Tiết tử (1)

 

Tiết sương giáng, trăng lạnh, càng về khuya sương càng rơi dày đặc.

 

Trong Bách Hoa cung, hai mươi bốn Phương chủ xếp theo thứ tự quỳ sụp trên đại điện khảm ngọc lưu ly rực rỡ, trầm ngâm nín lặng. Một trận gió đêm thổi qua, bóng cây ngoài điện dật dờ, sàng ánh trăng qua từng kẽ lá như những viên ngọc vỡ rơi tung tóe trên mặt đất. Chính giữa điện, tấm rèm mỏng trong veo như nước nhẹ nhàng lay động, như hơi thở phập phồng yếu ớt của người bên trong rèm.

 

Người nọ nằm nghiêng trong giường gấm chăn mây, trâm cài đạm mạc, đuôi mắt nhăn nheo, nửa khép nửa mở, gương mặt thanh diễm tuyệt luân, tuy rằng tái nhợt gầy gò nhưng khó giấu được nét phong lưu my vũ. Ánh trăng trông như sương trắng đọng trên đầu mày khẽ nhíu lại của bà.

 

Đột nhiên, hô hấp của bà trở nên dồn dập, giữa những đợt thở dốc, hương thơm ban đầu vốn chỉ thoang thoảng trong đại điện cũng theo đó mà càng lúc càng nồng đậm, như vạn hoa cùng nở, trăm hương tụ tập, hương thơm 「©xmydux.wordpress.com」 càng lúc càng nồng đậm khiến hai mươi bốn vị Phương chủ vốn đang quỳ phục trong đại điện bất giác quên mất hết lễ nghi ngẩng đầu lên xôn xao, nhìn về phía trong rèm, trên mặt không nén nổi đau thương, nhưng vẫn không dám lên tiếng.

 

Ngọc Lan, Hạnh Hoa, Mạt Lị (hoa nhài), Quế Tử, Phù Dung, Sơn Trà, Liên Hoa (hoa sen), Tường Vi… bên trong màn, giữa không trung, muôn vàn sắc hoa chen nhau nở rộ, rồi lại nhanh chóng héo tàn, cánh hoa rơi lả tả như một màn mưa, hoa bay tán loạn, trong nháy mắt biến cả đại điện lưu ly thành một biển hoa, cảnh tượng tráng lệ nhưng tuyệt vọng vô y.

 

Hoa Thủy Tiên rơi sau cùng, tượng trưng cho một đóa mai vàng ngạo nghễ nở rộ cuối đông, trong nháy mắt, những cánh hoa thưa thớt dần, khi một cánh hoa mai đỏ cuối cùng lưu luyến không nỡ rơi vào biển hoa, thì người trong rèm chấn động mãnh liệt, ho ra một ngụm máu tươi, đầu mày có một đóa hoa sương dần dần hiện ra, sau cùng, ngưng tụ thành một giọt nước trong veo màu xanh tím, ngón tay nhẹ nhàng nhặt lấy, khó khăn lắm mới giữ không cho giọt nước rơi xuống đất, đặt vào giữa ngực, trong chớp mắt giọt hoa nước liền biến thành một hài nhi trắng trẻo.

 

“Chủ thượng!” Mẫu Đơn vén rèm lên, quỳ gối trước giường, đưa tay ra đón lấy nữ hài đang nhắm mắt ngủ say, nhìn người trên giường gương mặt huyết sắc đã cạn, cuối cùng không kềm chế được, nước mắt tuôn trào.

 

“Theo lệnh ta, từ nay về sau, thân thế của con ta sẽ cùng theo ta xuống mồ, phàm kẻ nào tiết lộ nguyên thần toàn bộ diệt!” Người trên giường hơi thở yếu ớt, giọng nói tuy không cao nhưng toát lên vẻ uy nghiêm trang trọng.

 

“Tuân lệnh! Thuộc hạ xin tuân thủ nghiêm ngặt ý chỉ của chủ thượng! Nếu có nửa phần làm trái, tự hủy nguyên thần!” Hai mươi bốn vị Phương chủ bao gồm cả Mẫu Đơn đang ôm đứa trẻ mới sinh trong lòng trịnh trọng cúi người bái lạy.

 

Người trên giường nhìn những người có mặt tuyên thệ, mắt rưng rưng nước, tựa hồ có chút an lòng, “Như vậy thì ta yên tâm rồi. Tất cả đứng lên đi. Mẫu Đơn, ngươi đến đây.” Bà giơ bàn tay không còn nhiều sức lực vẫy vẫy, cánh hoa theo động tác của bà nhè nhè bay bay.

 

“Chủ thượng!” Mẫu Đơn ôm hài tử đến gần bên giường.

 

“Đem cái này cho nó ăn.” Người trên giường cầm một viên đan hoàn trông giống một hạt đàn châu nhét vào tay Mẫu Đơn. Nàng theo lời đút vào trong miệng hài tử, dùng hoa lộ (sương đọng trên hoa) để hài tử nuốt hạt châu vào bụng.

