--1-- Chương 1
Phong Khánh năm thứ tám, mùa đông đặc biệt lạnh lẽo. Vào ngày đông trời thường sáng muộn, làm cho Sầm Cẩm quen ngồi dựa vào lò xông hương nhìn trời sáng cảm thấy dày vò. Nàng thấy mình hơn phân nửa là sắp không sống nổi. ... Rốt cục không cần dày vò lâu nữa. Ở trong lòng nàng an ủi chính mình như thế. Lúc trời dần sáng lên, bên ngoài vô duyên vô cớ nổi lên gió lớn. Cửa sổ trong phòng không đóng kín, vang lên tiếng động xì xào. Trong yên tĩnh rét lạnh mùa đông, có vẻ càng chói tai. Sầm Cẩm lần theo sợi dây tơ trên giá khắc hoa ngồi dậy từ trên giường, đạp trên thảm lông Ba Tư rất nặng rất dày, chuẩn bị đi đóng cái cửa sổ phiền nhiễu kia. Ai ngờ vừa mới đứng dậy, gian ngoài liền có một người bước nhanh vào. "Vương phi, ngài nằm xuống, để nô tì làm." Sầm Cẩm liền đứng lại, vừa đi trở lại giường, vừa nói: "Vân Liễu, ngươi còn chưa ngủ à?" vừa nói ra miệng, Sầm Cẩm liền ý thức được h mình nói sai rồi. Vân Liễu là nha hoàn hồi môn theo nàng từ nhà mẹ đẻ mang tới đây, đã sớm bị phu quân của nàng —— Trấn Nam vương Tiêu Tiềm tìm cớ bán đi. Nay hầu hạ bên mình, là đại nha hoàn Nhụy Hương được Tiêu Tiềm chuyển từ thư phòng bên ngoài vào, vốn chuyên môn hầu hạ hắn ăn uống ngủ nghỉ. Nhụy Hương đầu vấn sơ đan hoàn kế, mặc bối tử màu thanh nê thêu hoa văn mây như ý tứ hỉ, phía dưới mặc một cái váy màu thiên thanh mã diện, khuôn mặt trầm tĩnh, dung sắc tuy chỉ tính bình thường, nhưng một đôi mắt xác thực lại như giếng cổ không gợn sóng sợ hãi. Bị gọi sai tên, Nhụy Hương cũng không sửa lại, đóng chẳh cửa sổ, nàng bước tới gần giường, cúi mắt trầm tĩnh nói: "Vương phi, ngài vẫn nên ngủ một lát đi, trời đã sắp sáng." Sầm Cẩm tựa vào đầu giường, tựa tiếu phi tiếu nói: "Sau này có rất nhiều thời gian để ngủ, bây giờ không vội." Phối hợp với thần sắc tái nhợt có bệnh, lời này thật sự mang điềm xấu, Nhụy Hương đứng ở bên cạnh không nói tiếp. Sầm Cẩm ho khan một trận không dừng được, trên mặt tái nhợt nổi lên một mảng ửng hồng dị thường. Nhụy Hương lúc này mới hiện ra một tia kinh hoảng, vội vàng gọi người bưng chén thuốc đến. Ba năm trước, Sầm Cẩm bắt đầu vô duyên vô cớ ho ra máu, rất nhiều đại phu khám cũng không chuyển biến tốt. Sau này thân thể của nàng ngày càng sa sút, thái y trong cung đến xem cũng không có biện pháp. Sầm Cẩm sớm biết mình đã dược thạch vô linh (thuốc men không có tác dụng). Nay bất quá là đang chờ chết qua ngày. Lại nói tiếp, nàng còn chưa đến ba mươi tuổi. Trước khi nàng phát bệnh, nàng thậm chí không nghĩ tới chính mình sẽ sớm trải qua cuộc sống như vậy... Bất quá cũng đã ba năm, từ lúc ban đầu không thể tin, kích động, nàng dần chậm rãi chuyển thành thói quen, đạm mạc... Dù sao nàng từng nghe lén thái y nói, 'bệnh này của Vương phi vô cùng cổ quái, có thể chống đỡ qua ba năm, đã là kỳ tích'. chén thuốc nóng nghi ngút bưng đến trước mặt, Sầm Cẩm không tự giác hơi nhướng mày. Nàng rất đau, ngực không có lúc nào là không giống như bị kim đâm, chén thuốc kia uống xong, không những không giảm bớt thống khổ, ngược lại làm nàng càng cảm thấy bị đè nén. Sớm muộn gì cũng chết, cần gì phải tra tấn nàng như vậy. Nàng cười khổ nói với Nhụy Hương: "Ta có thể không uống sao?" Nhụy Hương cúi mắt