Chương 1 - Người vô dụng
Bốn chiếc trúc chế thành kiệu có mái che, đều do hai người một trước một sau khiêng, từ cửa tây của Hạc Lâm Viên khiêng tới, rồi đi hướng điện Hồng Tâm. Mấy tên tiểu thái giám đi theo bốn mái che bằng trúc, cúi đầu, nửa điểm không dám hướng bên trên mà nhìn.
Bốn chiếc kiệu trúc có mái che kia không phải là mái che đơn sơ tầm thường mà trong nhà người ta hay dùng, bốn góc đà ngang dựng thẳng đều được làm bằng trúc tương phi (loại trúc thân có đốm nâu), phía trên treo sa mỏng màu đỏ thẫm, khi có gió nhẹ từ sơn cốc bên kia thổi qua khiến nó phập phồng phiêu đãng. Khiến cho bốn mỹ nhân ngồi bên trong mái che cũng lúc ẩn lúc hiện, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, nhưng thỉnh thoảng có thể thoáng nhìn được khi màn đỏ bay cao, đập vào mắt là dung mạo giống như tiên tử từ trên chín tầng trời đáp xuống.
Một đường thẳng tắp, có chút lắc lư, đi được một khắc đồng hồ thì đến được phía ngoài điện Hồng Tâm, bốn chiếc kiệu trúc có mái che được để xuống, đám tiểu thái giám bên cạnh đều lui về phía sau, lại có bốn tên khác tiến lên, khom lưng mời người bên trong kiệu trúc xuống.
Bước nhẹ nhàng liên tục, bốn thân hình cô gái mang theo động tác nhẹ nhàng cùng làn gió thơm, mặt hướng vào điện Hồng Tâm kia, cúi đầu, buông thõng, cũng không dám hướng vào chỗ ngồi chính giữa trong điện kia mà nhìn lại.
Trịnh công công thấy một nhóm bốn người kia đã vào trong điện, liền hướng về phía tiểu thái giám bên cạnh phất tay một cái, tiểu thái giám kia tuân lệnh,vội vàng một đường chạy qua cửa nhỏ ra khỏi điện.
Ngước ánh mắt lên, ở trên người bốn cô gái vừa tiến vào quét nhìn mấy lần, từ phải qua trái rồi từ trái qua phải, trên người cô gái thứ tư mặc y phục màu trắng ngà, bên dưới là váy sa mỏng nhẹ nhàng. Đầu tóc búi cao, gương mặt trái xoan, con ngươi trong trẻo lành lạnh nửa buông thõng, trên mặt không mang theo nửa điểm ý cười, một mùi thơm giấy mực chạm mặt đánh tới. Vóc người yểu điệu, xa xa nhìn lại tựa như tiên tử không ăn lửa khói nhân gian, ở mép váy lụa mỏng trên người có đường viền hoa màu vàng nhạt vây quanh.
Người thứ nhất, ở mép váy có đường viền màu đỏ nhạt chạy quanh, trên mặt khẽ cười mang theo mỵ hoặc, khuôn mặt tròn trịa, một đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ như son, thân thể dáng vẻ thướt tha mềm mại, người dù chưa động đứng yên ở nơi đó, nhưng nhìn lại từ trên xuống dưới, cứ tựa như có thể nhìn ra mọi tư thái hơn người.
Người thứ ba, tướng mạo cùng hai người kia cũng có năm phần tương tự, xung quanh mép váy viền màu xanh nhạt. Trịnh công công nhìn từ trên xuống dưới, chỉ thấy vài ngón tay ngọc xanh nhạt của hai bàn tay chắp ở trước người, lại thêm nụ cười như có như không, mặc dù tư thái không thướt tha nhưng cũng lộ ra vẻ phong vận có một không hai….
Còn một người cuối cùng, mặt trái xoan, một đôi mắt hạnh mang hoa đào, khóe miệng nhếch nhẹ, bên trái hiện ra một lúm đồng tiền, mày như viễn đại (lông mày ngang ở đầu và cao lên ở phần gần đuôi), môi như anh đào. Xiêm y trên người có viền màu xanh nhạt
Bốn cô gái nếu chỉ một mình đứng ở một chỗ, đều là cực phẩm, thả bốn người vào một chỗ, nhìn lại một cái, mỗi người có phong cách riêng, mặc dù cuối cùng phải dựa vào nhan sắc, nhưng cộng thêm phong vận quanh thân riêng của mình, thì quả là khó phân cao thấp.
