Chương 1

- Đỗ Quyên ơi, Đỗ Quyên à?

Nghe rõ tiếng bước chân cùng tiếng gọi của ông Minh, ba nàng, Đỗ Quyên nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.

Ông Minh vẫn kiên nhẫn đứng trước cửa phòng, ông đã gọi con gái lần này là lần thứ ba :

- Đỗ Quyên à, chiều rồi đó. Con chuẩn bị thay đồ xuống ăn cơm nghen Vẫn im lặng Đỗ Quyên nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của một người đàn bà :

- Cả ngày nay tiếp khách chắc bây giờ Đỗ Quyên đang mệt lắm. Anh hãy để cho nó ngủ thêm một lát nữa đi. Tối mình ăn cơm cũng được Giọng ông Minh quan tâm :

- Nhưng cả ngày nay em có ăn gì đâu Thanh Lan? Có lẽ bây giờ em cũng đói bụng Thanh Lan cười khẽ, Đỗ Quyên nghe rõ bà ta đang làm ra vẻ hết sức dịu dàng :

- Em chờ Đỗ Quyên được mà. Thôi chúng mình để cho nó ngủ trọn giấc đi anh :

- Thôi cũng được Khi tiếng bước chân của ba và dì xa dần. Đỗ Quyên mở mắt ra. Từ lúc chui vào phòng đến giờ nàng không hề ngủ dầu chỉ vài phút. Nàng cảm thấy chán ghét với tất cả. Khách khứa ồn ào, những bó hoa, những bao thư dày cộm và những lời chúc tụng nhừa nhựa của những người đã thấm men caỵ Những ánh mắt ngưỡng mộ của những anh chàng là nhân viên dưới quyền ông Minh cũng làm nàng nổi sùng. Đỗ Quyên không buồn nở nụ cười vậy mà chẳng ai trách nàng một tiếng nào. Thỉnh thoảng nàng nghe vài lời thanh minh nịnh nọt hộ cho nàng " Cô ấy quần quật như vậy để đãi khách, mệt muốn chết nên không còn hơi sức đâu để mà cười". Đỗ Quyên cũng chẳng buồn nhìn về phía ấy với một ánh mắt biết ơn, nàng chỉ nghĩ đến một người đã tự dưng làm xáo trộn không khí yên ấm của gia đình nàng. Cô ta là Thanh Lan, cô gái trẻ đẹp chỉ hơn nàng mười tuổi và kém ông Minh đến hai mươi tuổi. Cô ta đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh cha nàng và luôn tỏ ra chiều ý nàng. Tất cả chỉ đều là đóng kịch cả. Đỗ Quyên không thể tin rằng Thanh Lan thực sự tán thành cuộc hôn nhân vì tình yêu đối với cha nàng, mà cô ta chỉ đến đây vì những ham muốn về vật chất và danh vọng. Ông Minh, giám đốc một công ty tư doanh đang lên, hội đủ những điều kiện ấy. Chính vì nghĩ vậy, mọi câu nói nhỏ nhẹ cử chỉ thân ái của Thanh Lan chỉ làm cho Đỗ Quyên nghĩ ngược lại. Nàng cảm thấy thương ba mình vô cùng. Ông là người đàn ông duy nhất trên đời mà Đỗ Quyên thương yêu và cảm phục. Lòng nhân ái và những hành động cao thượng của ông bao giờ cũng làm Đỗ Quyên tự hào. Vậy mà.... Đỗ Quyên lắc đầu cố xua mọi ý nghĩ khơi lại trong lòng nàng nỗi buồn bị bỏ rơi.... nước mất Đỗ Quyên lại ứa ra. Nàng tưởng tượng ra cảnh ông Minh sẽ bồn chồn lo lắng khi nàng sẽ không xuống dùng cơm chung với họ tối nay, khi ấy ông sẽ hiểu rằng con gái ông sẽ không chấp nhận sự thỏa hiệp với người đàn bà đang thay thế vị trí của người vợ hiền mà ông đã từng yêu thương. Khi ấy như thế nào nhỉ? Thanh Lan sẽ là người nhắc nhở ông hãy quên nàng bằng những câu nói thật khéo như lúc nãy "Cả ngày nay tiếp khách chắc Đỗ Quyên đang mệt lắm. Anh hãy để cho nó ngủ thêm một lát nữa đi". Vậy đó, một tuần, hai tuần, rồi một tháng, hai tháng, ông Minh sẽ dần quên đi đứa con gái mồ côi mẹ tội nghiệp đang lẻ loi trong ngôi biệt thự sang trọng này.

Trong lúc Đỗ Quyên vừa khóc vừa tưởng tượng ra mọi thứ trong đầu thì ở phòng khách đang có một sự kiện bất ngờ Ông Minh và Thanh Lan đang ngồi trò chuyện với vài người bạn thân trong công ty thì một chàng trai xuất hiện. Anh ta trạc 34, 35 tuổi, áo veston màu nâu sáng trang trọng như buổi tiệc đang còn, chỉ có hai chiếc vali trên tay là cho người khác biết anh đang vừa đi đâu xa về Ông Minh ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi ôm chầm lấy chàng trai :

- Ôi, Vũ, anh không ngờ chú về kịp ngày hôm nay Mọi người ồ lên như hiểu ra mọi chuyện. Thì ra chàng trai đây là Vũ, người em nuôi mà ông Minh thương yêu như em ruột đang từ nước ngoài trở về. Dù chưa gặp Vũ nhưng những người bạn thường xuyên lui tới hoặc quan hệ tương đối thân với gìa đình ông Minh đều nghe ông nhắc về Vũ với một tình cảm ruột thịt Giới thiệu Vũ làm quen với mọi người, ông Minh trách :

- Sao chú không báo trước để anh chị cho người đi đón?