 

Khuôn mặt gầy gò của người trên giường thấp thoáng một nụ cười an tâm, mờ nhạt đến mức hầu như khó mà nhìn ra được, “Đó là Vẫn Đan. Người uống viên đan này sẽ diệt tình tuyệt ái.”

 

“Chủ thượng, ý ngài là. . . ?” Mẫu Đơn nghe vậy hơi thở như tắc nghẹn.

 

“Vô tình thời mạnh mẽ, vô ái thời hào sảng. Đây là lời chúc phúc tốt nhất mà ta có thể cho nó. Hài nhi của ta không thể lại giống như ta. . .” Dường như phải cố nén một nỗi đau vô cùng tận, người trên giường vừa mới bình phục một chút thì đầu mày lại nhíu chặt, bàn tay tái nhợt yếu ớt xoa xoa ngực.

 

“Chủ thượng!”

 

Người trên giường chậm rãi thở nhẹ, “Không sao cả.” Lần thứ hai mở rộng đôi mắt tinh anh, “Hôm nay chính là ‘tiết sương giáng ’?”

 

“Dạ đúng.” Đinh Hương đứng phía cuối giường trả lời.

 

Người trên giường nhãn thần bỗng mơ màng, như chìm vào giữa hồi ức mênh mang, sau một khắc tĩnh lặng liền xoa xoa lên đối má xinh đẹp như cánh hoa của hài tử, yếu ớt lên tiếng: “Vậy gọi nó là ‘Cẩm Mịch’ đi.”

 

“Dạ! Thuộc hạ chúc mừng thiếu thần Cẩm Mịch lâm thế!” Hai mươi bốn vị hoa chủ lại một lần nữa dịu dàng bái lạy.

 

“Không cần. Không có thiếu thần gì cả, sau khi nguyên thần của ta diệt thệ (tiêu tan) cũng chớ có lập nó làm hoa thần.” Bà khoát tay, vòng ngọc trên cổ tay va chạm nhau, tựa như tiếng mưa ngoài hiên va vào đồ sứ, âm thanh trong trẻo, cúi đầu buồn bã cười nói: “Làm một tán tiên (vị tiên nhàn rỗi) tiêu dao đó là điều rất tốt.”

 

“Thỉnh chủ thượng suy nghĩ lại, hoa giới chúng ta sao có thể một ngày vô chủ?” Hạnh Hoa dưới điện lo lắng ngẩng đầu lên.

 

“Lòng ta đã quyết, sau khi ta đi, hai mươi bốn người các ngươi hai mươi bốn tiết khí (*) luân phiên làm chủ bốn mùa.” Người trên giường hơi thở suy nhược, nhưng lời nói vẫn đầy vẻ quyết đoán không ai có thể ngắt lời.

 

(*) 24 tiết khí (theo âm lịch) gồm: lập xuân, vũ thủy, kinh trập, xuân phân, thanh minh, cốc vụ, lập hạ, tiểu mãn, mang chủng, hạ chí, tiểu thử, đại thử, lập thu, xử thử, bạch lộ, thu phân, hàn lộ, sương giáng, lập đông, tiểu tuyết, đại tuyết, đông chí, tiểu hàn, đại hàn.

 

Nghe được từ “đi” thốt ra từ miệng bà, người trong điện đều không đành lòng tiếp tục nhìn bà, chỉ một câu “Dạ!” Tiếng đáp lại có vài phần nghẹn ngào cố nén.

 

“Giới hạn Cẩm Mịch ở trong thủy kính, trong vòng một vạn năm không được bước ra hoa giới ta nửa bước.” Vừa mới ngưng thần tính toán, trong vòng một vạn năm của nó e rằng sẽ gặp kiếp nạn, tuy đã ăn tuyệt tình đan, nhưng bà vẫn không thể yên tâm, mà trong thủy kính 「©xmydux.wordpress.com」 có kết giới, nếu hạn chế nó một vạn năm ở nơi này, chắc chắn có thể hoàn toàn đoạn tuyệt với tình kiếp vốn khiến người ta tê tâm liệt phế. Nghĩ đến điều này, khóe môi bà hé nở một nụ cười như một đóa hoa sen tinh khiết, đôi mắt tinh anh cũng thấp thoáng ý cười rồi chậm rãi khép lại. . .

 

Tiết sương giáng Thiên Nguyên năm hai mươi vạn tám ngàn sáu trăm mười hai, hoa thần lìa đời, bách hoa điêu linh. Cũng đêm đó, mọi người trong thiên đình lại đang cùng nhau vui vẻ hoan lạc, chư tiên dự tiệc và chúc mừng Thuỷ Thần Lạc Lâm cùng Phong Thần Lâm Tú ký kết trăm năm hảo hợp.

 

Hoa giới cử hành tang lễ cho Hoa Thần, mười năm sau đó bách hoa đều đau xót, thu nhụy không nở.

 

Trong suốt mười năm, trên trần gian không có một đóa hoa nào hé nở, trong thiên địa nhan sắc mất hết. Mãi đến mười năm sau, tang kỳ kết thúc, thì mới khôi phục tranh nghiên khoe sắc.