Chương 1: Bỏ Trốn
Diệp Tử Anh,18 tuổi , tiểu thư tập đoàn Diệp thị, khuôn mặt thanh tú e lệ, yêu kiều, diệu dàng, đôi mắt to tròn, làn da trắng như gốm sứ. thông minh tài trí, có thể nói là tuyệt thế tiểu mỹ nhân. Nhưng trong sự yêu kiều diệu dàng đó có pha một chút bướng bỉnh nghịch ngợm, chỉ là một chút thôi...cũng đủ khiến anh trai cô- đại thiếu gia tập đoàn Diệp Thị-Diệp Tử Kỳ , phải mất ăn mất ngủ. Hiện tại Diệp Tử kì đang là Tổng giám đốc công ty lớn nhất nhì thành phố B. Sinh ra trong gia đình danh môn vọng tộc, cha mẹ cô luôn rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, luôn quản lí nghiêm ngặt mọi hành động của cô. Anh cô thì khỏi phải nói, tuổi trẻ tài cao, tốt nghiệp bằng loại xuất sắc đại học Mit, chỉ mới 25 tuổi . cha Diệp luôn tin tưởng giao phó trách nhiệm của công ty cho anh. Tử Anh đương nhiên không kém cạnh anh trai mình. Học lực của cô luôn đứng nhất nhì trong trường mà còn là trường của con nhà quý tộc, với chất lượng giáo dục đứng đầu thế giới. Có phải chăng không muốn tiếp tục duy trì trạng thái nhàm chán này, suốt ngày làm tiểu thư ăn không ngồi rồi, được mọi người cung kính lễ phép. Cô Diệp Tử Anh quyết định làm chuyện to gan tày trời!ánh nắng buổi sáng ấm áp bao trùm cả bầu trời, tiếng chim hót ríu rít khắp nơi trên các ngọn cây tựa như bản hợp ca mùa hạ. tại biệt thự Diệp gia.....
"các người có tìm thấy tiểu thư chưa"-giọng nói thất thanh của bà quản gia nhà họ Diệp-Trịnh Thu Điềm.
Tấc cả người làm trong nhà tập trung lại đại sảnh, im lặng cuối đầu,có vài người có vẻ gan dạ hơn chút, chốc chốc lại ngẩn ngẩn lên liếc xem sắc mặc dì Điềm. lần này nhìn thấy dì Điềm nỗi giận như vậy , e là họ sẽ tiêu đời hết. Trong số đó một thanh niên lên tiếng"dạ thưa quản gia, vẫn chưa...." chưa nói được hết câu thì......
"các người đúng là kẻ ăn hại, chẳng làm được tích sự gì cả!nếu bị phu nhân biết được,cả đám chúng ta đều ra đường ăn mày".-dì Điềm lớn giọng.
Một anh chàng đi đến bên nói nhỏ gì đó bên tai dì Điềm, vừa xong chỉ thấy bà ấy vội vả lên lầu. Ở đây chàng thanh niên căn dặn đám người làm"tuyệt đối không được để lộ ra ngoài,nếu lão gia và phu nhân tìm tiểu thư, cứ nói tiểu thư đi du lịch cùng các bạn,đã nghe rõ chưa?"
-"rõ" hàng chục người làm,ngay cả làm bếp, làm vườn đếu đồng thanh.
-"tốt,giờ đi làm việc của các người!"
mọi người tản ra,ai nấy đều trở về công việc của mình.lúc này...ở trên lầu-"thiếu gia,! đã theo lời cậu căn dặn bọn họ. "-dì Điềm cung kính.
đầu giây bên kia, Diệp Tử Kỳ ngồi trên ghế giám đốc từ từ xoay lưng, vẻ mặt an nhàn nhã"chuyện tìm Tử Anh cứ để cho cháu,tạm thời dùng cách quảng binh, đứa em gái này ,thiệt khiến cháu đau đầu mà!"nói xong tắt máy. Diệp tử kỳ nhiếu mi tâm,đứng lên nhẹ nhàng đi đến bên cửa kính trong suốt, nhìn lên bầu trời,"Diệp Tử Anh, em quả là to gang!"
tất cả mọi người trong nhà đều không biết cô ấy đã đi đâu,nhưng anh là anh cô ấy đương nhiên không qua khỏi mắt anh, dù ngay cả anh cô cũng giám dấu. Cả gang trốn về Đài Loan.anh đương nhiên dấu diếm cho cô, bởi vì anh chỉ có mỗi cô em gái này, anh thương cô nhất,nếu bị cha,mẹ phát hiện,chắc chắn anh sẽ không toàn thây. Có tiếng gõ cữa...-"mời vào"- giọng điệu không chút cảm xúc vang lên.
Ngoài cửa, một cô thư kí xinh đẹp bước vào. Giọng nói nhẹ nhàng-"giám đốc, có hạng mục đấu thầu, cần anh kí tên".Anh xoay lưng , gió làm lay nhẹ tóc anh, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt xâu không thấy đáy, đôi môi gợi cảm khẻ mấp máy."để trên bàn, rồi ra ngoài đi". Phong thái lạnh nhạt vô tình, phải nói là vẻ đẹp hoàn mỹ.
cô thư kí nhẹ nhàng đặt hợp đồng trên bàn, từ từ quay lưng ra ngoài đóng cửa lại. Anh ở bên trong, ngồi lên chiếc ghế xoay, lật hợp đồng, trong đầu thoáng qua ý nghĩ..."được lắm, anh thì suốt ngày bận bịu công việc, không có thời gian nghĩ ngơi!còn em, giám trốn đi chơi!làm xong hạng mục này, anh nhất định đến đó bắt em về,xem em chơi được bao lâu" đôi tay thon dài lật từng trang, kí từng chữ kí. Anh trai bận bịu khổ tâm như vậy, còn cô, em gái của anh đang ở đâu....