Chương 1 - Trở lại năm 10 tuổi
Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu được công nhận là dạng không thể chọc vào. Tiền Văn Kiệt sau khi chuyển đến liền biết, bởi vì hắn vừa mua được một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng cái đầu nhỏ của Thiệu gia nhị thiếu, Thiệu gia nhị thiếu ngã xuống đất, hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. "Thằng nhãi ranh chơi cái gì không chơi? Một hai đòi đá bóng! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh con một trận nhớ đời thì bà đây không mang họ Uông nữa!" Trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, một người phụ nữ lôi Tiền Văn Kiệt xềnh xệch, chân mang giày da, sắc mặt nôn nóng chạy về hướng phòng bệnh. "Lát nữa phải xin lỗi người ta, có biết chưa?" Người phụ nữ thấy hắn bộ dáng tâm như tro tàn, lập tức giận sôi máu, một tay nhéo lỗ tai, một tay tát bốp vào mông hắn, "Có nghe hay chưa!" "A, đau đau đau! Mẹ! Con đã nói là không phải con đá mà!" – Khuôn mặt nhỏ của Tiền Văn Kiệt phồng lên, vừa nói vừa thở phì phì. Hắn không rõ, bình thường mẹ đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vì cái gì bỗng nhiên vô lí ngang ngược như vậy. "Bóng là của con, bọn nhỏ đều nói là con đá, còn dám nói dối!" Hai người đi tới trước phòng bệnh, người phụ nữ đang định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra. Là một y tá. Nàng vội nhỏ giọng hỏi, "Y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?" Nàng là thật sự lo sợ, giỏ xách trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vất vả lắm việc làm ăn của ba thằng nhãi ranh này mới tốt đẹp lên một chút, cả nhà họ dọn đến khu biệt thự xa hoa, vừa chuyển vào một ngày, thằng con chết tiệt nhà mình liền đem Thiệu gia bảo bối kia đá thẳng vào bệnh viện, đúng là làm bậy hết sức! Y tá liếc mắt, thấy nàng một thân hàng hiệu, tuy rằng nhìn tục khí, nhưng toàn thân trên dưới còn nhiều hơn tiền lương một năm của mình, liền trả lời, "Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi." Chưa tỉnh? Nàng lập tức ngẩn người, Thiệu gia nhị thiếu bị đá trúng một cái đã thành người thực vật luôn à? Nàng định thần, nhất thời vừa áy náy vừa sợ hãi, không khỏi bi thương vô cùng, đưa lưng dựa vào cửa phòng bệnh. Kết quả cửa phòng đóng không kín, nàng bỗng nhiên ngã vào trong, cơ thể mất cân bằng lại lao về phía trước vài bước, lập tức bổ nhào vào cuối giường bệnh, làm giương lay động một trận kịch liệt. "Mẹ!" Tiền Văn Kiệt chân ngắn chạy vào, đột ngột đối diện với đứa bé đang nằm trên giường bệnh Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Con trai bảo bối mãi không tỉnh lại, Thái Nhã Lan tức giận, lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà tới, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe đứa trẻ kia sợ hãi kêu lên, "Tỉnh rồi kìa!" Con tôi! Thái Nhã Lan bất chấp, vội quay đầu qua, liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, đen lay láy. "Hiển Hiển, con tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu hay không?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay bấm chuông. Thiệu Hiển mới từ một trận đau đớn tinh thần tỉnh lại, liền nhìn thấy bên mép giường có một đứa trẻ, cặp lông mày đen thô như cậu bé bút chì (Shin), quả thực quá hút mắt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn gặp tai nạn bất tỉnh mười mấy năm? Vừa tỉnh thì Tiền bút chì đã có Bút chì con luôn sao? Xem bộ dáng này, nói không phải con ruột cũng không có ai tin. Hắn lại xoay đầu nhìn sang bên phải, quả thực bị dọa cho nhảy dựng. Hiện tại y học phát triển đến mức này rồi ư? Còn có thể cải lão hoàn đồng? Mẫu thượng đại nhân bộ dáng này, nói là gái hai mươi người ta còn tin! Nghe được giọng điệu quan tâm của nàng, Thiệu Hiển trong lòng ấm áp, hắn ngọt ngào hô, "Mẹ." !!! Giọng của hắn tại sao lại như trẻ con chưa thay răng sữa vậy! Đầu óc linh hoạt suy nghĩ một phút đồng hồ, hắn hung hăng nhéo đùi mình, đau đến tí thì rớt nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ, đứa bé kia vẫn ở đây. "Mẹ, con muốn soi gương." Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi nói, "Hiển Hiển, con không bị xấu đi đâu, vẫn đẹp lắm." Thiệu Hiển nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Thái Nhã Lan đành phải mở túi ra tìm, mãi vẫn chưa tìm thấy cái gương nào cả. "Nếu không, dùng của tôi này?" Người phụ nữ yếu ớt đưa qua một mặt gương nhỏ. Thái Nhã Lan còn chưa phản ứng kịp, Thiệu Hiển liền lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn dì Uông." Uông Thục Phân: "...... Không cần đâu." Thiệu gia nhị thiếu thế mà lại biết mình! Sao trong lòng lại vui vẻ thế nhỉ? Thiệu Hiển không biết nàng bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt trong gương kia. Đây là... đang nằm mơ sao? Lúc này, bác sĩ hấp tấp vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, xác nhận cơ thể hắn đã hồi phục, vài ngày nữa có thể xuất viện. Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Tiễn xong, quay người lại suýt nữa đụng phải Uông Thục Phân. "Cô là ai?" Nàng nhíu mày hỏi. Uông Thục Phân lùi một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật xin lỗi, nhị thiếu là do con trai nhà tôi làm cho bị thương, tôi tới để xin lỗi. À đúng rồi, tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi bồi thường cho phu nhân." Nàng nói liền mở túi ra lấy tiền. "Không cần"- Thái Nhã Lan nhìn qua Tiền Văn Kiệt, thấy hắn bộ dáng thành thật, nói, "Về sau chú ý chút, đừng lại làm người khác bị thương." Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, liền nghe mẹ mình rống lên, "Vừa rồi nói như thế nào? Xin lỗi nhị thiếu mau!" Hắn tức giận không chịu mở miệng. Không phải hắn làm, sao phải xin lỗi? Vì cái gì đến mẹ cũng không tin hắn. "Dì Uông, không phải cậu ấy làm đâu." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, ánh mắt vẫn không nhìn qua. Tuy rằng đây chỉ là mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy một đứa bé bị oan uổng, hắn vẫn muốn giúp một tay. Đôi mắt Tiền Văn Kiệt sáng bừng, cảm kích nhìn nhìn Thiệu Hiển, vui vẻ nhảy nhót, "Mẹ có nghe thấy không? Không phải con làm! Không phải là con làm!" Thái Nhã Lan nhíu mày, "Hiển Hiển, vậy ai đá trúng con?" Thiệu Hiển máy móc đáp một câu, "Trần Dục." Kỳ thật năm đó hắn cũng không biết là ai đá, đơn giản bóng là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều tưởng Tiền Văn Kiệt làm mình bị thương. Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau chính Trần Dục uống say nói ra, chân tướng mới rõ ràng Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục làm lớn một trận, đem Trần Dục đánh đến răng rơi đầy đất, cha mẹ nhìn không ra. Quả nhiên, dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, biết được xong tên đầu sỏ gây tội, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên nói, "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm nó đánh một trận!" Uông Thục Phân lại đánh hắn một cái, "Cái gì mà đánh một trận? Tuổi nhỏ không lo học, sau này ngóc đầu lên nhìn ai?" Tiền Văn Kiệt tức thời rụt người như chim cút. Nói thật, sức chiến đấu của hắn toàn bộ đều do được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, hắn trò giỏi hơn thầy, lớn lên so bạn cùng lứa có phần chắc nịch hơn. Mỗi tội bị lùn. "Bóng kia không phải là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi. Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn đáp, "Là của con, nhưng con chạy về nhà đi vệ sinh, bóng bỏ lại trên sân." Manh mối đã tra ra. Mọi người đều ở trong một khu biệt thự, trong khu có một công viên trò chơi công cộng, bọn nhỏ đều thích chạy qua chơi, Trần Dục nhìn thấy quả bóng không có ai trông, trộm đá chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. "Về sau không được tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy, nghe không?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn một chút. Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Con biết rồi." Chờ hắn trở về, nhất định phải tìm Trần Cẩu Đản kia báo thù! Trộm chơi bóng của hắn chưa tính, đá trúng người khác còn đổ oan cho người mới đến, to gan quá rồi đấy. "Phu nhân, thủ tục xuất viện đã xong rồi." Một nam nhân mặc tây trang, mang giày da, tay cầm đơn xuất viện xuất hiện ngoài cửa. Thái Nhã Lan vội hỏi Thiệu Hiển, "Hiển Hiển, con đi được không? Không thì mẹ bế con." Thiệu Hiển hoảng hốt lắc đầu, "Mẹ, con tự đi được." Giấc mộng này bao giờ mới kết thúc vậy? Hắn ngồi bên mép giường, muốn tự mình mang giày, thế nhưng hiện tại chân ngắn không cách nào chạm đất. Thái Nhã Lan thấy hắn bộ dáng như ông cụ non, cảm thấy đáng yêu đến run rẩy, cười nói, "Hiển Hiển, để mẹ giúp