Hướng về trái tim – Chương 01 Part 1

Nội dung tác phẩm

Chó cuống lên sẽ vượt tường, còn thỏ thì sao? Đáp án là, ăn cỏ gần hang!

Giang Văn Khê, một con gián khờ khạo yếu đuối vô dụng, bị người ta chèn ép bắt nạt cũng không dám phản kháng, vì thất nghiệp lần thứ n, uống rượu say nổi cơn điên, đã đập vỡ chai rượu giơ lên trước mặt ông chủ quán bar – Lạc Thiên, gào thét “Trả công việc cho tôi!”.

Sau việc đó, dưới kế sách “phản kinh doanh” của cô bạn thân Lý Nghiên, cô từ một nhân viên thu ngân cực kỳ bình thường, trở thành cỏ gần hang của thỏ xấu bụng Lạc Thiên. Từ đó, Giang Văn Khê mãi mãi chỉ có nước giơ hai tay đầu hàng, than vãn một cách đáng thương rằng cô sai rồi, cô không nên thất lễ với anh trước mặt mọi người.

Trong quá trình đấu trí, Lạc Thiên bất ngờ nhận ra, ngọn cỏ gần hang của anh trông có vẻ mềm yếu đó lại có bệnh “nhân cách phân liệt”, mỗi lúc phải chịu một cú shock nào đó liền có thể trong tích tắc trở nên hung dữ vô cùng, nhưng sau đó lại hoang mang không nhớ gì cả. Cỏ gần hang với tính cách yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại song song đã thu hút con thỏ vốn lạnh lẽo như băng, anh không kìm được ham muốn ngậm ngọn cỏ ấy vào miệng, sở hữu nó mãi mãi…

***

Chương 1:  Thuyết âm mưu của cấp trên tà ác

Tục ngữ nói, bốn chuyện thảm nhất đời người là…

Nắng hạn gặp mưa rào, vài giọt;

Gặp bạn nơi đất khách, mượn tiền;

Đêm động phòng hoa chúc, không “lên”;

Lúc bảng vàng đề danh, trùng tên;

Đối với Giang Văn Khê mà nói, chắc còn phải chuyện thảm thứ năm nữa:

Được cấp trên khen thưởng, mắc bẫy?! 

 Giày cao gót gõ mạnh trên bậc thang bằng đá mài, phát ra âm thanh “cộp cộp”, khiến Giang Văn Khê chỉ hận một nỗi không mọc ngay đôi cánh để bay thẳng lên phòng Tài vụ ở lầu bốn. Tim cô sắp nhảy lên tận cổ họng rồi, chuyện này không phải là thật, nhất định không phải là thật!

Cuối cùng đã đến, cô đẩy mạnh cánh cửa chống trộm dày và nặng ra – đối với cô nó lại là cánh cửa sinh tử.

“Rầm” một tiếng, kinh động đến tất cả mọi người trong phòng Tài vụ.

Khi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô.

Mắt trợn trừng, thở hổn hển, cô lao đến trước bàn kế toán trưởng: “Trưởng phòng Mã, tôi chỉ còn ba ngày nữa là…”.

Cô chưa nói dứt câu, trưởng phòng Mã đã đưa tay ra hiệu cắt ngang lời cô: “Tiểu Giang, chuyện này chúng tôi cũng bó tay, hợp đồng thuê nơi đây của siêu thị đã đáo hạn, mảnh đất này đã có người đấu thầu giành quyền chuyển sang kinh doanh ăn uống rồi, chuyện này chúng tôi không thể quyết định gì được”.

Nhíu chặt mày, Giang Văn Khê mím chặt môi, run rẩy lên tiếng: “Nhưng, chỉ còn ba ngày nữa thôi là tôi hết thời gian thử việc”.

