VNNB, 09/15/00 Tôi tự cho mình là một kẻ giết người tuyệt hảo nên tôi rất thích đọc những báo cáo của những nhà phê bình về những vụ giết người nhưng không thể nào tìm ra thủ phạm. Những người này đều cho rằng những vụ án này phải được xét lại từ đầu, phải chú trọng đến sự "tại sao" cũng như hai nguyên nhân khác là "người nào" và "bằng cách nào"! Họ cho rằng tất cả mọi yếu tố đó đều quan trọng ngang nhau. Ngày trước, cảnh sát chỉ chú trọng đến lý lịch của kẻ giết người và tìm cách để bắt giữ người đó cho bằng được. Ngoài ra, theo tôi nghĩ, người ta không để ý đến sự hành động của kẻ sát nhân vì theo họ, phương pháp hành động của tên này đã tự tố cáo nó. Tôi cũng muốn nói thêm rằng, chúng tôi, những kẻ sát nhân toàn hảo, chúng tôi không bao giờ phạm lỗi lầm trong lúc hành động. Sự tin tưởng đó đến từ nguyên nhân là cảnh sát chỉ tìm ra được tên sát nhân nếu tên này phạm một lỗi lầm nào đó, ngoài ra mọi vụ án mạng khác đều không tìm ra được thủ phạm. Các bạn hãy nghĩ đến tỷ lệ những vụ án mạng được đưa ra ánh sáng và những vụ không bao giờ được giải quyết thì biết ngay rằng... tôi đã nói sự thật. Mọi người đều lầm lẫn khi nghĩ rằng một tên sát nhân phải khác xa một người bình thường. Họ thường được mô tả bằng những danh từ quá lố như "bất bình thường", hay "quái vật". Những ý nghĩ đó thật quá xa thực tế. Thật ra, một tên sát nhân chỉ là một người bình thường nhưng có đủ can đảm để thực hiện câu châm ngôn "Ta chỉ nghĩ đến ta" mà thôi. Vì muốn giúp những tác giả hay viết chuyện giết người mà hôm nay tôi viết lại kinh nghiệm của tôi. Và như các bạn biết, tôi may mắn không đến nỗi ngu đần lắm nên tôi có thể viết hết câu chuyện mà sẽ không bị một hậu quả bất lợi nào hết. Tôi phải nói rằng khi tôi giết chết Ái Lan, tôi hoàn toàn không thù oán gì cô ta cả. Vậy mà nhiều người tưởng lầm rằng tôi có đủ lý do để thù ghét cô ta. Ngày trước tôi yêu cô ấy nhiều thật và có lẽ đã cưới cô ta làm vợ nếu cô ta không ngu xuẩn bỏ tôi để chọn Trương Giang. Chắc cái "phụ nữ tính" của cô ta đã quyến rũ tôi cũng như nó đã xui khiến cô ta chọn cái "nam tính" của Trương Giang, một tên cục súc và thừa sự thông minh để thành công trong đời sống hằng ngày. Hắn ta được thừa hưởng một số tiền nhỏ nhưng nhờ quen biết đông trong giới đầu tư, hắn đã làm cho số tiền đó tăng trưởng lên nhiều. Về đầu tư, hắn không áp dụng lối chơi bạo của những kẻ đánh bạc mà trái lại dùng mưu mô của giới tư bản. Hắn ta không đếm xỉa đến những lợi nhuận to lớn nhất thời mà chỉ chú tâm vào những món lời nho nhỏ nhưng chắc chắn. Hắn ta đã tích trữ được một món tiền kha khá và khi thị trường chứng khoán gãy đổ, tiền của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Trong khi hầu như mọi người đều bị ảnh hưởng thì hắn ta đem tiền đi mua những cổ phần mà giá trị chỉ còn gần như số không. Rồi thị trường chứng khoán lại lên và Trương Giang có một số vốn kếch xù. Thật là một người làm ăn khôn khéo. Khi tôi giới thiệu Ái Lan với hắn thì nàng có vẻ nể phục hắn vô cùng. Thật ra nàng đã bị hắn ta hoàn toàn chinh phục nên cả hai đã đáp ngay máy bay đi Âu Châu. Và chuyện tình của tôi với nàng đến đó là kết thúc, mặc dù lúc đó Ái