặng cho dân chúng cùng khổ. Nhất thời hiền danh Hoàng Hậu thiên hạ đều biết, vạn người xưng tụng.

"Cố Vân Cảnh bái kiến Hoàng Hậu nương nương." Ôn nhã thiếu niên quỳ hai gối xuống đất, cung kính bái lễ.

"Thế tử không cần đa lễ." Hoàng Hậu khẽ cười nói, lập tức phân phó cung nữ, "Cho Trấn Viễn Hầu thế tử ban tọa."

Cố Vân Cảnh quả thật không thích hợp đứng lâu, hắn tạ ơn sau liền ngồi trên ghế.

Hoàng Hậu nhìn thiếu niên ôn nhuận như ngọc, khí chất thanh quý, trong lòng nói không nên lời tán thưởng. Duy nhất có chỗ tiếc nuối là thiếu niên gầy yếu quá. Nhưng không sao cả, về sau phái Ngự Y điều trị cho hắn là được.

Cố Vân Cảnh thấy Hoàng Hậu không có ý mở miệng, trầm ngâm một lát, cung kính nói:

"Vân Cảnh ngu dốt, không biết Hoàng Hậu nương nương triệu kiến vì chuyện gì?"

Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt chén trà, nhấp một hơi, đặt chén trà xuống, cười nói:

"Bổn cung nhớ không lầm, thế tử năm nay mười tám đi, cùng tuổi với Lục Công Chúa."

Lục Công Chúa danh gọi Tiêu Mộ Tuyết, dung nhan tuyệt sắc, nhã khí u lan.

Đương kim Thiên Tử sinh năm trai một gái, Lục Công Chúa là phi tử nhà vua yêu nhất sinh ra. Đáng tiếc Dung Phi sinh sau, tà phong nhập thể, không lâu sau đó buông tay nhân gian. Điều này khiến Tiêu Quan yêu thương con gái nhỏ, chỉ kém không phủng trong lòng bàn tay nữa thôi.

Hoàng Hậu cùng Dung Phi cảm tình tốt, Dung Phi mất, Hoàng Hậu liền đem Lục Công Chúa dưỡng tại bên người, nhiều năm qua xem như con ruột.

Cố Vân Cảnh trí tuệ, từ Hoàng Hậu uyển chuyển lời nói đọc ra tin tức ẩn chứa, mày cứng lại, liên tục thở dài trong lòng. Hắn chậm rãi trả lời:

"Mới vừa mười tám, may mắn cùng Công Chúa cùng tuổi."

"Thời gian trôi qua thật là nhanh. Lúc các ngươi mới sinh ra chỉ là tiểu oa oa, bổn cung một tay ôm một đứa trêu các ngươi cười, đáng tiếc mới bế ngươi một hồi, mẫu thân ngươi liền cướp từ tay bổn cung đem ngươi đi." Hoàng Hậu cảm thán nói.

"Lúc ấy bổn cung còn muốn định thân cho ngươi cùng Lục Công Chúa, chẳng biết tại sao mẫu thân ngươi nhất nhất phản đối, đành phải thôi. Sau lại nghe nói ngươi thân thể không tốt, Hầu phu nhân luôn dưỡng ngươi bên ngoài. Thành ra việc này không giải quyết được gì." Hoàng Hậu có vẻ tiếc nuối.

Hoàng Hậu càng nói Cố Vân Cảnh càng căng thẳng, mồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng, bất tri bất giác tẩm ướt thường y bên trong. Ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng thực tế nội tâm bối rối. Cố Vân Cảnh tâm hoàn toàn nặng trĩu. Ý Hoàng Hậu muốn gả Lục Công Chúa cho hắn đây mà. Điều này sao có thể đây? Trăm triệu không thể! Hắn phải cho thấy thái độ của mình trước khi Hoàng Hậu đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy ạ, thời gian trôi quá nhanh, nháy mắt thần cũng tới niên kỷ kết hôn rồi. Chờ phụ thân tây chinh trở về, thần sẽ đi cầu hôn quý phủ cô gái ngưỡng mộ trong lòng." Hắn mỉm cười, ngữ khí thư hoãn.

"Thế tử có bạn rồi ư?" Hoàng Hậu sửng sốt, chăm chú hỏi.

"Hồi nương nương, thần cùng nàng tình đầu ý hợp, chí thú hợp nhau." Cố Vân Cảnh hớn hở, vui sướng vạn phần.

Hoàng Hậu dù sao cũng là người cao hàm độ lượng, thiếu niên vui sướng không có làm nàng tức giận. Nàng cười nói:

"Oh, bổn cung thật muốn biết con gái nhà ai có phúc như vậy, có thể khiến Trấn Viễn Hầu thế tử coi trọng."

Trước khi Hoàng Hậu chọn Cố Vân Cảnh làm Phò Mã đã phái người tiến hành một loạt điều tra. Vị Hầu thế tử này phẩm hạnh vô cùng tốt, tính cách ôn nhã, dưỡng thân thể rất nhiều, trừ bỏ đọc sách thì là tập viết. Đại môn không ra nhị môn không bước thì đi đâu kết bạn? Nàng đại khái đoán được Cố Vân Cảnh cố ý đùn đẩy.

"Không dối gạt nương nương, cô gái thần thích không phải xuất từ danh môn vọng tộc, mà là sư muội của ta. Thần từ nhỏ dưỡng bệnh ở Vô Ưu Cốc, cảm tình rất tốt với con gái của sư phụ ạ." Cố Vân Cảnh bình tĩnh ứng phó.

Hoàng Hậu thân ở trong cung, Cố Vân Cảnh lường trước nàng rất ít biết việc giang hồ, huống chi Vô Ưu Cốc rời xa trần thế, tọa lạc ở trong núi, ngoài cốc bố trí rất nhiều trận pháp, cho dù phái người tìm hiểu cũng tìm không thấy, bởi vậy hắn mới biên soạn. Song cũng không thể nói toàn bộ là giả. Hắn bái sư ở Vô Ưu Cốc là thật, có sư muội cũng là thật, cảm tình tốt cũng là thật. Duy nhất nói dối chính là hắn đối sư muội không phải tình yêu nam nữ.

Hoàng Hậu từ Trấn Viễn Hầu có nghe nói qua việc Cố Vân Cảnh bái sư, lại xem thiếu niên thần sắc bình tĩnh, nghĩ hắn hẳn là không phải nói dối.

"Bổn cung muốn thúc đẩy ngươi cùng Lục Công Chúa, bất quá thế tử nếu đã có bạn, bổn cung không thể miễn cưỡng." Hoàng Hậu ảm đạm nói.

Cố Vân Cảnh nghe ra trong giọng nói Hoàng Hậu mang theo lớn lao tiếc nuối. Hắn mặc kệ, chỉ cần có thể không cho hắn cưới Công Chúa là tốt rồi.