“Đúng, chỉ còn ba ngày, nhưng tôi biết, phòng Nhân sự biết thì có ích gì? Bên Giang Hàng chỉ nhìn hợp đồng, đừng nói là thiếu đến ba ngày, cho dù chỉ thiếu một ngày thôi, không có hợp đồng làm nhân viên chính thức thì có nghĩa là cô vẫn còn trong thời gian thử việc. Bây giờ khủng hoảng kinh tế, Giang Hàng chịu giữ lại nhân viên chính thức thì bọn tôi, đám nhân viên được gọi là chính thức này, cũng đã phải dập đầu thắp nhang rồi.” Vốn dĩ giọng trưởng phòng Mã rất cứng cỏi, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của Giang Văn Khê, bỗng không nhẫn tâm đả kích cô, dịu giọng lại: “Tiểu Giang, cô làm việc ở quầy thu ngân rất tốt, tôi đã làm thủ tục nhận cô làm nhân viên chính thức trước rồi, nhưng cấp trên cứ để đó không phê chuẩn thì chỉ có thể nói là số của cô quá…”.

“Quá bi thảm… Tôi biết”, Giang Văn Khê cắn môi, nói tiếp những lời trưởng phòng Mã ngập ngừng ngại không dám nói.

Trưởng phòng Mã thở dài luyến tiếc: “Tiểu Giang, đến phòng Nhân sự làm thủ tục đi, nhận tiền lương rồi sớm tìm công việc khác”.

Không biết Giang Văn Khê đã ra khỏi cánh cửa sinh tử của phòng Tài vụ thế nào nữa, vẻ mặt cô như sắp khóc, dựa vào tường ngoài hành lang, nhắm nghiền mắt lại.

Mỗi ngày, cô đều dậy sớm hơn cả gà, ăn ít hơn cả heo, làm nhiều hơn cả trâu, ngủ muộn hơn cả chó, trong dịp lễ Quốc Khánh còn làm việc thừa sống thiếu chết trọn sáu ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, kết quả là vừa nghỉ xong đi làm lại, đã nhận được thông báo thu dọn đồ đạc cuốn gói đi về.

Tốt nghiệp mấy tháng rồi, không biết cô đã bị thất nghiệp bao nhiêu lần, nếu thêm nửa năm cuối cùng của năm cuối đại học, thì là n của n lần rồi.

Trong trường đại học, cô học chuyên ngành Kế toán, một lòng muốn tốt nghiệp xong có thể làm kế toán trưởng, thi CPA, sau đó thuận lợi vào phòng Kế toán làm việc, rồi tìm một người đàn ông tốt để lấy, như thế cả đời cô không lo buồn khổ nữa. Sau khi ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô mới biết mình đã ngây thơ đến nhường nào.

Lúc chưa tốt nghiệp, những công ty tuyển dụng kia mới liếc qua hồ sơ xin việc của cô đã ném sang một bên, mũi hếch lên trời nói với cô rằng không nhận sinh viên chưa tốt nghiệp. Về sau tốt nghiệp rồi, hồ sơ cá nhân vẫn bị ném sang bên, những người đó vẫn hếch mũi lên trời bảo rằng không nhận thực tập cũng không nhận người chưa có kinh nghiệm trong nghề. Cuối cùng bị ép quá, cô làm dữ, liều mạng xông vào công ty người ta để phỏng vấn, vì nếu cô không làm thế thì phải về nhà ngày ngày ăn mì tôm, kết quả là lần ấy tổn thương sâu sắc, bị bảo vệ người ta xem là kẻ tâm thần rồi đá ra ngoài.

Cuối cùng thực tế tàn khốc mách bảo cô rằng, một công việc tốt bằng với năng lực và vận may cộng thêm mối quan hệ, tỉ lệ 1:2:7. Tục ngữ nói đúng, học giỏi Toán, Lý, Hóa cũng chẳng bằng có một ông bố tốt. Đáng thương cho người côi cút một mình như cô, bố mẹ mất sớm, ngay cả người cậu chăm sóc cô cũng anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ lúc cô vừa lên đại học.