Vũ vuốt tóc cười :

- một là chính em không được biết sớm cuộc trở về nay, hai là em cũng muốn dành cho ông bà một điều bất ngờ Thanh Lan nghiêng đầu duyên dáng :

- Lúc chuẩn bị đám cưới, anh Minh cứ buồn vì nghe chú báo tin là sẽ không về dự được Giọng nói trong trẻo của Thanh Lan gợi Vũ nhớ đến Đỗ Quyên, chàng nhìn quanh và ngạc nhiên hỏi :

- Ủa, Đỗ Quyên đâu rồi anh Minh?

- Nó ngủ ở trong phòng từ hồi trưa giờ. Ông Minh đáp Nhìn đồng hồ trên tay, Vũ nhíu mày :

- Gần tối rồi mà ngủ gì nữa một người khách đỡ lời :

- Cả ngày đi tới đi lui tiếp khách, chắc Đỗ Quyên đã mệt đừ rồi Không nói gì về chuyện Đỗ Quyên. Vũ xách hai vali trên tay rồi mỉm cười với mọi người :

- Tôi vào trong một lát Ông Minh nói với theo :

- Căn phòng của chú lúc nào cũng được quét dọn thường xuyên, chú có thể sử dụng ngay Vũ đi một mạch lên lầu về phòng mình. Đúng như lời ông Minh nói, phòng ngủ của chàng sạch sẽ tinh tươm như ngày nào. Chỉ có không khí thì có vẻ lạnh lẽo vì thiếu vắng hơi người. Vũ bước đến mở cửa sổ. Hoàng hôn đã buông xuống rồi, đứng trên cao nhìn xuống Vũ có cảm giác ngọn cây mận ngòai vườn như cúi đầu thấp hơn, như muốn trốn cái lạnh se se buổi lập đông. Ngày chàng ra đi thân cây mận chỉ bằng cổ tay của Đỗ Quyên. Đã bốn năm trôi qua, cây trái ngoài vườn đã khác. Nhưng còn Đỗ Quyên thì như thế nào nhỉ, không biết con bé còn nhõng nhẽo như ngày nào hay không?

Không cần rửa mặt, thay quần áo, Vũ cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi gõ cửa phòng Đỗ Quyên. Giọng con gái khàn khàn :

- Mời vào!

Chẳng lẽ con nhỏ mới vỡ tiếng hay sao mà nghe cái giọng khác lạ thế nhỉ.

Tuy thắc mắc Vũ vẫn không muốn lên tiếng vì chàng muốn dành cho cô cháu nhỏ một điều bất ngờ. Từ xa, chàng đã thấy một cô gái lười biếng nằm dài trên giường, mặt giấu vào gối Vũ ngồi xuống và tự nhiên cú vào đầu cô bé :

- Biết mấy giờ rồi hôn?

Cô gái xoay mặt lại, và cả hai nhìn nhau một cách kinh ngạc. Trước mặt Vũ không còn là con bé ốm nhong nheo với mái tóc lưa thưa vàng hoe như râu bắp của ngày nào. Cô gái bây giờ mắt to mi dày, mũi thẳng và đôi môi với hình dáng thật hoàn mỹ. Ngoài ra điều đặc biệt đối với chàng là cô ta vừa trải qua một trận mưa nướ'c mắt. một mí mắt dày lên nói rõ điều đó Đỗ Quyên kêu lên :

- Chú Vũ!

Chỉ có thế, nàng nhào đến bá cổ Vũ khóc mùi. Nàng khóc chân thành như trẻ thợ Còn Vũ thì cảm thấy bối rối trước điều bất ngờ này Vũ xoa nhẹ lưng Đỗ Quyên :

- Ai ghẹo chọc Đỗ Quyên vậy, nói cho chú Vũ biết đi nào Ngồi ngay ngắn lại trên giường cạnh Vũ. Đỗ Quyên tấm tức :

- Ba hết thương cháu rồi Hiểu ra, Vũ suýt phì cười nhưng cố nén lại, nếu không thì Đỗ Quyên sẽ giận luôn cả chàng. Ngày xưa mỗi lần Vũ làm con bé phật ý, nó giận dai phát sợ! Những ngày ấy dù có đụng nhau một cái rầm, mặt Đỗ Quyên vẫn lạnh như tiền. Không biết bốn năm trôi qua có làm cô bé thay đổi chút nào không Tốt nhất là lúc này Vũ không nên tranh luận với cô bé :

- Bây giờ có chú về, Đỗ Quyên đừng có lo nữa Ngẩn người một chút như vừa hiểu ra sự việc, Đỗ Quyên lau nước mắt cười gượng :

- Chú về nước luôn à?