nói: "Vương phi đừng làm khó dễ nô tì ." Cũng phải, nàng ấy là một nô tì, cần gì khó xử nàng ấy. Sầm Cẩm còn nhớ rõ lúc trước mình để nha hoàn Vân Liễu bên cạnh vụng trộm đổ chén thuốc đi, bị người của Tiêu Tiềm phát hiện, hắn giận dữ, không cho phân trần, đã đem Vân Liễu đi bán. Khi đó nàng bệnh còn không nặng như vậy, cũng có thể xuống giường, dám quỳ trước mắt hắn cầu xin. Nhưng hắn bất vi sở động, một câu cầu tình cũng không chờ nàng nói xong, đã cho người đưa nàng trở về. Nàng bị người đưa về từ ngoại thư phòng, lớn tiếng chất vấn Tiêu Tiềm —— "Vì sao phải đối xử với ta như vậy? Ta đã sắp chết!" trên mặt Tiêu Tiềm đạm mạc không hiện chút biến hóa nào, trả lời nàng , bất quá là một câu lạnh lùng —— "Ngươi quá ngu ngốc." Đúng vậy, nàng quả thật quá ngốc. Nghĩ tới Sầm Cẩm nàng vốn là đích trưởng nữ được sủng ái nhà ngự sử đại phu, nhà ngoại lại là Trung Dũng hầu phủ chiến công hiển hách. Bởi vì ngày hội hoa đăng lễ thượng nguyên gặp mặt Tiêu Tiềm một lần, liền khư khư cố chấp, tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn. Khi đó hắn còn không phải Trấn Nam vương chiến công hiển hách hiện nay, chẳng qua là bát hoàng tử mới ra cung xây phủ, không được hoàng đế sủng ái. Cha nàng không đồng ý, nàng liền ở trong phòng tuyệt thực kháng nghị, mãi cho đến lúc gầy không còn hình người, đói đến hôn mê, kinh động ngoại công nàng là Trung Dũng hầu. Trung Dũng hầu mới giúp nàng làm chủ, mặt dày tiến cung diện thánh cầu ân điển. Đợi đến ngày gả đi, đại khái là một đoạn thời gian vui vẻ nhất lúc sinh thời. Nàng mỗi ngày hy vọng thời gian qua mau, mau nữa chút. Như vậy nàng có thể sớm ngày làm bạn ở bên người Tiêu Tiềm, lau đi sầu muộn mãi không tan giữa mi hắn. Nhưng mãi cho đến đêm trước khi thành hôn, kế mẫu Kỷ thị mới ấp a ấp úng nói cho nàng, bên ngoài đồn đãi Tiêu Tiềm kỳ thật đã có ý trung nhân, chính là cô nương của đại học sĩ nội các đương triều. Nhưng Tiêu Tiềm chính là bát hoàng tử không được tiên đế yêu thích, chưa có danh tiếng. Vị đại nhân kia không để ý đếnhắn, không chịu đem nữ nhi gả cho hắn. mẹ ruột Sầm Cẩm sinh nàng ra thì vì khó sinh mà chết, lúc Sầm Cẩm ba tuổi Kỷ thị gả cho cha nàng. Tuy rằng không phải mẹ ruột, đối với nàng so với thân sinh nữ nhi của mình càng tốt. Sầm Cẩm luôn luôn coi Kỷ thị là mẹ ruột của mình, đương nhiên biết bà ấy sẽ không lừa gạt mình. Bất quá nói tới đại cô nương Nguyên Vấn Tâm của nội các học sĩ Nguyên gia, Sầm Cẩm đã từng gặp trongvài lần hoa yến. Đó là một nữ hài lãnh lãnh thanh thanh, dung mạo không tính là xuất chúng, nhưng có một loại khí chất cao ngạo thanh cao khác. Các quý nữ bên cạnh Sầm Cẩm cũng không hẳn là thích Nguyên Vấn Tâm, còn gọi nàng ấy là 'Băng sơn cô nương ' Nàng lúc đó tự so sánh mình với Nguyên Vấn Tâm, thấy bộ dạng mình đẹp hơn rất nhiều, cho nên cũng không để ở trong lòng, chỉ đáp lại Kỷ thị: " Nguyên Vấn Tâm không chịu gả, ta chịu gả! Chờ ta gả qua, hắn nhất định có thể phát hiện ta tốt!" Sau này, nàng trở thành thê tử của Tiêu Tiềm. Lúc vừa thành thân, hai người tương kính như tân, cầm sắt hòa minh, coi như là tốt đẹp một hồi. Cũng không biết từ khi nào, Tiêu Tiềm lại bắt đầu chán ghét nàng. Số lần đến phòng nàng càng ngày