Lan đã là vị hôn thê của tôi. Tôi không mơ ước gặp nàng trở lại. Mười tám tháng sau, có người gõ cửa sau của nhà tôi. Tôi mở cửa và Ái Lan đang đứng trên thềm, tay xách valise. Nàng bước vào nhà và ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài ở phòng khách,ø kể chuyện của nàng cho tôi nghe. Tôi không ngạc nhiên lắm về những tiết lộ của nàng. Cái "nam tính mạnh mẽ" của Trương Giang, vì nó mà nàng đã bỏ tôi vì cho tôi quá hiền lành, đã nhanh chóng biến thành "sự ích kỷ bệnh hoạn". Trương Giang trở nên độc tài và khi nàng cảm thấy không thể chịu đựng thêm phút nào sự vô tình và vô tâm của hắn nữa thì nàng chọn trở về lại với tôi, nàng nghĩ rằng, vì những kỷ niệm xưa cũ, tôi sẽ nhận nàng trở lại. Ái Lan không trông thấy sự thiếu sốt sắng của tôi. Thực tình, tôi cảm thấy khó chịu. Từ ngày nàng bỏ tôi, Ái Lan không còn hiện diện trong tim tôi nữa, tôi hoàn toàn dành thời gian cho thú chăn nuôi gia súc của tôi. Nông trại có thể hoạt động không cần sự trợ giúp bên ngoài nhờ những máy móc mà tôi có thể điều khiển lấy một mình.Tôi thích nuôi gà vịt và chỉ muốn tự mình săn sóc lấy chúng nó. Sự có mặt của Ái Lan sẽ xáo trộn cách sống của tôi. Tôi phải lo cho nàng giải trí và chuyện đó ảnh hưởng, nếu không nhiều, thì cũng một phần lớn những công việc phải làm của tôi. Những thói quen của tôi sẽ bị thay đổi, ba ngàn chú gà con của tôi có thể bị nhiễm lạnh hoặc mắc phải một chứng bệnh nào đó. Khổ cho tôi là tôi không thể tìm ra được một lý do chính đáng nào để từ chối giúp đỡ nàng. Với lại nàng cũng quá khôn, nàng đã biết cách chọn đúng thời điểm để đến nhà tôi: Dù sao tôi cũng phải cho nàng ngủ qua đêm vì trong làng không còn chỗ nào cho nàng có thể ngủ lại và chuyến tàu thứ nhất để trở ra tỉnh chỉ đến vào sáng sớm hôm sau. Tôi hiểu rằng chỉ cần một đêm ở chung với nhau sẽ làm cho chúng tôi hết giận hờn và ngày mai tôi không còn cách nào để từ chối không cho nàng ở lại nông trại nữa. Tôi thú nhận là ngày trước tôi rất yêu nàng và trong thời gian điên khùng đó tôi đã lỡ dại hứa với nàng rằng nàng có thể tin là khi nào nàng cần đến tôi, dù về việc gì đi nữa tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ nàng cả. Tôi vẫn tự hào là người không bao giờ làm sai lời hứa. Chỉ cần nghĩ là sau này Ái Lan có thể đi nói với bạn bè chung của chúng tôi chuyện tôi từ chối giúp đỡ nàng trong lúc cần kíp làm tôi vô cùng bối rối. Trong khi nàng không ngớt kể cho tôi nghe những sự tàn ác mà nàng phải chịu đựng khi chung sống với Trương Giang, tôi bỗng ý thức được một cách khổ sở rằng tôi lại cảm thấy thương hại nàng. Tôi hiểu nàng muốn tôi giúp đỡ nàng bằng cách nào và chuyện đó làm tôi càng thêm kinh hãi. Số vốn liếng nhỏ nhoi của tôi rồi sẽ tiêu tan trong tay mấy anh chàng luật sư, đời sống thoải mái,vô tư và đầy đủ của tôi sẽ bị xáo trộn, tương lai tôi sẽ bị đe dọa vì nhiều điều phiền toái. Nói tóm lại, cả cuộc sống ngăn nắp của tôi từ mấy lâu nay sẽ hoàn toàn bị thay đổi. Tôi cảm thấy sự tức giận đang dâng lên trong tôi và tôi nghĩ thầm "Tôi sẽ bẻ cổ nàng mới được"! Nhưng khi tôi sửa soạn bẻ cổ Ái Lan thì tôi lại cảm thấy chuyện này... sao khó quá. Không dám nhìn thẳng vào