Vũ gật đầu :

- Chứ sao nữa. À, chú có mua kẹo cho cháu nữa nè Đỗ Quyên dẩu môi :

- Bây giờ Đỗ Quyên không còn ham ăn kẹo như ngày trước đâu. Người ta lớn rồi chứ bộ.

Vũ phì cười :

- Vậy hả, chú quên là bây giờ Đỗ Quyên đã hai mươi tuổi rồi. À mà quên cũng phải thôi, người lớn không ai lại khóc nhè Đỗ Quyên sầm mặt xuống :

- Chú nói ai khóc nhè?

Vũ lật đật đánh trống lảng :

- Chú chỉ thí dụ vậy thôi. Hơn nữa nếu Đỗ Quyên có khóc nhè, chú cũng không nói cho ai nghe đâu Đỗ Quyên hài lòng một cách trẻ con :

- Vậy thì được :

- Bây giờ đi rửa mặt, ăn cơm. Lát nữa đi chơi với chú Mặt Đỗ Quyên tươi lên :

- Đi chơi ở đâu?

- Ở nhà bạn chú và....

- Vũ lém lỉnh nói

- Chú sẽ kiếm cho một anh chàng Đỗ Quyên véo mạnh vào tay Vũ :

- Chú nói bậy, cháu không thèm đi với chú đâu Vũ nhăn nhó :

- Để móng tay chi mà dài vậy, nhéo chú đau quá :

- Mai mốt chú hỏng có nói bậy nữa Vũ xoa xoa chỗ da non trên cánh tay :

- Thôi được rồi, cháu tưởng làm mai sướng lắm hả. Chưa gì mà bị véo rồi nè Tức cười, Đỗ Quyên nói :

- Trên đời có mấy cái ngu...

Vũ trừng mắt khiến Đỗ Quyên le lưỡi ngưng bặt. Nàng biết mình hơi quá trớn Nhưng Vũ vốn là người không để bụng những chuyện nhỏ nhặt như .. nàng. Chàng vừa quay ra cửa vừa nói :

- Thôi, chú đi đây Đỗ Quyên lững thững đi theo :

- Chú nói thật là chú về luôn hả?

Vũ vừa đi vừa lầm bầm :

- Ai nói dóc làm gì Đỗ Quyên thở phào, Vũ về thật là đúng lúc và nàng sẽ có người để dựa dẫm, vòi vĩnh. Nàng sẽ đi chơi với chú Vũ không cần tò tò theo ông Minh như trước đây. Khi ấy ba sẽ ra sao nhỉ, ờ! ông sẽ biết thế nào là cô đơn khi không có đứa con gái rượu bên cạnh. Ủa, nhưng ba còn bà Thanh Lan kia mà.... Đỗ Quyên giậm chân hậm hực, nghĩ đến bà ta thật là đauu cái đầu. tốt nhất là ta nên chuẩn bị thật tươi tỉnh cho bữa cơm tối naỵ Và chú Vũ đã nói đúng, nếu ta có khóc nhè, sẽ chỉ mình chú Vũ biết mà thôi Đứng trước gương có đến gần hai mươi phút, Đỗ Quyên mới vấn xong bím tóc. Nàng nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên của chú Vũ khi nãy, lúc chú chưa du học, nàng đã 16 tuổi nhưng luộm thuộm xấu xí như con mạ Đỗ Quyên cứ vô tư trước vẻ dẹp ẩn giấu sau bề ngoài trẻ con của mình. Phải kể đến công phát hiện của Thanh Lan. Khi đó nàng gọi bằng chị Thanh Lan chứ không như bây giờ. hai chị em trò chuyện rất là tâm đắc và cởi mở. Thanh Lan đã dạy cho Đỗ Quyên cách tự săn sóc và làm đẹp cho mình. Nhưng từ khi biết ông Minh và Thanh Lan có quan hệ thân thiết với nhau, Đỗ Quyên bắt đầu dè dặt và nói xa nói gần cho ông Minh hiểu là nàng không thích một kế mẫu còn trẻ như thế. Nhưng dưới mắt ông Minh, nàng vẫn là đứa con nít còn hôi sữa. Ông chỉ âu yếm hơn với nàng và mỉm cười nghe nàng trình bày quan điểm một cách bao dung. Những lúc ấy, Đỗ Quyên thèm có chú Vũ bên cạnh, chú ấy luôn cùng phe với nàng. Vậy mà hai lần gởi thư, Vũ vẫn không trả lời. Khi nãy quên, nếu không nàng đã hỏi tội Vũ rồi Bước xuống phòng ăn, Đỗ Quyên đã thấy mọi người đang chờ nàng. Khách đã về và bây giờ chỉ còn lại bốn người:

ông Minh, Thanh Lan, Vũ, và nàng Ông Minh không được vui :

- Con đã để mọi người chờ lâu rồi đó Từ trước đến giờ, ông Minh có bao giờ tỏ thái độ như thế với nàng đâu. Vậy mà mới ngày đầu tiên có mặt Thanh Lan ở ngôi nhà này, ông đã thay đổi rồi Đỗ Quyên ngồi xuống cạnh Vũ, mặt sầm xuống :

- Con xin lỗi Thấy không khí có vẻ nặng nề, Thanh Lan giả lả.

