Vy Quân đưa tay hứng những giọt mưa, miệng cười vô tư như đứa trẻ.
Lúc còn nhỏ, Vy Quân rất thích đi dưới mưa. Bây giờ lớn, ý thích đó vẫn còn. Nhưng có điều, cô không thể xông ra mưa ngay bây giờ được. Thích là một chuyện, hoàn cảnh là một chuyện. Nếu không, bản thân sẽ là trung tâm của thiên hạ mất.
Nhìn màn mưa, Vy Quân bỗng nhớ đến cha mẹ, mười năm rồi còn gì. Mười năm trước cũng vào một ngày mưa như thế này, trong chuyến đi từ Đà Lạt vào thành phố Hồ Chí Minh, xe của ba mẹ gặp tai nạn. Thế là anh em cô trở thành mồ côi từ đó.
Mất mát, đau thương cũng qua đi. Mười năm, anh em nương tựa nhau mà sống. Nhưng cái cảm giác thiếu vắng người thân, Vy Quân vẫn chưa thể nào chấp nhận được. Hằng đêm, Vy Quân vẫn thấy mẹ ở bên cạnh vỗ về từng giấc ngủ, động viên khi khó khăn mệt mỏi.
Rồi giữa mơ và hiện tại, người Vy Quân thấy thương nhất là anh trai Thiên Minh. Anh ấy không ngại khó khăn, chăm sóc và bảo vệ cô.
Vy Quân còn nhớ rất rõ, khi ba mẹ mất, anh Thiên Minh vẫn còn đi học.
Cuộc sống của hai anh em khó khăn lại càng khó khăn hơn. Anh vừa học vừa làm vừa lo cho em gái. Vy Quân rơi nước mắt nhiều lần vì thương anh.
Nhưng rồi thời gian qua đi, khó khăn cũng qua. Anh Thiên Minh ra trường, tìm được việc làm, cô vào đại học. Không muốn anh trai vất vả thêm, ngoài giờ học, cô xin đi bán hàng ở cửa hàng tạp hóa. Đồng lương ấy Vy Quân trang trải trong nhà, cuộc sống dần ổn định. Và giờ đây cô sắp trở thành Cử nhân của trường Đại học Ngoại thương. Công sức bỏ ra quả là không uổng. Vy Quân hy vọng sau khi cô ra trường, có được việc làm, cuộc sống của anh em cô sẽ khá hơn.
Dùng tay nghịch ngợm những giọt mưa, Vy Quân đưa mắt nhìn sang cô bạn bên cạnh, Phương Thảo đang mơ màng thả hồn về tận chân trời nào đó.
Lại nhớ tới chàng rồi. Học cũng nhớ, ăn cũng nhớ, làm việc cũng nhớ, ngủ cũng nhớ. Và bây giờ đứng đây, bên cạnh một người bạn gái cũng nhớ, thật là ...
Vy Quân mím môi, cô hất nước mưa vào mặt bạn. Phương Thảo la oai oái:
– Mày làm cái gì vậy Quân? Bộ muốn ám sát tao à?
– Giết mày để ở tù sao? Tại tao thấy bất công ...
Phương Thảo chau mày:
– Là sao?
– Đang với tao mà hồn để chổ chàng, không phải bất công ư?
– Thì ra ...
Phương Thảo phá lên cười:
– Hôm nay mày thật lạ đó Quân, có bao giờ mày ganh tị với tao về chuyện tình cảm đâu.
– Cái đó không phải ganh tị. Ít ra mày cũng phải biết mày còn có nhỏ bạn này chứ? Đằng này, bỏ mặt tao buồn vui thế nào mày không cần biết. Mày chỉ biết nghĩ đến Triệu Nam của mày thôi.
Câu trách cứ của Vy Quân làm Phương Thảo sực nhớ đến hiện tại. Cô giơ tay:
– Xin lỗi.
Vy Quân giận dỗi:
– Xin lỗi thế là xong à? Gần một tiếng đồng hồ tao đứng đây để nhìn mày mơ về chàng ...
Phương Thảo ôm vai bạn:
– Thôi, đừng giận nữa! Thật sự tao không đúng, đi bên mày mà cứ nhớ đến Triệu Nam.
– Tao đâu cấm cản mày nhớ đến người yêu của mày.
Vy Quân mát mẻ:
– Dĩ nhiên người yêu quan trọng hơn. Còn bạn bè, không có đứa này thì có đứa khác, lo gì?
Phương Thảo nhăn mặt:
– Mày đừng vậy! Thật ra, mày là người bạn thân nhất của tao, anh Triệu Nam cũng không bằng. Lúc vào đây trú mưa, tao muốn tâm sự với mày. Nhưng thấy mày không vui nên tao không dám mở lời.
– Vậy rồi quay sang nhớ chàng?
– Mày sao ...
– Sao là sao? Khó khăn giống bà cụ quá phải không?
Phương Thảo đưa mắt nhìn nhũng hạt mưa rơi xuống đường nhựa. Giọng cô bỗng trở nên xa xôi:
– Đôi lúc tao cũng không hiểu nổi, tính tình tao và mày trái ngược nhau lại thân nhau. Có lẽ thượng đế sắp đặt cũng nên.
Cô đặt tay lên bạn:
– Vy Quân! Chúng ta làm bạn với nhau đã lâu. Trước đây mày hay cười đùa, sao bây giờ lại cất những nụ cười ấy đi? Mày có biết mỗi nụ cười của mày là một tia sáng không?
– Vậy hả? Thế mà tao không biết.
– Vy Quân! Tao hiểu mày, nên tao khuyên mày đừng nghĩ ngợi nữa. Cho dù hoản cảnh có thế nào, tao vẫn luôn ở bên mày.
Vy Quân cười đùa:
– Mày ở bên tao, còn Triệu Nam mày bỏ cho ai?
– Ai muốn nhặt thì nhặt.
– Thật không?
– Ừ! Không có anh ấy tao đau khổ, nhưng đánh mất một người bạn như mày là nỗi ân hận trong đời tao.
– Cái gì mà đánh mất? Đừng có điên khùng! Mày tưởng tìm được một tình yêu chân thành dễ lắm à? Hãy trân trọng những gì mình có đi. Tuy tao chưa cảm nhận tình yêu là gì, nhưng tao nghĩ nó rất quan trọng với một đời người.
Phương Thảo nghiêng đầu:
– Mày có muốn cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu không? Hãy bắt chước tao mà yêu đi.
Vy Quân rùn vai:
– Tao không đủ bản lĩnh để bước vào vòng tình ái. Và tao cũng không nghĩ tao sẽ yêu một ai đó.
– Ý mày là ... mày sẽ không yêu ai?
– Tao không khẳng định. Nhưng hiện tại là không nghĩ đến tình yêu.
– Ối trời! Trái tim mày sẽ thành đá mất!
– Càng tốt chứ sao.
Phương Thảo kéo bạn lại gần:
– Là một người con gái đẹp, không nên sắt đá như vậy. Mày không nghe nói tình yêu là cuộc sống sao? Hãy mở rộng lòng mình với đấng mày râu đi. Nếu mày không chọn được, tao sẽ giúp mày, sẵn sàng làm mai cho mày một người.
Vy Quân xua tay lia lịa:
– Cho tao xin hai chữ bình yên đi Thảo. Chuyện yêu đương vớ vẫn ấy đừng phiền đến tao.
Phương Thảo thở ra:
– Mày hết thuốc chữa thật rồi. Triệu Nam nói không sai, mày nên làm bạn với Tổng giám đốc công ty Đại Hưng đi.
Vy Quân mở to mắt:
– Ông ta thì có liên quan gì với tao?
– Dương Thế Thiên và mày quả thật không liên quan, nhưng cả hai không hề khác nhau về tính tình và phong cách sống. Ơ ... không hiểu sao trên đời này lại có hai người giống nhau như thế?
– Tao giống một giám đốc công ty nào đó cũng oai chứ hả?
– Xì! Mày tưởng giống ông ta là hay lắm sao? Khó chịu, lạnh lùng, khô khan, không tình cảm, mày thích lắm à?
– Cũng hay hay mà ...
– Hừ! Mày biết nhân viên công ty ông ta gọi ông ta là gì không?
– Là gì?
– Người đến từ sa mạc.
– Ha, ha ... Tao thích cụm từ ấy.
– Điên!
– Phương Thảo này! - Vy Quân gọi. - Có khi nào mọi người thấy ông ta như vậy nhưng thật ra không phải vậy?
– Mày ...
– Với gia đình, với người yêu, ông ta là một người chan chứa tình cảm. Còn trong công việc, ông ta muốn chứng tỏ quyền lực của mình thôi.
Phương Thảo gục gặc:
– Cũng có thể.
– Bởi tao nói mày hoài, nhận xét một người không nên chỉ nghe người khác nói, như thế không công bằng với người ta.
– OK. Ông giám đốc công ty Đại Hưng sẽ được xem xét lại.
– Tao không nói cách nhìn người của tao giỏi, nhưng nó không đến nỗi tồi, OK?
– Biết! Vì thế tao đâu dám cãi với mày.
– Hừ!
Vy Quân liếc bạn rồi bước ra đường. Phương Thảo với theo:
– Ê! Đi đâu vậy?
– Về!
– Trời còn mưa mà.
– Hết từ lâu rồi chị Hai.
– Sao tao không biết?
– Mày chỉ biết Triệu Nam thôi, việc khác cần gì biết.
– Lại sốc?
– Thích đó, mày làm gì tao.
– Ơ, đâu dám làm gì mày. Tao chỉ ...
Phương Thảo nhào đến đấm bạn. Nhờ có đề phòng, Vy Quân né được. Cả hai rượt đuổi nhau trên con đường đầy nước mưa.
– Ái!
Đang chạy, Vy Quân bỗng đứng sựng lại. Người cô ướt từ đầu đến chân.
– Chuyện gì vậy? - Phương Thảo trờ tới.
– Mày không thấy sao còn hỏi.
– Là chiếc xe vừa chạy qua đó hả?
– Ừ!
Phương Thảo hậm hực:
– Mấy tên nhà giàu ỷ có xe rồi láo dễ sợ, chạy không thèm để ý ai hết. Tao mà nhìn được bảng số xe, tao không tha đâu.
Cô phủi phủi áo bạn:
– Bẩn hết rồi.
– Đường dơ thế này tạt cả lên, không bẩn mới lạ.
Phương Thảo nhìn quanh:
– Để tao gọi xe về, chứ mày vầy làm sao đi bộ được nữa?
Vy Quân tiu nghỉu:
– Đành thôi! Hôm nay tao không ngắm được dòng người hối hả của Sài Gòn rồi.
– Ngắm người?
– Đó là một điều thú vị mày không biết đâu.
– Đúng là còn nhiều điều tao chưa biết.
Phương Thảo ngoắc chiếc taxi đang tới, cô mở cửa xe:
– Về thôi.
Cả hai chui vào xe. Mặc cho dòng người đang gấp rút hối hả sau một cơn mưa lớn.
Ngả người ra ghế, Thế Thiên hỏi bạn:
– Cậu nghĩ sao khi công ty Thiên Thanh trúng một hợp đồng lớn?
– Đó là vì họ may mắn.
Thế Thiên rít thuốc:
– Không phải! Là do họ tài giỏi.
– Nghe đâu họ sắp sửa ký hợp đồng với Hưng Đạo.
– Tin này chính xác chứ? - Hải Cường hỏi.
– Một trăm phần trăm.
– Vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ chịu thua Thiên Thanh.
Thế Thiên dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt ánh lên tia sáng:
– Làm việc với tôi bao năm rồi, chẳng lẽ cậu không hiểu ư? Thế Thiên này không dễ dàng để người khác phỗng tay trên đâu. Trên thương trường đòi hỏi sự thông minh và nhạy bén. Tôi tuyệt nhiên không chấp nhận thủ đoạn, nhưng vẫn có người dùng thủ đoạn với tới. Loại người này không quân tử thì tại sao tôi phải quân tử với họ?
Anh gằn từng tiếng:
– Tôi phải có được hợp đồng của Hưng Đạo.
Hải Cường lo lắng:
– Bằng cách nào? Gã Hoàng Thanh không dễ qua mặt đâu.
– Tôi có cách riêng của tôi. Đại Hưng có thêm hợp đồng chứ không thể mất đi. Tôi đã thề trước vong hồn ba mẹ là giữ vững và phát triển sự nghiệp này, tôi nhất định phải làm cho được.
Chắc chắn là được rồi, Hải Cường tin như thế. Đã bao lần công ty điêu đứng, tưởng chừng như không vực dậy nổi. Nhưng bằng cái đầu thông minh của Thế Thiên, công ty Đại Hưng vẫn bình yên tồn tại và phát triển. Mọi người trong công ty luôn tin tưởng Thế Thiên và lần này cũng vậy.
Nhìn bạn qua làn khói thuốc, Hải Cường thấy thương bạn làm sao. Nếu như mười năm trước, Thế Thiên không sang Mỹ thì có lẽ bây giờ anh đã hạnh phúc cùng người anh yêu rồi. Hải Cường nén tiếng thở dài, ai cũng có số cả. Thế Thiên thành công trên thương trường bao nhiêu thì hạnh phúc lại lênh đênh bấy nhiêu.
Lúc này đây, có rất nhiều kẻ đối đầu trong công việc, Thế Thiên phải suy nghĩ tìm cách đối phó nên anh trầm tư và ốm hơn trước rất nhiều. Hải Cường muốn giúp bạn, nhưng khả năng anh cũng có hạn. Anh đâu thể xen vào chuyện riêng tư của Thế Thiên, càng không thể tìm về cho Thế Thiên một trái tim yêu.
Biết làm sao đây?
– Cậu đang nghĩ gì vậy?
Đột nhiên cả hai cùng lên tiếng. Thế Thiên bật cười:
– Đúng là tri kỷ!
Hải Cường hỏi:
– Sao, có nghĩ ra cách gì chưa?
