Chương 1


Convert: heoho

 tojikachan

Beta: trucjang

(Beta ngày 7/7/2013)

Chương 1: Kế hoạch nhập hồn.

Có người nói với ta tiểu thuyết xuyên qua là vọng tưởng, không có thật !

Có người nói cho dù có xuyên qua được, thì tỷ lệ vẫn là một phần một vạn triệu !

Có người nói…

Mặc kệ mấy người đó nói gì, hôm nay là sinh nhật thứ mười chín của Dịch Tiểu Đồng ta !

Từ một đôi cha mẹ chu đáo, một em trai cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tranh giành đồ vật này nọ của ta!

Gặp một đôi cha mẹ chu đáo, nhưng lại có một em trai sợ ta như đòi mạng !

Nguyên nhân ấy à ? Nghe ta nói từ đầu nhe !

Dịch Tiểu Đồng : xuyên không đến đây khi 12 tuổi, đã được 2 năm. Hiện tại 14 tuổi, mười lăm ngày nữa là tròn 15 tuổi !

Gia đình : Nói tới đây không biết là có người tin quỷ thần không ? Nếu có thật thì sẽ dễ dàng hiểu được bối cảnh gia tộc của ta. Bất quá, vẫn là nên giải thích một chút thì tốt hơn ! Đầu tiên, mẫu thân ta tên Dịch Tiểu Minh, là một pháp sư. Phụ thân Hậu Đằng Tinh là một nghệ thuật gia kiêm đại giáo sư, từng là tinh linh thủ hộ Dịch Tiểu Minh.

Mỗi một thế hệ Dịch gia sẽ có một người kế thừa năng lực cường đại của tổ tiên, mà người đó cố tình lại là Dịch Tiểu Đồng ! Nhưng tính cách nàng vốn rất nhát gan, sinh ra ở một gia đình như vậy lại sợ nhất yêu ma quỷ quái dị vật. Khi triệu hồi tinh linh, bởi quá mức sợ hãi mà linh hồn bị đánh văng khỏi cơ thể, mất hồn mất vía.

Dịch Tiểu Minh và chồng không đành lòng nhìn con gái phải chết sớm như vậy, liền sử dụng thần chú cấm, đem ta đến đây !

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì theo lời của bọn họ thì ta có thể là kiếp sau của con gái họ, nên họ muốn dùng linh hồn của ta bảo vệ cho thân thể này, cũng là để thu thập lại linh hồn nàng đang bị phân tán. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là ta có thể quanh vinh quay về, trở lại thế giới của mình. Nếu không, không có linh hồn kiếp trước, còn có kiếp sau sao ?

Đó là một nhiệm vụ không có đường lui, ta chỉ có thể nhận !

Vì thế, từ khi đến thế giới này, ta luôn nghiêm cẩn khổ luyện kỹ năng sinh tồn. Bởi linh hồn Dịch Tiểu Đồng kiếp này là bị thủ hộ tinh linh đánh tan, nên hơn phân nửa là lưu lạc ở các không gian quỷ thần, muốn đi tìm phải biết cách đối phó với các tình huống xấu.

Mà Dịch Tiểu Minh và Hậu Đằng Tinh cũng bởi vì sử dụng thần chú cấm mà pháp lực cơ bản mất hết, nên chỉ có mình ta mới cứu được nàng.

Hai năm trôi qua, ta đã luyện đến mức em trai Hậu Đằng Lượng vừa nhìn thấy ta là tránh ngay sang một bên, sau đó từ phía sau nhìn ta, bộ dạng muốn khóc mà không dám.

Chính như Dịch Tiểu Minh nói, linh lực của thân thể này rất cường đại, nên chuyện triệu hồi thủ hộ tinh linh Diễm Xích Long cũng là chuyện lớn không kém. Lúc chỉ mành treo chuông ấy, sau khi linh hồn của Dịch Tiểu Đồng tán đi, ta liền thay nàng đứng trước mặt thần long. Có lẽ là do từ nhỏ ta đã yêu thích phim khoa học viễn tưởng nên chỉ cho rằng bản thân đang ở trong một bộ phim kỳ quái. Tóm lại, lúc đó thần kinh thô, ta không cảm thấy sợ hãi mà còn sờ sờ cái “vòi nước” của nó.