mặt nàng tôi đành đi quanh chiếc ghế dài và ra sau lưng nàng vậy. Chuyện này giúp tôi nhiều trong ý đồ kết thúc mạng sống của nàng vì tôi có thể giữ nguyên đầu nàng và ghì vào thành ghế khi nàng chống cự và đánh tôi để thoát thân khi bị ngạt thở. Đứng phía sau ghế tôi có thể giữ đầu nàng như vậy cho đến khi nàng kiệt sức... tôi chỉ có việc... chờ đợi. Khuôn mặt nàng trở nên tím thẩm, lưỡi nàng dài ra khỏi miệng, tóc nàng đã hết bóng bẩy trong khi chỉ ít phút trước thôi Ái Lan là hiện thân của sự trẻ trung, vui sống. Tôi nhìn Ái Lan một cách bình thản và thấy lòng mình không chút mảy may xúc động. Sau khi chắc chắn là Ái Lan đã chết hẳn tôi nhét lưỡi nàng vào lại trong miệng và sửa soạn áp dụng phương pháp tôi đã nghĩ ra để thủ tiêu xác nàng từ khi tôi có ý định giết nàng. Tôi bắt tay vào việc ngay đêm đó. Thật ra thì chẳng có gì gấp. Phải cả vài tuần hay cả tháng nữa thì cảnh sát mới bắt đầu điều tra đàng hoàng sự mất tích của một người đã thành niên. Nhưng tôi muốn áp dụng ngay những lý thuyết mà tôi vừa nghĩ ra xem nó có hiệu lực hay không. Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm như hằng ngày và nông trại của tôi vẫn hoạt động như thường lệ. Ba tuần sau, Nguyễn Duy, thanh tra cảnh sát sở tại đến hỏi tôi có biết gì về một người tên là Phạm thị Ái Lan hay không. Cái ông Nguyễn Duy, thanh tra cảnh sát này chẳng có gì giống ông Nguyễn Duy ngoài giờ làm việc cả. Khi đi ăn nhậu, ông Nguyễn Duy là một người vui tính, bắn súng vào bực thầy và tác phong như một anh cao bồi miền viễn Tây. Nhưng thanh tra cảnh sát Nguyễn Duy lại là một cảnh sát rất thông minh và khôn khéo. Theo cung cách ông ta hỏi tôi, tôi hiểu ngay là ông ta nghi ngờ đã có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Ái Lan. Người ta đã báo tin nàng mất tích và dấu vết đã đưa Nguyễn Duy đến nông trại của tôi. Tôi chắc chắn như vậy nên tôi quyết định tâm sự với Nguyễn Duy. Tôi vắn tắt kể cho ông ta nghe chuyện tình ngắn ngủi của cô ta với tôi trước kia, tôi cũng nói thêm là nàng có đến thăm tôi cách đây ba tuần và đã bỏ đi ngay đêm đó. Tất nhiên là ông ta hỏi tôi nhiều chi tiết về Ái Lan. Ông ta nói sao tôi không báo cho sở cảnh sát hay vì chỉ ngày hôm sau thôi các báo đã đăng tin nàng mất tích. - Tôi không khi nào đọc báo - tôi trả lời ông ta - và ví dụ như tôi biết tin nàng mất tích đi nữa tôi cũng không bao giờ cho cảnh sát biết vì Ái Lan đang đi trốn ông chồng vũ phu của nàng... Ái Lan muốn tôi giúp nàng nhưng tôi đã từ chối. Chúng tôi cãi nhau dữ dội và Ái Lan đã tức giận bỏ đi ngay lập tức, nàng vẫn còn để lại chiếc valise và cặp găng tay của nàng. Ái Lan ra đi không đem theo chiếc valise nhưng tôi không biết nàng có xách theo chiếc ví tay hay không. Nguyễn Duy đòi xem chiếc valise của Ái Lan. Ông ta mở được ngay vì nó không được khóa lại. Trong đó có chiếc ví màu nâu với một số tiền nhỏ, một cặp bông tai, một cái nhẫn bằng kim cương. Có thêm vài cái chìa khóa, một cái của chiếc valise và ít phấn son. Ông lục loại kỹ càng hành lý của Ái Lan và hỏi tôi đêm đó nàng ăn mặc ra làm sao. Câu hỏi này đến sớm hơn tôi dự liệu nhưng dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Tôi