Thế Thiên cho ghế xoay một vòng:
– Bốn giờ chiều nay cậu đi với tôi đến nhà hàng Quê Hương. Chúng ta có hẹn với những vị khách đặc biệt.
– Họ là người của Hưng Đạo?
– Không sai.
Hải Cường vỗ tay:
– Cậu giỏi thật đó Thế Thiên. Làm sao cậu có thể nhanh như vậy?
Thế Thiên cười bí hiểm:
– Cũng may mắn thôi.
– Chúc mừng cậu.
– Cám ơn. Nhưng có chuyện tôi chưa giỏi bằng cậu đâu.
– Đó là chuyện gì?
– Chưa cưới vợ được như cậu.
Hải Cường đấm bạn:
– Nếu cậu muốn là được chứ gì, cần gì giỏi hay không giỏi?
– Nhưng cái muốn được đó đơn giản quá, mà đơn giản đôi khi dẫn đến sai lầm. Cậu có thấy vậy không?
– Ờ, nói mới nhớ! Cậu và Phương Thy lúc này ra sao rồi? Tôi không thấy cô ấy đến đây nữa.
– Tôi và cô ấy có gì đâu để nói. Phương Thy không đến đây làm phiền tôi, tôi còn mừng nữa là.
Hải Cường nghi ngờ:
– Thật cậu và Phương Thy không có gì chứ?
– Không có là không có! Cậu không tin tôi à?
– Dĩ nhiên là tôi tin cậu. Nhưng ...
– Nhưng sao? Ngập ngừng đâu phải là tính cách của cậu.
– Mọi người có tin không? Trong khi ai ai cũng cảm thấy cậu và Phương Thy là một đôi. Người bên Thiên Thanh còn đồn rằng cậu sắp trở thành em rể của Hoàng Thanh. Đại Hưng và Thiên Thanh sắp trở thành một.
– Nhảm nhí! Họ lấy cơ sở gì mà nói thế? Đại Hưng là Đại Hưng, còn Thiên Thanh là Thiên Thanh, không liên quan gì với nhau cả.
Thế Thiên có vẻ giận dữ:
– Nếu cần thiết tôi sẽ nhờ báo chí đính chính lại để họ đừng hiểu lầm.
– Không yêu Phương Thy và sợ ảnh hưởng đến Đại Hưng. Cậu nhờ báo chí đính chính lại cũng tốt. Nhưng như thế cậu sẽ chọc giận đến Hoàng Thanh.
– Tôi đính chính chuyện của tôi thì có liên quan gì đến anh ta mà chọc giận?
– Cậu không biết Hoàng Thanh rất yêu thương em gái à? Anh ta sẽ không tha thứ nếu ai đó làm tổn thương em gái anh ta.
Hải Cường khuyên:
– Cậu nên suy nghĩ. Thà chịu đựng một chút để mọi việc êm đẹp, còn hơn đối đầu với kẻ tiểu nhân mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế Thiên nhăn trán. Không phải anh chưa từng đối đầu với Hoàng Thanh, nhưng đó là trên thương trường. Đúng như lời Hải Cường, Hoàng Thanh không phải là loại người dễ đối phó. Anh ta tiểu nhân và thủ đoạn có tiếng, ai chạm phải anh ta thì chỉ có từ chết đến bị thương thôi.
Thế Thiên không phải sợ Hoàng Thanh, nhưng thật anh không muốn chạm đến Hoàng Thanh về vấn đề của Phương Thy. Nhưng kéo dài trong hiểu lầm thật không ổn tí nào. Anh muốn rõ ràng với Phương Thy càng sớm càng tốt.
Nếu không ...
– Cộc ... Cộc ... Cộc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Thế Thiên. Anh nói vọng ra:
– Vào đi!
Thư ký Kim Ngân bước vào:
– Chào tổng giám đốc. Chào giám đốc.
Thế Thiên nghiêm nghị:
– Có việc gì?
– Dạ có fax của Đình Toàn gởi về từ Qui Nhơn.
Nhận tờ fax từ tay Kim Ngân, Thế Thiên ra hiệu:
– Cô ngồi đi, chúng ta có việc cần bàn với nhau.
– Vâng.
Đợi cho Kim Ngân yên vị, Thế Thiên mới thong thả xem tờ fax. Anh trao nó cho Hải Cường:
– Thì ra tên Hoàng Thanh muốn giành hợp đồng của chúng ta nên đã hạ giá qui định ban đầu xuống mười lăm phần trăm.
– Chúng ta tính sao?
– Không tính gì cả! Ngồi chờ hắn ta chết thôi.
– Là sao?
– Cậu thừa thông minh để hiểu mà.
Trong lúc Hải Cường đang vắt óc suy nghĩ thì Thế Thiên gật gù trong nụ cười:
– Đình Toàn! Cậu làm việc giỏi lắm.
Anh bật quẹt:
– Cô chịu được khói thuốc không Kim Ngân?
– Dạ, cũng tạm ạ.
– Hãy tập dần cho quen, khi người yêu hút thuốc, cô không bị dị ứng với khói thuốc.
Kim Ngân chỉ cười nhưng không nói. Thế Thiên đột nhiên dụi tắt điếu thuốc đang hút:
– Được rồi! Chúng ta vào thẳng vấn đề.
Nhìn Hải Cường và Kim Ngân, Thế Thiên nói rõ từng tiếng:
– Tôi muốn mở thêm công ty. Hai người nghĩ sao?
Hải Cường hơi ngạc nhiên:
– Cậu có ý nghĩ đó từ bao giờ?
– Cũng mới đây thôi. Cậu và Kim Ngân cho tôi ý kiến đi.
– Ý kiến thì sẽ có, nhưng tôi muốn biết cậu có kham nổi không. Mở công ty rồi ai quản lý? Trong khi ở đây đang thiếu nhân viên.
– Bước đầu tôi sẽ để Thế Hùng quản lý công ty mới. Đẩy Triệu Nam lên thế chỗ Thế Hùng rồi đăng báo tuyển thêm nhân viên. Hai người thấy có được không?
– Cậu đã chọn người, tôi tin chắc là ổn. Cậu biết rõ Thế Hùng, em trai cậu.
Còn Triệu Nam nữa, cậu ta dạo này tiến bộ lắm.
Thế Thiên quay sang Kim Ngân:
– Cô không có ý kiến gì à?
– Dạ, suy nghĩ của tôi cũng giống như giám đốc Hải Cường. Cả anh Thế Hùng và Triệu Nam đều xứng đáng vào những vị trí mà tổng giám đốc giao. Có điều ...
– Cô nói tiếp đi!
– Tổng giám đốc cũng phải tìm cho mình một trợ lý. Mở thêm công ty, công việc sẽ vất vả hơn đấy.
Hải Cường vỗ tay:
– Tôi nhiệt liệt ủng hộ ý của Kim Ngân. Cậu nên tuyển chọn trợ lý, mà trợ lý nữ mới được.
– Tại sao phải là trợ lý nữ?
– Để cô ta dung hòa vùng sa mạc trong cậu, giúp trái tim cậu có một sức sống và ...
Thế Thiên ngăn lại:
– Không cần nói tiếp, nếu hai người muốn tôi tuyển trợ lý. OK, tôi sẽ tuyển.
Nhưng tuyển nam hay nữ đó là quyền của tôi, được không?
– OK! Là quyền của cậu.
– Tốt! Vậy mọi chuyện coi như xong. Kim Ngân! Cô lên kế hoạch cho công ty mới giùm tôi nhé. Dự định ba tháng sau ta ra mắt thị trường.
– Vâng.
Kim Ngân đứng lên:
– Tổng giám đốc còn gì căn dặn nữa không ạ? Nếu không, tôi xin phép.
Thế Thiên gật đầu:
– Được rồi, cô ra ngoài đi.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại. Hải Cường chồm lên:
– Nói thật đi! Có phải cậu đang đối phó Hoàng Thanh không?
– Tại sao cậu nghĩ vậy? Tôi không muốn đối phó hay khiêu khích ai cả. Tôi mở thêm công ty là vì muốn phát triển Đại Hưng thôi.
– Chỉ có vậy?
– Cậu nên nhớ, tôi không phải Hoàng Thanh. Vì thế tôi không cần dùng thủ đoạn.
Hải Cường ngồi yên. Lát sau, anh lại hỏi:
– Cậu mở thêm công ty liệu có làm Hoàng Thanh tức giận không?
– Hắn tức giận hay không tức giận đó là chuyện của hắn. Chúng ta không cần thiết phải lo, điều chúng ta phải làm hiện giờ là công tác chuẩn bị, triển khai dự án cho công ty mới. Tôi muốn không có một sơ suất nhỏ gì trong ngày ra mắt.
– OK!
– Tôi giao dự án mới này cho cậu và Thế Hùng. Hai người bàn bạc với nhau đi nhé.
– Ừm.
– Có cần người phụ thì nói với tôi, tôi bố trí cho.
– Điều đó dĩ nhiên. Một dự án lớn mà chỉ có hai người, chết thật à.
– Cố gắng đi. Công ty ra mắt thành công tôi trọng thưởng cho mấy container.
– Hổng ham, lấy cái đó làm gì, chi bằng cho một chuyến du lịch dành cho hai vợ chồng thì hay hơn đó.
– Trời! Phần thưởng mà cũng đòi hỏi nữa.
– Người ta có quyền mà.
– OK!
– Cậu hứa đó nha.
– Được rồi, Thế Thiên này chưa nói suông bao giờ. Nhưng cậu cũng phải biết công việc không tốt thì đừng mong có chuyến du lịch.
– OK!
Nghĩ đến có một chuyến đi chơi cùng vợ, Hải Cường cười tủm tỉm. Chợt chuông điện thoại reo, Thế Thiên nhấc máy:
– Tôi nghe đây.
Giọng Kim Ngân nhỏ nhẹ:
– Tổng giám đốc! Có sinh viên thực tập được giới thiệu đến.
– Cô có biết họ đến từ trường nào không?
– Dạ trường Đại học kinh tế và Ngoại thương.
– Vậy cô bảo họ ngồi chờ ở phòng khách đi, tôi cử người xuống ngay.
– Vâng.
Gác mấy, Thế Thiên quay sang nói với bạn:
– Cậu có việc làm nữa đấy.
– Sinh viên thực tập chứ gì?
– Hay nhỉ!
– Hay ho gì? Năm nào cậu chẳng nhận sinh viên thực tập?
– Hy vọng năm nay cậu phát hiện nhân tài.
– Nhân tài kiểu nửa nạc nữa mở không ham.
Hải Cường xoay người:
– Tôi ra ngoài đây.
Thế Thiên mỉm cười nhìn theo bạn. Từ lúc anh thay cha quản ly công ty đến bây giờ, Hải Cường luôn ở bên anh. Có Hải Cường, cái đầu mạo hiểm luôn thôi thúc anh. Và nhờ thế, hệ thống công ty càng ngày càng rộng lớn.
Hải Cường vừa là bạn và cũng là người anh em thân nhất. Hải Cường biết vì sao cho đến giờ anh chưa lập gia đình và vì sao anh luôn hờ hững với những người yêu anh.
Mười năm! Mười năm trôi qua anh vẫn chưa xua được hình bóng người con gái ấy ra khỏi tâm trí mình. Bởi một điều anh không tin người ấy phản bội anh.
Thế Thiên chờ đợi và tìm hiểu, rồi bao nhiêu cái sự thật mà bạn bè đem đến làm anh đau đớn. Anh bắt đầu không tin vào tình yêu, không tin vào những gì họ dành cho mình.
Thế Thiên bỡn cợt với tất cả các cô gái đẹp, anh thật anh đùa họ cũng không hề biết. Cách của anh như trả thù cho một trái tim đang rỉ máu. Thế nhưng anh không cảm thấy vui. Nhìn nụ cười hạnh phúc của họ, ạnh chợt nhận ra mình là một người tồi tệ.
Sai lầm! Thế Thiên không cho phép bản thân mình lún sâu vào tội lỗi. Anh chấp nhận việc người ta có lỗi với mình. Vì vậy, anh dừng lại trò chơi tình ái, anh mặc kệ người ta đeo đuổi, anh không nhận cũng không cho. Cuộc sống cứ thế mà tiến tới, ngày mai ra sao đến đó sẽ hay.
Mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi khiến Thiên Minh không chịu nổi.
Anh lần mò xuống bếp hít hít:
– Thơm quá! Em làm món gì vậy Vy Quân?
– Điểm tâm sáng ngoài món trứng đơn giản ra thì có món gì khác với hai anh em mình đâu?
– Nhưng anh ngửi thấy thơm lắm.
Vy Quân liếc anh trai:
– Bắt mùi hay quá ha! Người ta không nhìn thấy tưởng anh là mèo đó anh Hai.
– Cái con này ...
– Em nói không phải hả? Thơm thì ngửi được rồi, làm gì cứ hít hít nghe nổi da gà.
– Em hơi quá đáng rồi nha! Quyền tự do của mỗi người cũng bị xâm phạm nữa.
– Nhưng nói cũng là quyền tự do ngôn luận của mỗi người, không có gì là quá đáng cả, anh Hai ...
– OK.
Thiên Minh giơ tay, anh không muốn đôi co với Vy Quân trong lúc này, bởi như thế có thể anh sẽ không được ăn sáng:
– Tất cả đều tự do.
Vy Quân hơi mỉm cười, cô xúc trứng ra đĩa:
– Mai mốt điểm tâm sáng của anh đã có người tình nguyện rồi. Em khỏi phải xuống bếp nữa.
Kéo ghế ngồi đối diện em gái, Thiên Minh hỏi:
– Ai mà ngu si dữ vậy?
Vy Quân bâng quơ:
– Khi yêu người ta ngu si một chút cũng không sao.
– Nè, em vừa nói cái gì?
Cho miếng trứng vào miệng, Vy Quân lúc lắc cái đầu:
– Thì anh vừa nghe.
– Không được rõ lắm, nói lại đi!
– Quân tử không nói hai lần. Nếu bây giờ anh không rõ thì sau này sẽ rõ.
