Chương 1

Hùng miêu Viên Viên

Tiết tử

Gió ở trời xanh hơi hơi thổi qua .

Cơn gió thoảng qua ngọn núi xanh biếc, thổi qua từng phiến trúc, thổi bay những lời nói nhỏ…

“Tiểu cha!”

“…”

“Tiểu cha!”

“…”

Người nói chuyện trên trán toát ra gân xanh.

“Ta nói, tiểu cha! Ngươi xem đủ chưa!” Tiếng hô tăng lớn ít nhất mười lần, chẳng những đem người phía trước đang giương con mắt to tròn tròn chuyên chú quan sát dọa sợ , mà ngay cả hùng miêu mụ mụ đang vất vả lấy hơi chuẩn bị sinh hạ bảo bối , cũng sợ tới mức đem đứa nhỏ vào lại trong bụng , đồng dạng giương tròng mắt tròn tròn đen thùi khẩn trương tìm kiếm mọi nơi, sợ sinh vật đến đây chính là thợ săn đáng sợ sẽ bắt toàn gia bọn họ.

“Hư! Nói nhỏ thôi ! Ngươi dọa đến hùng miêu mụ mụ ! Nếu không ấp trứng được làm sao bây giờ!” Lổ tai trên đầu thiếu niên hồ ly lòi ra, bĩu cái miệng nhỏ nhắn tức giận mà nói , tròng mắt tròn tròn cho dù là đang mắng người, nhưng vẫn không chuyển mắt mà nhìn cảnh tượng hùng miêu mụ mụ sinh nở, một giây cũng không chịu buông tha, y đợi giờ khắc này thật lâu rồi.

“Ấp? Ấp cái gì mà ấp? Ta không phải nói ngươi rồi , hùng miêu không phải động vật đẻ trứng biết không? Lổ tai ngươi lớn như vậy, dùng để trang trí sao ?”

Thương Huyền cực kỳ giận dữ thập phần bất đắc dĩ nhìn tiểu cha nhà mình, theo y từ nhỏ đến bây giờ, cũng đã có mấy trăm năm , cá tính tiểu cha vẫn như thế, lần này bởi vì phụ thân đi hôi yêu tộc mười năm một lần trong trấn, đại ca đi theo học tập, Nhị ca ngốc lại đang đuổi theo một con hồ ly nên không đi, còn lại hắn cùng tiểu cha, nhưng tiểu cha lại là loại người nhàn rỗi không hơn , muốn hắn một mình ở nhà chờ phụ thân Thương Ưng trở về, lúc tiểu cha còn là một hồ yêu nhỏ yếu , có lẽ hắn sẽ ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng là theo thời gian qua đi, yêu lực tiểu cha càng ngày càng lớn mạnh , đã không còn phải e ngại nhân loại hoặc là một ít yêu tộc, cho nên lá gan cũng cùng lớn theo, nếu chỉ cần để một mình hắn rãnh rỗi ở nhà, có thể cam đoan một giây trước hắn còn đang ngẩn người, giây tiếp theo khẳng định sẽ đến một nơi nào đó tìm trứng ấp, rõ ràng là một con hồ ly không phải sao? Vì cái gì cái tính thích ấp trứng đã mấy trăm năm qua vẫn không đổi?

Hiện tại cũng vậy, hắn đi theo phía sau tiểu cha để hắn trên đường chậm rãi ngoạn (chơi) , không nghĩ tới ngoạn ngoạn ngoạn tới một cái rừng rậm , có một phiến đất dài đầy tre, sinh vật bên trong cũng không có hiếm thấy ── hùng miêu, tiểu cha chưa từng xem qua loại sinh vật hùng miêu này lập tức lộ ra ánh mắt ngập nước , nhìn chằm chằm vào một con hùng miêu mụ mụ tròn vo không tha, sau đó lại dùng cái loại ngữ khí đáng yêu làm cho người ta rất muốn dùng sức vuốt ve , mở to đôi mắt chứa nước rồi hắn sẽ hỏi, đây có phải động vật đẻ trứng không.

Hắn hẳn là phải nhất định cùng tiểu cha nói không phải.

Hẳn là phải dùng âm thanh thật lớn trả lời khẳng định với y không phải!

Nhưng là… Cá tính ngay thẳng , đối với loài mà hắn chỉ nghe qua nhưng lại không chân chính nhìn thấy , hắn nói… Hẳn là sinh đẻ bằng bào thai…

Chính là hai chữ “Hẳn là ” kia!

Cũng bởi vì hai chữ này nên hắn phải cùng một con hồ yêu tâm tính vẫn không lớn lui ở phía sau nham thạch, nhìn hình ảnh hùng miêu người ta sinh nở . Hắn khuyên can mãi, dù sao cũng là người phi đại yêu vương yêu quý, ngồi xổm nơi này rình coi một con hùng miêu sinh nở thành bộ dáng gì nữa?