- Hôm nay chắc mệt lắm hả Đỗ Quyên?

Đỗ Quyên không nhìn lên, đáp :

- Cũng có hơi mệt thưa.... dì Thanh Lan cười tươi :

- Chú Vũ biết không, ở nhà Đỗ Quyên nhắc chú hoài luôn. Từ nay có chú về, Đỗ Quyên vui lắm đó Bà ta thật là lắm điều. Đỗ Quyên thấy tiếc vì trước đây đã tâm sự quá nhiều với bà tạ Ông Minh nhìn con gái, ánh mắt dịu xuống nhưng Đỗ Quyên không thấy...

:

- Nó trông có Vũ về để nhõng nhẽo chứ có ích gì Nếu trước đây nghe câu này, Đỗ Quyên sẽ dẩu môi phụng phịu. Còn bây giờ nàng hiểu câu nói của ông Minh theo hướng khác. Hiện tại ba đã có dì Lan, ông sẽ cảm thấy khó chịu trước sự gắn bó của nàng. Tệ hơn ông còn muốn đánh tiếng để Vũ tránh xa nàng nữa. Sao ông Minh lại thay đổi nhanh như vậy Để ý thấy Đỗ Quyên vẫn cắm cúi nhưng lại ăn rất ít, Vũ ái ngại nói với ông Minh :

- Hình như Đỗ Quyên không đưọc khỏe anh Minh à Điều này làm ông Minh quan tâm ngay :

- Chú thấy thế à?

Vũ gật đầu :

- Nhìn thần sắc thì sẽ thấy ngaỵ Để sáng nay em đưa nó đi khám bệnh Liếc xéo về phía Vũ, Đỗ Quyên lầm bầm :

- Bệnh đâu mà bệnh, cháu còn đi sân sẩn đây mà Ông Minh rầy con gái :

- Chú Vũ là bác sĩ nên phải biết hơn con chứ. Ngày mai chú cứ đưa nó đi khám bệnh giùm tôi Dù không thích cái màn khai báo tình hình sức khỏe với những ông già lúc nào cũng khó đăm đăm mà mình đã từng gặp, Đỗ Quyên vẫn thấy mình không nên cãi lời. Người lớn khoái tỏ ra quyền uy với những con bé như nàng. Riêng Vũ thì Đỗ Quyên không sợ như ba đâu, nàng sẽ có cách buộc Vũ chiều theo ý mình trong những ngày nghỉ xả hơi sau chuyến du học của chàng Ông Minh tiếp tục nói chuyện :

- Bây giờ về nước, chú muốn làm việc ở đâu?

Vũ có vẻ ngạc nhiên vê câu hỏi của ông anh nuôi. Thấy vậy ông Minh giải thích thêm :

- Làm việc ở bệnh viện thì hơi nhọc nhằn, chú có thể mở phòng mạch riêng được Vũ cười nói :

- Em thích làm việc trong bệnh viện một thời gian. Khi có đủ điều kiện, em sẽ mở phòng mạch :

- Chú định nói đến điều kiện vật chất đó hả? Ồ, chú không phải lo, tôi sẽ chu cấp hết :

- Không đâu anh Minh à. Ngoài điều kiện vật chất thì tôi còn muốn các đồng nghiệp thừa nhận khả năng của mình. Muốn có điều đó, tôi phải làm việc và học hỏi thêm với những bác sĩ có kinh nghiệm. Khi ấy, tôi sẽ yên tâm hơn với nghề nghiệp của mình Ông Minh vỡ lẽ ra và gật gù :

- Ờ, chú nói cũng phải, nhưng khi nào cần, chú cứ nói với anh Vũ ngần ngừ một chút rồi nói :

- Anh Minh à, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với anh là tôi đã chuẩn bị cho mình một căn hộ nhỏ. Tôi sẽ đến đó ở.

Ông Minh trợn mắt :

- Mày làm gì kỳ vậy hả Vũ? Từ xưa đến giờ anh em có nhau, nay tại sao lại tự động ra ở riêng như vậy? Mai mốt nếu nghề bác sĩ có làm mày khấm khá thì đó cũng là của cải do mày làm ra...

Thấy ông Minh đã hiểu sai những ý định tế nhị của mình, Vũ nhăn nhó đính chánh :

- Anh Minh ơi, em ra đi không phải vì chuyện đó đâu. Bây giờ anh đã có gia đình, Đỗ Quyên cũng đã trưởng thành, và em.... em cũng phải chuẩn bị cho mình một cuộc sống tự lập. Ngoài ra, anh cho phép em có trách nhiệm đối với Đỗ Quyên nữa chứ

- Thấy ông Minh định phản đối, Vũ khoát tay nói

- Em biết anh lo cho Đỗ Quyên rất chu đáo nhưng nếu anh đã xem em như em ruột thì em rất hạnh phúc nếu được cùng với anh lo lắng cho nó Thanh Lan dịu dàng nhìn chồng :

- Em thấy chú Vũ nói đúng đó anh Minh à. Chú ấy còn những sinh hoạt riêng cần yên tĩnh Vũ mỉm cười nghĩ rằng Thanh Lan là một người phụ nữ cũng khá tế nhị. Thật ra, chàng chưa có nguồn vui riêng tư nào ngoài gia đình này nhưng chàng phải ra đi vì cần thiết phải như vậy. Hãy để cho mọi người hiểu theo ý của Thanh Lan Nghĩ vậy, Vũ cười xòa :

- Tất nhiên là như vậy rồi Ông Minh nghiêm mặt hỏi :

- Cô bạn gái của chú ra sao rồi?