– Nhiều chuyện.
Thiên Minh cắm cúi vào đĩa trứng. Đúng là con gái, ngàn lần khó hiểu. Cũng may anh chưa yêu ai, nếu không anh sẽ điên mất với cái khó hiểu này.
Chưa chịu để Thiên Minh yên, Vy Quân tưng tửng tiếp:
– Anh Hai biết là có người để ý anh Hai không?
Như mắc nghẹn miếng bánh mì nơi cổ, Thiên Minh trợn mắt:
– Để ý anh?
– Ừa, có gì lạ đâu. Anh cũng đẹp trai như ai, phong độ như ai, công việc ổn định như ai. Họ để ý anh, mến anh đâu có gì phải ngạc nhiên?
– Ngạc nhiên chứ! Bởi anh Hai em đâu giàu có như ai.
– Anh Hai ...
– Nếu em biết người nào đó thì bảo họ từ bỏ đi, anh không xứng đáng đâu.
– Anh Hai! Em không đồng ý với cách nghĩ của anh. Chúng ta nghèo nhưng họ không quan tâm cái nghèo đó thì anh mặc cảm làm gì. Không phải anh từng dạy em, đừng bao giờ lấy điều tự ti mặc cảm làm lẽ sống. Em gái anh đã làm được, tại sao anh không làm được.
– Anh ...
– Việc giàu nghèo đã không ảnh hưởng gì đến em từ lâu. Em sống, quan trọng ở em là đạo đức và tình người. Nếu ai đó đã thấy ở anh những phẩm chất của một người đàn ông đích thực thì xin anh đừng ngần ngại. Em cũng ngưỡng mộ anh lắm. Anh là một người anh mà trên đời này không gì thay thế được.
Anh hy sinh cho em quá nhiều, và giờ đây cũng là lúc anh nghĩ cho riêng mình đó anh Hai.
Vy Quân ôm cánh tay anh trai:
– Anh lập gia đình không phải sẽ có thêm người chăm sóc em sao?
Thiên Minh thở dài:
– Anh chưa nghĩ đến việc lập gia đình. Hoàn cảnh của anh em ta như thế, thêm vào một người nữa không phải sẽ càng khó khăn hơn sao?
– Anh Hai à! Họ yêu anh thì họ đã chuẩn bị trước phải sống với anh cuộc sống như thế nào rồi.
– Nhưng anh thì không nỡ để người con gái anh yêu phải khổ cực, cả em gái của anh nữa.
– Vậy chúng ta hãy cùng nhau phấn đấu đi. Em tin anh em ta sẽ thay đổi được cuộc đời mình.
Thiên Minh xúc động:
– Vy Quân! Em là cô em gái tuyệt vời nhất của anh.
– Anh đừng bao giờ ngần ngại khi duyên nợ đã đến. Đừng vì mặc cảm nghèo mà để hạnh phúc vuột khỏi tầm tay. Đón nhận nó là anh đón nhận cả cuộc đời này. Anh hiểu không?
Thiên Minh xoa đầu em gái:
– Em lúc nào cũng triết lý hay cả. Anh đang muốn biết người con gái nào khờ khạo đến nỗi từ chối tương lai xán lạn để yêu anh.
– Nói gì nghe thất bại thế? Bộ yêu anh thì không có tương lai sao?
– Thôi mà, bắt bẻ anh hoài. Nói đi!
– Muốn em nói, trước tiên anh phải suy xét kỹ lại trái tim mình, xem đã lỡ có hình bóng cô nào chưa, kẻo tội người ta lắm.
Thiên Minh đặt tay lên ngực:
– Trái tim anh chưa vương bẩn bụi đường.
– Thế thì tốt, em gái anh đành hy sinh vậy. Hy vọng hai người là một cặp xứng đôi.
– Lảm nhảm gì đó?
Vy Quân tửng tửng:
– Tình yêu không thể một chiều, cũng không thể là hai đường thẳng song song, nó phải có một điểm chung. Anh Hai! Nhóm bạn gái thường chơi với em, anh thấy thế nào?
– Hết dẫn dụ tình yêu bằng đại số hình học rồi tự nhiên chuyển sang nhóm bạn em. Vậy là sao?
– Thì anh cứ cho ý kiến đi. Coi như đây là bài trắc nghiệm để em tìm câu trả lời đúng.
– Rắc rối quá.
– Nếu anh muốn biết người con gái nào đang yêu anh thì anh phải trả lời chứ.
– Đây là điều kiện của em?
– Cho là vậy.
Thiên Minh như bị cuốn theo bản tính nửa trẻ con nửa người lớn của Vy Quân. Anh thành thật:
– Nhìn chung, bạn của em cô bé nào cũng dễ thương cả nhưng thương hổng dễ cô nào. Mỹ Hiền thì nhút nhát quá, Thúy Vy thì y như đứa con trai, Hoàng Yến hót hơi nhiều ...
Vy Quân kêu lên:
– Ơ, bạn em toàn hàng tuyển, sao anh dạt ra hết vậy?
– Anh đang nêu lên bản tính của mỗi người. Không phải em cần một nhận xét chân thật sao?
– Đồng ý là chân thật, nhưng anh cũng đâu cần phải chân thật đến vậy. Mỗi người đều có một phong thái, một cá tính, một nét đẹp riêng. Bạn em không phải thuộc hàng sao nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Tầm nhìn của anh gắt gao quá vậy?
– Không phải gắt gao nhưng đó là cách nhìn người của anh. Anh không đòi hỏi ngoại hình, cái anh cần là bản tính, phẩm giá đạo đức của một con người.
Vy Quân nghiêng đầu:
– Vậy theo nhận xét của anh, em gái anh thuộc dạng nào? Có được những phẩm chất mà anh vừa nêu không?
Thiên Minh suy nghĩ:
– Vy Quân của anh hả? Ngang bướng cũng có ngang bướng, ngoan cũng có ngoan. Nhưng đó là tùy theo đối phương. Nếu gặp phải đối phương đặt biệt thấy ghét ghét là nhất định không thua.
– Đủ rồi nha! Em kiện câu “đặt biệt thấy ghét ghét”. Anh muốn ám chỉ gì hả?
– Ờ ...
– Biểu nhận xét thì chê bai tùm lum, thật chẳng biết vị nể chút nào.
– Ui trời! Em gái mà như chị Hai vậy, ăn nói chẳng nể nang ai cả.
– Thế là nể lắm rồi đó!
– Nể cái đầu cô! Làm ơn thay đổi tính tình và sửa cách ăn nói đi, không là ế chồng đó!
– Xí!
Vy Quân trề môi:
– Chồng con với em bây giờ không quan trọng. Vì thế ế hay không ế chẳng có gì đáng nói.
– Mạnh dạn dữ ta.
– Quân tử đầu đội trời chân đạp đất mà.
– Chứ không phải đầu đội nón bảo hiểm chân mang giày à? Thôi cô ơi, quân tử gì cũng là phụ nữ hà. Nói cho giỏi đi rồi sau này khóc lóc với tôi thì biết tay.
– Không bao “vờ”.
Vy Quân nghiêm chỉnh:
– Trở lại vấn đề đi. Anh còn bỏ sót hai cô bạn thân của em.
– Phương Thảo và Song Hà?
– Chính xác! Hai nhỏ ấy sẽ không bị anh chê thậm tệ nữa chứ?
– Ờ thì ... hai cô bé ấy có vẻ đặc biệt một chút. Nhất là cô bé Phương Thảo, tính tình điềm đạm, ở cạnh cô bé sẽ thoải mái không bị gò bó, không bị áp lực.
– Anh ấn tượng với Phương Thảo?
– Không hẳn! Người anh thấy thú vị là Song Hà.
Vy Quân như thở phào:
– Nghĩa là ...
– Song Hà để lại cho anh ấn tượng nhiều nhất. Cô bé có chút gì đó tính cách của em:
dịu dàng nhưng đầy cương quyết, thông minh nhưng không tỏ vẻ. Anh thích những cô gái như vậy.
– Á à, thì ra là sự thật.
Thiên Minh ngơ ngác:
– Sự thật gì?
Vy Quân điểm ngón tay:
– Từ lâu anh để ý Song Hà. Nếu hôm nay em không hỏi thì anh đâu có nói, đúng không?
– Anh ... Chuyện chưa có gì nói ra lỡ không được thì sao?
– Cái gì được hay không được? Ông tơ bà nguyệt đã xe duyên, hai người chạy trời không khỏi nắng.
– Ý em là ...
– Anh không biết Song Hà để ý anh sao?
– Cô bé để ý anh?
– Ừm.
Vy Quân tủm tỉm:
– Nếu đã là duyên nợ thì xin đừng từ chối nhau nhé.
– Nhưng em phải hứa với anh, đừng bao giờ nói gì với Song Hà.
– OK. Có cần em gíúp đỡ không?
– Hãy để tự nhiên đi, anh thích như vậy.
– Em theo ý anh, nhưng anh hãy mạnh dạn lên. Em lúc nào cũng ủng hộ anh.
– Cám ơn em. Em cần giúp đỡ gì thì lên tiếng nhé.
– Sẽ lên tiếng, nhưng bây giờ chưa đâu.
Vy Quân giục:
– Muốn em dọn dẹp thì anh nhanh lên. Em không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu.
– Em bận việc à?
– Ơ hay. Bước vào yêu rồi không có chuyện gì đáng để anh nhớ nhỉ? Chẳng phải em nói với anh hồi tuần trước, hôm nay là ngày đầu em đi làm sao?
Thiên Minh vỗ trán:
– Ấy chết! Anh xin lỗi. Nhưng thôi, chuẩn bị đi, anh đưa em đến công ty.
Vy Quân từ chối:
– Không cần đâu, tự em đi được.
– Nhưng ...
– Anh Hai để em tự lập đi cho quen. Ngày đầu có thể bỡ ngỡ, nhưng dần sẽ quen thôi.
– Thời gian làm việc của em như thế nào?
– Làm bán thời gian. Không có giờ học giảng đường, em đến công ty như mọi người.
– Công việc của em là gì?
– Dịch tất cả các văn bản bằng tiếng Anh.
– Liệu có ổn không? Em vừa học vừa làm, còn công việc nhà nữa.
Vy Quân trấn an:
– Em sắp xếp được, anh Hai đừng quá lo. Hơn nữa việc của em chỉ là phiên dịch thôi, đâu có gì khó khăn đâu?
– Nhưng ...
– Thôi mà, hết nhưng rồi nhị. Anh cà kê một hồi là trễ làm đó.
Thiên Minh nhìn đồng hồ:
– Ấy da! Có vẻ trễ nhỉ?
– Em nói sớm bao giờ.
– Vậy anh đi làm trước nghe.
– Chúc một ngày tốt lành.
Đi được vài bước, Thiên Minh dừng lại:
– Có gì không hiểu hoặc cần giúp đỡ, gọi điện qua công ty gặp anh.
– OK. Nhưng anh Hai ơi! Nhắc điện thoại em mới nhớ, hôm qua có người gọi tìm anh.
– Nam hay nữ?
– Nam.
– Sao bây giờ mới nói? Nhớ sớm ghê ha!
– Tại em quên mà.
– Họ có nhắn gì không?
– Không.
– Còn gì nữa?
– Hết rùi.
– Làm ơn điều chỉnh trí nhớ lại đi nha. Để xảy ra trong công việc là em gặp phiền phức đấy!
Vy Quân le lưỡi:
– Em sẽ cố gắng.
Thiên Minh quay lưng:
– Anh đi đây. Nhớ chạy xe cẩn thận.
– Dạ.
Vy Quân nhanh tay thu dọn các thứ. Xong đâu đấy cô đẩy chiếc Cub50 ra cũng là lúc đường phố bắt đầu đông người.
Xoay người trên ghế, Thế Thiên hỏi em trai:
– Việc ra mắt công ty mới em chuẩn bị đến đâu rồi?
– Dạ, tất cả đã xong.
– Không gặp trở ngại gì chứ?
– Đáng lý thì có, nhưng bây giờ đã giải quyết ổn thỏa.
– Tốt! Đã gởi thiệp mời cho Thiên Thanh chưa?
– Em nhờ Triệu Nam gởi hôm qua. Nghe báo cáo lại gã Hoàng Thanh rất bất ngờ.
– Bất ngờ là chuyện nhỏ. Hắn đối đầu với chúng ta mới là chuyện lớn. Vì thế em phải nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác trong mọi trường hợp.
– Vâng.
– Còn nữa! Ra thông báo với tất cả nhân viên:
Phương Thy có sang đây, không được để cô ta đi lung tung. Công việc, phương án đều phải tuyệt mật.
– Em biết rồi.
– Nghe nói công ty vừa tuyển một thông dịch mới?
– Vâng.
– Có đáng tin cậy không?
– Anh yên tâm! Cô bé được lắm. Còn là sinh viên nhưng cũng khá chững chạc. Em thú vị nhất là cách cô bé nói chuyện với đối phương của mình, những triết lí làm người ta không thể trả lời.
– Ấn tượng đấy! Hiện cô bé đang làm việc ở phòng nào?
– Dạ, cùng phòng với Kim Ngân nhưng chỉ làm bán thời gian. Công việc thường xuyên của cô bé là dịch văn bản. Em không ngoa đâu, vốn ngoại ngữ của cô bé rất tuyệt.
– Phát hiện một nhân tài như thế em không biết làm gì à?
– Biết chứ! Em đang định xin ý kiến anh. Chúng ta giữ cô bé lại và bắt đầu từ bây giờ cho hưởng lương chính thức của công ty.
– OK. Hãy tạo điều kiện cho cô bé làm việc trong môi trường thoải mái.
Những hợp đồng với công ty nước ngoài rất cần người như cô bé.
– Em hiểu.
Thế Thiên rít thuốc:
– Anh chưa biết tên cô bé.
– Cô bé tên Tống Vy Quân.
– Cái tên cũng ấn tượng đấy! Dân Ngoại thương phải không?
– Chính xác.
– Thôi được rồi, cứ theo thế mà làm đi.