Trịnh công công âm thầm gật đầu, khóe miệng cũng không che dấu mà lộ ra ý cười, chỉ mong khi hoàng thượng nhìn thấy sẽ kiềm chế chút. . . . . .
Đang suy nghĩ, thì chợt nghe bên ngoài truyền đến chút ít động tĩnh, một người ở phía trước đi nhanh, người đi theo phía sau thì thở hổn hển đuổi theo, trong miệng luôn gọi : “Hoàng thượng, ngài chậm một chút đã. . . . . . Nô tài chạy, chạy hết nổi rồi. . . . . .”
Trịnh công công bên kia nghe thấy khóe miệng giật giật một trận, nhanh chóng quay về phía bốn cô gái nhìn lại, tính tình tốt, bốn người này vẫn cực kỳ quy củ, cũng không có ghé mắt nhìn cạnh cửa, ông giơ tay lên ho khan một tiếng, liền nhìn thấy một trận gió thổi vào bên trong nhà.
Liễu Mạn Nguyệt chưa từng ngẩng đầu, chỉ lấy khóe mắt liếc nhìn, thì thấy một bộ Minh Hoàng từ bên người lướt qua mình, mang theo một luồng gió, hướng trên bảo tọa kia đi tới.
“Phịch” một cái, hoàng đế đã ngồi xuống, Trịnh công công vội vàng cười trước hướng hoàng đế khom lưng nói “Hoàng thượng” , nhưng ngay sau đó liền nghiêm giọng đối với bốn nàng phía dưới kia nói: “Còn không mau bái kiến hoàng thượng?”
Bốn cô gái nhẹ nhàng khom người, mở miệng nói “Dân nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thanh âm vật cứng gõ trên mặt đất, đã nghe phía trên vang lên tiếng nói như vịt đực, rất không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi! Nơi nào lại nhiều chuyện phí thời gian thế? Mau chút! Con sói ngày hôm trước mới đến vẫn còn chơi rất vui.”
Nụ cười trên mặt Trịnh công công kia cứng đờ, ngẩng đầu âm thầm nhìn xem gương mặt không kiên nhẫn của hoàng thượng, thì cười khan nói: “Hoàng thượng, bốn cô gái này là do Lưu đại nhân ở trong nước tìm rất lâu mới tìm được, đều là tài mạo xuất chúng . . . . . .”
Hoàng đế quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, Trịnh công công nhanh chóng ngừng nói, quay đầu hướng bốn nàng phía dưới nói: “Tất cả đứng lên đi, ngẩng đầu lên!”
Nghe cấp trên phân phó, bốn nàng đều từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ ngẩng đầu lên.
Liễu Mạn Nguyệt giương mắt hướng về phía trước nhìn lại, một thiếu niên ngồi ở trên bảo tọa, nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo trưởng thành cũng rất tốt, mặt như được đao gọt, cái mũi cao ngất, chẳng qua là trong đôi mắt ưng có chút không kiên nhẫn, đôi mày kiếm cũng nhíu chặt .
Nếu như hoàng đế này, có tướng mạo đàng hoàng như thế thì quá tốt, có ôm lấy hắn tầm hoan tác nhạc*( vui vẻ hoan ái) cũng có thể chịu được, thì trong những thứ chuyện lớn nhỏ được giao, có thể vì được sủng ái mà ở bên gối thổi một chút gió, nếu như gặp phải một người mắt lé miệng méo phải cùng hắn lăn lộn trên giường, không phải là sẽ buồn nôn chết mình sao?
Nghĩ tới đây, khóe môi của Mạn Nguyệt liền hướng về phía nhếch lên ba phần, lại không ngờ là lọt vào tầm mặt của tiểu hoàng đế đang theo dõi.
Chân mày của Tiểu hoàng đế kia vẫn nhíu lại , thấy Mạn Nguyệt nhìn về phía mình, chân mày lúc này đang nhíu thành chữ “Xuyên” lại càng sâu thêm một phần, trong mắt vốn có chút không kiên nhẫn, liền hiện lên một tia đen tối khó hiểu, nhưng lại không lập tức phát tác, chỉ đợi khi đem bốn nàng toàn bộ đánh giá một cái, rồi để xuống tay phải đang bám lấy cằm, giơ tay đó lên hướng bên phải, là cô gái mặc y phục viền màu vàng nhạt hỏi: “Ngươi, tên gì, biết những thứ gì?”