tả lại một cách mơ hồ những quần áo mà tôi đã cẩn thận sắp xuống dưới đáy xách cách đây ba tuần trước. Tôi đã mở chiếc valise với cái chìa khóa tìm thấy trong xách tay xong tôi cố tình không khóa valise lại. Để gói lại áo quần, giày... vớ của nàng tôi đã mang găng tay cho khỏi lưu lại dấu vết. Nguyễn Duy chăm chú nghe tôi tả y phục của Ái Lan và rút ra từ valise chiếc áo không còn mới của nàng. Ông ta hỏi tôi có phải đêm hôm đó nàng mặc chiếc áo này không. Tất nhiên là tôi trả lời không phải. Nếu người nào đó đã trông thấy Ái Lan đến nhà tôi tối hôm đó, họ đã tả lại chiếc áo này. Và như vậy, lời tả của họ cũng gần giống như của tôi. Sau khi hỏi thêm tôi một vài câu không quan trọng, ông thanh tra cảnh sát bỏ đi mang theo chiếc valise, cái nón và đôi găng tay của nàng. Vài ngày trôi qua... cảnh sát lại đến gặp tôi. Có một đêm tôi đi xuống làng và vào quán uống rượu, tôi nghĩ sẽ gặp Nguyễn Duy nhưng không người nào trông thấy ông ta đêm đó cả. Nhưng tôi chắc chắn sẽ gặp lại ông ấy trong một ngày rất gần. Dấu vết của Ái Lan chấm dứt ở nhà tôi vậy thì cuộc điều tra sẽ bắt đầu từ đó, ít nhất trước khi cảnh sát có lý do để đi tìm nơi khác. Một tuần sau, Nguyễn Duy trở lại. Ông ta đi với người phụ tá Lê Toàn. Ông này còn trẻ nhưng đầu đã sớm bị hói. Nghe đâu ông ta đã quyến rũ được cô Liên ,cô gái đẹp nhất làng bằng cách chỉ gặp cô khi đầu đội nón. Để chỉ huy công việc điều tra này, sở cảnh sát trung ương đã đề cử thanh tra cảnh sát Trần Nghĩa. Nguyễn Duy giới thiệu tôi với ông ta rất là vắn tắt: - Thưa ông thanh tra, tôi xin giới thiệu ông Nguyễn Hữu. Tôi hỏi ông ta tôi có thể làm gì cho ông ấy. Đó là một người đàn ông cao lớn và ăn mặc rất lịch sự, nhìn ông tưởng đâu là một tài tử chiếu bóng chứ không phải là cảnh sát. Sau đó tôi biết thêm ông ta có nghề... pha rượu rất tài. Trong những lúc nhàn rỗi ông thích tìm thêm nhiều công thức mới. Chính Nguyễn Duy đã cho tôi hay điều đó khi ông ta trở lại gặp tôi và chúng tôi có thể uống rượu với nhau. Sau khi đã xin lỗi vì làm phiền tôi, Trần Nghĩa hỏi tôi có thể nào cho ông ta thăm nhà của tôi không. Người ta đã trông thấy Ái Lan đến nhà tôi và sau đó mất dấu luôn. Vì vậy ông ta hy vọng Ái Lan không trốn trong nông trại của tôi. Tôi trả lời là tôi rất hiểu ông và tôi rất vui để ông thăm viếng nông trại. Trong khi mấy ông cảnh sát quan sát nhà ở và nông trại, tôi giảng cho họ nghe rằng tôi đã mua sắm cho nông trại tất cả mọi sự cần dùng và tiện nghi để tôi khỏi cần kiếm thêm người giúp tôi điều khiển nó. Tôi chỉ cho họ hầm chứa than được tiếp tế từ bên ngoài. Dưới sàn nhà bếp là hầm chứa nước và có một cái bơm để đem nước lên phòng tắm. Tôi chỉ cho họ nhà nuôi gà vịt, một căn nhà khoảng một trăm thước bề dài, được chia ra thành từng ngăn nhỏ được trang bị đầy đủ những thứ cần thiết để cho gà chóng lớn. Chỉ cần nghe tiếng ồn ào của mấy ngàn con gà, ai cũng biết rằng gà của trại Nguyễn Hữu sanh rất nhanh và đều đặn. Tôi cũng chỉ cho cảnh sát thấy những nơi nuôi gà con và nơi ấp trứng, những thùng lớn mà tôi cũng sử dụng để thí nghiệm cách nuôi gà của tôi. Sau đó, tôi đưa cảnh sát đến nhà kho lợp bằng tôn uốn lượn nơi tôi cất