con mang giày nha." Mặt già Thiệu Hiển đỏ lên, hắn cũng đã ba mươi rồi! Khônng đợi hắn phản ứng, Thái Nhã Lan đã thuần thục giúp hắn mang giày xong. "Thiệu phu nhân, tuy rằng bóng không phải con tôi đá, nhưng cũng do nó vứt đồ linh tinh mà ra, thực xin lỗi." Uông Thục Phân chọc chọc Tiền Văn Kiệt đứng sau lưng. Tiền Văn Kiệt nhìn Thiệu Hiển chằm chằm. Đứa bé này đẹp mắt ghê! Hơn nữa vừa rồi còn nói đỡ cho mình, đẹp người đẹp nết, chính mình hại người ta phải vào viện, cũng nên xin lỗi một câu. "Thực xin lỗi, mình không nên tùy tiện bỏ bóng lung tung như vậy." Hết sức chân thành. Con mình không sao, tâm tình Thái Nhã Lan cũng tốt đẹp, cười nói, "Không sao," nàng lại nhìn về phía Uông Thục Phân, "Hai người mới chuyển đến đúng không? Ở hộ nào vậy?" Uông Thục Phân rốt cuộc cũng buông xuống tảng đá trong lòng, tươi cười sáng lạn "Ai nha, nhà của chúng tôi cách đây không xa" Thái Nhã Lan cười đến ung dung, "Sắp tới là sinh nhật mười một tuổi của Hiển Hiển nhà chúng tôi rồi, mọi người nếu rảnh thì cứ ghé qua chơi." "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi." Mãi đến khi ra đến cửa lớn bệnh viện, nhìn cảnh tượng xung quanh, Thiệu Hiển rốt cuộc mới tỉnh táo ra. Hai mươi năm sau văn học tràn lan trên internet, tiểu thuyết xuyên qua, trọng sinh, hệ thống linh tinh, hắn cũng xem qua không ít. Hiện tại tình huống quỷ dị này lại xuất hiện trên chính người mình, nếu không phải là mơ, vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất. Nhưng, trọng sinh thật sự tồn tại sao? Sau khi về đến nhà, Thiệu lão gia, Thiệu đại thiếu gia đang bận việc trong công ty đều gấp gáp trở về, hỏi han ân cần, thẳng đến lần thứ ba Thái Nhã Lan nói mọi chuyện đã không sao, cả hai mới chịu ngừng lại. Mọi người bên nội đều gọi điện đến hỏi thăm. Thiệu Hiển trước kia có phúc không biết hưởng, hiện tại dùng thân phận kẻ đứng xem "Cảnh trong mộng", chính mình cảm nhận được sự yêu thương chiều chuộng. Hắn ghen tị với chính bản thân mình. "Hiển Hiển, con về phòng đi. Mẹ nấu canh cho con." Thái Nhã Lan nói xong liền vào phòng bếp. Thiệu gia tuy rằng có người giúp việc, nhưng Thái Nhã Lan vì con mình, vẫn nguyện ý tự mình tự tay làm canh. Thiệu cha cùng Thiệu đại thiếu lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, thở dài. Bọn họ sợ chỉ có thể hớt bọt mà ăn. Thiệu Hiển trầm tư suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực. Dù sao năm ba mươi tuổi hắn bị tai nạn giao thông, cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng đáng sợ gì, cứ như bây giờ cũng khá tốt. Có điều, chuyện hắn xuất viện xong bỗng trở nên trầm tĩnh đã gây chú ý cho toàn bộ trên dưới Thiệu gia. "Hiển Hiển cả ngày không nói một câu, ông không lo lắng à?" Thái Nhã Lan ngồi ở trên sofa, tức giận trừng mắt liếc Thiệu Bác Viễn. Thiệu Bác Viễn buông báo xuống, "Có gì phải lo? Tính tình trầm ổn không phải quá tốt sao?" "Con nó đột nhiên biến thành như vậy, tôi làm sao không lo cho được?" Thiệu Uẩn ở bên an ủi nói, "Mẹ đừng lo, vài ngày nữa là ổn thôi, ngày mai là sinh nhật nó, bạn bè của nó cũng tới, nói không chừng tự chúng sẽ nói chuyện với nhau." Thái Nhã Lan ngồi ngẫm lại, Hiển Hiển tuổi còn nhỏ, cả ngày theo chân bọn họ cũng không có gì hay ho. "Hiển Hiển là bị đứa nhỏ bên Trần gia đá trúng, hai người có định mời người nhà bên đó không?" Nàng nghiêm túc hỏi. Đứa nhỏ Trần gia tính cách không thành thật, có khi người lớn nhà đó cũng không ra gì. "Đều ở cùng một chỗ, cúi đầu ngẩng đầu đều nhìn thấy nhau, sao có thể không mời?" Thiệu Bác Viễn dỗ dành, "Hơn nữa nhà nào cũng được mời, không thể gọi điện bảo bọn họ đừng đến được. Thôi, đừng tức giận nữa, từ đây về sau không qua lại với nhà họ nữa là được mà." Nếu so sánh với những gia tộc lâu đời khác thì Thiệu gia chỉ có thể tính là người mới, nhưng cũng coi như hào môn hạng nhất, Trần gia cùng Tiền gia cùng lắm chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, ở trước mặt Thiệu gia, phong thái hèn mọn hơn hẳn. Theo lý mà nói thì Thiệu gia không nên ở nơi này, nhưng ông nội Thiệu cùng Thiệu Bác Viễn đều đã trải qua cực khổ, không thích xa xỉ lãng phí, đang ở yên ổn, cũng lười chuyển nhà. Có thể nói, Thiệu gia ở khu biệt thự này có tiếng nói nhất, nếu Thiệu gia nói rõ không cùng Trần gia qua lại, việc làm ăn của Trần gia đã gặp phải khó khăn.