Hồi 1
Huyết Hận
Bình minh vừa ló dạng, mặt trời như gấc chín đổ xuống không gian một màu vàng nhạt, những sợi nắng lấp lánh chiếu lên những hạt sương mai còn đọng lại trên lá cây, óng ánh như kim cương, một trang sức quí hiếm.Giữa không gian huyền ảo đó, tại đỉnh Hạc Phong Vân, hai đấu thủ đã quần nhau hơn hai mươi chiêu song thắng bại vẫn chưa rõ phân.Thù Thiên Hận rút kiếm và hừ lên tức tối:– Lâm Kiếm Hùng, ta không ngờ ngươi là một quân vô liêm sỉ.Lâm Kiếm Hùng buông tiếng cười lanh lảnh, rít giọng:– Thù Thiên Hận, ta nghĩ mi cùng ta đồng sư môn nên tha cho tội chết. Bổn chưởng môn oai vọng như trời đất, mi dám buông lời bất kính như thế ...Thù Thiên Hận nạt to:– Thù đoạt vợ, đày đọa con ta, không cho ta nhận mặt đứa con yêu, ngàn năm sau ta vẫn còn căm hận.Vừa nói thanh trường kiếm trên tay ông vạch thành một hình cánh cung, chớp nhoáng xỉa nhanh vào đối thủ.Lâm Kiếm Hùng sớm đã để tâm giới bị ánh kiếm vừa chớp lóe, y không một chút chậm trễ, ngọn gậy trên tay cấp tốc phất mạnh trở ra đón lại. Cùng với ánh xanh loang loáng một tiếng “coong” thánh thót ngân vang.Đôi đối thủ đồng thời thối lui ba bước.Vừa dừng bộ, thân hình Thù Thiên Hận lập tức nhoáng động, ánh kiếm theo sát với thân hình, một lượng hào quang xanh biếc tỏa giăng lóa mắt nhất tề xỉa thẳng vào đối phương.Lâm Kiếm Hùng hừm lên một tiếng như sấm động, thanh gậy trên tay múa tít như chiếc chong chóng, đoạn điểm thẳng vào màn kiếm khí xanh rờn.Một âm thanh quái dị vang lên, hai người cùng thối hậu năm bước.Thù Thiên Hận sắc mặt rắn lại, thân hình vừa chớp động, thế kiếm Hoa Mai đã lao đến như làn chớp xẹt.Lâm Kiếm Hùng khẽ nhíu mày, ngọn gậy cấp tốc xoay tròn tạo thành một màn bóng gậy nhưng cứng rắn tựa vách sắt tường đồng, chặn ngay lấy thế kiếm của đôi phương.Hai người sáp mặt, kẻ công người thủ khoảnh khắc đã trên năm mươi chiêu.Chiêu thế công thủ của song phương đều thần tốc, hung mãnh như sao giăng điện chớp.Thù Thiên Hận hừ lên một tiếng lạnh nhạt, cung mạnh thanh trường kiếm trên tay, hào quang lóe ngời rực rỡ, uy mãnh như thớt giao long từ trên không bổ trút xuống, xỉa vào các yếu huyệt hậu thân đối thủ.Vừa thấy đối phương chớp động thân hình, Lâm Kiếm Hùng lập tức hú to một tiếng, nhấc cao thân hình, ngọn gậy trong tay đồng thời tung mạnh, chín thức Kỳ Côn từng chiêu nối tiếp tung ra như mưa cuồng gió dữ.Thù Thiên Hận dễ đâu chịu kém, vận khí đơn điền thét lên một tiếng long trời, chín chiêu theo ngọn kiếm vũ lộng liên miên chẳng dứt.Trong khoảnh khắc, hai người đã quay quần thêm ba mươi chiêu nữa.Rồi từ đấy