những máy móc của nông trại: xe kéo, máy xay xương, máy đánh trứng và nhiều thứ khác nữa như máy cày.. vân vân.. Trong nhà kho cũng có những máy móc khác như xe kéo, máy sấy thức ăn cho khô bằng hơi nước, máy gieo hạt giống và đồ ăn dành riêng cho gà. Dọc theo những bức tường là những thùng lớn đựng đầy bắp hột, bột bắp, thịt, đậu phụng, xương, lúa mì và đủ loại thức ăn cần thiết cho môt trại gia súc. Cảnh sát ước lượng số thức ăn trong kho và viết rất nhiều vào trong sổ riêng của họ. Xong, tôi lại đưa họ đi xem những dải đất đã được tôi đào xới và ủ phân, những ruộng lúa mì xanh tươi nhờ hệ thống tưới nước, những vườn bắp đầy trái ươm vàng dưới ánh nắng mặt trời... Xa xa... những con bò va ngựa đang thảnh thơi ăn cỏ. Sau cuộc thăm viếng, thanh tra Lê Toàn từ giã tôi đi về với nét mặt có chút thất vọng. Một tuần lễ trôi qua, không có gì xảy ra nhưng tôi càng ngày càng cảm thấy bồn chồn vì biết mình đang bị theo dõi. Bây giờ, mỗi ngày tôi đều thấy cảnh sát viên Trần Nghĩa qua lại nhà tôi... Anh ta có thể quan sát sân cỏ, căn nhà hay cái nhà xe mà không cần phải vào nhà tôi. Để cho câu chuyện tiến nhanh hơn, tôi quyết định phạm một lỗi lầm: tôi bỏ trốn. Một ngày đẹp trời, từ sáng sớm, tôi đã lên xe lái thật nhanh trong khoảng tám cây số. Rồi tôi cho xe chạy chậm lại, rời con đường chính, tôi đem xe đi giấu sau một lùm cây. Sau đó tôi chậm rãi đi bộ đến một cái hang động thật lớn nằm khuất trong núi, mặc dù rất đẹp nhưng không lôi kéo được người tới xem. Theo ý tôi, cảnh sát chắc chắn đã tìm tòi chốn này rồi nên sẽ không làm phiền tôi. Tôi có đem theo đèn, thức ăn, một cái bếp ga nhỏ và tôi cảm thấy rất thoải mái trong chỗ ở tạm của tôi. Gia súc ở nông trại không có gì để tôi phải lo lắng vì tất cả các máng đựng thức ăn đều đầy, đủ cho chúng nó ăn trong ba ngày. Còn nước uống thì cứ hết thì máy bơm tự động bơm đầy nhờ những cái vòi tôi đã gắn sẵn.Trứng thì sẽ nằm chồng chất lên nhau và có thể bị vỡ nhưng biết làm sao bây giờ, làm sao giết người mà không làm trứng bể được? Những gia súc khác không thể nào chết đói được vì nông trại rộng lớn không thiếu thức ăn và nước uống. Những con gà của tôi đã đủ sức mạnh để khỏi cần đến hơi ấm nhân tạo và đèn soi ban đêm. Thời tiết độ này cũng khá ấm rồi. Tôi yên tâm nằm thưởng thức hai cuốn tiểu thuyết trinh thám tôi mang theo. Chuyện khá hay nhưng, theo tôi, tác giả đã phải giúp những nhân vật ông ta hơi nhiều. Vào ngày thứ ba, tôi quyết định trở về lại nông trại. Sự may mắn muốn cho người đầu tiên tôi gặp lại là thanh tra Nguyễn Duy. Khuôn mặt con người không thể nào vừa diễn tả được sự ngạc nhiên, sự vui mừng, sự khâm phục, sự luyến tiếc và tình bạn cùng một lúc được.Vậy mà đó là những tình cảm Nguyễn Duy muốn bày tỏ một lần lúc khi trông thấy tôi hiện ra. Sau khi lấy lại được bình tỉnh ông ta hỏi tôi đi đâu mấy ngày hôm nay, tôi trả lời đi lên trên hang động vì biết đâu Ái Lan không trốn trên đó và có thể đã chết vì kiệt sức và đói vì lạc đường. Chính tôi cũng bị lạc và mới tìm được đường về nhà vào sáng hôm nay thôi. Nguyễn Duy búng những ngón tay vào nhau có vẻ tuyệt vọng: ông ta đã giăng lưới quá xa trong khi tôi ở thật