Mặc dù nàng kia ở trước mặt hoàng đế, nhưng thần sắc cũng không thay đổi, khí chất trong trẻo lạnh lùng như từ trong xương lộ ra, đứng ở trong điện này, gió mát từ cửa cung thổi nhẹ vào, thổi trúng mép váy của nàng khiến nó khẽ lay động, càng lộ vẻ uyển nhược như tiên tử từ trên trời cao xuống vậy.
“Dân nữ Giảm Lan, thuở nhỏ nghiên cứu thi thư tu tập sách sử, mặc dù không phải hiểu biết quá sâu, nhưng xưa nay cũng chỉ làm được chút ít thi từ.” Người và bộ dáng tựa như tiên tử, lời nói thoát ra khỏi miệng cũng mang theo ba phần tiên khí, thanh âm nhẹ, chậm rãi, uyển nhược như tiếng của tiên tử.
Nghe hai chữ “Thi thư” kia, tiểu hoàng đế trên kia, chân mày càng cau lại, hai mắt quét nhìn trên dưới thân thể gầy gầy của Giảm Lan một hai lần, đột nhiên nói: “Đều nói thân thể nam nữ khác biệt, ta vẫn còn chưa từng nhìn quá kỹ, ngươi, cởi xiêm y ra đi.”
Giảm Lan đứng ở bên dưới sửng sốt, đám tiểu thái giám trong điện đang cúi đầu đứng im cũng sửng sốt, đứng ở bên cạnh hoàng thượng, thịt béo trên mặt Trịnh công công run run một trận, rồi quay đầu cười khổ khuyên nhủ: “Hoàng thượng. . . . . . Này. . . . . . Này trước mặt mọi người. . . . . .”
Hoàng thượng nhíu mày quay đầu nhìn chằm hắn nói: “Những nữ nhân này đưa tới không phải là hầu hạ trẫm hành lễ nhân luân sao? Ngay cả tính mệnh của họ cũng đều là của trẫm, huống chi thân thể? Chẳng lẽ trẫm không có quyền bảo bọn họ cởi quần áo sao?”
Nghe tiếng nói vịt đực kia, nói lời ngay thẳng hùng hồn như thế, Giảm Lan đứng ở phía dưới, trên mặt một mảnh trắng bệch, nhếch môi, giận đến mức thân thể khẽ lung lay.
Đứng ở bên người nàng, cô gái mặc xiêm y viền màu hồng nhếch miệng lên cười, hướng phía trên bộ ngực của Giảm Lan nhìn lướt qua, rồi đem thân thể mình đứng được thẳng hơn một chút, trên người càng lộ vẻ đẫy đà thướt tha.
Trên đầu Trịnh công công từng trận mồ hôi lạnh ứa ra, vốn là, hoàng thượng ở trên chính điện chơi khúc đá gà đã mất thể thống nhất rồi, hiện tại nếu thật để cho những cô gái này cởi áo thoát váy ở trên đại điện . . . . . . mà bị Thái hậu biết được, thì chức thủ lĩnh tổng quản của hắn cũng không cần làm nữa.
“Hoàng thượng. . . . . . này. . . . . . Chuyện mà người muốn, cũng phải đợi đến trời tối xuống đã, chuyện riêng tư về con gái ở trong phòng là thích hợp nhất, hiện nay là ban ngày, nếu làm chuyện kia. . . . . . Không khỏi. . . . . . bị Thái hậu. . . . . .”
Nghe Trịnh công công nhắc đến Thái hậu, tiểu hoàng đế vung tay lên nói: “Được rồi được rồi!” Quay đầu liền trừng mắt liếc Giảm Lan, thấy khuôn mặt nàng vẫn trắng bệch, trên người khẽ run rẩy, hắn cũng lười để ý đến nàng nữa, liền giơ tay lên, một ngón tay chỉ hướng bên cạnh, “Còn ngươi?”