chiêu thế của song phương từ nhanh đến chậm, mỗi chiêu xuất thủ đều nhằm vào chỗ yếu hại của đối phương, toàn là những tuyệt học hữu hãn của thế gian. Thêm năm mươi chiêu nữa, sự hơn kém đã bắt đầu tỏ tường.Chiêu thế của Thù Thiên Hận công ra tuy kỳ diệu và hiểm hung nhưng nội lực đã dần dần thuyên giảm.Lâm Kiếm Hùng là đệ tử chân truyền của Đông Hải Lão Nhân, nội lực triền miên vô tận, càng đấu càng chiếm thế thượng phong, lần lần tiến đến thế áp đảo đối phương.Thù Thiên Hận tức giận tràn hông, buông chuỗi cười căm phẫn, thét lên một tiếng trợ uy, tay kiếm chuyển qua tả thủ, hữu chưởng quật mạnh tới trước với mười thành lực đạo.Kình phong như tam sơn ngũ nhạc ùn ùn ập xuống đỉnh đầu kẻ địch.Lâm Kiếm Hùng ung dung khẽ phất ống tay áo trái.Phằng!Sau tiếng nổ to như sét động ấy, Thù Thiên Hận dội lui ba, bốn bước, thừ người nhìn Lâm Kiếm Hùng đứng vững như cột cổ thụ ngàn năm.Lâm Kiếm Hùng nhếch môi cười âm trầm, ngọn gậy bủa nhanh tới trước, phủ chụp xuống đỉnh đầu Thù Thiên Hận.Vội soạt bước lách mình, Thù Thiên Hận lùi sang cạnh bảy tám bước.Chưa vững cước bộ, Thù Thiên Hận đã thấy chưởng kình từ lòng bàn tay trái của Lâm Kiếm Hùng thoát ra như bão trút.Ông kinh mang khiếp hãi, hữu chưởng hỏa tốc nhấc lên đối kháng.Nhưng đã chậm ...Chưởng lực chưa nhả ra, “bình” một tiếng, người ông loạng choạng thối lui năm bước, miệng phún ra một vòi máu tươi.Hình ảnh người vợ yêu kiều thoáng hiện lên tâm não ông, vội quay người nhảy xuống triền núi thoáng sau mất dạng.Lâm Kiếm Hùng trố lên tràng cười đắc thắng, chậm rãi ly khai khỏi đỉnh Hạc Phong Vân đi về hướng tây.Vừa đi y vừa hồi tưởng câu chuyện trước khi nhận lời thách thức của Thù Thiên Hận ...Biết thế nào Thù Thiên Hận cũng trả thù nên Lâm Kiếm Hùng ngày đêm luyện tuyệt kỹ võ công của Đông Hải Lão Nhân truyền dạy, một mặt thu phục dưới trướng những anh hùng hào kiệt võ lâm, đương đầu với sức kháng cự của những kẻ có mưu đồ chống đối với Hỏa Long Phái.Và rồi chuyện gì đến phải đến, ngày hôm qua đang lúc uống trà tại đại sảnh, lo kế hoạch cho mai hậu, thì trưởng lão Hồ Đắc Lập bối rối bước vào thưa.– Chưởng môn nhân, nguy rồi!Lâm Kiếm Hùng cau mày, đôi mắt sáng quắc nhìn Hồ Đắc Lập thét to:– Chuyện gì?– Vừa rồi tại hạ gặp Thù Thiên Hận trong A Mi tửu quán, Thù Thiên Hận có gởi cho tại hạ bức thư, y bảo tại hạ hãy đem về cho chưởng môn.Vừa nói Hồ Đắc Lập bước đến trước mặt Lâm Kiếm Hùng, hai tay kính cẩn dâng bức thư lên.Đôi mày rậm nhíu lại, đôi mắt lóe lên hai luồng hung quang sáng rực, Lâm Kiếm Hùng gằn giọng thốt:– Tên vô lại đó lại thách đấu à?Hồ Đắc Lập gật đầu:– Bẩm vâng, chưởng môn!