Không biết đụng phải tường bao nhiêu lượt, bẽ mặt bao nhiêu lần, cô mới được nhận vào làm một công việc không liên quan tí gì đến kế toán. Cô đã từng làm nhân viên bán bảo hiểm, mùa hè nóng nực, mỗi buổi sáng phải đứng ở cổng công ty làm một cái đài phát thanh rất kỳ cục, ra rả kêu gào các câu khẩu hiệu mời chào “Nét xuân vừa hiện, giành nhau thăm viếng”… kết quả, lúc cô đến gặp khách hàng đầu tiên, vì say nắng mà ngất xỉu ngay trước cổng công ty người ta theo đúng kiểu “nét xuân vừa hiện”. Cô từng bán mỹ phẩm Mary Kay, cảnh tượng gọi nhau lung tung là “mẹ” với “con gái” ở phiên họp thường kỳ khiến cô bàng hoàng suốt cả tuần cũng chưa hoàn hồn lại, kết quả là, tốn bao nhiêu tiền mua một đống mỹ phẩm về cũng không thể bán được, đành đem toàn bộ bôi hết lên mặt, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Nhìn xem, qua một mùa hè mà da cô vẫn trắng muốt.

Cô còn làm nhân viên bán bàn chải đánh răng, phát tờ rơi trên đường, nhân viên vệ sinh trong KFC, nhân viên bán hàng trong hiệu thuốc… Nhưng những công việc đó đều ngắn hạn. Khó khăn lắm mới xin được làm thu ngân trong một siêu thị, khi rảnh rỗi lại ao ước được như những đồng nghiệp phòng Tài vụ, ngày ngày được đếm tiền, tuy không phải là tiền của mình, có lẽ ngày nào đó, cô có thể từ một nhân viên thu ngân bé nhỏ tầm thường thăng chức lên phòng Tài vụ, nhưng ông trời tại sao lại tàn nhẫn cướp đoạt ước mơ nhỏ nhoi muốn có một công việc chính thức của cô kia chứ?

Chỉ ba ngày nữa là cô có thể trở thành nhân viên chính thức rồi…

Hàng mi dày cong và ướt đẫm động đậy, Giang Văn Khê vỗ vỗ mặt, gắng gượng chớp mắt vài cái, không thể không đối diện với hiện thực, thừa nhận số khổ của mình.

Nắm tay lại, đứng thẳng người, cô động viên bản thân: Không sao, chắc chắn mình có thể tìm được việc khác. Lý Nghiên nói cô chính là một con gián vạn năm dù có bị đánh, đập, ngắt, đạp… cũng không chết được.

Vuốt vuốt tóc, cô đi về phía thang máy, từ xa đã thấy ba vị lãnh đạo cấp cao và một người không phải nhân viên siêu thị, một ông chú có mái tóc bạc trắng như màu bạch kim đã bước vào thang máy trước.

Nhìn từ phía sau có thể thấy vóc dáng ông chú tóc bạc kia cao ráo và bí ẩn, phong độ toát ra của ông ta không hợp với mái tóc bạc kia tí nào cả.

Cô thầm nghĩ bụng: Đúng là một ông chú không hài hòa.

Đứng khựng lại, Giang Văn Khê không hề cho rằng nếu đi tiếp thì có thể chen vào cùng thang máy với những vị lãnh đạo cấp cao kia. Lúc này, cô nghe thấy ba cô nàng đồng nghiệp đứng sau lưng cũng đợi một thang máy khác đang thì thào to nhỏ, dường như người họ đang nói đến chính là ông chú có mái tóc và thân hình hoàn toàn không hợp nhau ấy.

Không kìm được, cô dỏng tai lên.

“Trời ạ, không ngờ Tổng giám đốc Lạc của Giang Hàng lại đẹp trai đến thế.”

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu nhìn mái tóc bạch kim bồng bềnh quyến rũ kia kìa, mấy hôm trước nghe đồn còn không dám tin, hôm nay gặp được người thật, không hề thấy già tí nào mà còn quyến rũ hơn ấy chứ.”