Nàng này chính là người vừa cười lúc trước, trong mắt như hàm chứa dòng nước, ngẩng đầu lên môi son khẽ mở, giọng nói trong trẻo như nước chảy, còn mang theo ý mị hoặc: “Hoàng thượng, dân nữ Ngọc Điệm Thu thuở nhỏ có tập khiêu vũ. . . . . . Nếu như hoàng thượng có hứng thú, thì chuyện vừa rồi mà dưới ánh trăng thưởng thức khiêu vũ lại càng nhiều hứng thú.”
Lời nói này của nàng, một chữ ba ý, nghe xong thì ngay cả đám người tiểu thái giám ở bên cạnh chân cũng như nhũn ra, cô gái này đâu chỉ là người giỏi khiêu vũ chứ ? Chỉ mỗi hành động này thôi đã có thể muốn lấy mạng người rồi! Thật không biết Lưu đại nhân ở chỗ nào mà tìm ra được bốn vưu vật thế này.
Tiểu hoàng đế cau mày, hai mắt trên dưới nhìn nàng, Ngọc Điệm Thu kia mặc dù hai chân không cử động, nhưng toàn thân giống như con rắn vậy, nhẹ nhàng lay động, ngực này, eo này, mông này. Mặc dù biên độ giao động không lớn, nhưng so sánh cùng Giảm Lan đứng ở bên người nàng, thì lập tức liền có thể phân cao thấp thân thể với nhau.
“Có thể làm được văn chương?”
Văn. . . . . . Chương?
Ngọc Điệm Thu sững sờ một chút, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu hoàng đế đang chống cằm, ngồi ở phía trên lạnh lùng nhìn nàng: “Thái hậu xưa nay thường xuyên nói: tuy nói cô gái không tài chính là đức, nhưng rốt cuộc cũng phải hiểu được chút ít đạo lý mới tốt. Ngươi có thể làm được văn chương?”
Trên mặt Ngọc Điệm Thu liền cười hai cái cứng ngắt, vội nói: “Dân. . . . . . Dân nữ biết hát khúc, nhưng. . . . . . Không có học qua làm văn.”
Trong mũi Tiểu hoàng đế hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu hướng cô gái thứ ba hỏi: “Còn ngươi? Biết những thứ cái gì?”
“Tiểu nữ tử Ngọc Điệm Lương, tuy không biết làm văn, nhưng cũng có chút tài nhỏ bên người.” Ngọc Điệm Lương ngước khóe mắt lên, trên mặt cười nhẹ, thân thể không uốn éo như Ngọc Điệm Thu phía trước, nhưng mặt mày lúc này cũng có chút ẩn chứa vẻ phong lưu.
“Cái gì là tài nhỏ?” Tiểu hoàng đế nghe, vuốt vuốt chân mày, hướng người đối diện thò người ra dò xét hỏi, lộ vẻ so với văn chương vũ đạo còn có hứng thú hơn.
“Tiểu nữ tử biết. . . . . . Thổi tiêu.” Vừa nói, vừa đem một cây tiêu ngọc màu xanh lá nhẹ giơ lên, che đậy đôi môi hồng nhuận ướt át, hình dáng tự tiếu phi tiếu kia như câu hồn người, để cho Trịnh công công đứng ở bên cạnh hoàng thượng càng bị một trận run run.
Tất nhiên hắn biết, bốn cô gái này chính là vì trước một năm lễ đại hôn của hoàng thượng , đặc biệt được chọn tiến cung để hầu hạ tiểu hoàng đế học tập chuyện người lớn. Bởi vì trước mấy năm đang lúc tiên hoàng phục quốc, trong cung đình tiền triều chết đi hơn phân nửa. Sau đó bởi vì tiên hoàng lên ngôi bình định xong liền anh niên tảo thệ (chết khi còn trẻ), tiểu hoàng đế chưa đầy mười tuổi liền bị nâng lên vương vị này, bên trong cung đình cung nữ để giáo dục hoàng thượng biết nhân sự (dạy chuyện người lớn ấy ^.^) đều an bài không thỏa đáng, Thái hậu lúc này mới ra lệnh cho đám người Lưu đại nhân ở mọi nơi tìm kiếm cô gái tuyệt sắc để bổ túc hậu cung cho hoàng thượng.