Kết quả, từ cái sờ đó liền bị nó nhận làm chủ nhân ! Tuy ta khổ luyện hai năm để ngăn chặn thần khí của nó, nhưng đến nay vẫn không thành công. Sau đó Đằng Lượng vốn từ nhỏ đã linh cảm hơn người, nên vừa thấy ta liền sợ phát run, ta tới 2 năm, hắn sợ 2 năm.

“Chị mua bánh ngọt cho em” Ta biết Đằng Lượng rất thích đồ ngọt, vì thế mỗi lần ra ngoài đều mua cho hắn.

Đặt bánh ngọt lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm, toàn thân ta giống như chui ra từ địa ngục vậy, còn có một thân mùi hôi.

“Chị… chị… trên lưng có máu…” Đằng Lượng có vẻ như phải lấy toàn bộ khí lực ra để nói xong những lời này.

Cảm động-ing ~ ! Tính cách em trai này cũng không giống em trai của ta, mới mười tuổi, dáng người lại thấp bé, khuôn mặt tròn tròn khiến người ta thấy là thích, nếu không phải thấy hắn sợ hãi thì ta đã ôm lấy hắn mà “phi lễ” mấy trăm lần.

Ta nắm chặt tay, cười nói : “Không sao cả, tuyệt không đau !” Nói xong còn duỗi thân, kết quả động đến miệng vết thương, đau đến mức thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

“Không nên cậy mạnh, lại đây ta bôi thuốc cho, băng bó tốt rồi hãy đi tắm, nếu dính nước thì không tốt !” Mẹ Dịch Tiểu Minh đi đến, kéo ta vào phòng, cởi bỏ quần áo của ta, một bên bôi thuốc một bên nói : “Miệng vết thương cũng không sâu lắm, xem ra không cần khâu.”

Có chút đau, ta giật giật thân mình.

Sau lưng đột nhiên không có tiếng động, vừa muốn quay đầu thì cảm giác được một cái đầu kề bên vai ta.

“Xin lỗi, con vốn không cần chịu khổ như vậy !” Tới đây đã 2 năm, đây là lần đầu tiên nàng thổ lộ với ta, bình thường luôn là cái bộ dáng la hét, một bộ dáng dã man con mẹ nó.

“Mẹ hẳn là tức giận, con không nên làm thân thể con gái mẹ bị thương !”

“Con gái ngốc, dù con hay là Tiểu Đồng thì đều là con gái của ta. Các con ai bị thương, ta đều lo lắng”  Nàng đánh đầu ta một chút, rồi phủ quần áo lên cho ta, nói : “Đi tắm đi, sau đó chờ cha con tan tầm rồi cùng ăn cơm !”

“Con biết rồi, mẹ không cần đánh đầu con, sẽ thành ngốc nghếch !” Mẹ này cũng không ôn nhu, nhưng dù sao đã tới đây 2 năm, nếu như nói không có một chút tình cảm thì là nói dối.

Dáng người Dịch Tiểu Đồng không cao, đại khái là 1m 60. Mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, điển hình là bộ dáng bé gái, dáng người bé gái. Thế này mà đi ra ngoài thì sẽ bị cho là một tiểu nữ sinh đáng yêu, cho dù khi dễ một chút thì cũng chỉ điềm đạm đáng yêu mà khóc sướt mướt, kêu “Á” rồi thôi. Thế nào cũng sẽ không nghĩ tới “bé gái” kỳ thực là một tay kiếm đạo thắng được cả cao thủ vật lộn, ngay cả gặp yêu ma quỷ quái cũng đánh đánh giết giết luôn !

Cảm thán một chút, cái này là nhân sinh a !