“Không biết mái tóc bạch kim của anh ấy nhuộm ở tiệm nào nhỉ, tớ rất muốn nhuộm mái tóc mình giống màu tóc của anh ấy.”

“Thôi đi, cậu tưởng cậu là Lâm Thanh Hà[1] thật đấy à?”

“Xì…”

“Đúng là cực phẩm hiếm có trong thế gian này.”

“Chính xác, mà vui nhất là sau này chúng ta có thể chiêm ngưỡng cực phẩm này hằng ngày rồi.”

“Đúng, đúng, đúng. Thật sướng quá đi mất.”

“Sai, bây giờ tớ đang bị ‘kích thích’.”

“…”

Giang Hàng? Đó chẳng phải là công ty quỷ quái đã hại cô thất nghiệp như lời trưởng phòng nói hay sao?

Giang Văn Khê cắn răng, nắm chặt tay, lòng thầm kỳ thị ba cô nàng nhân viên chính thức mê trai kia, không biết là ăn tạp, hay đầu bị kẹp vào cửa, may mà có thể giữ được bát cơm, lại còn đi khen ngợi cái ông chú tóc bạc kia là đẹp trai cơ đấy? Đi gặp quỷ đi!

Ngẩng phắt đầu lên, cô trừng mắt về phía thang máy, ông chú trung niên hại cô thất nghiệp kia cho dù vóc dáng có đẹp thì sao nào, tóm lại thế gian này không còn ai dã man, tàn bạo như ông ta cả.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, cô nhìn rõ gương mặt của ông chú tóc bạc nổi bần bật như hạc đứng giữa bầy gà kia.

Gương mặt trẻ trung tuấn tú góc cạnh, ánh đèn trong thang máy chiếu lên gương mặt anh càng toát lên một vẻ cá tính, mái tóc bạch kim rũ xuống trước trán, đôi mắt đẹp và sáng hơi nheo lại, liếc nhìn những vị chủ quản cao cấp đang chuyện phiếm với nhau, hai tay đút vào túi quần tây, khóe môi hơi nhướn lên tạo nên một đường cong tà ác nhưng lại rất quyến rũ, như đang giễu cợt ai vậy.

[1] Lâm Thanh Hà: Nữ diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông, sinh năm 1954.

 

Thì ra anh ta không phải là ông chú, chỉ có điều là nhuộm tóc mà thôi…

Hiếm khi thấy có người đàn ông nào mặc bộ âu phục màu đen như xã hội đen lại đẹp trai đến vậy, tới khi ba cô nàng nhân viên kia liếc xéo và đi ngang qua người cô, Giang Văn Khê mới tỉnh lại.

Trời ơi, cô lại tỏ ra mê mẩn cái tên “gương mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ”, kẻ đầu sỏ gây tai họa hại cô thất nghiệp kia, đúng là không còn lý lẽ gì nữa.

Cô ảo não vỗ vỗ đầu, bước nhanh vào thang máy, trong lòng không ngừng nguyền rủa cho cái tên đàn ông ma quỷ có mái tóc bạc kia sẽ xui xẻo, đau khổ hơn mình.

Vì là nhân viên hợp đồng, Giang Văn Khê chỉ mất một ngày đã bàn giao hết công việc, ngày mai cô không cần đi làm nữa.

Nhà dột mà cứ mưa dầm dề.

Làm người có thể nào đừng đen đủi như thế được không?

Vừa trèo lên tầng năm, Giang Văn Khê rũ rượi nhìn thấy trên cửa nhà mình dán tờ thông báo nộp tiền điện nước. Cũng may cô vừa lĩnh lương và tiền tăng ca trong lễ Quốc Khánh, nhưng cô buộc phải tiết kiệm chi tiêu trong một thời gian, cho đến khi tìm được công việc mới.