- Anh hỏi ai?

- Vũ nhìn anh trai :

- Phi Yến chứ ai nữa

- Ông Minh nói Vũ bật cười, và bất chợt bắt gặp ánh mắt của Đỗ Quyên. Chàng úp mở.

- Chắc các cô nàng đã có bồ khác rồi. Có lẽ tôi phải làm lại từ đầu Thanh Lan phản bác :

- Không phải như vậy đâu. Phi Yến cứ hỏi thăm chú hoài hà Vẫn giữ nụ cười, Vũ khều nhẹ chân Đỗ Quyên :

- Lát nữa đi chơi với chú nha :

- Đi đâu?

- Đỗ Quyên vẫn vẻ mặt dàu dàu :

- Đến thăm các cô nàng của chú Đỗ Quyên lắc đầu :

- Chú đến thăm người yêu mà dẫn cháu đi làm gì?

Vũ giải thích :

- Lâu quá, có thể một số cô sẽ có chồng. Nếu Đỗ Quyên đi cùng, chú sẽ đỡ quê khi đối diện với những đức lang quân của họ.

Ông Minh ái ngại :

- Chú mới về sao không nghĩ cho khỏe hôm nào rồi hẵng đi Vũ vui vẽ :

- Em chẳng thấy mệt chút nào và muốn thăm lại thành phố về đêm Đỗ Quyên xếp dọn phần ăn của mình rồi nói :

- Chú đi một mình đến thăm các cô ấy đi, cháu không đi đâu Ông Minh rầy con gái nhẹ nhàng :

- con hãy đi với chứ Vũ Đỗ Quyên à, không ai lại nỡ từ chối một đề nghị như vậy Đỗ Quyên mím môi. Phải rồi, có nàng ở nhà chỉ làm ông Minh vướn víu mà thôi. Bắt đầu từ hôm nay, khí có Thanh Lan bên cạnh, ông ấy đâu có cần mình Nghĩ vậy, Đỗ Quyên gật đầu nhưng giọng ám chỉ xa xôi :

- Con chỉ sợ mình làm phiền đến chú Vũ mà thôi Vũ hồn nhiên như Đỗ Quyên làm phiền thật sự.

- Chú sẽ chấp nhận mọi hậu quả.

Bước qua mặt Vũ, Đỗ Quyên xí dài và chẳng thèm biết ông Minh có nghe hay không.

Thấy Vũ cho xe vào bãi của một quán cà phê, Đỗ Quyên ngạc nhiên :

- Ủa! Sao chú bảo sẽ đến thăm các cô của chú? Vũ quay mặt lại chỉnh nàng :

- Việc gì đến rồi sẽ đến, làm gì mà nôn nao thế kiả Người yêu của chú mà chú còn kiên nhẫn chờ ngày khác gặp được, chẳng lẽ cháu lại không ư? Cách nói của Vũ thật đáng ghét, Đỗ Quyên quạu quọ. :

- Làm như cháu ham gặp các cô ấy lắm, thấy mặt càng thêm bực thôi Lấy thẻ giữ xe rồi cùng Đỗ Quyên sánh vai vào quán, Vũ cười khẽ, chọc :

- Tự dưng lại bực, kỳ vậy? Đỗ Quyên bước vượt lên phía trước và tìm chỗ ngồi ở một góc vắng. Vũ theo sau, vừa đi vừa nghiêng ngó có vẻ thích thú lắm. Chỉ vắng quê hương có bốn năm, bộ mặt Sài Gòn đã thay đổi nhiều. Phố xá, nhà cửa đông đúc nhộn nhịp hơn và mode Sài Gòn thì muôn màu muôn vẻ. Thế nhưng đi với chàng, Đỗ Quyên lại rất học trò trong chiếc áo trắng tay phồng cho vào quần. Vậy mà vẻ mi nhon xinh xắn của cô bé cứ lồ lộ ra trước mặt mọi người. Nhiều anh chàng cứ nhìn lom lom vào Đỗ Quyên không cần che giấu. Buồn cười là hình như Đỗ Quyên không cần hay biết gì, khi nãy vào một cửa hàng bách hoá lớn, Đỗ Quyên níu tay áo Vũ như em bé theo mẹ đi chợ. hai cô gái phấn son rực rỡ không biết từ hướng nào xuất hiện trước mặt Vũ :

- Anh uống gì hở anh? :

- Chúng ta vào trong kia đi, có sẵn màn che

- một cô gái khác nói tiếp Vũ ngơ ngác :

- Màn che ư? Để làm gì vậy? hai cô gái đưa mắt nhìn nhau rất nhanh rồi không hẹn mà cùng kéo tay chàng. Mỗi cô một bên :

- Anh cứ đi theo em :

- Anh ở nước ngoài về phải hôn? :

- Tụi em sẽ làm cho anh vui....