gần ông ta. Trong khi ông ta suy nghĩ về cách phải đối xử ra làm sao với tôi thì tôi lại nhìn ngắm căn nhà của tôi lúc đó. Nó như một cái tổ kiến vì bị lục tung từ nhà trên xuống nhà dưới. Nó còn tệ hại hơn sự tôi đã tưởng tượng trước khi bỏ đi. Có đến hơn hai mươi cảnh sát viên trong công việc lục xét này. Cảnh sát ở trên nóc nhà, xung quanh nhà và cả ngày dưới hầm nhà. Nhiều người đi lui đi tới, đầu cúi gầm quan sát mặt đất, người khác thì đào đất, bu quanh giếng nước, hàng rào, ruộng lúa... nghĩa là khắp nơi. Tôi không thể trông thấy gì trong kho lúa nhưng biết nó đầy người vì những dụng cụ làm việc của tôi bị vất đầy trước cửa. Nhà tôi như vừa trải qua một cơn động đất. Nhưng chuyện làm tôi vui thú nhất là nhìn sân nuôi gia súc. Cảnh sát thả hết gà ra để quan sát sàn nhà bằng ximăng. Để làm được chuyện đó, họ phải dọn một đống phân dày chừng mười hai tấc.. Họ làm đã gần xong vì khi tôi đến trước nhà kho, từng đống phân đã được sắp trước cửa. Những bức tường đang bị đào xới tận gốc. Người nào đó muốn điều tra vụ này chắc đã quyết định giở từng hòn gạch một. Công việc của họ bị chậm trễ vì bị hàng ngàn con gà loanh quanh dưới chân.. Chúng nó không biết đi đâu nên nhất định kiếm cách về lại chuồng. Những con vật này chỉ thích chuồng của nó vả lại chúng cũng cần đẻ trứng và chỉ muốn đẻ ở những cái hố nhỏ, những góc tường, những kẻ nứt ở tường, những chỗ mà cảnh sát đang ra sức tìm kiếm và quan sát. Mấy anh chàng cảnh sát này gần chết ngộp vì gà và bụi tung mù trời. Gà gần đẻ là loại gà rất nhậy cảm và rất nóng nảy, một là ta phải nói với nó luôn miệng, hai là phải im lặng tuyệt đối. Một cảnh sát viên gọi người bạn, ông này hét to trả lời lại. Kết quả thật ngoạn mục: cả mấy ngàn con gà bay lên cao cùng một lúc, lông gà bay mịt mù, mấy chục cảnh sát bị tan biến trong bụi mù, phân gà, lông gà và đất cát. Tôi thật tình tuyệt vọng nhưng không thể nào xem xét lâu hơn vì thanh tra Nguyễn Duy muốn tôi về sở cảnh sát với ông ta. Ở đó, họ để tôi ngồi với ông phụ tá Lê Toàn, mặt ông này thật lạnh. Rồi Nguyễn Duy hỏi cung tôi với với giọng làm ra thản nhiên, không có gì quan trọng. Tôi chưa hút xong điếu thuốc thứ ba thì một cảnh sát viên đến báo cáo: - Chúng tôi đã tìm thấy xác nạn nhân! Tôi bật ngay dậy: - Chuyện hay quá! ở đâu vậy? Câu hỏi thật vô duyên vì người nào cũng biết sự liên lạc trước đây giữa tôi và Ái Lan. Nhưng nó cũng chứng tỏ rằng tôi có một lương tâm trong sáng. Tôi xoay người nhìn Nguyễn Duy, ông này đang chăm chú quan sát tôi và tôi nhìn thấy có sự nghi ngờ trong mắt ông ta. Tôi có tự tố cáo mình hay không, cái đó không cần biết nhưng có một điều tôi rất chắc chắn; cảnh sát có thể áp dụng mọi cách, tôi sẽ không bao giờ nhìn nhận chuyện gì hết. Nhưng nếu tôi đã làm cho cảnh sát nghi ngờ thì Nguyễn Duy sẽ kết luận ngay tôi là thủ phạm giết Ái Lan, tôi không muốn chuyện đó xảy ra nếu tôi còn muốn yên lành đến uống rượu ở quán trong làng. Nếu người ta công khai xác nhận tôi là thủ phạm, tôi không quan tâm mấy nhưng tôi sẽ rất buồn nếu trong thâm tâm, Nguyễn Duy nghĩ tôi là một kẻ giết người. Trò hề vẫn tiếp diễn, Nguyễn Duy hỏi người cảnh sát đã tìm ra xác chết