Móc chìa khóa, mở cửa ra, cô rầu rĩ ném túi xách lên sofa, rồi đổ ập cả người xuống, chưa kịp than vắn thở dài thì tiếng chuông di động vui vẻ đã vang lên: “Nếu tôi có gậy tiên nữ, biến to biến nhỏ biến xinh đẹp…”.

Tìm thấy điện thoại trong túi, trên đó hiện ra một số di động lạ, cô nghe máy: “A lô, xin chào!”.

Xen lẫn trong những tiếng ồn ào, giọng nói ngọt ngào của cô bạn thân Lý Nghiên vang lên: “Khê Khê à, mau đến bar giúp tớ với”.

“Nghiên Nghiên, sao cậu lại chạy đến bar?” Giọng nói có phần trách móc, Giang Văn Khê hơi khó xử, “Khuya lắm rồi, tớ muốn nghỉ sớm, mai còn phải…”. Trực giác định nói là “ngày mai còn phải đi làm”, cũng may cô đã dừng lại kịp thời để tránh phải đau buồn.

Lý Nghiên gào lên: “Phải cái gì mà phải? Ở đây có một tên gấu khốn kiếp bắt nạt tớ, cậu mau đến giúp, thua người không thua thế”.

“Hả? Tên gấu đó bắt nạt cậu à, nhưng cậu còn ghê gớm hơn tớ mà, tớ đi thì cũng chỉ có thể làm cột điện thôi.” Cắn môi, Giang Văn Khê yếu ớt từ chối, “Nghiên Nghiên, tớ muốn ngủ thật mà…”.

“Ngủ cái đầu cậu, ngày mai cậu trực muộn mà?” Lý Nghiên bất chấp sự phản đối của Giang Văn Khê, nói với vẻ ép buộc, “Tớ mặc kệ, cậu mau đến đây ngay, nếu không tớ phóng đến nhà thì cậu sẽ biết tay! Mau đến đấy! Có biết K.O không? Một quán bar mới mở trên đường Trung Sơn, gọi xe đến đây nhanh nhé. Cứ vậy đi, mười lăm phút sau không thấy cậu thì chờ chết đi!”.

Nghe âm thanh “tút tút” vẳng ra, Giang Văn Khê hít một hơi thật sâu, ngồi dậy khỏi sofa và vào phòng vệ sinh.

Bồn rửa mặt xả đầy nước, cô ngâm mặt vào đó, một lúc sau khi không nín thở nổi, cô mới ngẩng lên, nhìn chằm chằm người trong gương, sắc mặt trắng bệch như ma, những giọt nước lóng lánh lăn từ từ xuống gò má, rơi vào miệng.

Hai tay tì vào bồn rửa, cô mím môi, thở dài với tấm gương.

Chỉ là cô đang thẫn thờ một mình thôi, hy vọng biết bao rằng tấm gương này là tấm gương phép thuật, không kìm được lảm nhảm: “Gương kia ngự ở trên tường, ta không cần mi nói cho ta biết ta là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, ta chỉ cần mi cho ta một công việc có thể làm lâu dài…”.

Tiếc là tấm gương vẫn chỉ là tấm gương, bên trong, ngoài gương mặt mệt mỏi đờ đẫn của cô ra vẫn chẳng có thay đổi gì.

Trong phòng khách, di động lại đổ chuông, nghe là biết Lý Nghiên gọi đến. Giang Văn Khê vội vàng lấy khăn bông lau sạch nước trên mặt, vén lại tóc rồi ra khỏi phòng vệ sinh, nghe điện thoại để ứng phó với bà cô đang giục loạn cả lên, rồi nhanh chóng xách túi ra khỏi nhà.

Vội vội vàng vàng chạy đến K.O, vào trong, Giang Văn Khê bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Lý Nghiên. Cũng may quán bar này không quá giống những nơi lộn xộn mà bình thường Lý Nghiên hay lui tới, ít nhất đèn đủ sáng, nhạc không phải loại nhạc điện tử ồn ào, khách đến đa số cũng chỉ yên lặng ngồi uống rượu mà thôi.

