Phần mở đầu

    

úc đó là 14h trong cái ngày bi thảm 7 tháng năm năm 1915. Chiếc tàu Lusitania bị trúng liên tiếp hai quả ngư lôi nên chìm xuống rất nhanh, những chiếc ca nô cứu nạn được đưa lên mặt biển trong khi đó phụ nữ và trẻ em xếp hàng dài để đợi đến lượt dời khỏi tàu.

Chỉ duy nhất có một cô gái trẻ đứng tách ra một góc. Cô có lẽ chưa đầy 18 tuổi. Cô không tỏ ra sợ hãi một chút nào. Vững vàng đối mặt với hiểm nguy, mặt tối sầm, cô nhìn thẳng phía trước.

- Xin lỗi...

Giọng nói từ phía sau làm cô quay lại. Cô đã trông thấy người đàn ông này trong đám hành khách đi vé hạng nhất. Ở anh ta có cái gì đầy bí ẩn khiến cô thấy tò mò. Anh ta không bao giờ nói chuyện với ai và nếu bất chợt có ai trao đổi vài câu với anh ta thì anh ta tìm cách cắt ngắn cuộc đối thoại. Anh ta cũng có một cung cách rất kỳ lạ là đảo ánh mắt nghi ngờ xung quanh.

Vào giờ phút đó, trông anh ta bồn chồn hơn thường ngày. Trán anh ta ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng là anh ta đang rất sợ hãi, không kìm lại được, mặc dù anh ta không có vẻ gì của một người sợ chết.

- Gì cơ ạ?

Không chớp mắt, cô nhìn anh ta dò hỏi, trong khi anh ta đứng như trời trồng, chần chừ, có vẻ tuyệt vọng.

- Mình cần phải quyết định - Anh ta thì thào giữa hai hàm răng - Phải... phải, chỉ còn một cách duy nhất này. - Rồi anh nói to - Cô là người Mỹ à?

- Vâng.

- Cô có yêu đất nước của cô khong?

Thiếu nữ đỏ mặt :

- Sao anh lại có quyền hỏi như vậy nhỉ? Tất nhiên là tôi yêu đất nước tôi.

- Cô đừng bực mình. Nếu như cô biết được có nguy cơ gì... Tôi cần phải gửi gắm lòng tin vào ai đó... và người đó bắt buộc phải là phụ nữ.

- Tại sao?

- Bởi vì “phụ nữ và trẻ em đầu tiên”... - Anh ta nhìn quanh rồi hạ giọng - tôi đang mang trong mình một số tài liệu... những tài liệu có tầm quan trọng sống còn. Nó có thể xoay dòng lịch sử. Cô hiểu chứ? Những tài liệu này phải được cứu thoát. Chúng có nhiều cơ may thoát nếu được cô cầm hơn là tôi cầm. Cô có đồng ý mang chúng không?

Thiếu nữ chìa tay ra.

- Khoan đã... tôi cần phải báo cho cô biết. Nếu tôi đã bị theo dõi thì cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không nghĩ thế nhưng không thể lường trước điều đó. Cô có đủ can đảm để “được ăn cả ngã về không” không?

Thiếu nữ mỉm cười.

- Anh đừng lo. Tôi sẽ xoay xở được. Tôi rất lấy làm tự hào vì đã được anh chọn. Nhưng sau đó thì tôi sẽ phải làm gì?

- Cô hãy đọc báo. Tôi sẽ liên lạc với cộ qua một lời nhắn tin trên tờ Times, nó thế này: “Một bạn đường trong chuyến du lịch mong muốn nối lại liên lạc với...” Nếu như sau ba ngày nữa mà cô không nhận được tin tức gì ở tôi thì... có thể tôi đã gặp gay go to rồi. Lúc đó cô hãy mang gói này đến sứ quán Mỹ, và cô sẽ đưa nó vào tận tay ngài đại sứ. Cô đã rõ cả chưa?

- Rõ cả rồi.

- Vậy thì cô hãy vào cuộc đi. Chúng ta phải chia tay nhau thôi (anh ta bắt tay cô) Tạm biệt! Và chúc may mắn! - Anh ta cao giọng nói thêm.

Thiếu nữ đứng lại với một gói nhỏ bọc vải dầu trong tay.

Con tầu Lusitania càng ngày càng nghiêng về một phía! Thuyền trưởng ra lệnh và cô gái trẻ được đưa lên một chiếc ca nô cứu nạn.