– Vâng.
Thế Thiên mở tập hồ sơ trên bàn:
– Chi nhánh ở Qui Nhơn gởi báo cáo vào chưa?
Thế Hùng trả lời:
– Kim Ngân nói ngày mai.
– Đốc thúc họ cái gì cũng phải nhanh lên. Chậm chạp như thế thì biết bao giờ mới bằng người ta.
– Tí nữa em gọi điện ra ngoài ấy.
– Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng đều gởi báo cáo vào hết rồi đây này.
– Có gì mới không anh? - Thế Hùng hỏi.
– Không! Nhưng tình hình ở Hải Phòng hơi căng. Ba công ty đòi xem bảng giá nhưng vẫn im lặng. Nhân viên ta gọi điện họ chỉ trả lời:
đang suy nghĩ.
Không biết gã Hoàng Thanh có nhúng tay vào không nữa?
Thế Hùng vòng qua chỗ Thế Thiên:
– Cho em mượn máy tính.
Chỉ vài cái ấn trên bàn phím, Thế Hùng tìm ra đáp án:
– Anh đoán không sai, Hoàng Thanh có liên hệ với ba công ty này.
– Kết quả?
– Họ cũng chưa trả lời.
Một cái nhíu mày, Thế Thiên quyết định:
– Ngày mai em bay ra Hải Phòng giúp anh.
– Anh muốn ...
– Em thay mặt công ty ký hợp đồng với họ bằng một giá ưu đãi, luôn tiện gửi thiệp mời khách VIP của công ty cho họ. Em nhất định không được để vuột mất ba bảng hợp đồng này, hiểu không?
– Nhưng lỡ Hoàng Thanh đưa ra giá thấp hơn chúng ta?
– Thì hắn sẽ chết với lô hàng nhập khẩu thuế cao. Anh đảm bảo hắn không dám mạo hiểm nữa đâu. Lần trước hắn có hợp đồng nhưng phải bù lỗ hơn ba mươi phần trăm, tài sản cầm cố gần hết. Lần này nữa hắn sẽ phải bán đứt công ty.
– Sao anh rành về chuyện Thiên Thanh quá vậy?
– Trên thương trường, vừa là bạn vừa là đối thủ. Nếu em không tìm hiểu về họ em sẽ chết trong tay họ. Chuyện của Thiên Thanh thật ra anh cũng không hay ho gì. Tất cả anh vô tình biết được từ Phương Thy.
– Anh lợi dụng cô ấy?
Thế Thiên sầm mặt:
– Anh của em không thuộc hạng tiểu nhân.
– Vậy ...
– Trong lúc tức giận Hoàng Thanh điều gì đó, Phương Thy đã nói ra hết.
– Trời! Thì ra cô ta vô tình hại anh mình.
– Anh không định lấy điều anh biết để áp đảo Hoàng Thanh. Nhưng nếu hắn ta vẫn cố ý chơi anh thì anh không buông tha đâu.
Thế Hùng nhìn anh trai giấu đi nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại không qua được đôi mắt Thế Thiên.
– Nụ cười ấy có ý gì?
– Không! Em vừa nghĩ tới một chuyện thôi.
– Anh muốn nghe.
– Có một người mới vào làm việc trong một công ty. Người đó chưa từng gặp mặt sếp của mình, nhưng lại ví ông sếp như loài xương rồng sống trên sa mạc khô cằn, tính tình khó khăn, khuôn mặt là dãy băng ở Bắc cực lạnh đến không chịu nổi.
– Stop!
Thế Thiên ngăn không cho em mình nói tiếp:
– Anh biết bài tập làm văn miêu tả ấy do ai làm rồi. Hôm nào cho em sinh viên đó diện kiến anh nhé.
– Anh Hai, đừng làm người ta sợ.
– Sợ anh ư? Anh nghĩ không có đâu. Nếu sợ anh người ta đâu có nói anh như vậy.
– Anh giận sao?
– Không biết nữa, nhưng tâm trạng anh kì lắm.
– Em hy vọng gặp người ta anh không giận dữ, anh sẽ là một tổng giám đốc đáng yêu trong mắt người ta.
Thế Thiên rùng mình:
– Nghe nổi da gà hết trơn.
– Thật mà! Em muốn anh và cô ấy có ấn tượng về nhau.
– Chi vậy?
– Để ... hợp tác được bền lâu.
– Em nhé! Đừng nói ý em anh không đoán được ý em. Anh không thích đâu, từ bỏ đi!
– Anh Hai ...
– Thế Hùng, anh mệt mỏi lắm khi nói đến chuyện tình cảm rồi. Em tha cho anh đi có được không?
– Anh Hai! Em không làm thế thì chờ đến bao giờ anh mới chấp nhận sự thật? Giao Ly đã là quá khứ rồi, anh quên đi anh Hai.
– Anh ...
– Tương lai của anh vẫn là con đường dài phía trước. Nếu anh còn quan tâm đến thằng em này thì đừng tự hành hạ mình nữa. Hãy để mọi chuyện lui về dĩ vãng. Anh có hứa với em không? Đừng nhớ đến Giao Ly nữa, cô ta không xứng đáng.
– Anh ...
Thế Thiên thở dài:
– Cho anh thời gian đi. Anh cần thời gian để đoạn tuyệt với quá khứ.
– Thời gian, em cho anh được. Nhưng bản thân anh và cơ hội dành cho anh có cho anh thời gian không? Anh hoài niệm tình cảm với Giao Ly, mãi mãi anh sẽ phải đau khổ. Nhìn anh dằn vặt trái tim mình, em có thanh thản được đâu?
– Anh xin lỗi.
– Anh không có lỗi với ai hết. Anh chỉ có lỗi với bản thân mình thôi.
Thế Hùng đứng lên:
– Em ra ngoài tiếp tục công việc đây, anh tự mà suy nghĩ đi.
Còn lại một mình, Thế Thiên chìm vào suy nghĩ. Anh có thể quên được Giao Ly không? Lòng anh cũng không rõ. Nhưng Thế Hùng nói đúng, chuyện là do bản thân mình, không ai giúp mình được cả.
Mười năm trôi qua. Một người có ngần ấy năm hạnh phúc còn một người luôn bị dày vò đau khổ. Thế Thiên luôn cho rằng anh là người có lỗi với Giao Ly, còn mọi người thì bảo Giao Ly có lỗi. Giờ đây, ai có lỗi cũng không quan trọng, Thế Thiên quyết định không nhớ thương ray rứt nữa. Định mệnh đã an bài mỗi người một cuộc sống, một tương lai thì chấp nhận thôi.
Cầm tấm ảnh Giao Ly trên tay, Thế Thiên bỏ vào thùng rác.
– Tạm biệt quá khứ!
Vươn vai, một động tác giúp thoải mái. Thế Thiên ấn vào điện thoại:
– Kim Ngân! Tôi có việc ra ngoài. Nếu ai có liên hệ gặp tôi thì chuyển máy cho Thế Hùng nhé!
– Vâng ạ.
Huýt sáo một bản nhạc vui, Thế Thiên với lấy chìa khóa xe rồi mất hút ngoài hành lang.
Thế Thiên dạo bước trong công viên vắng vẻ. Anh rất thích sự tĩnh lặng này bởi đó là khoảng không gian để con người có thể thả hồn vào bến mơ.
Nhưng bến mơ nào đây? Thế Thiên nhếch môi cười. Anh tìm cho mình một ghế đá có bóng cây che mát. Cuộc sống bon chen lắm lúc làm con người cảm thấy đảo điên, thậm chí không có niềm tin vào ai. Chỉ có khoảng không gian thật như thế này mới giúp con người trở lại chính mình thôi.
Thế Thiên hiện là Dương Thế Thiên, không còn là tổng giám đốc một công ty hay là một người có gần mười năm đau khổ trong tình yêu.
Lơ đãng nhìn hàng cây, ghế đá, khóm hoa, bãi cỏ xanh rì, Thế Thiên chợt phát hiện cách anh không xa có một cô gái hồn nhiên đang đung đưa trên xích đu.
Mái tóc dài buông lơi theo gió, dáng điệu nghịch ngợm trẻ con làm Thế Thiên thích thú. Nhưng rất tiếc, cô gái lại quay lưng về phía anh, tung chân đẩy xích đu lên cao với tiếng cười giòn tan. Trò chơi ấy ngày xưa Giao Ly thường chơi. Thế là bóng dáng ký ức ngày nào lại hiện về.
Thế Thiên đứng dậy, những bước chân vô tình dẫn đưa anh đến gần cô gái hơn. Vẫn vô tư với trò chơi, vẫn tiếng cười giòn tan giữa buổi trưa vắng lặng.
Cô gái đâu hay có người đang ngắm nhìn mình.
– Giao Ly!
Bất chợt Thế Thiên kêu lên. Cô gái giật mình loạng choạng dừng xích đu.
– Ông gọi ai vậy?
Cô gái xoay mặt lại, đôi mắt tròn xoe trong suốt. Thế Thiên lúng túng:
– Xin lỗi cô bé, tôi nhận lầm người.
Đã trấn tĩnh mình, cô gái nghiêng đầu hỏi:
– Giao Ly? Người yêu của ông hả?
Thế Thiên lắc đầu:
– Không! Chỉ là bạn.
– Bạn mà ông nhớ đến cả dáng dấp ư? Hiếm đấy! Nhưng nói gì thì nói, tôi không tin câu trả lời của ông lắm.
– Ai cần cô bé tin. - Thế Thiên bực bội.
– Cần chứ! Ông nói vậy là sai rồi. Tất cả mọi người đều cần phải tin nhau, dù người đó lạ hay quen.
– Lý sự!
Cô gái không quan tâm đến câu mắng của Thế Thiên. Cô chớp mắt hỏi tiếp:
– Ông nhìn tôi gọi Giao Ly, chắc tôi giống cô ấy lắm?
Thế Thiên xẵng giọng:
– Giao Ly đẹp hơn cô nhiều!
– Ông lại dối lòng mình nữa rồi! Nếu tôi không đẹp thì ông đâu ngắm tôi lâu như vậy, đúng không nào?
Thế Thiên giật mình. Chẳng lẽ cô gái đã phát hiện ra anh từ lúc anh bước chân vào đây? Mà cũng không đúng, nếu biết anh có mặt thì cô gái đâu vô tư cười đùa.
Thế Thiên tinh tỉnh:
– Hổng dám đâu, đừng tự khen mình! Tại tôi thấy cô bé không giống người nên tôi mới nhìn.
– Cái gì?
Cô gái trợn tròn đôi mắt lắp bắp:
– Tôi không giống người. Vậy tôi giống con gì? Đười ươi hay khỉ?
Thế Thiên cười:
– Ấy! Tôi không nói đâu đấy nha.
Cô gái tức tối giậm chân:
– Ông đi chỗ khác đi!
Thế Thiên nhìn trời nhìn mây:
– Đây là công viên thuộc nơi công cộng, ai cũng có quyền tự do. Nếu cô bé không thích chổ này thì có thể đi chổ khác mà.
Cô gái mím chặt môi, cô gặp đối thủ rồi đây. Con người trông lịch sự thế, ra vẻ đàn ông thế mà đi ăn thua đủ với một cô gái.
Lúc nãy ông ta gọi mình là Giao Ly, có lẽ Giao Ly là người yêu của ông ta.
Và cũng có lẽ Giao Ly đã bỏ rơi ông ta nên ông ta mới thơ thẩn vào công viên tìm kiếm.
Vy Quân (tên cô gái) quan sát người đàn ông trước mặt mình. Nhìn ông ta kìa, vẻ mặt toát lên sự cao ngạo lạnh lùng. Và cái lạnh lùng ấy bất chợt làm Vy Quân cảm thấy sợ. Cô lui dần lui dần mà mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông.
Đột nhiên Thế Thiên nhếch môi:
– Ngắm đủ chưa? Tôi đủ tiêu chuẩn làm người đàn ông lý tưởng không?
– Trơ trẽn!
– Sao lại mắng người ta trơ trẽn? Tôi hỏi thật lòng mình đó, vì trước tới giờ có nhiều người nói nhưng tôi không tin. Nếu tôi là người đàn ông lý tưởng thì người ta đâu bỏ tôi, đúng không?
– Đời có nhiều cái buồn cười thật.
Thế Thiên nói với khuôn mặt vừa đau vừa mỉa mai:
– Phụ nữ bây giờ tất cả đều giống nhau. Trái tim nặng tình một người, nhưng lại lấy người có thể cho mình một cuộc sống giàu sang sung túc. Hừ, tình yêu là thế đó ư?
Vy Quân phản kháng:
– Trái tim ông lỡ đau, nhưng ông không thể cho tất cả phụ nữ trên đời này là thế. Người yêu ông phản bội ông, nhưng vẫn có phụ nữ chung thủy với tình yêu của mình.
– Là cô bé à?
Thế Thiên bước tới. Vy Quân hoảng hồn lùi lại:
– Ông đứng yên đó!
Thế Thiên cau mày:
– Chuyện gì vậy? Cô bé lùi đi đâu thế? Phía sau có thềm xi măng kìa.
Nhưng đã muộn, Vy Quân hụt chân ngã ra phía sau.
– Ái ui!
Thế Thiên hốt hoảng chạy lại đỡ. Vy Quân xua tay, miệng la lớn:
– Ông tránh ra, đừng đụng vào tôi!
Thế Thiên lo lắng khi thấy tay cô gái chảy máu:
– Nhưng cô bé bị thương rồi kìa.
Vy Quân gạt ngang:
– Mặc kệ tôi, không cần ông quan tâm. Ông tránh xa ra đi, nếu không tôi la lên đó.
Thế Thiên lùi xa một tí, anh lắc đầu:
– Bướng hết chỗ nói!
Vy Quân chống tay gượng đứng lên, đôi mắt vẫn nhìn Thế Thiên đề phòng.
Chợt nhận ra vấn đề có vẻ nghiêm trọng đó, Thế Thiên phá lên cười. Vy Quân nạt:
– Ông cười gì?