ở chỗ nào. Người này lúng túng chỉ một nơi gần những đám cỏ hoang đang được cầy xới. Hai cảnh sát viên đều chăm chú nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi nói: - Lạ nhỉ. Chẳng bao giờ tôi nghĩ người ta chôn xác chết ở đó. Vì cô ấy đã bị giết rồi chứ gì? Dĩ nhiên không ai tìm được xác của Ái Lan trong nông trại của tôi hay bất cứ chỗ nào. Không có một dấu vết gì của nàng ta cả. Người ta đã lục lò sưởi tin rằng sẽ tìm được tro của nàng ở đó. Họ đổ những thùng lớn đựng rượu vì ngờ rằng tôi đổ đầy acide vào đó để làm tan xác nàng. Nghĩ là họ đã dùng tất cả mọi phương tiện họ có để tìm Ái Lan nhưng họ chẳng tìm ra được cái gì cả. Sau cùng, cảnh sát đành bỏ cuộc. Họ vẫn tin tưởng rằng Ái Lan đã bị giết nhưng tôi chẳng có nguyên nhân nào đáng kể để thủ tiêu nàng ta. Dần dần, sự nghi ngờ cũng tan theo thời gian. Vào dịp lễ Giáng Sinh, để tỏ cho ông thanh tra cảnh sát biết rằng tôi không thù oán gì, tôi gởi tặng ông một cặp gà trống. Những tháng ngày sau đó trôi qua thật êm đềm và lý tưởng. Chỉ có một bóng mờ trong sự thích thú của tôi là sau đó thanh tra Nguyễn Duy được đổi đi làm việc ở một nơi khác. Chúng tôi làm một bữa tiệc linh đình để tiễn đưa ông. Ông chủ quán rượu cung cấp đồ uống còn tôi cung cấp thịt. Sau khi Nguyễn Duy đổi đi, tôi xây thêm một lò ấp trứng. Tôi tự lo chuyện đó và tôi không còn thì giờ để săn sóc nhà cửa nữa. Tôi bèn thuê một cô giúp việc. Đó là một cô gái cao lớn, còn rất trẻ. Nhưng cô ta rất được việc và nụ cười của cô thật dịu dàng, thân ái. Vì những đức tính quý giá của cô mà chiều nay tôi không thể nào có đủ thì giờ để kể chuyện thật chi tiết về việc giết người của tôi cho các bạn nghe. Tôi sẽ có những giây phút thật vui nếu câu chuyện này được đăng lên báo. Nhất là phản ứng của Nguyễn Duy ra sao khi biết được tôi đã nuôi gà bằng loại thức ăn nào? Chắc ông ta sẽ ghê tởm nhưng làm sao ông biết được là những con gà đó đã được nuôi béo tốt nhờ thịt của xác chết Ái Lan? Tôi không nói rằng tụi gà đã mổ xác của cô ấy để ăn dần. Tôi đã cho chúng nó ăn theo đúng phương pháp dinh dưỡng.Tất cả thân hình Ái Lan đã được máy xay xương và thịt nghiền nát, nó trở thành bụi xương và bụi thịt, trong khi máu của cô được hứng theo một phương pháp riêng. Chuyện này chẳng khó khăn chi đối với tôi. Tôi học được cách đó trong tạp chí "Sách dùng cho nông dân", nó đã được áp dụng trước đây với những bộ xương của thú vật. Về cách sử dụng chiếc máy xay thì đối với xác người, không cần phải xẻ ra từng miếng nhỏ vì xương người nhỏ hơn xương thú vật. Nhưng dù sao tôi cũng phải thận trọng để ý làm sao cho mỗi miếng thịt xương trên người Ái Lan phải hoàn toàn tan thành bột. Mấy cái răng của nàng tôi phải bỏ đi bỏ lại vào máy xay để không ai có thể thấy sự khác biệt giữa những thứ khác được. Tóc của nàng tôi đem đốt hết. Sau khi đã xay mọi thứ thật kỹ, tôi chùi máy móc với thân cây lúa mì thật kỹ và sau đó tôi bằm cây lúa thật nhỏ.Rồi tôi lại xay trong cái máy đó xương thú vật, thật nhiều cây lúa mì, nhiều bị bắp hột để làm biến đi tất cả dấu vết thịt người. Tôi để bột xương, bột thịt và máu khô vào nơi tôi để dành thức ăn cho gia súc. Vài ngày sau, tôi cho