“Khê Khê, đây này!”

Giang Văn Khê nhìn về phía đó, thấy Lý Nghiên đang vẫy tay gọi cô ở cách mấy bàn. Giang Văn Khê cau mày, bên cạnh Lý Nghiên có ba người đàn ông, trong đó chỉ có một người là cô từng gặp, tình hình này là biết ngay Lý Nghiên chắc chắn lại quen người mới, kéo cô đến “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia” đây mà.

Mặt dày vậy! Cô sải những bước chân cứng nhắc đến đó.

Lý Nghiên túm chặt lấy cô, chỉ vào mũi cô trách móc: “Bảo cậu mười lăm phút đến ngay, sao cậu lằng nhằng mãi đến bốn mươi phút hả?”.

Nghe lời trách cứ của bạn thân, mặt cô hơi nóng lên, lắp bắp: “Ồ… đường… kẹt xe…”.

Hôm nay cô lại trở thành cư dân thất nghiệp một cách quang vinh, trước khi tìm được việc, cô không thể tùy ý phóng khoáng đi taxi, chỉ có thể chọn cách đi xe bus. Đương nhiên việc này cô không có mặt mũi nào nói với Lý Nghiên, nếu để cô nàng biết cô lại mất việc thì chắc chắn sẽ kỳ thị cô cho xem.

“Kẹt xe? Có phải giờ cao điểm buổi tối đâu, sao lại kẹt xe được?”, Lý Nghiên nghi ngờ nhìn cô.

Hai má nóng rực, Giang Văn Khê rất căng thẳng, sở đoản của cô là nói dối, cô ngồi xuống chỗ trống cạnh Lý Nghiên, ậm ừ cho qua chuyện: “Tàu… tàu hỏa đi qua…”.

“Tàu hỏa?!” Lý Nghiên đang định nói, “Từ nhà cậu đến đường Trung Sơn làm gì có đường ray tàu hỏa nào chạy qua”, thì một anh chàng ngồi cạnh đã cắt ngang, “Được rồi, bạn em đến lâu thế mà không giới thiệu sao?”.

Lúc này Lý Nghiên mới sực tỉnh, khoác vai Giang Văn Khê nói: “Đây là Giang Văn Khê, bạn thân của em. Giang trong Trường Giang, Văn trong văn học, Khê trong tiểu khê[1]”. Sau đó cô chỉ vào chàng trai ban nãy giải vây và có tướng mạo rất manly, nói với Giang Văn Khê, “Vị này cậu đã từng gặp, chính là con gấu mà tớ hay nói với cậu đấy – Hùng Diệc Vĩ, hôm nay vừa thăng cấp thành bạn trai tớ đã vội giới thiệu với cậu ngay, đừng nói tớ nhỏ mọn nhé. Còn hai người này lần lượt là bạn học cấp ba của anh ấy, Tống Tân Thần và Cố Đình Hòa”.

Giang Văn Khê gật đầu như gà mổ thóc, nhìn ba chàng trai đối diện, nghe Lý Nghiên giới thiệu.

Mục đích hẹn cô ra đây của Lý Nghiên chính là cho Hùng Diệc Vĩ một danh phận, ngoài ra còn định nối dây tơ hồng cho cô.

Giới thiệu xong một lượt, cô chỉ nhớ Hùng Diệc Vĩ và Tống Tân Thần không chỉ là bạn học mà còn là đồng nghiệp của Lý Nghiên, ba người cùng làm việc trong một công ty quảng cáo, còn thì Cố Đình Hòa kiệm lời, luôn giữ nụ cười trên môi và là một cảnh sát của nhân dân.

Cô bỗng nhớ đến ông cậu lúc sinh thời của cô cũng là một cảnh sát.

Có lẽ vì là cảnh sát nên bất giác cô liếc nhìn và quan tâm đến Cố Đình Hòa nhiều hơn, mày rậm mắt to, cho người ta một cảm giác đẹp trai phóng khoáng, đôi môi anh không mỏng cũng không dày, như thể trời sinh ra đã hợp với nụ cười.