– Tôi cười cho mình.
– Điên!
Thế Thiên khoanh tay:
– Không biết bản thân tôi như thế nào, và tôi đã làm điều gì khiến cô bé phải sợ ta?
Vy Quân chống chế:
– Ai sợ ông hồi nào?
– Còn biện luận nữa! Cô bé nhìn mình sẽ biết câu trả lời ngay.
Bị nhìn thấu, Vy Quân mím môi ngang tàng:
– Ừ tôi sợ đó thì sao?
– Chẳng sao cả! Nhưng tôi thắc mắc. Tôi vẫn là một người bình thường như bao người khác. Tôi đâu có dị dạng, cũng không tàn tật, tại sao cô bé phải sợ tôi?
Vy Quân liếc:
– Đúng là ông không tàn tật cũng không dị dạng. Nhưng ông là người tốt hay kẻ xấu làm sao tôi biết được? Nhỡ ông là dân đâm thuê chém mướn giả dạng thường dân thì sao?
Thế Thiên ngỡ ngàng:
– Cô bé nghĩ tôi như vậy à?
Thấy Vy Quân im lặng, Thế Thiên hỏi thêm:
– Từ lúc gặp tới giờ, tôi đã làm gì hại đến cô bé chưa?
– Ừ thì chưa, nhưng ai biết được?
Nhìn bộ dạng đề phòng của cô gái, Thế Thiên giấu nụ cười bật ra. Anh xăm xăm tiến lại. Vy Quân run giọng:
– Ông định làm gì?
– Cô bé nghĩ đi, tôi định làm gì trong lúc này?
Chung quanh vắng lặng, Phương Thảo vẫn bặt tăm. Vy Quân nhắm mắt, chẳng lẽ cuộc đời con gái bỏ đi vì người đàn ông này hay sao? Không được!
Cho dù có chết cô cũng phải bảo vệ trinh tiết của mình. Cô không thể để người đàn ông khác làm hoen ố.
Vy Quân mím chặt môi:
– Tôi cảnh cáo ông, tội cưỡng bức và giết người nặng lắm đó.
Cha mẹ ơi! Thế Thiên đứng sững người lại, anh không thể tin vào tai mình.
Cô bé này nghĩ gì vậy? Một người có tiếng tăm như mình mà lại ... hết đâm thuê chém mướn rồi là tên cuồng dâm. Đúng là trên đời này có một không hai!
Thế Thiên lắc đầu. Anh ngồi phịch xuống cỏ mà không nín được cười.
– Này, cái đầu cô bé đừng giàu tưởng tượng quá có được không? Cô bé nghĩ đi đâu thế? Tôi chỉ muốn xem vết thương của cô bé thôi mà.
Vy Quân vẫn gay gắt:
– Ai tin ông được.
Thế Thiên nghiêm giọng:
– Cô bé đừng đa nghi quá, và cũng nên biết nhìn người một chút. Không phải ai cũng là người xấu và không phải ai cũng là người tốt. Xã hội tốt xấu đan xen nhau, nếu biết nhận xét thì cô bé sẽ không làm người đối diện mình tự ái.
Vy Quân im lặng, ông ta nói không sai. Cuộc đời này cô chưa va chạm nhiều làm sao phân biệt được? Hàng ngày anh Hai dạy bảo không nghe, chỉ giỏi cái bướng bỉnh cứng đầu. Từ lúc tiếp xúc đến giờ, người đàn ông này đâu có làm gì mình, có chăng là lo lắng lúc cô bị thương thôi.
Thế Thiên lên tiếng:
– Sao hả, nghĩ gì về những lời của tôi?
– Không nghĩ gì cả. - Vy Quân bướng bỉnh.
– Đúng là cứng đầu không chịu được. Con gái như thế không hay đâu nha, người đàn ông chỉ thích người phụ nữ dịu dàng, thùy mị thôi. Cứ bướng như cô bé coi chừng bị ế đó.
– Vô duyên!
Vy Quân mắng xong liền nhăn mặt vì vết thương ở tay đang nhức buốt. Còn Thế Thiên, hình như lần này không để ý vì anh bận đeo đuổi một suy nghĩ:
cô bé dù bướng bỉnh cứng đầu nhưng vẫn có cái gì đó thu hút người đối diện. Đôi mắt to tròn ngơ ngác, cái miệng lúc nào cũng mím mím thấy ghét làm sao. Nói chung, ở cô bé có một nét đẹp hài hòa nhưng đầy gai góc.
Tự nhiên Thế Thiên có cái nhìn khác về phụ nữ:
quan tâm và lo lắng. Thế Thiên không biết tại sao mình trở nên như thế? Vì cô bé này chăng?
– Cô bé theo tôi ra quầy thuốc tây đi.
– Để làm gì?
Lại ngang! Nhưng Thế Thiên không cảm thấy bực mình.
– Sát trùng vết thương chứ chi?
– Không cần đâu! - Vy Quân xua tay.
– Cô bé không sợ vết thương bị nhiễm trùng à?
– Về nhà, tôi tự lo cho mình được, không dám phiền ông.
– Vậy tôi không ép, nhưng cô bé đừng coi thường vết thương. Thấy nó nhỏ vậy chứ không nhỏ đâu.
– Tôi biết.
Bất chợt có tiếng gọi:
– Vy Quân ơi!
Cô bé nhỏm dậy:
– Tao ở đây này, Phương Thảo.
Bỏ Thế Thiên ngẩn ngơ ở đó, Vy Quân chạy về phía bạn, cô cười tươi:
– Xong rồi à?
– Ừ.
Chạm ngay vết thương trên tay bạn, Phương Thảo la lên:
– Tay mày sao vậy nè?
– Sơ ý té thôi.
– Thật không?
– Không tin tao à?
– Lúc nào tao cũng tin mày. Nhưng ...
Phương Thảo liếc về phía chiếc xích đu, nơi người đàn ông đang đứng quay lưng lại:
– Ông ta là ai vậy?
Vy Quân ngơ ngác:
– Mày muốn hỏi ai?
– Thì người đàn ông đằng kia.
– Tao không biết.
– Nghi ngờ đó.
Vy Quân giận dỗi:
– Không tin cứ lại hỏi ông ta, tao về trước đây.
Vy Quân bỏ đi, Phương Thảo chạy theo:
– Ê Quân, chờ tao với!
Thế Thiên lẩm nhẩm:
– Vy Quân? Cái tên hình như mình có nghe ai nói.
Rảo bước rời khỏi công viên với niềm vui len nhẹ. Thế Thiên cảm thấy yêu đời lạ.
– Vy Quân!
– Dạ, anh gọi em?
– Rảnh không?
– Chi vậy anh?
– Làm cái này giúp anh.
Đặt tập hồ sơ trước mặt Vy Quân, Đinh Can nói:
– Em dịch bản hợp đồng này nhé, tuần sau cần đến đấy!
– Vâng.
– À, còn xấp hồ sơ tuần trước anh đưa em, làm xong chưa?
– Dạ, xong rồi ạ.
Vy Quân kéo hộc tủ lấy tập hồ sơ trao cho Đình Can.
– Đây anh!
Đình Can lướt qua, anh gục gặc:
– Tốt lắm! Cứ như thế này, em sẽ được để ý cho xem.
Kim Ngân ngồi gần đó xen vào:
– Ai để ý Vy Quân vậy anh Can?
– Hỏi chi?
– Em muốn biết cụ thể ai để cho ý kiến thôi. Chứ cô bé khờ quá, em sợ bị gạt.
– Trời đất! Ai nỡ gạt cô bé dễ thương này chứ?
– Trên đời lắm kẻ sở khanh, đề phòng vẫn hơn.
Đình Can gãi đầu:
– Em nói vậy là vơ đũa cả nắm rồi, anh đâu ...
– Biết anh không tình ý gì với Vy Quân nên em loại trừ. Nếu không, em đã liệt anh vào danh sách rồi.
– Hú hồn! Mọi người bảo vệ Vy Quân ghê quá.
– Cho anh biết, giám đốc đầu tư tài chính Thế Hùng còn khó khăn hơn bọn này nữa. Thử cứ ở gần Vy Quân đi rồi biết ...
Đình Can ngạc nhiên:
– Thế Hùng có người yêu rồi mà.
– Đúng! Cả người yêu của anh ấy cũng bảo vệ Vy Quân.
– Chà! Hấp dẫn nha!
– Báu vật mà! Hôm qua phái đoàn người Mỹ hết lời khen Vy Quân. Đặc biệt là giám đốc dự án Junir.
– Chu choa! Vậy mà anh nào biết nào hay.
Vy Quân đỏ mặt:
– Anh đừng nghe chị Kim Ngân nói. Thật ra, em còn phải học hỏi ở anh chị rất nhiều.
– Ai học hỏi ai đó là chuyện sau này.
Đình Can quan tâm:
– Em đã thông thạo hết công việc của mình chưa?
Vy Quân thật lòng:
– Thông dịch cũng là công việc em yêu thích nên chẳng trở ngại gì cả. Có điều ...
Kim Ngân và Đình Can nôn nóng:
– Điều gì?
– Anh chị, cô chú trong công ty ai cũng dễ thương cả. Làm việc chung với mọi người em rất thích.
Kim Ngân thở phào:
– Làm chị hết hồn. Em thích làm việc chung với mọi người, vậy còn sếp? Có dễ chịu không?
– Em chưa tiếp xúc với sếp lần nào ngoại trừ anh Thế Hùng.
– Thế Hùng là em trai của sếp. Họ là anh em nhưng không giống nhau đâu.
– Anh Thế Hùng tốt bụng và dễ chịu lắm.
– Nhưng sếp thì không dễ chịu như Thế Hùng.
Đình Can trấn an:
– Em đừng quá lo lắng. Tuy sếp không dễ chịu nhưng sếp biết việc biết người. Với năng lực của em đảm bảo sếp OK ngay.
Vy Quân đùa:
– Anh chị đừng khen em quá, kẻo hỏng việc hết đấy.
– Bọn này không nhìn lầm người đâu, em có duyên với công ty này đấy. Chứ bao nhiêu người đến rồi đi, không ai có cảm tình cả.
– Em sẽ cố gắng với tình cảm của mọi người.
Vy Quân tò mò:
– Sếp có gia đình chưa chị?
– Chưa! Hình như ông ấy trên ba mươi lăm rồi phải không anh Can?
– Ừ!
Vy Quân buột miệng:
– Những người thành công mà chưa có gia đình thường hay kén chọn, không biết sếp mình thì sao, chứ em thấy nhiều người tự cho mình ở địa vị cao và phụ nữ chỉ là những vòng hoa tô đẹp thêm cho họ thôi.
Kim Ngân liếc Đình Can:
– Anh có như vậy không?
– Anh không biết nữa, nhưng hình như là có đấy.
Biết Đình Can đùa, mọi người bật cười. Kim Ngân nhỏ giọng:
– Một tuần làm việc, em có bị ai gây khó dễ không?
– Dạ không! Sao chị hỏi vậy?
– Tổng giám đốc thân mến của chúng ta có một fan ái mộ vô cùng cuồng nhiệt. Nghe nhân viên công ty đồn đây là người yêu tổng giám đốc. Cô ta con nhà giàu, kênh kiệu kiêu căng lắm. Và cô ta cũng tự cho mình là nữ hoàng hay sao ấy, mỗi lần đến đây không thấy tổng giám đốc là hạch sách mọi người đủ điều. Em phải cẩn thận nha, thấy cô ta thì tránh xa đi. Nếu không, không biết mang họa từ lúc nào.
Vy Quân nhún vai:
– Em không quan tâm! Cho dù cô ta có được tổng giám đốc chính thức thừa nhận, em cũng chẳng sợ. Việc gì đúng thôi, nếu mọi người sợ cô ta thì sẽ bị cô ta ăn hiếp hoài.
– Phương Thy không như em nghĩ đâu Vy Quân. Cô ta là em gái tổng giám đốc công ty Thiên Thanh Container, vừa là bạn và cũng là đối thủ của sếp trên thương trường.
– Thì sao nào? Cô ta giàu là chuyện của cô ta. Ỷ giàu áp đặt người ta được sao?
Kim Ngân bỏ nhỏ vào tai Đình Can:
– Con bé này cũng ngang bướng lắm đó. Nếu Phương Thy gặp con bé, em e không tránh khỏi một trận chiến lớn.
– Thì để xem đi!
Đình Can đặt tay lên vai Vy Quân:
– Anh xem em như em gái, anh có đôi lời khuyên em. Cực chẳng đã phải đối diện anh không nói, nhưng tránh Phương Thy được thì nên tránh. Em không có người bảo vệ, dù em thắng cô ta được ở đây, nhưng em không thể thắng cô ta được ở chỗ khác. Em hiểu ý anh không?
– Vâng.
– Trong cuộc sống, tránh phiền phức càng nhiều thì càng tốt.
Kim Ngân phụ họa:
– Nghe lời anh Can tốt cho em chứ không có hại đâu. Phương Thy là một con cáo già, quanh cô ta toàn những tay anh chị. Năm trước nè, cô ta cho người cảnh cáo trợ lý tổng giám đốc bằng một màn đụng xe. Báo hại người ta sợ quá nghỉ làm luôn.
– Rồi tổng giám đốc giải quyết như thế nào?
– Cô ta chối không phải do cô ta làm thì làm sao qui tội cho cô ta được?
– Vậy rồi huề cả làng hả chị?
– Chứ sao.
Vy Quân tức tối:
– Không công bằng tí nào!
– Vậy phải làm sao khi việc cô ta làm không ai nhìn thấy?
Vy Quân mím môi:
– Sẽ có một lúc nào đó, cô ta không còn vênh váo nữa.
Chợt chuông điện thoại trên bàn Kim Ngân reo. Cô ra dấu rồi nhấc máy:
– Alô! Cô thông dịch hôm nay có đi làm không, Kim Ngân?
– Dạ có.
– Nói với cô ấy sang văn phòng tôi ngay nhé, tôi có việc nhờ cô ấy.
