Chương 1 - Trở Về
Cuối tháng sáu, Lâm Tiểu Khởi mang theo con trai Bồng Hao trở lại thành phố Hải Lam sau năm năm rời đi, so với 5 năm trước rời đi, thành phố Hải Lam sớm đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả kiến trúc xung quanh sân bay cũng không biết tân trang bao nhiêu lần, Tiểu Bồng Hao trừng đôi mắt to nhìn tới nhìn lui, tựa hồ tò mò đối về địa phương đối với bé mà nói là hoàn toàn xa lạ. Tới sân bay đón cậu chỉ có bạn học đại học kiêm bạn tốt Chu Chu, Chu Chu nhìn bộ dáng Bồng Hao trắng trắng sạch sạch rất đáng yêu cảm thán không thôi: "Chậc chậc, không nghĩ tới 5 năm không gặp cậu đã có con trai lớn như vậy rồi, thật là thời gian như thoi đưa năm tháng vô tình, nhớ ngày đó ở trong đại học chỉ có thể từ xa nhìn Lâm nam thân không thể đến gần biến hóa nhanh chóng thành vú em nhu tình, tớ thấy mấy nữ sinh từng hoa si cậu kia đều muốn khóc ngất đi thôi. "Cậu vẫn không thèm thay đổi, vẫn khùng như xưa." Lâm Tiểu Khởi mang trên mặt mỉm cười thản nhiên, 5 năm không gặp Chu Chu vẫn là một bộ dáng nhị thiếu cợt nhả như vậy, năm tháng qua đi khiến tuổi y tăng lên, vẫn như cũ giữ lại bản lĩnh miệng tiện của y. Chu Chu sờ cằm vây quanh Bồng Hao quay một vòng, lại ngẩng đầu so sánh bé với Lâm Tiểu Khởi: "Đứa nhỏ này bộ dáng giống cậu, quả nhiên là ruột thịt." "Đương nhiên là "ruột thịt" của tớ rồi." Lâm Tiểu Khởi đặc biệt rằn mạnh 3 chữ cuối, đó là một bí mật, chuyện cậu tự mình sinh hạ Bồng Hao năm đó ngoài bác sĩ làm sinh giải phẫu cho cậu ra bên ngoài không có ai biết, ngay cả là Chu Chu cũng cho rằng Bồng Hao là nữ nhân khác sinh cho cậu, dù sao đây cũng không chuyện gì đáng để khoe, cậu tình nguyện vĩnh viễn sẽ không có bất cứ người nào biết. (ba chữ cuối là "thân sinh đích" 亲生的; thân sinh: ruột thịt, đích: mang nghĩa là "của", khi dịch để đảm bảo nghĩa tiếng Việt nên tui không để chữ "của" trong ngoặc kép) Bồng Hao lúc đơn độc ở chung một chỗ với cậu, mặt mũi đều rất giống cậu, tuyệt sẽ không có người hoài nghi, nhưng mỗi khi Lâm Tiểu Khởi cẩn thận suy nghĩ tướng mạo của Bồng Hao, lại phát hiện Bồng Hao thật ra càng giống người kia hơn một chút, còn nhỏ tuổi mà khuôn mặt đã bày ra nghiêm túc. Bất quá Bồng Hao chẳng qua là bề ngoài nghiêm túc, trên bản chất vẫn là một chú gấu nhỏ (*), không giống người kia, từ nhỏ nhất cử nhất động đều hiển hiện rõ ràng ra khí phách sau này quyết đoán mạnh mẽ. (Chỗ này thật ra nguyên văn là hùng hài tử (熊孩子), nhưng tui chả biết dịch như nào cho hay nên để là chú gấu nhỏ) Chu Chu niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn của Bồng Hao, Bồng Hao bị hành động của ông chú kỳ quái này làm cho sợ hết hồn, bé cũng không phải là con khỉ ngoài hành tinh, ông chú này tại sao cứ nhìn chằm chằm bé vừa nhìn vừa sờ, chẳng lẽ đây chính là bệnh xà tinh trên TV nói ư, hu hu, đáng sợ quá. "Ha ha, đứa nhỏ nhà cậu thật quá đáng yêu, còn có thể mở to hai mắt trừng tớ, rõ ràng đầy mặt nghiêm túc nhưng làm ra nhiều biểu cảm phong phú