Đọc lướt qua, Lâm Kiếm Hùng ném bức thư xuống nn snh nói:– Hãy gọi đại thiếu gia vào đây.Hồ Đắc Lập dạ khẽ một tiếng, cúi đầu quay lưng bước ra ngoài đại sảnh.Lát sau, Lâm Kiếm Hổ đi vào, vòng tay kính cẩn:– Phụ thân gọi con!Uống một hớp trà nóng, đặt ly xuống bàn, Lâm Kiếm Hùng nói:– Kiếm Hổ! Con có biết việc gì đang xảy ra không?– Thưa phụ thân, dường như có một kiếm khách từ Hồi Cương sang thách đấu cùng phụ thân.Lâm Kiếm Hùng hỏi:– Nhưng con có biết gã ấy là ai không?Lâm Kiếm Hổ đáp nhanh:– Theo như lời của Hồ trưởng lão nói lại thì kiếm khách đó là Thù Thiên Hận, trước kia cùng phụ thân là đồng sư môn.Lâm Kiếm Hùng gật nhẹ đầu:– Không sai! Nhưng hắn là tên phản bội, thông dâm với người kế mẫu con sinh ra Lâm Thiếu Phong.Lâm Kiếm Hổ hừ một tiếng bất mãn, hỏi lại:– Phụ thân! Thật có chuyện như vậy sao? Lâu nay con ...Lâm Kiếm Hùng ngắt lời con:– Sự thật đúng như thế, cho nên lâu nay cha cấm không cho đứa con hoang đó luyện võ công và đày mẹ nó vì tội dâm loạn. Do vậy, từ nay con phải đề phòng vì kẻ thù của gia đình ta đã lộ diện.Lâm Kiếm Hổ trấn an cha:– Phụ thân yên tâm! Với võ học do phụ thân truyền thụ, con há sợ y sao. Hơn nữa, thuộc hạ của phụ thân toàn là các cao thủ sắc nhọn của võ lâm hiện tại, mưu sĩ như mây đàn, gã làm gì được chúng ta chứ.Lâm Kiếm Hùng trầm ngâm giây lát khẽ thốt:– Dù vậy con chớ nên mất cảnh giác. Con phải nhớ rằng, hiện tại chúng ta có hai kẻ thù chính, một bên ngoài và một bên trong.– Kẻ thù bên ngoài con đủ sức để đối phó, nhưng ...Lâm Kiếm Hùng ngắt lời:– Nhưng phải đề phòng nguy biến khi bọn họ liên kết với kẻ thù bên trong. Tuy chúng chỉ là những tay võ lâm ẩn náu trong các sơn trang, nhưng cũng rất đáng ngại. Theo ý cha, muốn giết kẻ thù bên ngoài trước tiên phải diệt kẻ thù bên trong.Lâm Kiếm Hổ vội hỏi:– Phụ thân muốn nói đến gã Hồi Cương Thù Thiên Hận phải chăng?– Không sai! Cả đến thằng nhóc con Lâm Thiếu Phong và mụ dâm phụ lăng loàn trắc nết Kim Bạch Yến nữa.– Lâm Thiếu Phong còn nhỏ, võ công không có, không khác gì công tử bột trói gà không chặt, còn Kim kế mẫu quanh năm suốt tháng đọc kinh niệm phật thì có gì nguy hiểm mà phụ thân lo ngại.Lâm Kiếm Hùng lắc đầu thở dài thốt:– Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Đó là điều tâm niệm của cha, con nên thuộc nằm lòng.Mọi việc hối hận sẽ muộn đấy con ạ! Tất cả đều phải cảnh giác dù một tiểu tiết.Rót thêm trà vào ly, Lâm Kiếm Hùng uống cạn rồi tiếp:– Vào sáng mai đúng lúc mặt trời mọc, tại đỉnh Hạc Phong Vân, cha phải tỉ thí cùng Thù Thiên Hận.