– Vâng.
Kim Ngân gác máy le lưởi:
– Là tổng giám đốc đấy! Linh thấy sợ!
Cô nhìn Vy Quân:
– Có lệnh tổng giám đốc, em đến văn phòng ông ấy ngay đi.
– Việc gì vậy chị? - Vy Quân hơi lo.
– Chị không biết nữa, em sang bên ấy xem. Chỉ nghe nói có việc cần nhờ thôi.
– Vâng.
Vy Quân đứng dậy ra ngoài. Đình Can nhìn theo:
– Cố gắng giúp đỡ Vy Quân nhé Kim Ngân. Ngang bướng thế nhưng còn khờ lắm.
– Anh cũng lo cho Vy Quân à?
– Sao không lo cho được? Trong công ty này vậy chứ nhiều cạm bẫy lắm.
Kim Ngân nhướng mày:
– Sao anh đặc biệt quan tâm đến Vy Quân vậy? Mấy người trước, em không thấy anh để ý đến.
Đình Can gãi đầu:
– Có lẽ Vy Quân giống em gái của anh.
– Em gái thôi ư?
– Chứ em nghĩ đi đâu?
Đình Can ký đầu Kim Ngân:
– Suy nghĩ đen thui nghe!
– Ai biết! Tại anh luôn úp úp mở mở.
– Người ta rõ ràng thế, úp mở hồi nào?
Kim Ngân cười giả lả, Đình Can không nói gì thêm. Anh với tay lấy tập hồ sơ trên bàn Vy Quân:
– Anh về làm việc đây. Đừng tám một hồi lỡ để tổng giám đốc nhìn thấy thì không xong.
– Anh cũng sợ nữa à?
– Sợ đúng mà! Hì ...
Men theo hành lang, lên một tầng lầu nữa, Vy Quân có mặt trước căn phòng đóng cửa im lìm. Bên trên còn có tấm biển để người ta nhận biết:
Văn phòng tổng giám đốc.
Hít một hơi dài để giữ bình tĩnh Vy Quân đưa tay gõ cửa:
– Cộc ... Cộc ... Cộc ...
Bên trong, một giọng nam trầm vọng ra:
– Vào đi!
Vy Quân dùng tay xoay nhẹ, cánh cửa bật mở. Hơi lạnh từ trong toát ra làm căng thẳng một chút.
– Tổng giám đốc cho gọi tôi?
Người đàn ông ngồi trước máy tính giờ mới ngẩng lên. Cả hai mở to đôi mắt ngạc nhiên khi nhận ra nhau.
– Cô bé là Tống Vy Quân?
– Còn ông là tổng giám đốc Dương Thế Thiên?
– Chính xác! Nhưng cô bé đâu cần đọc cả tên lẫn họ tôi ra thế.
Thế Thiên cảm thấy thú vị với cuộc hội ngộ này. Còn Vy Quân, cô bé cắn môi kêu thầm:
– “Quả đất tròn, tròn làm chi hỡi! Tại sao lại để mình gặp ông ta trong hoàn cảnh như thế này? Người đàn ông cô từng đề phòng ở công viên hôm nào nay hiện thân là tổng giám đốc của cô. Ông trời đúng là giỏi trêu ngươi!”.
Trong lúc Vy Quân không tự nhiên với cuộc gặp gỡ này thì Thế Thiên rất thoải mái:
– Có thể gặp lại nhau nghĩa là chúng ta có duyên nợ. Đúng không?
– Tôi không biết.
Thế Thiên vẫn để nụ cười trên môi, anh quan tâm:
– Vết thương của cô bé thế nào rồi? Không gì chứ?
– Cảm ơn tổng giám đốc! Vết thương của tôi không sao.
– Vậy thì tôi yên tâm rồi. Ngày hôm đó ra về, lòng tôi không yên tí nào. Tôi cứ nghĩ tại vì tôi mà cô bé bị thương.
– Tổng giám đốc đừng bận lòng về những chuyện nhỏ như thế.
Vy Quân trở lại vấn đề:
– Nghe chị Kim Ngân nhắn tổng giám đốc cần gặp tôi. Ông có chuyện gì dạy bảo không?
– Dạy bảo thì tôi không dám với một cô thông dịch tuyệt vời như thế. Tôi chỉ ...
Thế Thiên chấm dứt nụ cười trên môi. Anh nghiêm nghị:
– Tôi muốn cô bé lên làm trợ lý cho tôi.
– Tổng giám đốc đừng đùa.
– Nhìn tôi thích đùa lắm sao? Tôi chọn người tôi có kiểm tra qua rồi. Trong công ty này không ai thích hợp bằng cô bé.
– Nhưng tôi không có khả năng.
Vy Quân từ chối, vì cô không muốn dính líu gì đến tổng giám đốc nhiều tiếng tăm này.
– Khả năng của một người do người khác nhìn thấy.
– Ông ... nhưng ông chưa tiếp xúc với tôi bao giờ mà? - Vy Quân lại viện lý do.
– Chưa tiếp xúc không có nghĩa là không biết. Cô bé nên nhớ tôi là ai!
Vy Quân cúi đầu, Thế Thiên khoát tay:
– Đừng tìm lý do để từ chối nữa. Tôi đã chọn người làm việc thì không thay đổi đâu. Bắt đầu từ ngày mai cô bé chuyển lên cùng văn phòng với tôi.
Vy Quân không hài lòng:
– Tổng giám đốc có thêm cái tính áp đặt nữa.
– Không phải với ai tôi cũng áp đặt.
– Nghĩa là chỉ riêng với tôi?
– Nói vậy cũng không đúng. Chỉ với những người vừa ngang vừa cứng đầu thôi.
– Ông ...
Vy Quân tức tối, còn Thế Thiên thì thản nhiên:
– Quyết định như thế nhé! Ngày mai hy vọng sự hợp tác của chúng ta được suôn sẻ.
Rõ là như lời đồn! Tổng giám đốc Dương Thế Thiên tính tình kỳ lạ nhất.
Muốn là tự quyết định, không cần biết đối phương nghĩ gì. Nếu biết trước bị áp đặt công việc như thế này, cô sẽ không xin vào đây đâu. Cô sẽ ...
Vy Quân mím chặt môi quay lưng, Thế Thiên ngăn lại:
– Khoan đã, tôi chưa nói xong mà!
– Tổng giám đốc còn dặn dò gì ạ?
Thế Thiên nghiêng đầu:
– Hình như cô bé không được vui khi biết tôi là tổng giám đốc công ty?
– Tôi có cái quyền được vui hay không vui sao? Ông là tổng giám đốc, tôi là nhân viên. Tôi không có quyền chọn lựa.
– Nói vậy cho thấy cô bé đang rất giận tôi rồi. Giận tôi việc tôi đã áp đặt cô bé trong công việc, đúng không?
Thế Thiên hạ giọng:
– Xin lỗi vì đã không cho cô bé cái quyền lựa chọn. Nhưng cô bé có biết, không phải ai cũng có thể làm trợ lý không? Tôi cần trợ lý, người đó không chỉ giỏi mà còn là người tôi tin tưởng. Hơn một tuần theo dõi cô bé qua em trai tôi và nhiều nhân viên, tôi mới quyết định. Nhưng cô bé có vẻ không hài lòng thì tôi không ép.
– Cám ơn tổng giám đốc.
– Tôi không thích người cùng làm việc với tôi gượng ép. Vì thế tôi cũng mong cô bé suy nghĩ lại đề nghị của tôi.
– Vâng.
– À tôi thấy tính cách của cô bé giống một người, tôi tò mò nhé. Tống Thiên Minh và cô bé có quan hệ thế nào?
Vy Quân không giấu giếm:
– Thiên Minh là anh trai tôi.
– Thì ra ... anh em không khác nhau tí nào cả. Thông minh và tài giỏi giống nhau.
Vy Quân hỏi:
– Sao ông biết anh trai tôi?
– Những người trên thương trường muốn biết nhau đâu có khó. Huống chi Thiên Minh đang làm việc cho bạn tôi.
– Anh trai tôi có biết ông không?
– Hình như có đấy!
Thế Thiên kéo ghế ngồi:
– Cô bé có biết cách đây khoảng một tháng, tôi vẫn còn ganh tị với bạn tôi không?
– Ganh tị?
– Phải! Tôi ganh tị vì bạn tôi có được một trợ lý thông minh, tài giỏi. Còn tôi thì không. Tôi đã cố gắng tìm kiếm một ngườì giúp đỡ tôi, và cuối cùng ông trời cũng thương tôi. Cô bé đến, điều mong muốn của tôi đã được đền đáp.
– Ông quá lời rồi, tôi không được như anh trai tôi đâu. Coi chừng ông lầm!
– Con mắt nhìn người của tôi từ trước tới giờ chưa sai quá mười phần trăm.
Tôi tin lần này tôi đúng.
Vy Quân chúm chím môi, cô sẽ đổi ý. Cô nhìn vị tổng giám đốc Dương Thế Thiên khác đi một chút. Ông ta cũng biết sử dụng nhân tài và cũng không đến nỗi ...
– Vy Quân!
Thế Thiên để xấp bìa hồ sơ lên bàn:
– Cô bé có thể mang cái này về xem giúp tôi không?
Vy Quân cầm lên lướt qua:
– Đây là một số tư liệu cho việc nhập khẩu độc quyền hàng của công ty M.B.T.A mà.
– Đúng.
– Sao ông đưa cho tôi?
– Tôi muốn cô bé nghiên cứu những điều khoản trong đó và cho tôi ý kiến.
– Ý kiến của tôi ư?
– Phải, rất quan trọng đấy! Cô bé đừng để người ngoài nhìn thấy tài liệu này.
– Tôi biết rồi. Nhưng ông giao cho tôi, ông cũng không sợ sao?
– Sợ chứ! Tôi sợ cô bé không tiếp nhận nó thôi.
Thế Thiên nói xong câu ấy thì cười, nụ cười của anh lúc này mới đẹp làm sao. Vy Quân đứng ngẩn ngơ nhìn.
– Sao?
Thế Thiên phát hiện ra, anh nheo mắt trêu ghẹo:
– Trông tôi có giống tên đâm thuê chém mướn hôm nọ ở công viên không?
Nhắc đến chuyện cũ, Vy Quân hơi ngượng. Cô liếc ngang:
– Vô duyên!
– Đấy, hai lần bảo tôi vô duyên rồi nghe. Nếu sau này không lấy vợ được, tôi bắt đền cô bé đó.
– Ông không lấy vợ được là chuyện của ông, sao lại bắt đền tôi?
– Vì cô bé làm tôi vô duyên.
– Ơ, luật này mới à?
– Đúng! Tôi vừa đặt ra đó.
– Ngang ngược!
– Giống ai nhỉ?
Vy Quân hậm hực:
– Không thèm nói chuyện với ông.
Cô ngoe nguẩy cầm xấp tài liệu mà Thế Thiên đưa đẩy cửa bước ra ngoài.
– Ái ui!
Có một vật gì đó lao đến tông vào Vy Quân làm cô té ngã ra phía sau. Giấy tờ trên tay rơi tứ tung.
– Gì thế này?
Thế Thiên bước đến đỡ Vy Quân:
– Cô bé không sao chứ?
– Tôi không sao.
Giúp Vy Quân nhặt mớ giấy tờ, Thế Thiên khó chịu:
– Đi đứng sao không nhìn trước nhìn sau gì hết vậy?
– Tôi xin lỗi.
– Tôi không nói cô bé.
– Anh ta mắng tôi đó!
Một giọng nữ the thé cất lên. Lúc này Vy Quân mới biết có thêm một người ở đây và cũng biết được vì sao cô té.
– Không ghé đây có mấy ngày mà tổng giám đốc có nhân viên mới rồi. Đâu nào, để tôi xem cô nhân viên này tiêu chuẩn ra sao mà tổng giám đốc quan tâm dữ vậy?
– Đủ rồi Phương Thy.
Thế Thiên gạt tay Phương Thy ra:
– Cô đừng phá phách ở đây được không?
– Phá phách? Em chỉ muốn xem mặt cô nhân viên mới thôi mà. Chuyện đó cũng không được nữa à?
– Không!
Thế Thiên trả lời cộc lốc. Anh đẩy vai Vy Quân:
– Cô bé về phòng làm việc đi.
– Thưa vâng.
Vy Quân bước đi. Cô không quên chào Phương Thy:
– Chào chị.
Cố tình ngẩng mặt lên và kèm theo nụ cười khó hiểu, Vy Quân làm Phương Thy tức tối:
– Cô chế nhạo tôi à? Đứng lại đó!
Nhưng bóng Vy Quân đã khuất ở hành lang, Phương Thy giậm chận:
– Nhân viên của anh sao ngang ngược thế? Em gọi cũng không đứng lại.
– Cô lấy quyền gì mà bảo họ ngang ngược với không ngang ngược?
Thế Thiên trở vào phòng làm việc, Phương Thy bước theo:
– Cô nhân viên mới của anh tên là gì vậy?
– Không liên quan đến cô.
– Nhưng em muốn biết.
Thế Thiên như không nghe câu nói của Phương Thy. Anh chăm chú vào màn hình vi tính. Phương Thy hậm hực:
– Được thôi. Anh không nói, rồi em cũng có cách để biết. Nhưng đến lúc đó anh đừng trách em nha.
– Cô hăm dọa tôi đấy à?
Thế Thiên hết chịu nổi:
– Thật ra cô muốn gì đây? Tại sao cô cứ theo ám tôi hoài vậy?
– Em ám anh?
Phương Thy phá lên cười. Cô chồm lên bàn của Thế Thiên:
– Anh biết vì sao mà.
Thế Thiên lắc đầu:
– Phương Thy này! Những gì cô muốn chắc tôi không đáp ứng được rồi.
– Anh ...
– Xin lỗi nhé.
– Trái tim anh khô cằn và lạnh lùng đến vậy sao? Anh không có chút cảm giác nào với em à?