Trừ nguyên nhân này ra, còn vì chuyện Thái hậu xưa nay phải buông rèm chấp chính, ít có thời gian dạy hoàng thượng. Mà bên cạnh, đám tiểu thái giám toàn là muốn lấy lòng, làm hại hoàng thượng còn nhỏ tuổi trên phương diện chính vụ một chữ cũng không biết, mỗi ngày chỉ đá gà săn chó. Mà người này ngay cả trong hoàng cung cũng không vui lòng ở, cho nên phải mang đến Hạc lâm viên ở Bắc Lâm Sơn nghỉ hè.
Thái hậu khổ sở khuyên mấy tháng hoàng thượng cũng không nghe theo, bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy độc công độc, lệnh cho người ta chọn vài cô gái xinh đẹp đi vào. Nếu như hoàng thượng nhìn trúng người nào, Thái hậu liền âm thầm dạy người đó, đem tiểu hoàng đế này hướng về con đường chính đáng. Mà tháng tư năm sau Thừa An Đế đã đủ mười sáu tuổi rồi, sau khi đại hôn xong thì có thể tự mình chấp chínhh, nếu cứ như thế này, thì giang sơn xã tắc sao có thể để cho hắn phá hủy như mấy thứ này?
Đều nói tính tình thiếu niên bất thường, nếu mấy người phụ nhân ở trước mặt này có thể làm hắn đổi tính thì tốt, dù không được, cũng có thể giúp hắn sinh vài hài tử, từ đó Thái hậu có thể chọn ra người giỏi, sai người tỉ mỉ dạy dỗ từ đầu sau này tính tình cũng có một không ai.
“Thổi tiêu?” Tiểu hoàng đế không hiểu việc đời, tất nhiên chưa từng nghe qua những chuyện diễm tình kia, nên chân mày nhíu chặt hơn, tức giận trên mặt càng sâu, “Thế có biết săn thú không?”
Ngọc Điệm Lương hơi sững sờ, hoảng hốt lắc đầu: “Không biết. . . . . .”
“Thế có biết đá dế không?”
“Không, không biết. . . . . .”
“Biết xúc cúc không?”
“Không. . . . . . Không biết. . . . . .”
“Những thứ này cái gì cũng không biết? Vậy Trẫm cần những thứ vô dụng như các ngươi để làm gì? Đừng có làm trễ nải thời gian của Trẫm” Gương mặt Hoàng đế biến sắc, tay áo vung lên, nổi giận đùng đùng nhấc chân bỏ đi, ngay cả liếc nửa mắt đều lười liếc nhìn lại bốn”Người vô dụng” này.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Chậm một chút đi a. . . . . .” Tiểu thái giám vốn đuổi theo hoàng đế đến, hiện tại lại điên cuồng chạy đi theo phía sau hoàng thượng, một đường ra khỏi cung điện.
Bốn cô gái đều sững sờ ở trong điện, một trận gió nhẹ thổi vào, thổi trúng quần áo phiêu đãng, nhưng bốn người này đều có sắc mặt khác nhau, lúc này nơi nào còn có thể nhìn ra nửa phần tiên khí chứ?
Hàng lông mi thật dài ở trên mí mắt của Liễu Mạn Nguyệt nhẹ nhàng run lên mấy cái, hoàng thượng này. . . . . . Mà ngay cả hỏi cũng không hỏi mình một tiếng nửa câu. . . . . . liền nhảy qua bỏ đi?
Lần nữa khẽ quay đầu, nhìn vẻ mặt giận đến khẽ biến thành màu đen của ba cô gái còn lại, khóe môi nàng nhếch nhẹ —— gọi người vô cùng thuần khiết như hoa sen trắng ở trước mặt mọi người cởi quần áo, để cho hồ ly tinh như Dương quý phi viết văn, tìm nhạc khí”Khẩu kỹ” sư phụ chơi đá dế đá xúc cúc? Tiểu hoàng đế này. . . . . . Ha hả, xem ra chuyện Các chủ cho bốn người mình đến đây lung lạc Tiểu hoàng đế kia, thật đúng là thật không phải chuyện thanh nhàn rồi.
Mà vừa mới rồi, hắn đã bỏ qua mình, chẳng lẽ là bởi vì suy nghĩ không ra phải dùng lời lẽ như thế nào để khiến mình nghẹn sao?