Ở trong này, Đỗ Quyên trố mắt nhìn và thấy bộ dạng của Vũ, nàng hiểu là chàng không biết gì về những "phong trào" mới dấy lên ở các quán bia và cà phệ Xô mạnh chiếc ghế đang cản bước chân, Đỗ Quyên chạy ào tới kéo tay Vũ và sừng sộ với các cô gái :

- Ơ, các bà này làm gì vậy? :

- Mày là ai vậy? một cô ả nghênh mặt với Đỗ Quyên Vũ vội nói :

- Các cô buông tôi ra đi, để tôi đi với cháu của tôi chứ Cô gái còn lại xí dài :

- Ở đó mà cháu gái, nó chẳng khác gì tụi em đâu anh Hai à. Đời này chẳng những chú cháu mà ông cháu còn ngủ với nhau nữa kìa Xấu hổ điếng người, Đỗ Quyên không nói được tiếng nào. Trong khi đó, Vũ nghiêm mặt nói :

- Các cô không được nói bậy nghe chưa!

Nghe lùm xùm, hai thanh niên từ trong quày bước ra :

- Có chuyện gì vậy? Trông vẻ mặt của Vũ và Đỗ Quyên như đoán ra được phần nào, một trong hai thanh niên quắc mắt với hai cô gái :

- Hai bà này quậy nữa phải không? Tôi yêu cầu hai người ra khỏi đây đi! Nếu không tôi gọi công an đó hai cô gái vẫn có vẻ chống báng nhưng giọng lại xìu hơn. Không muốn nghe, Vũ kéo Đỗ Quyên ra về. Thấy vậy, chàng trai chạy theo :

- Anh chị thông cảm cho, hai cô gá'i khi nãy không phải là người trong quán của chúng tôi. Chúng tôi đang buộc họ ra về, mời anh chị trở lại uống nước Đỗ Quyên chẳng muốnở lại đây một chút nào nhưng thấy hai cô gái đã bỏ đi, nàng đành theo Vũ trở lại Tuy vậy, Đỗ Quyên vẫn cằn nhằn :

- Tự dưng lại chui vào cái động Bàng Tơ này :

- Nói bậy không hà

- Vũ rầy

- Người chủ đã nói rõ ràng hai cô gái không phải là người ở đây rồi mà cháu hãy quên chuyện ấy đi. Bây giờ uống gì nè? hai chú cháu uống đến gần nửa ly nước mà vẫn chưa nói chuyện gì với nhau. Dường như Đỗ Quyên còn bực dọc và Vũ thì như đang thả hồn đâu đâu Lát sau, Vũ hỏi :

- Thông thế nào rồi? Trước đây lần nào viết thư cho Vũ, Đỗ Quyên cũng đều nhắc đến Thông, bạn trai thân nhất của nàng Đỗ Quyên nhếch môi :

- Vẫn bình thường :

- Hai đứa thường gặp nhau chứ? :

- Dạ, hồi sáng anh ấy cũng có đến nhà Vũ gật gù :

- Vậy hả, hôm nào giới thiệu cho chú biết với Đỗ Quyên có vẻ miễn cưỡng :

- Vâng Nhìn vẻ quạu quọ của cô cháu gái, Vũ hỏi :

- Chú về không mừng hay sao mà trông bí xị vậy? Tuy có nhiều chuyện bực mình xảy ra trong ngày hôm nay, nhưng thấy thái độ Ôn tồn, chịu đựng của Vũ, Đỗ Quyên thấy mình đang giận cá chém thớt. Vũ không đáng để nàng trút mọi bực dọc nhưng Đỗ Quyên không hiểu sao chàng lại rủ nàng đi chơi và thực tế hai chú cháu chỉ đến ở những nơi không định trước. Vũ bảo sẽ đến thăm các cô nhưng từ nãy giờ đâu ghé nhà ai Đỗ Quyên nhìn thẳng vào mắt Vũ :

- Chú Vũ ơi, cháu có cảm giác rằng chú hiểu là cháu đang bị bỏ rơi Vũ hơi cúi đầu nhìn những viên đá đang xoay nhẹ trong ly dưới sự điều khiển của ngón tay mình. Đỗ Quyên đã đề cập thẳng vào vấn đề mà chàng đã suy nghĩ rất nhiều từ hôm nhận được thiệp cưới của ông Minh. Thế nào cô bé vốn được cưng chiều từ trước giờ cũng sẽ ghen tị trước hạnh phúc của ba nó. Vũ biết Thanh Lan trước và chàng yên tâm rằng ông Minh sẽ được hạnh phúc. Nhưng còn Đỗ Quyên, cô cháu gái thân thiết ấy Vũ hiểu rất nhiều. Chàng đã sắp xếp trở về để kịp ở bên nó, an ủi nó. Trong suy nghĩ Vũ hình dung Đỗ Quyên sẽ cao hơn một chút lý sự một chút nhưng điều mà Vũ không ngờ là Đỗ Quyên ngày xưa của chàng nay đã trở thành một cô gái xinh đẹp và biết cách ăn mặc. Tự nhiên cái tuổi hai mươi vẫn chưa thể gọi là trưởng thành. Đỗ Quyên vẫn bá cổ chàng, níu tay chàng như những ngày còn thơ bé. Vũ đã giấu và không để lộ ra là chàng đang cảm thấy ngượng ngùng. một thái độ hoặc cử chỉ lánh né trước tình cảm vô tư của Đỗ Quyên sẽ có thể làm cho con bé mặc cảm rồi xa cách chàng hơn. Hãy để từ từ Đỗ Quyên tự hiểu lấy. Còn bây giờ chàng có nhiệm vụ làm cho cô bé hiểu rằng đã đến lúc ông Minh phải có một cuốc sống mới :