Lại nhìn Cố Đình Hòa, anh cũng đang mỉm cười nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau khiến cô bỗng thấy hồi hộp, vội vàng cụp mắt xuống, cầm ly nước trước mặt lên uống một ngụm, nhưng không ngờ bị vị cay của rượu làm cho ho sặc sụa.

Tình huống đó bị Lý Nghiên trông thấy, đùa cợt: “Muốn ngắm trai đẹp thì cứ quang minh chính đại mà ngắm, lén lén lút lút làm gì?”.

Giang Văn Khê thò tay nhéo vào eo Lý Nghiên, bắt cô nàng ngậm miệng lại.

Lý Nghiên lại khoác vai cô, cười nói với Cố Đình Hòa: “Tiểu Cố, ông cậu của Khê Khê nhà bọn này là cảnh sát hình sự đã từng lập rất nhiều chiến công đó, cô nàng này ấy à, từ nhỏ thấy những chú cảnh sát anh dũng là không đi đứng gì nổi, anh đừng thấy lạ nhé”.

Nhướn môi, Cố Đình Hòa nhìn chăm chú Giang Văn Khê: “Những vụ án trước đây được Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh phá, tôi đã nghe rất nhiều”.

Giang Văn Khê sửng sốt ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Cố Đình Hòa: “Anh quen cậu tôi à?”.

Cố Đình Hòa hớp một ngụm rượu, nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu mấy năm trước Cảnh sát trưởng Giang không hy sinh vì nhiệm vụ, tôi đã có thể theo chú ấy, học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm rồi”.

“Ồ…” Giang Văn Khê đáp lại, nhớ đến cậu mà không khỏi cảm thấy buồn bã.

Lý Nghiên trời sinh đã rất nhạy cảm, biết Giang Văn Khê lại bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh nên choàng vai cô, ra sức bán cô cho hai chàng trai độc thân kia, nói cô là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành hay e thẹn lại sống nội tâm, khiến mọi người cứ cười vang không ngừng.

Từ đầu đến cuối, Giang Văn Khê chỉ phối hợp bằng cách ngồi đó cười ngô nghê, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô bạn thân. Cô rất khâm phục Lý Nghiên, cũng là người như nhau nhưng Lý Nghiên xinh đẹp, trong công ty giao thiệp rộng, thành tích tốt, được lãnh đạo xem trọng, đổi lại là cô… có lẽ đã bị quét ra khỏi cửa từ lâu rồi.

Điểm hấp dẫn nhất của K.O chính là mười một giờ mỗi tối sẽ tiến hành cuộc thi KOF[2], vị khách của hai bàn rút được thăm số sẽ tự chọn hai người khác để tham gia thi đấu, bàn thắng cuộc sẽ được miễn phí toàn bộ trong đêm đó. Vì thế mỗi tối cứ mười một giờ là giờ phút náo nhiệt nhất của K.O.

May mắn là, bàn số mười sáu của Giang Văn Khê được rút trúng, Tống Tân Thần và Cố Đình Hòa bị đẩy ra PK[3] với bàn số bảy, Lý Nghiên hét lên, kéo Hùng Diệc Vĩ lên trợ giúp, để lại Giang Văn Khê không muốn đi nên ở lại một mình.

Giang Văn Khê trước nay vốn điềm tĩnh, không nói nhiều, không sành sỏi những chuyện ăn chơi, nhìn những nhân vật hoạt hình đang đánh nhau trên màn hình rất to trước mặt mà không rõ là ai với ai. Cô có chút lạc lõng không hứng thú, nghe những người có mặt nhìn màn hình mà gào thét gọi trợ giúp, cô mỗi lúc một trở nên cay đắng đau khổ.

[1] Dòng suối nhỏ.

[2] The King of Fighter.

[3] PK: Từ dùng nhiều trong game chỉ đối kháng, đấu trực tiếp.