– Tôi làm gì có trái tim mà cảm giác? Hơn nữa, tôi nghĩ giữa chúng ta chỉ đơn thuần là tình bạn thôi. Vì thế ...
– Tình bạn? Em không cần tình bạn của anh. Cái em cần là tình yêu và trái tim anh kìa.
Thế Thiên thở hắt ra:
– Nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu? Tôi không thể, cô rõ chưa?
– Anh ... anh không yêu em vì em là em gái của anh Hoàng Thanh chứ gì?
– Trời đất ơi! Cô không hiểu hay là không muốn hiểu đây?
– Em không hiểu.
– Được, vậy thì cô nghe này! Cô có là em gái của ai cũng không liên quan.
Tôi không yêu là không yêu.
Phương Thy chết lặng. Cô không thể tin Thế Thiên nói ra câu ấy:
– Anh tàn nhẫn lắm!
– Xin lỗi vì đã làm tổn thương cô. Nhưng nếu không nói tôi sợ cô càng ngày càng lún sâu, đau khổ, hụt hẫng càng chất chồng hơn.
– Em đang đau khổ còn gì?
Phương Thy bật khóc, Thế Thiên cảm thấy áy náy, anh đặt tay lên vai cô:
– Bình tĩnh đi! Không có tình yêu này cô có thể tìm cho mình một tình yêu khác. Trên đời này đâu thiếu đàn ông tốt, tôi tin với địa vị của cô, cô sẽ tìm được.
– Có đàn ông tốt thì sao chứ? Con người chỉ có một trái tim thôi, mà trái tim kia bị thương mất rồi.
– Vết thương lòng ngày tháng sẽ lành lại, niềm đau rồi cũng sẽ nhạt phai.
Thời gian ...
– Đừng nói nữa!
Phương Thy la lên:
– Anh có nói cũng vô ích thôi. Em không bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho anh đâu. Em nhất định làm cho anh yêu em!
– Có cần thiết không Phương Thy? Tôi chỉ sợ cô phí quá nhiều thời gian mà không có kết quả.
– Nếu trái tim anh chưa có hình bóng ai thì em tin em sẽ lay động được anh.
Thế Thiên nén tiếng thở dài. Nói cách nào Phương Thy cũng không chịu hiểu. Thôi thì cứ mặc kệ cô ta đi, bao giờ cô ta thấy mệt mỏi cô ta sẽ dừng bước.
Anh chỉ hy vọng trên bước đường chinh phục, Phương Thy không làm tổn hại đến ai.
– Cô còn chuyện gì nữa không?
Thế Thiên lên tiếng:
– Nếu không tôi muốn làm việc.
– Anh đuổi em à?
– Cô Phương Thy! Cô có thời gian rỗi nhưng tôi thì không. Cả núi công việc đang chờ tôi kia kìa.
– Em sẽ giúp anh.
– Cảm ơn. Cô không phiền tôi, tôi mang ơn nhiều.
Phương Thy xụ mặt, cô quẩy túi xách lên vai:
– Vậy em về đây, tối em gọi cho anh.
– Không tiễn nghe.
Phương Thy đi rồi, Thế Thiên thở phào. Anh ngồi vào bàn làm việc và quên mất thời gian ...
Bing boong ... Bing boong ... Bing boong ...
Nghe tiếng chuông cổng, chị Hai nhanh chân chạy ra.
– Cậu Hai mới về.
– Ừ.
Thế Thiên lách người qua cổng:
– Chị đóng cổng luôn đi. Hôm nay tôi không có lái xe.
– Dạ.
Chờ chị Hai khóa cổng xong, Thế Thiên hỏi:
– Sáng giờ có ai tìm tôi không?
– Dạ không! Nhưng cậu có một cú điện thoại gọi về từ Mỹ.
Thế Thiên nhíu mày:
– Họ có để lại tin nhắn, lời nhắn gì không?
– Dạ không. Tôi nói cậu đang ở công ty thì họ cúp máy.
– Thôi được rồi.
Thế Thiên khoát tay:
– Chị lo công việc của mình đi.
– Dạ.
Thế Thiên vừa đi vừa suy nghĩ về cú điện thoại mà chị Hai nói, nhưng không tài nào nghĩ ra. Nếu là công việc thì họ gọi về công ty hoặc gọi trực tiếp cho anh chứ. Còn bạn bè, nếu không gặp anh, chắc chắn họ phải nhắn lại. Đằng này ...
– Anh Hai!
Thế Thiên giật mình khi phát hiện đang đứng giữa phòng khách. Còn Thế Hùng và Trà My nhìn anh bằng con mắt là lạ. Thế Thiên đành cười khỏa lấp:
– Về rồi à? Sao sớm thế?
Trà My cũng cười, cô ngồi nhích ra xa Thế Hùng:
– Anh biết rồi đó. Cuối tuần Thế Hùng rất lười làm việc.
Thế Thiên nhướng mắt:
– Có đúng thế không?
Thế Hùng gãi đầu:
– Sao em lại bêu xấu anh? Để anh Hai biết mai mốt làm sao “chuồn” sớm được nữa?
– Còn có mai mốt sao? Điệu này anh phải nhờ người giám sát mới được. Em rời khỏi công ty sớm hơn mọi người, anh trừ lương.
– Anh Hai!
Thế Hùng nhăn nhó:
– Đó thấy chưa, mách lẻo nữa đi! Em tưởng anh Hai thiên vị vì anh là em trai à? Không bao “vờ” có chuyện đó đâu.
– Em nói sự thật thôi mà. Anh Thiên không chấp nhận cũng đành chịu thôi.
Thế Thiên điểm ngón tay:
– Thế Hùng mắc lỗi một phần cũng do em đó nghe Trà My.
– Em?
– Không phải sao? Vì ngày cuối tuần phải dành cho em nên Thế Hùng không tập trung vào công việc được.
– Ôi!
Trà My che mặt. Thế Thiên hỏi:
– Hai đứa có tiết mục gì chưa?
Thế Hùng trả lời:
– Tụi em về đây ăn cơm rồi sau đó xuống nhà dì của Trà My ở Long Khánh chơi.
– Vậy à?
Trà My rủ rê:
– Anh Thiên đi với bọn em nghe!
– Không sợ anh làm kỳ đà à?
– Có gì đâu! Rủ anh về vườn để thay đổi không khí thôi mà. Đi nha anh Thiên!
Thế Thiên từ chối:
– Thôi! Tí anh còn có việc nữa. Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.
Thế Hùng chen vào:
– Cuối tuần mà việc gì anh Hai? Đi với bọn em cho vui.
– Anh không đi, anh có việc thật mà. Hẹn hai đứa dịp khác nha.
Trà My kéo tay Thế Hùng:
– Anh Thiên không đi, chúng ta đừng ép anh ấy.
Cô nheo mắt:
– Công việc của anh ấy biết đâu hẹn với cô nào đó thì sao?
Thế Hùng ngắm anh Hai:
– Chà chà! Cũng giống lắm à.
– Giống cái gì?
– Giống đang chuẩn bị tâm lý để bắt đầu một cuộc hẹn.
– Vớ vẩn!
Thế Thiên nhìn đồng hồ:
– Có cơm ăn chưa? Sao hai đứa còn ngồi đây tám?
Biết tính Thế Thiên, Trà My đứng lên:
– Em ra sau giúp chị Hai một tay.
Thế Hùng trêu:
– Được không đó? Xuống vẽ vời làm hư công trình của chị Hai hết đi.
– Đừng coi thường em quá nha! Luộc trứng, luộc rau cũng gọi là nấu ăn vậy?
– Trời đất ơi!
Thế Thiên lắc đầu:
– Hai đứa lớn rồi mà cứ y như con nít.
– Đó gọi là tình yêu cuộc sống đó, anh Hai. Nếu anh thấy ganh tỵ với bọn em thì cũng nên giống bọn em đi. Anh sẽ không thấy cô đơn nữa.
Thế Thiên cười buồn:
– Có hay không cũng giống nhau thôi. Hôm nay Phương Thy đến tìm anh cũng đau đầu rồi, đừng nên nói đến chuyện đó nữa.
Thế Hùng nhíu mày:
– Cô ta lại đến phiền anh?
– Vừa phiền vừa rắc rối.
– Sao anh không căn dặn bảo vệ đừng cho cô ta lên.
– Ai mà biết được? Phương Thy xuất hiện khi anh đang trao đổi với Vy Quân.
– Rồi tình hình vùng vịnh thế nào?
Thế Hùng không giấu được tò mò. Thế Thiên phì cười bởi khuôn mặt bắt đầu căng thẳng của em trai.
– Cái gì vùng vịnh? Chưa căng thẳng đâu.
– Nghĩa là ...
– Có đối mặt nhau, nhưng Phương Thy chỉ mới tra anh thôi.
– Cô ta không ghen như những lần trước à?
– À! Cái đó có đấy, nhưng anh không nói gì cả.
– Anh vẫn chưa quyết định sao?
– Quyết định gì? - Thế Thiên khồng hiểu.
– Anh tiếp tục với Phương Thy hay dừng lại? Nếu tiếp tục anh phải suy nghĩ cho thật kỹ, bằng không ...
– Này, này ...
Thế Thiên ngăn:
– Anh chưa bao giờ bắt đầu làm sao tiếp tục được? Em có nhầm lẫn gì đó không?
– Ý anh là ...
– Anh không có ý định cặp bồ với Phương Thy. Càng không có ý nghĩ quen một ai đó. Vì vậy, em đừng nhìn nhận vấn đề phức tạp hơn. Em thừa biết anh của em chưa thể dành trái tim cho ai đó rồi kia mà.
– Cái gì anh cũng không, vậy sao anh không nói rõ với Phương Thy đi. Để cô ta cứ hiểu lầm rồi theo quấy rối anh.
– Em tưởng không ư? Anh có thái độ rõ ràng ngay từ đầu, thậm chí còn làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Thy. Nhưng hình như cô ta không muốn hiểu điều đó. Cô ta thẳng thừng tuyên bố, sẽ không từ bỏ. Nhất định làm cho anh phải yêu cô ta.
– Trên đời này có người phụ nữ cuồng si đến thế sao? Rồi anh định thế nào?
– Anh chưa biết nữa. Anh đau đầu về Phương Thy quá.
Một giây suy nghĩ, Thế Hùng đề nghị:
– Hay anh để chuyện này em giải quyết cho.
– Em?
– Nhưng anh hứa không được phản ứng mạnh với phương cách của em.
Thế Hùng kề tai Thế Thiên nói nhỏ. Nghe xong, Thế Thiên lắc đầu lia lịa:
– Không được! Ngàn lần không được!
– Anh Hai! Nghe em nói đã. Chẳng phải Phương Thy tuyên bố sẽ không buông tha anh?
– Ừ.
– Nếu anh không còn độc thân thì cô ta không dám quấy rầy anh nữa. Em đảm bảo với anh, Phương Thy dù cứng đầu cách mấy cũng không điên khùng đem danh dự của gia đình mình ra hủy hoại đâu.
– Nhưng ...
– Hãy để cho em.
– Thế Hùng này ...
Thế Thiên trầm giọng:
– Đúng là cách của em sẽ làm cho Phương Thy không đeo bám anh nữa.
Nhưng em có nghĩ đến việc tìm đâu ra một người cặp kè với anh và bằng lòng đem hạnh phúc cả đời mình ra giúp anh? Hy sinh như thế lớn lao lắm, anh gánh không nổi đâu.
– Tại sao là hy sinh? Anh không nghĩ đó là sự tự nguyện trong tình yêu à?
– Tự nguyện? Người nào mà ngu si thế?
Thế Hùng phá lên cười:
– Yêu anh, một người đàn ông tuyệt vời như thế mà bảo ngu si ư? Nếu thế em cũng xin làm người ngu si đấy.
– Thôi đi, đừng có đùa! Anh hỏi thật nè, cô gái nào yêu anh mà được em trai anh chọn vậy ạ?
– Bí mật, rồi từ từ anh sẽ biết! Em trai anh chọn người không tệ đâu, anh yên tâm.
Thế Hùng nhắc nhở:
– Anh cũng phải chuẩn bị trái tim mình để đón nhận người ta nghe chưa?
– Đón nhận ai vậy anh?
Trà My bước ra nghe lõm được một phần.
– Anh nói với anh Hai rộng trái tim đón nhận em rồi.
– Em nghe hình như không phải ...
– Phải mà.
Thế Hùng hỏi để chuyển hướng câu chuyện giữa anh và Thế Thiên:
– Cơm chín chưa, anh đói bụng quá rồi nè.
– Ấy chết! Chị Hai nhờ em ra gọi anh và anh Thiên vào dùng cơm.
– Thấy không! Có nhiệm vụ mà cũng nhiều chuyện được.
– Ứ, ai biểu anh làm em tò mò.
– Còn lý sự nữa!
Bị Thế Hùng nạt, Trà My ngoe nguẩy bỏ đi trước. Thế Thiên nhìn theo:
– Em làm Trà My giận rồi.
– Cô ấy không giận đâu. Tính phụ nữ hay hờn mát vậy đấy, tí xíu dỗ ngọt là tốt à.
Thế Hùng vỗ vai anh trai:
– Chúng ta vào ăn cơm đi anh.
– Ừ.
Hai anh em khoác vai nhau. Nụ cười trên môi Thế Thiên trở lại như ngày nào.
Đang ghi ghi chép chép, Vy Quân ré lên:
– Anh Hai! Giảm âm thanh nhỏ lại!
Thiên Minh cự nự:
– Xem ca nhạc mà âm thanh nhỏ rí còn gì là hứng thú?
– Nhưng em đang làm việc, anh không thấy sao?
Thiên Minh bỏ remote xuống:
– Mấy ngày nay lúc nào anh cũng thấy em ghì đầu vào tập hồ sơ đó. Bộ định lấy điểm với sếp hả?
– Có điểm để lấy cũng đỡ à.
– Không phải sao? Tổng giám đốc công ty Đại Hưng có được một nhân viên như em chắc anh ta đã tu mấy kiếp.