- Đỗ Quyên à, cháu hãy bình tĩnh nghe chú nói nhé. Theo chú thì ba cháu vẫn rất thương cháu Đỗ Quyên lắc đầu quầy quậy :

- Không phải như vậy đâu, tại không có ở nhà nên chú không biết đó thôi. Từ hôm quen dì Lan, ba không còn lo cho cháu nữa. Thậm chí đến ngày sinh nhật, ba cũng không nhớ Vũ cười bao dung :

- Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ cơ sở để cho rằng ba đã không còn thương cháu. Đỗ Quyên thừa biết rằng ba rất bận. Còn nếu khi đã quen Thanh Lan, ba cần có một ít thời gian cho cô ấy nữa. Cháu không nên đòi hỏi như vậy Đỗ Quyên xụ mặt lên tiếng :

- Vậy mà chú nói rằng chú sẽ bênh vực cháu, nãy giờ chỉ nghe chú thanh minh cho ba thôi Vũ cốc nhẹ vào đầu Đỗ Quyên :

- Trẻ con vừa vừa thôi, con nhỏ này. Chú sẽ sẵn sàng bênh vực nếu cháu bị người ta hiếp đáp vô lý. Còn ở nhà, ai cũng thương yêu cháu hết, cả dì Lan nữa. Đỗ Quyên hãy tin, là chú Vũ rất công bằng Đỗ Quyên thất vọng chống tay lên cằm nhìn ra ngoài. Trong thâm tâm nàng vẫn không chịu hiểu là ông Minh vẫn thương yêu con gái như ngày trước. Ông đã không còn chịu khó ngồi hàng giờ kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện trên đời, giải thích cặn kẽ những câu hỏi vớ vẩn của nàng rồi hai cha con lại cười phá lên. Những ngày chưa có Thanh Lan, thỉnh thoảng nàng chịu bị Ông Minh rầy la mỗi lúc nàng làm điều gì sai. Nhưng sau khi có Thanh Lan những lời nhắc nhở bình thường của ông cũng làm nàng cảm thấy tủi thân Nghĩ vậy Đỗ Quyên nói :

- Chú bảo là ba còn thương thì tại sao ông ấy lại cưới Thanh Lan chứ Vũ ngẩn người ra nhìn nàng rồi đột nhiên cười sằng sặc :

- Trời ơi, không ngờ cô bé ngây thơ đến mức như vầy. Chẳng lẽ cháu không biết là tình yêu của ba đối với cháu và Thanh Lan khác nhau hay sao chứ? :

- Sao lại không

- Đỗ Quyên nghe nóng mặt với ý nghĩ Vũ xem mình hãy còn là đứa tre?

- Nhưng ý cháu muốn nói rằng nếu thương cháu, ba phải hy sinh tình yêu mình chứ. Dù sao ba cũng đã hơn năm mươi rồi Vũ nhíu mày vẻ không tán thành :

- Sao lại thế, chú nghĩ rằng nếu có sự hy sinh ở đây thì cháu hy sinh chứ không phải ba, tất nhiên là chú muốn nói trong chuyện này mà thôi. Này nhé, ba cháu đã lo cho cháu hơn mười sáu năm nay kể từ lúc mẹ cháu qua đời. Cháu thật là bất công khi cho rằng ba phải tiếp tục hy sinh. Hơn nữa

- Vũ chúm môi có vẻ thích thú

- Mai đây cháu còn có chồng, nếu một mình ở ngôi nhà chắc ba cháu sẽ khô héo vì buồn đó Đỗ Quyên bướng bỉnh cãi :

- Cháu sẽ không có chồng đâu, cháu ở vậy hoài Vũ cười khẽ :

- Các cô gái cũng nói như thế nhưng tất cả đều lần lượt lên xe hoa. Còn cháu thì chú cam đoan sẽ rất...... à sẽ có rất nhiều các chàng trai đeo đuổi. Hơn nữa cháu không phải là cô gái có trái tim bằng đá. Rồi cháu sẽ có gia đình sớm cho mà xem Đỗ Quyên dẩu môi :

- Chú nói chuyện gì đâu không hà, làm như chú đang từ ruột cháu mà ra :

- Chứ còn gì nữa

- Vũ nghiêng đầu chọc quê

- Chú cháu mình sống với nhau từ lúc cháu còn bé tí ti, không ai hiểu Đỗ Quyên bằng chú đâu Dẫu không muốn thừa nhận điều Vũ nói một cách dễ dàng, Đỗ Quyên vẫn thấy chàng có lý. Mặc dù có bốn năm trời không gặp nhau, thời gian Vũ dành cho nàng vẫn nhiều hơn so với ông Minh. Vũ đối với nàng vừa là người cha, người thầy, người anh và là người bạn thân thiết. Đỗ Quyên đã chia xẻ với Vũ những suy nghĩ non nớt của mình và Vũ luôn chịu khó giúp cho nàng hiểu. Có thể chàng tận tụy với nàng vì ông Minh đã ra tay đùm bọc từ lúc chàng la một thằng bé bán vé số cù bất cù bơ nhưng rất hiếu học. Có thể chàng là một người sống có tình nghĩa.... và có thể....