Hậu Đằng Tinh bởi vì bị quỷ thần phong ấn năng lực, nên giống con người, nếu già thì sẽ chết. Nhưng mà, giờ hắn là nam nhân tràn ngập mị lực, thêm cả khí chất của người làm nghệ thuật, khiến cho bao nữ sinh đại học nghệ thuật chảy nước miếng truy đuổi suốt ngày.

“Bị thương ?” Hắn nhanh nhăn mày lại, trên mặt đều là lo lắng

“Chút lòng thành.” Ta lần này không dám nhấc tay, mà là ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Ở thế giới của ta, ta luôn cùng em trai tranh đồ ăn, nhưng hiện tại đã thành thói quen không có người tranh cùng, thói quen ẩm thực cũng tốt lắm.

Hậu Đằng Tinh thở dài, không nói gì thêm.

“Đến nay con hẳn là đã thu thập gần xong linh hồn của Tiểu Đồng ?” Sau khi ăn xong, cha gọi ta đến sảnh nhà hỏi.

“Đúng vậy.”

“Còn một mảnh linh hồn nữa vẫn không thấy tung tích phải không ?”

“Vâng.” Ta tìm rất lâu nhưng không có.

“Ta đã dùng năng lực yêu giới tìm ra được, nhưng mà… “ Cha nhìn mẹ, không nói tiếp

“Nhưng mà sao ?” Chuyện này Lượng không biết, nên sau khi hắn ngủ rồi ba người mới bàn với nhau.

“Chỉ sợ nàng đang ở cùng với kiếp trước của mình, phải tới đó tiếp xúc với kiếp trước là có thể mang Tiểu Đồng về.” Cha nhìn ta nói, sau đó nói tiếp : “Cha chỉ muốn cởi bỏ phong ấn của mình, giao ước với thần rồng thời không, mở ra con đường tới kiếp trước cho con. Khi con tiếp xúc với kiếp trước của mình thì lập tức đưa con trở về !”

Nghe thấy cuối cùng cũng tìm được linh hồn ta rất cao hứng, nhưng sau khi trở về ta lại phải rời khỏi ngay, đột nhiên có chút luyến tiếc. Hít vào một hơi, cười nói : “Con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, trả lại Tiểu Đồng thật sự cho mọi người !”

“Ta nói các con đều là con gái ta !” Đầu ta lại bị phang một cái, mẹ xuống tay cũng không nặng lắm, còn có một tia chần chừ.

“Như vậy con sẽ không gặp chuyện gì chứ ?” Cha xoa đầu hỏi.

Sẽ không, ta chỉ là đem năng lực giao cho thần rồng thời không, nó sẽ hoàn thành giao ước giữa chúng ta. Nhưng mà, bởi vì phải đến thời không quái dị, sức mạnh quỷ thần trên người ngươi lại bị phong ấn, chỉ có thể cởi bỏ khi cảm xúc quá kích động hoặc là sinh mệnh bị đe dọa : “Cha lo lắng nhất là chuyện đó !”

Ngoại tộc – từ này rất đơn giản, nhưng một người con gái khác của hắn lại vì cái này mà bị thương rất nặng. Ta cười nói : “Woa, con không lo lắng bị nguy hiểm. Đến lúc đó kẻ nào dám đụng vào con, con sẽ cho hắn biết tay.”

Cha và mẹ cũng nở nụ cười, sau đó nói : “Con phải hết sức cẩn thận !”

“Ay, không phải chỉ là xuyên qua thôi sao ? Cũng không phải là chưa đi bao giờ !” Quả quyết nắm chặt tay, mặc dù có chút sợ hãi nhưng không muốn họ lo lắng.

“Được, chờ vết thương của con tốt hơn, cha liền thỏa thuận với thần long.” Cha nói xong, ba người lâm vào trầm mặc, vẫn là mẹ lên tiếng trước : “Tiểu Đồng, thật ra… mẹ… không muốn…”

“Được rồi, ngủ đi !” Cha kéo mẹ đi mất.

Nàng muốn nói gì ta đều hiểu rõ, con người đều có cảm xúc, tâm tình bọn họ cũng giống ta, luyến tiếc!