như vậy, gọi một tiếng chú, chú liền đưa cháu và ba ba cháu về nhà." Chu Chu ngồi xổm xuống nhìn thẳng Bồng Hao nói. Bồng Hao buồn bực nhìn y một cái, ông chú này đã già như vậy rồi còn cực kỳ ấu trĩ, chú ấy phải là đứa nhỏ 3 tuổi mới đúng, hừm, Bồng Hao 4 tuổi quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới lão bệnh xà tinh 28 tuổi này. "Cậu nếu như hâm mộ thì sớm kết hôn đi, chắc hẳn dì rất thích ôm cháu trai rồi đấy." Lâm Tiểu Khởi biết rõ con trai lại bắt đầu kiểu "Cháu là khách từ xa tới mới không thèm giao lưu với người bình thường vô tri các chú đâu.", mở miệng giúp y giải vây. Chu Chu khoa trương lùi về phía sau một bước, kinh hãi nói: "Cậu quá tàn nhẫn rồi, cậu biết tớ ngày nào cũng phải sống sót như thế nào dưới mấy lời niệm chú tồi tàn của mẹ tớ không? Cậu biết tớ tháng nào cũng phải đi kết thân bao nhiêu lần không? Cậu nhẫn tâm sau khi về nước lần đầu tiên nhìn thấy tớ liền nói với tớ mấy lời cố tình gây sự như vậy sao?" Lâm Tiểu Khởi kéo con trai tránh xa y cái người thủy chung không cách nào giao lưu bình thường được này: "Tớ không biết, cũng không có ý định tiếp tục giao lưu với cậu." "Chờ chờ chờ, cậu muốn đi đâu, xe tớ ở đây rồi." Chu Chu giơ cao cánh tay gọi cậu. "Không được, tớ không muốn ở trước mặt cậu cố tình gây sự càng không muốn nghe cậu cố tình gây sự, cho nên tớ vẫy xe có thể về nhà sớm hơn." Lâm Tiểu Khởi lạnh nhạt nói, quả nhiên đáp ứng Chu Chu tới đón là một quyết định sai lầm, cậu ở nước ngoài thanh tịnh 5 năm, trở lại liền nghe thấy líu ríu của Chu Chu, thật là kết bạn sơ suất. Cuối cùng Lâm Tiểu Khởi vẫn là mang theo Bồng Hao ngồi lên chiếc xe kia đủ khiến người ta căm ghét bọn nhà giàu kia của Chu Chu. "Nhà cửa tớ đã cho người giúp cậu quét dọn qua, về nhà liền có thể ở." Gần đại học của Lâm Tiểu Khởi bọn cậu trước kia có một căn phòng nhỏ, cậu bình thường ở lại ký túc xá, nghỉ định kỳ liền trở về ở căn phòng kia, bất quá trước khi tốt nghiệp đại học cậu liền xuất ngoại, nhà cửa vẫn trống không. Chu Chu trước khi cậu trở về nước rất hưng phấn giống như tiêm máu gà vậy, vừa nói muốn giúp cậu dọn dẹp nhà cửa vừa nói muốn tới sân bay đón cậu, thuận tiện xem một chút Tiểu Bồng Hao chưa bao giờ gặp mặt. Vốn là Chu Chu ghét bỏ căn phòng của cậu quá cũ, muốn trực tiếp tặng cho Lâm Tiểu Khởi một căn, dùng lời của y mà nói "Trong nhà tiểu gia chính là bán nhà cửa không thiếu tặng cậu một căn", nhưng Lâm Tiểu Khởi chỉ trả lời y hai chữ "Ha ha", Chu Chu lập tức ngậm miệng. "Đa tạ." Lâm Tiểu Khởi biểu đạt lời ít mà ý nhiều với Chu Chu ơn vì cậu mà bận trước bận sau, sau đó nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, những ký ức kia cậu thật lâu đã không nghĩ tới lại xuất hiện trước mắt, về mẹ, về người kia, về cha và bác gái, những hồi ức căn nguyên này đan xen chung một chỗ biến hóa thành Tiểu Bồng Hao ra đời, gương mặt trước mắt càng ngày càng rõ ràng. "Ba ba." Tiểu Bồng Hao gọi giòn giã, bé phát hiện kể từ khi lên xe ba ba liền trở