càng ít. Sau này, một câu cũng lười nói với nàng. ... Những năm gần đây nàng tự thấy mình trước khi bị bệnh đối với Tiêu Tiềm đã đủ vừa lòng, ngày thường hỏi han ân cần không tính, còn chủ động đem nha hoàn mỹ mạo trong vương phủ trang điểm, để các nàng hầu hạ Tiêu Tiềm. Nhưng còn Tiêu Tiềm, không những không nhận phần tình cảm này của nàng, còn vì chuyện này trách cứ nàng trước mặt hạ nhân một chút. Ngày thường vẫn ở thư phòng bên ngoài. Nghĩ cũng biết, hắn là có người trong lòng, vì người nọ mới giữ mình trong sạch. Nàng quả thật là ngốc, trái lại tự cho rằng mình có thể thay thế được Nguyên Vấn Tâm. Mãi đến vài năm nay, nàng mới biết được mình sai mười phần. tâm Tiêu Tiềm chính là tảng đá, căn bản là ủ không nóng . Hiện tại tốt lắm, nàng sắp chết, có thể cho bọn họ 'Cả đời một đời một đôi nhân'. * "Vương phi, thuốc nguội, ngài nên uống thuốc." Nhụy Hương thấy Sầm Cẩm hai mắt vô thần ngốc một lát, liền nhắc nhở ra tiếng. Sầm Cẩm quơ quơ đầu nặng trĩu, bưng chén thuốc nhẹ giọng nói: "Ta muốn gặp gặp nương ta." "Vương gia có lệnh, không được để phu nhân Trung Dũng hầu đặt chân đến vương phủ chúng ta một bước. Vương phi, ngài đừng làm khó dễ nô tì." Sầm Cẩm nhếch miệng cười cười tự giễu. Đúng vậy, Tiêu Tiềm đã sớm đem nha hoàn hồi môn nhà mẹ của nàng một đám đều đưa ra ngoài, còn không cho Kỷ thị tới vương phủ. Nhưng trước mắt, nàng sắp chết, Tiêu Tiềm vẫn không cho mẹ con nàng gặp nhau. Tàn nhẫn quá mức! Sầm Cẩm càng nghĩ càng giận, vừa định mắng Tiêu Tiềm hai câu, miệng vừa há, máu đen đã ào ào phun ra... "Vương phi!" Nhụy Hương kinh hoảng hô to một tiếng, vội gọi người đi truyền đại phu. Máu cuồn cuộn không ngừng trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng nàng, thậm chí từng cái lỗ chân lông trên người, nặng chĩu ướt đẫm đệm tơ vàng thêu hoa... Sầm Cẩm cho tới bây giờ không biết, một người có thể chứa nhiều máu như vậy. Bên trong nhất thời cực kỳ yên tĩnh, rồi yên tĩnh này bỗng nhiên bị một chuỗi dài tiếng bước chân dồn dập nhiễu loạn. Sầm Cẩm trước mắt đã dần dần mơ hồ, trong đầu cũng mất đi hơn phân nửa tỉnh táo, nàng cố sức ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ liếc mắt nhìn một cái —— mơ hồ có thể thấy được một hình người cao lớn quần áo huyền sắc, dẫn một đám người tiến tới bên mình. Nàng mặc dù nhìn không rõ, nhưng cũng biết chính là người bên gối, đồng sàng dị mộng của nàng —— Trấn Nam vương Tiêu Tiềm. Sầm Cẩm tựa vào đầu giường, trong miệng lại là một trận ho khan kịch liệt, cổ họng lại dâng lên máu đen. Một khắc kia, nàng tựa hồ nhìn thấy Tiêu Tiềm trong mắt đầy kinh hoảng. Trấn Nam vương Tiêu Tiềm gặp biến không sợ hãi, tung hoành chiến trường, cư nhiên cũng sẽ kinh hoảng. Nếu không phải lúc này đã gần chết, nàng tất nhiên là muốn cười ra tiếng. Nàng gian nan mấp máy môi, "Tiêu Tiềm, ngươi... Có hay không..." "Ngươi nói cái gì?" Tiêu Tiềm vội đi đến bên giường, ghé lỗ tai vào môi nàng. "Ngươi có hay không... Có hay không..." hơi thở mỏng manh phun ở bên tai Tiêu Tiềm. Nhưng tiếp theo, hơi thở mỏng manh cũng không còn chút nào. Ngươi có từng thích ta hay không? Có hại ta hay không? Đến cùng không hỏi ra được. Phong Khánh năm thứ tám, Trấn Nam vương phi chết.