– Đừng làm em phân tâm nữa.
Vy Quân nhăn mặt:
– Tập tài liệu này rất quan trọng, để em nghiên cứu đi. Cuối tuần này sử dụng đến rồi.
Thiên Minh tỏ ra quan tâm. Anh ghé mắt vào thì bị Vy Quân đẩy ra:
– Không được xem!
– Tại sao vậy?
– Sếp dặn không được cho người ngoài xem, bởi nó là tài liệu bí mật.
– Nhưng anh là anh trai của em. Anh muốn giúp em, chẳng lẽ em không tin anh sao?
– Em ...
– Đưa đây nào!
Thiên Minh kéo tập tài liệu ra khỏi tay Vy Quân. Anh hơi bất ngờ:
– Cái này dùng để giao dịch với nước ngoài mà.
– Đúng rồi.
– Tại sao tổng giám đốc Đại Hưng lại giao cho một người thông dịch như em?
– Em không biết nữa. Ông ta đưa cho em bảo em nghiên cứu, thế thôi.
– Tổng giám đốc của em không nói gì nữa à?
– Có! Ông ta đề nghị em làm trợ lý cho ông ta.
– Rồi em trả lời sao?
– Em chưa trả lời gì cả, em muốn suy nghĩ.
Vy Quân nhìn anh trai:
– Theo anh, em phải làm thế nào?
– Anh được biết Thế Thiên không tùy tiện nói, cũng không tùy tiện quyết định. Anh ta chọn em chắc anh ta đã kiểm tra năng lực của em rồi. Anh nghĩ em đồng ý hay không đồng ý cũng thế thôi.
– Nghĩa là ...
– Khi Thế Thiên giao tài liệu quan trọng này cho em, đồng nghĩa với việc em bắt đầu là trợ lý của anh ta.
– Không thể như thế được! Ông ấy hứa không ép em mà?
– Em không hiểu Thế Thiên bằng bọn anh đâu. Anh ấy không hề ép bất cứ ai, tất cả đều tự nguyện.
– Em chưa đồng ý làm sao gọi là tự nguyện được?
– Em đúng là con khờ.
Thiên Minh vuốt tóc em gái:
– Lúc em đưa tay nhận tài liệu là lúc đó em đã đồng ý.
– Trời đất ơi! Vậy là em đã sập bẫy ông ta.
Vy Quân mím môi:
– Cái tên Thế Thiên này thật đáng ghét. Ngày mai ông ta sẽ biết tay em.
– Này, con gái gì mà hung dữ quá vậy? Coi chừng “ống chề” đó.
– Mặc kệ em.
Thiên Minh nhỏ nhẹ:
– Có gì đâu nóng giận? Anh thấy Thế Thiên cũng là một người đàn ông tốt mà.
– Anh hiểu ông ta sao?
– Hiểu chứ! Hiểu nhiều hơn em!
Vy Quân trề môi:
– Hiểu như thế nào? Rằng ông ta vừa lạnh lùng vừa khó chịu vừa đáng ghét ư?
– Chỉ có mình em là nói Thế Thiên đáng ghét thôi.
– Phải rồi! Ông ta chỉ không đáng ghét trong mắt Phương Thy.
– Em cũng biết Phương Thy?
– Đụng nhau ầm ầm ở công ty, không biết sao được?
Thiên Minh xoa cằm:
– Đến giờ này mà Phương Thy còn kiên nhẫn cũng hay đấy.
– Anh nói gì vậy?
Thiên Minh không trả lời em gái mà hỏi lại:
– Em biết gì về chuyện của sếp em và Phương Thy?
– Ừ thì ... hai người đó cặp bồ nhau.
– Sai bét! Chỉ có Phương Thy đeo đuổi Thế Thiên thôi. Cô ấy yêu Thế Thiên đến điên cuồng nhưng anh ấy không đáp lại.
– Tại sao?
– Vì vết thương lòng của Thế Thiên mười năm vẫn chưa lành.
– Anh nói rõ hơn đi!
– Mười năm trước, người yêu của Thế Thiên phản bội anh ấy đến với người đàn ông khác, lúc đó Thế Thiên đang ở Mỹ. Ngày anh ấy trở về, mọi người cho biết nhưng anh ấy vẫn không tin. Anh ấy tìm câu trả lời mấy năm thế mà vẫn chưa chịu tin.
Thiên Minh chép miệng:
– Thế Thiên đâu cần phải chung tình với một người đàn bà phản bội như thế.
Không đáng!
– Ông ta không phải là anh. Với lại, ông ta đâu tận mắt chứng kiến người yêu mình phản bội. Trên đời này tìm người đàn ông như thế hiếm thật đấy.
– Bởi vậy Phương Thy mới không buông tha. Cậu em trai Thế Hùng cứ than hoài, không biết làm cách nào để Thế Thiên quên mà bắt đầu một cuộc sống mới.
Nghe qua câu chuyện của Thế Thiên, Vy Quân cũng cảm thấy tội tội. Tự đáy lòng cô không còn thấy ác cảm với người đàn ông có một khoảng thời gian dài đắm chìm trong quá khứ. Ông ta bị phản bội, ông ta đau khổ nhưng ông ta không tồi tệ trả thù tình yêu của mình. Ông ta chỉ không biết làm sao để ông ta dứt ra, một vết thương chưa có ngày lành lại, một tâm hồn chai sạn vì thời gian.
Ý nghĩ trong đầu Vy Quân chợt lóe lên. Phải rồi, với tình người cô có thể giúp Thế Thiên mà. Cô sẽ phân tích để Thế Thiên trở lại chính mình, giúp ông ấy tìm được bến mơ để cuộc đời không uổng phí.
An tâm với suy nghĩ đó, Vy Quân mỉm cười. Nhưng nụ cười của cô vô tình bị Thiên Minh phát hiện.
– Em cười gì vậy?
– À không! Em chỉ cười cho tạo hóa trớ trêu thôi.
– Đời là vậy đó em gái à. Những chuyện xảy ra ta không thể đổ hết lỗi cho tạo hóa. Con người phải có một phần trách nhiệm chính chuyện xảy ra với mình.
– Anh nói vậy nghĩa là Thế Thiên phải có trách nhiệm với chụyện anh ta bị người yêu phản bội?
– Không hẳn! Anh đồng cảm trong cái đau khổ của Thế Thiên. Nhưng anh không tán thành việc anh ấy đắm chìm trong quá khứ.
Vy Quân biện hộ:
– Có lẽ ông ấy chưa gặp được người kéo ông ấy ra khỏi khổ đau.
Thiên Minh chống cằm nghĩ ngợi. Sợ anh lại hỏi lung tung, Vy Quân khoát tay:
– Đừng nghĩ đến chuyện của Thế Thiên nữa. Hãy nói về anh đi!
– Anh thì có chuyện gì đâu để nói?
– Sao không? Chuyện tình yêu, chuyện công việc. Mà thôi, nói chuyện tình yêu đi. Anh với Song Hà dạo này thế nào rồi?
– Thì vẫn gặp nhau, vẫn nói chuyện.
– Em không đùa đâu nha, em đang quan tâm hai người đó. Ý em muốn biết là anh có hạnh phúc không?
– Yêu một người và người đó cũng yêu mình tất nhiên là hạnh phúc rồi. Em nhìn mặt anh, em không thấy sao?
– Vậy mừng cho anh.
Thiên Minh nghiêng đầu:
– Mừng cho anh sao nghe giọng buồn vậy?
– Thế anh biểu em làm gì? Chẳng lẽ cười toét miệng khi mình bị bỏ rơi?
– Bỏ rơi?
Thiên Minh ngạc nhiên với hai từ đó, song anh cũng nhanh chóng hiểu ra Vy Quân đang dỗi anh.
– Xin lỗi.
– Anh có lỗi gì đâu mà xin.
– Em gái, thời gian qua anh ít quan tâm đến em là anh có lỗi. Đừng giận anh nghe.
– Em sao dám giận anh chứ? - Vy Quân mát mẻ.
– Thôi mà! Anh hứa từ đây anh sẽ quan tâm em nhiều hơn một chút, được chưa?
– Quan tâm nhiều hay không nhiều em không đòi hỏi, bởi em biết cuộc sống sau này của anh em ta không giống trước đây nữa. Anh có thế giới của riêng anh và em cũng thế. Nhưng điều anh phải biết, là có sự tồn tại của đứa em gái này.
Thiên Minh ôm vai em gái:
– Vy Quân! Anh Hai của em tệ quá phải không?
– Chẳng những tệ mà còn vô tâm nữa. Anh biết hôm nay là ngày gì không?
Vy Quân hỏi, Thiên Minh nhíu mày:
– Ngày gì đâu? Không phải Quốc tế phụ nữ cũng không phải mười bốn tháng hai. Ngày chủ nhật bình thường mà!
– Nghĩ kỹ lại đi.
– Không nghĩ ra.
Vy Quân bấm môi:
– Trời ơi! Tức chết đi nè! Trong đầu anh chỉ có Song Hà thôi, không nhớ gì cả.
– Anh không nhớ thì em nói đi. Bắt anh nghĩ hoài, mệt quá.
– Mười chín tháng mười, ngày ...
“Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn cá ...”.
Vy Quân chưa kịp tròn câu thì có tiếng nhạc chuông điện thoại. Cô cầm lên cau mày:
– Giờ này mà ai còn gọi vậy?
– Muốn biết ai gọi thi nghe đi.
Vy Quân áp máy vào tai:
– Alô!
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trầm ấm:
– Vy Quân phải không?
– Vâng, xin hỏi ...
– Tôi là Thế Thiên đây.
– Tổng giám đốc.
Vy Quân giật mình:
– Ông gọi giờ này có việc gì không?
Hình như cảm nhận được vẻ khẩn trương của Vy Quân, Thế Thiên trấn an:
– Đừng quá căng thẳng! Tôi gọi đến chỉ để chúc mừng sinh nhật cô bé thôi.
– Chúc mừng sinh nhật tôi?
– Đúng! Cô bé không ngạc nhiên đấy chứ?
– Tôi quá đỗi ngạc nhiên thì đúng hơn. Tôi không nghĩ ...
– Một người khô cằn như tôi lại làm những chuyện ấy à?
– Vâng.
– Bản thân tôi còn không nghĩ, nói chi là ...
– Thế sao ông lại làm?
– Tôi không biết nữa! Có thể ... mà thôi, đừng hỏi tôi tại sao, tôi không trả lời được đâu.
Thế Thiên nhỏ giọng:
– Sinh nhật có vui không? Có nhiều bạn bè không?
Vy Quân liếc nhẹ Thiên Minh, khi anh đang chăm chú trên màn hình tivi:
– Năm nay không ai thèm nhớ nên tôi không tổ chức sinh nhật.
– Ồ! Vậy là một sinh nhật buồn à?
– Đáng lẽ ra tôi rất buồn, nhưng ông đã gọi điện tới. Cám ơn ông nhiều.
– Không có gì! Cô bé có muốn mừng sinh nhật muộn với ai đó không?
Vy Quân nhìn đồng hồ, lắc nhẹ:
– Thôi, đã qua thời khắc đẹp. Với lại có lời chúc của ông cũng trọn vẹn cho một đêm sinh nhật. Một lần nữa, cảm ơn ông.
Thế Thiên cười nhỏ:
– Tôi nhận cảm ơn nhiều quá, mai nặng vai sao đi làm?
– Người ta cảm ơn cũng bắt bẻ. Mai mốt có làm gì cho, không thèm cảm ơn nữa đâu.
– Phải đó, cảm ơn là khách sáo. Tôi không thích ai đó khách sáo với tôi tí nào.
– Rộn chuyện!
Thế Thiên cười vang. Anh kết thúc cuộc nói chuyện:
– Muộn rồi đó, cô bé ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.
– Chúc ông ngủ ngon.
Vy Quân tắt điện thoại. Cô chợt phát hiện Thiên Minh đang nhìn mình đăm đăm:
– Thì ra hôm nay là sinh nhật của em. Sao không nói sớm?
– Sinh nhật em anh phải tự giác nhớ chứ, nói còn ý nghĩa gì nữa.
Thiên Minh hỏi:
– Giờ em gái muốn anh làm gì nào?
Vy Quân suy nghĩ:
– Chúc mừng đã có người chúc mừng trước anh rồi.
Cô xòe tay:
– Tặng quà đi.
– Quà hả?
Thiên Minh gãi đầu:
– Anh đâu có ngay bây giờ được. Ngày mai nha!
– Không! Hôm nay sinh nhật tặng hôm nay. Để ngày mai không nhận đâu!
– Nhưng giờ đã khuya rồi, đâu ai còn bán gì nữa. Đừng làm khó anh mà.
– Không có quà thì lấy chi phiếu cũng được mà. Anh Hai viết chi phiếu cho em đi!
Nghe xong câu ấy của Vy Quân, Thiên Minh kêu lên:
– Cái gì? Trời đất ơi! Nhỏ này khôn vừa thôi!
– Tặng em gái một phần quà nhỏ mà cũng kêu trời. Giờ anh có cho không thì nói!
Thiên Minh giơ tay:
– Anh sợ em luôn rồi đó. Chờ anh chút!
Thiên Minh đứng lên đi về phòng. Lát sau anh trở ra với xấp tiền dày trên tay.
– Anh không có chi phiếu. Em lấy tiền mặt nha!
– Cám ơn anh Hai.
Vy Quân nhận xấp tiền đếm đếm. Thiên Minh nói:
– Không cần đếm đâu! Anh lấy hết trong bóp ra rồi đấy.
– Bao nhiêu vậy anh Hai?
– Khoảng năm triệu.
– Choa!
– Em thì sung sướng rồi, được lời chúc còn được quà. Chả bù với ông anh này, ngày mai không có tiền ăn sáng.
– Không có thì mai em cho.
Vy Quân ôm tập tài liệu đứng lên:
– Chúc anh Hai ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Nhảy chân sáo về phòng, môi Vy Quân véo von bài nhạc “con heo đất”.