mấy con gà mẹ đang ấp trứng ăn cho bổ. Và không ai có thể hơn Nguyễn Duy khi phê bình thịt gà của tôi ngon đến dường nào. Thật ra thì tôi vẫn nổi tiếng về cách làm thức ăn cho gia súc và rất nhiều nông dân đã đến xin tôi bí quyết. Tất cả chuyện này một mgày kia chắc chắn sẽ đến tai ông cảnh sát trưởng. Ông này suy nghĩ kỹ, chẳng biết tìm đâu, sẽ tìm hiểu và đoán chắc rằng nông trại của tôi đã có lần chứa một xác chết... Nhưng ông không thể nào chứng minh được. Bộ phải giết hàng tá con gà để tìm cho ra con nào đã ăn thịt Ái Lan hay sao? Vả lại chuyện đó cũng vô ích: những con đã ăn thịt nàng cũng đã được người đời ăn thịt từ lâu rồi. Người không ăn xương gà vì vậy khi bán gà tôi thường ra điều kiện lấy lại xương với lý do là tôi cần đến nó để chế biến thức ăn. Tôi áp dụng đúng câu châm ngôn của Lavoisier "Không có gì mất, không có gì tự làm ra". Vả lại biết bao nhiêu người đã từng là kẻ ăn thịt người mà đâu có hay, đó là những kẻ đã ăn trứng do lũ gà của tôi đẻ ra. Còn nếu ông cảnh sát trưởng nghĩ đến đống phân gà? Ông ta sẽ bị hố còn lớn hơn nữa. Nó đã được bón cho mùa lúa vừa qua. Và cũng xui cho ông ta là lông, đầu, chân, ruột của gà dù bán hay cho đi cũng đều bị xay kỹ trước đãù. Tôi mong ông cảnh sát trưởng yêu dấu của tôi không xem bài này là một bài thú tội. Ông hãy nghĩ đến trường hợp một sinh viên mê chuyện trinh thám giả tưởng và muốn câu chuyện mình viết lên sẽ được báo chí chào đón nồng nhiệt nhưng bị cảnh sát bắt nhốt vì đã tìm ra một giải pháp khả dĩ tin được trong sự mất tích của một người đàn bà gặp gỡ một cách thật tình cờ. Nếu chuyện này đến tay mấy người cùng làng với tôi, nó sẽ làm cho tôi gặp nhiều rắc rối. Tôi sẽ làm cho những người có đầu óc nhỏ mọn khiếp đảm và sẽ làm cho những người khác sợ hãi. Nói vậy chứ nếu chuyện xảy ra như tôi dự đoán, tôi sẽ không phải tiếp khách... đến chơi không báo trước và... chuyện này thì làm cho tôi rất thích thú. Một hoạt cảnh khác đang xảy ra. Thu Hà, cô giúp việc của tôi đang làm tôi thất vọng. Chắc cô ấy sắp yêu tôi hay là đã yêu rồi cũng nên. Chuyện này làm tôi bực mình. Sự săn sóc quá đáng của cô ta làm tôi mất hết tự do. Không bao giờ tôi được ở yên một mình. Cô ta chỉ tìm đủ cách làm cho đời sống của tôi vui vẻ và thoải mái hơn mà thôi. Tôi không muốn làm cho cô ta đau khổ bằng cách yêu cầu cô ta để tôi yên vì những gì cô ta làm, cô đều làm một cách rất đáng yêu. Cô ta không có một chuyên môn nào cả nên tôi cũng không thể nào khuyên cô ta kiếm một công việc khác. Tôi khuyên cô ta nên đi chơi nhiều hơn, nhất là buổi tối. Cô trả lời đi chơi một mình chẳng có gì thích thú. Cô ta không có bạn cũng không có bà con xa gần gì. Tội nghiệp cho cô ấy thật! Sẽ không có người nào khóc lóc thương tiếc cô ấy và mùa thu hoạch của tôi vào kỳ tới lại phải là một sự thành công nữa. Như vậy, tôi cần có gia súc được nuôi dưỡng đầy đủ bằng thức ăn pha trộn khéo léo, đầy đủ chất béo và bổ dưỡng như kỳ trước. Ông chủ tịch hội chăn nuôi gia súc vừa cho tôi biết ý định của ông về việc thăm viếng nông trại của tôi và để được trông thấy tận mắt những con gà mái và những chú gà trống đã làm cho tôi nổi tiếng. Thanh Vân phóng tác.