– Con sẽ đi cùng phụ thân.– Khỏi! Cha đi một mình, bởi mình đông người sẽ mất tiếng với võ lâm thiên hạ, khiến người ta cười chê.Vừa lúc đó có một người chạy vào gọi lớn:– Phụ thân! Cha đi tỉ thí với người nào vậy?Chàng thiếu niên này chính là Lâm Thiếu Phong, con của Thù Thiên Hận và Kim Bạch Yến.Lâm Kiếm Hùng vừa nhác thấy Lâm Thiếu Phong đã đùng đùng nổi giận, phóng chân đá một cước.Thân hình Lâm Thiếu Phong bay bổng lên, rồi rơi xuống nền sảnh, đánh bịch một tiếng, hai khóe miệng của chàng ta rỉ hai dòng máu tươi.Lâm Thiếu Phong lồm cồm bò dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn Lâm Kiếm Hùng với vẻ kinh hoàng tột độ.Thực ra từ trước đến nay, mặc dù bị bạc đãi nhưng Lâm Thiếu Phong nào hay biết mình không phải là con ruột của Lâm Kiếm Hùng.Chàng ta đâu biết chuyện quá khứ của hai mươi năm về trước, Lâm Kiếm Hùng và Thù Thiên Hận là hai huynh đệ trong sư môn.Lúc Đông Hải Lão Nhân qua đời giao lại chức chưởng môn cho đại đệ tử Lâm Kiếm Hùng thì Thù Thiên Hận đang yêu vị sư muội là Kim Bạch Yến.Lâm Kiếm Hùng lấy quyền chưởng môn Hỏa Long Phái ép buộc Kim Bạch Yến làm tiểu thiếp trong lúc nàng đã có thai với Thù Thiên Hận gần năm tháng.Cuộc ép duyên này đã làm rạn nứt tình huynh đệ giữa Thù Thiên Hận và Lâm Kiếm Hùng.Hơn bốn tháng sau Kim Bạch Yến hạ sinh được một bé trai kháu khỉnh, tức là Lâm Thiếu Phong ngày nay.Tuy là vợ Lâm Kiếm Hùng, nhưng tình cảm giữa Thù Thiên Hận và Kim Bạch Yến không cắt đứt được, họ vẫn hẹn hò lén lút ân ái với nhau, Lâm Kiếm Hùng biết được khiến thù hận giữa hai người càng tăng tiến.Lâm Kiếm Hùng là một con người tàn độc hiểm hung, đã nhiều lần tìm cách ám hại Thù Thiên Hận nhưng không được, nên phải công khai mở cuộc tỷ đấu để tranh tài.Cuộc tỷ đấu mười lăm năm trước Thù Thiên Hận đã bị bại, chàng ta rời khỏi sư môn đến đất Hồi Cương tầm sư học đạo, rồi mười lăm năm sau về lại Hỏa Long Bảo phục hận.Song Thù Thiên Hận cũng như mười lăm năm trước, phải ôm mối hận nghìn thu ra đi.Bây giờ Lâm Thiếu Phong đã mười tám tuổi, nhưng Lâm Kiếm Hùng lúc nào cũng thù ghét, đối xử với chàng một cách tàn nhẫn, đánh đập hành hạ như một con chó ghẻ, không cho luyện võ công, sợ ngày sau Lâm Thiếu Phong theo cha ruột trả thù y.Kim Bạch Yến thấy con bị hành hạ tàn nhẫn bao năm trời dưới bàn tay độc ác của Lâm Kiếm Hùng, suốt mấy năm liền tụng kinh niệm phật để cầu nguyện cho đứa con thoát nạn khổ hình.Cái tin Thù Thiên Hận từ đất Hồi Cương mang kiếm trở về Hỏa Long Bảo gởi thư tỉ đấu cùng Lâm Kiếm Hùng làm chấn động quần hùng võ lâm Trung Nguyên.