“Ngươi ác với ta…” Tuyết Sắc ủy khuất mà chu chu miệng, vẫn là lúc nhỏ đáng yêu nhất, nhớ năm đó bọn họ mới vừa ra tới, bộ dáng há miệng gào khóc đòi ăn có bao nhiêu đáng yêu, bây giờ lại ác với hắn.

Thương Huyền khóe miệng run rẩy, để người khác nhìn đến còn tưởng rằng hắn ngược đãi tiểu cha nhà mình, không biết tiểu cha nhà hắn lợi hại nhất chính là loại biểu tình đáng thương này, nhà bọn họ trừ bỏ phụ thân có thể quản được tiểu cha ra, những người khác nói y đều là theo cái lổ tai bên này đi vào, theo lổ tai bên kia đi ra; chính là loại tùy hứng này cũng khó khiến cho người ta sinh khí, bình thường tiểu cha căn bản là thập phần nhu thuận đáng yêu, muốn hắn đi hướng đông sẽ không đi tây, gọi y ăn cơm tuyệt đối không đi ngủ, chỉ có ở một sự kiện ấp trứng này, y cố chấp so với phụ thân còn muốn khủng bố hơn, bởi vậy phần lớn thời gian, tất cả mọi người luôn dành cho hắn.

Hít sâu một hơi, thở ra…

Ở thời khắc trong lòng hắn một lần nữa tốt lại, hùng miêu mụ mụ hoảng sợ mở to mắt tròn xác định mọi nơi không có địch nhân, tiếng động vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác, lại bắt đầu cố gắng đại sự sinh bảo bối, không bao lâu là có thể nhìn thấy một con hùng miêu bảo bối toàn thân hắc bạch sềnh sệch theo sản đạo đi ra, tiếp theo lại thêm một con.

Tuyết Sắc mắt mở to, tò mò mà nhìn hùng miêu mụ mụ xoay người lại đem dịch dính trên người đứa nhỏ nhà mình lém sạch sẽ.

Mặc dù toàn thân dính dịch trơn, nhưng là bộ dáng có tay có chân kia thấy thế nào cũng không giống trứng.

“Thật không phải là trứng a…” Có điểm mất mác nho nhỏ .

“Ta vừa mới nói cho ngươi a, hiện tại đã xem đáp án, chúng ta có thể đi rồi ?” Vỗ vỗ mông đứng dậy nghĩ muốn lôi kéo người tiếp tục đi hướng nên đi tới, kết quả phát hiện bàn tay nhỏ bé vốn được hắn nắm trong tay giờ lại không chộp được, Thương Huyền nheo ánh mắt nhìn lại, quả nhiên thấy trên đầu tiểu cha nhà hắn chẳng những toát ra hai cái lổ tai, mà cái đuôi lông xù thật dài kia cũng hiện ra, thân thể nho nhỏ không biết được khi nào thì đã ngồi xỗm cạnh người hai hùng miêu bảo bối, vẻ mặt sủng ái muốn duỗi tay ôm hùng miêu nhỏ ngoạn, tuyệt không lo lắng hùng miêu mụ mụ mới vừa sinh xong đứa nhỏ có thể hay không một chưởng sẽ đem hắn đánh bay đi.

Gân xanh trên trán lại toát ra…

Hít sâu mội hơi, thở ra…

“Tiểu cha…Coi như ta xin người đó được không ? Chúng ta đi nhanh đi!”

“A! A! Thật tròn ác! Ánh mắt các ngươi sao tròn như vậy a!” Đầu ngón tay nộn nộn sờ sờ hốc mắt đen của hùng miêu nhỏ .

“Ta nói tiểu cha…”

“Ha ha! Cái lổ tai cũng tròn, bụng cũng tròn, chân cũng tròn.” Bàn tay nhỏ bé ôm hùng miêu bảo bối trái nhìn phải nhìn, trên sờ sờ dưới xoa bóp.

“Tiểu cha…”

“Quyết định ! Ngươi tròn nhất, cho nên ngươi kêu Viên Viên! Còn đứa ra trước kia, hình như không có tròn như vậy, kêu Phương Phương tốt a!” Âm thanh vui vẻ đáng yêu, một chút cũng không có đem ánh mắt tròn của mẫu thân một bên đang thất thần để ở trong lòng.

“Ta…”

“Đến! Kêu tiểu phụ thân!”

“Ta nói… Tiểu cha… Đó là hùng miêu…”

Gió, thổi qua từ từ .

Âm thanh tiếp cận khẩn cầu, quanh quẩn ở trong gió, theo cái lổ tai lông xù bên trái đi vào, theo lỗ tai lông xù bên phải đi ra.

“…”

Thương Huyền trong nháy mắt tỉnh ngộ, có lẽ lập địa thành Phật trong miệng mọi người , tu thành chính quả, có lẽ bất quá chính là một câu chuyện như thế.

_TBD: hùng miêu chính là gấu mèo nhưng ta thích để là hùng miêu hơn, vì ta thấy nó rất cute! Đăng bởi: admin