Vũ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Đỗ Quyên :

- Chú nói có đúng không nào? Đỗ Quyên tằng hắng và thừa nhận một cách miễn cưỡng :

- Thì.... đúng nhưng khác với trước đây, chú không còn sẵn sàng ủng hộ cháu :

- Đừng nên lẩn quẩn những kiểu suy nghĩ như vậy. Nó chỉ làm cháu thêm đau đầu mà thôi. Hiện giờ chú chỉ xin Đỗ Quyên có một điều là nếu thiệt lòng yêu mến ba, Đỗ Quyên hãy cố mà vui lên. Hoặc nếu được, cháu nên tìm một công việc nào đó Đỗ Quyên chống hai khuỷu tay xuống bàn ôm đôi má bầu bĩnh của mình trong lòng bàn taỵ Vũ đang nhìn nàng chờ đợi, đôi mắt của chàng trở nên trầm tư :

- Chú Vũ à.... thôi được rồi cháu sẽ nghe lời chú. Nhưng nếu chú đổi chỗ ở, chú nên cho cháu đi theo thì hơn Vũ trợn mắt :

- Đâu có được, nếu vậy thì ba cháu sẽ buồn vì cháu đã lộ liễu tỏ thái độ đối với ba Đỗ Quyên xìu xuống, giọng phụng phịu :

- Cháu sẽ có cách nói với ba để ba yên lòng Vũ cười thầm trong bụng vì những suy nghĩ đơn giản trẻ con của Đỗ Quyên. Mặt khác, Vũ cảm thấy cô bé thân thiết hơn với mình. Thời gian bốn năm không đủ để Đỗ Quyên ý thức mình đã khác xưa như thế nào. Vũ tuy hơn nàng 15 tuổi, nhưng nhờ có dáng cao và khuôn mặt trẻ lâu, chàng Đỗ Quyên có thể giống như hai anh em hơn là hai chú cháu. Chàng rời khỏi nhà cũng có một lý do là cô cháu gái đã trưởng thành, thế nhưng ông Minh và Đỗ Quyên nữa, cả hai đều vô tư về điều đó. Làm sao người đời không khỏi dị nghị nếu Đỗ Quyên cùng sống chung với chàng Vũ cố gắng nở nụ cười dịu dàng :

- Đỗ Quyên à, trước mắt cháu hãy cố gắng làm cho mọi việc ở nhà trở nên bình thường. một thời gian sau, chú cháu mình hãy bàn lại việc này Đỗ Quyên quàu quạu nhìn Vũ, bây giờ cô bé cảm thấy Vũ khắt khe hơn với mình. Hở một cái Vũ đều khuyên nàng hãy thế này thế nọ. Ngày xưa, những lần Đỗ Quyên buồn, Vũ đều lén ông Minh đèo nàng trên xe đẹp rong ruổi hết nơi này đến nơi nọ. Khi ấy Vũ còn là một sinh viên nghèo và Đỗ Quyên mới chỉ học lớp 7, lớp 8. Bữa ăn chỉ toàn là.... lương khộ Thế mà hai chú cháu cứ cười đủ chuyện. Bây giờ.... à, có lẽ Vũ đã bị tác động bởi những lời khuyến cáo của ông Minh, chàng không còn muốn bị nàng cảm mũi kỳ đà. Chắc là thế rồi Vậy là Đỗ Quyên giận dỗi :

- Cháu biết rồi, ai cũng sợ cháu làm phiền hết. Từ nay về sau, cháu hứa là không đi theo chú nữa đâu Nhìn bộ mặt của Đỗ Quyên, Vũ phì cười :

- Thôi đi cô nương, ai cấm không cho cháu đi chơi với chú. Chú chỉ nhắc cháu nên bình tĩnh trong việc giữ gìn hoà khí ở gia đình. Muốn thế cháu cần ở bên ba chứ không thể sang ở với chú được. Còn thỉng thoảng, chú sẽ dẫn cháu đi chơi nếu cháu muốn Thấy Đỗ Quyên có vẻ nghe ra, Vũ vỗ nhẹ lên đầu cô bé :

- Bây giờ về nhà chú sẽ cho Đỗ Quyên xem các thứ mà chú mang về. Hy vọng rằng cháu sẽ rất thích đó Đỗ Quyên chưa muốn cười ngay vì muốn để Vũ hiểu là nàng khó tánh hơn.... ngày xưa. Dù những món quà Vũ vừa bật mí làm cho nàng thấy thích. Nhưng nếu ai bảo nàng là con nít, nàng sẽ cự nự cho mà xem.