nên trầm mặc, vừa nãy lại lộ ra thần sắc khổ sở, Tiểu Bồng Hao nhìn không được ba ba khổ sở nhất, liền lay cánh tay cậu, sau đó hai tay đặt tại khóe miệng cậu, giúp cậu vẽ ra một nụ cười. "Ba ba không có chuyện gì." Lâm Tiểu Khởi ôm Bồng Hao đến trên đùi, chỉ vào từng dãy kiến trúc bên ngoài cửa sổ, "Đây chính là thành phố ba ba từng sống, sau này chúng ta sống ở đây, có được hay không?" "Vâng." Tiểu Bồng Hao ngoan ngoãn trả lời, trước khi trở về nước ba ba đã thương lượng qua với bé chuyện trở lại sống ở thành phố Hải Lam, Tiểu Bồng Hao mơ hồ biết đây là nơi ba ba vẫn luôn ở, mặc dù không biết cuộc sống của ba ba và bé ở nước Mễ Thang như thế nào, nhưng Tiểu Bồng Hao rất muốn xem một chút quê hương của ba ba, không sai, chính là cái từ này, ba ba liên qua với nơi gọi là "Quê hương" này. (Về cái tên quốc gia Mễ Thang, tui thấy trên QT nó giải nghĩa chữ Mễ là "Nhật Bản gọi nước Mỹ là Mễ", còn tui tìm trên GG thì thấy người ta nói nước Mễ là nước Mexico theo phiên âm tiếng Trung (tên hán việt của nước Mexico là Mễ Tây Cơ), còn từ Mễ Thang nó nghĩa là nước cơm đấy các thím ạ =)))))) truyện này tác giả đặt tên đáng yêu vch luôn ý =))) tên dịch ra tiếng việt của bé Bồng Hao là rau cúc đấy =))))) "Không có nghĩ rằng Tiểu Bồng Hao rất hiểu chuyện nha, ba ba nói cái gì thì chính là cái đó cũng quá nghe lời đi." Chu Chu đang lái xe xen mồm nói, y nhìn thấy con của thân thích bạn bè trong nhà lớn như Tiểu Bồng Hao, đứa nào cũng cực kỳ nuông chiều, nói đông tuyệt đối không đi tây, hiếm thấy Lâm Tiểu Khởi dạy dỗ bé nghe lời hiểu chuyện như vậy, giống như ông cụ non ấy. Tiểu Bồng Hao "Hừ" một tiếng, cái lão bệnh xà tinh này đừng tưởng rằng mấy lời kia tuổi nhỏ nghe không hiểu nhe, bé đó là đối tốt với ba ba, cưng ba ba của bé mới nghe lời, bởi vì ba ba cũng cưng bé nhất. Lâm Tiểu Khởi bật cười nhu nhu tóc bé, Bồng Hao quá mức thông minh hiểu chuyện, cậu luôn lo lắng bé như vậy có lẽ ngược lại sẽ già néo đứt dây, cũng may Bồng Hao đồng thời cũng có không ít khuyết điểm, khiến Lâm Tiểu Khởi hơi yên lòng một chút. Bồng Hao đứng ở cửa nhìn ngôi nhà bé sắp vào ở: "Ba ba, phòng này thật nhỏ a." Bé trực tiếp nói ra lời trong lòng của mình, bọn họ ở nước Mễ Thang chính là ở biệt thự riêng biệt. Khi đó công việc của cậu có khởi sắc, cùng bạn bè hùn vốn mở rộng thiết kế toàn bộ tin tức internet trên thị trường giành được không ít thành tích thành tích không tệ, kiếm được một số tiền lớn, liền muốn cho Bồng Hao sống trong một hoàn cảnh tốt hơn. Bọn họ ở biệt thự 2 năm, khó trách Bồng Hao ghét bỏ căn nhà nhỏ chỉ có hai gian phòng ngủ này. Không đợi Lâm Tiểu Khởi giải thích với con trai, Chu Chu dẫn đầu tiếp lời: "Chê nhỏ a, không bằng tới nhà tớ ở đi, nhà tớ khá lớn, đủ cho cậu ở, như thế nào, có muốn tới nhà tớ hay không a?" Bồng Hao cuối cùng trả lời ngay mặt Chu Chu: "Cháu muốn đi theo ba ba." Ngụ ý chính là chú cái lão bệnh xà tinh này đừng hòng bắt cóc cháu, nhà chú có nhà lớn rất giỏi a, cháu liền thích đi theo cha cháu ở nhà nhỏ. "Uầy, đúng là con ruột, còn biết bảo vệ cậu kìa." Chu Chu chỉ vào Bồng Hao trêu chọc nói. "Nói lung tung." Lâm Tiểu Khởi lười nói thêm với y cái gì, chỉ chỉ ngoài cửa "Bọn tớ đến nhà rồi, sứ mệnh của cậu cũng hoàn thành, cậu có thể đi." "Ê, cậu không thể đối với tớ như vậy, đây là bội tình bạc nghĩa a." Chu Chu la lớn, cửa không có khóa, nhà cách vách với Lâm Tiểu Khởi vừa lúc mở cửa đi ra ngoài, thấy một nam nhân hét lên lời như thế với một nam nhân mang theo con khác, diện vô biểu tình hỗn loạn 20 giây, sau đó nhanh chóng rụt quay lại, nặng nề đóng cửa lại. "Các cậu nhìn tớ làm gì, chuyện này không liên quan đến tớ." Chu Chu đầy mặt vô tội nói, "Là tự hắn hiểu sai chứ." "Tớ nhớ hàng xóm kia 5 năm trước là giảng viên đại học Aesop của chúng ta...... ghét đồng tính luyến ái nhất......" Lâm Tiểu Khởi nhớ tới chuyện năm đó, "Tớ dự thính tiết học của hắn một lần, hắn dùng trọn thời gian 40 phút để trình bày nguy hại của đồng tính luyến ái." Vị giảng viên này không biết từng bị cái gì kích thích, ở trên lớp nói đồng tính luyến ái đặc biệt dơ bẩn tồi tệ, ngay lúc đó Lâm Tiểu Khởi mặc dù không thích nam nhân, nhưng lại không thích khẩu khí nói chuyện của giảng viên này, sau đó lại tình cờ một lần phát hiện vị giảng viên này lại là hàng xóm của cậu. "Thiết, đồng tính luyến ái có quan hệ cái lông gì với hắn! Chỉ cần bản thân hắn thích nữ nhân là được, người khác thích nam nhân nữ nhân hắn quản được sao." Chu Chu không chút khách khí nói, cuộc đời y ghét nhất loại người nói người khác sai trái thế này thế nọ như thế, thật ra thì trong lòng mình mới ích kỷ cay nghiệt nhất. Hai người lớn cùng một đứa nhỏ đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, Chu Chu phát giác hình như mình ở giữa hai cha con này đúng là dư thừa, gãi gãi đầu nói: "Các cậu đi máy bay cũng rất mệt mỏ đi, hảo hảo nghỉ ngơi, tớ đi về trước, có việc gọi điện thoại cho tới." Nói xong nhanh chóng rời đi. Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao đóng cửa, đổi giày. Ở trong phòng và phòng vệ sinh đi vòng vòng, Lâm Tiểu Khởi phát giác Chu Chu vẫn là rất đáng tin, quét dọn nhà cửa vô cùng sạch sẽ, chuẩn bị đồ cũng rất đầy đủ, không, phải nói là Chu Chu tìm được người quét dọn phòng rất đáng tin. Mở tủ lạnh ra, thức ăn bên trong đầy đủ hết, có thể trực tiếp lấy ra ăn, cũng có bán thành phẩm, Lâm Tiểu Khởi hỏi Bồng Hao: "Con muốn ăn chút đồ sau đó đi nghỉ ngơi không?" "Không cần đâu, con không muốn ăn gì, con muốn ngủ." Bồng Hao ngồi trên ghế salong đánh ngáp nho nhỏ, nhìn cậu tha thiết mong chờ. Lâm Tiểu Khởi cưng con trai nhất, vung tay lên: "Đi đi, chú Chu vì con chuẩn bị phòng rất tốt nha, lần sau phải cảm ơn chú biết không?" Bồng Hao đáp một tiếng có cũng được mà không có cũng không sao, nể mặt mũi của ba ba lần sau liền đối tốt với chú ấy chút đi, đi ngủ trước đã Bồng Hao nghĩ vậy. ______________ Tui đã lấp hố đã đào bao lâu nay rồi đây ^^ mong các thím ủng hộ ^^