Hồng Đậu - Chương 00 ( Mở đầu )

Giới thiệu:

Năm đó, Tiêu Dao vương Công Tôn Lẫm vô tình nhặt được một bé gái 6 tuổi,

Bởi vì vừa gặp đã hợp ý, hắn đem bé gái mang về nuôi nấng, cũng nhận làm con gái nuôi,

Năm tháng dần qua, nàng thường cố ý vô tình biểu đạt tình ý nữ nhi với hắn,

Nhưng hắn chỉ cho rằng nàng đang làm nũng, vẫn không nhìn thấy tâm ý của nàng,

Thậm chí, hắn còn chính miệng đáp ứng với Hoàng thượng, lập hôn ước cho nàng cùng Hoàng tử nước láng giềng,

Không ngờ trên đường xuất giá nàng lại nhảy xuống vực, khiến hắn khiếp sợ, trong lòng đau đớn!

Sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể, hắn không ngừng tìm suốt nửa năm, cuối cùng cũng tìm được nàng,

Không ngờ nàng lại làm như không quen hắn, còn tự xưng Lý Hồng Đậu tới cửa ứng tuyển làm tỳ nữ,

Thời gian dần qua, hắn gần như đã quên người hầu hạ bên mình là nàng – là con gái nuôi của hắn, gần như….

Ở trong lòng hắn đã yêu nàng; Nhưng ở trước mặt mọi người, hắn là nghĩa phụ của nàng……

***

Mở đầu:

Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mày rậm mắt to, giục ngựa phi nước đại.

Khuôn mặt hắn nhìn như tục tằng bất tuân, lại không giấu được hơi thở tôn quý. Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú, che kín sát khí không tầm thường cũng không hợp tuổi.

Càng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ hơn là trên thân mình cao to hơn những thiếu niên bình thường cùng tuổi của hắn là bộ chiến bào võ tướng bám đầy bụi đất và vết bẩn.

Bóng dáng hắn vội vàng, khoái mã như sao băng, hăng hái lướt qua ngoại ô trống trải.

Đột nhiên, thiếu niên ra sức kéo lấy dây cương, con ngựa lập tức điên cuồng hí lên, móng trước điên cuồng đạp đá giữa không trung.

Thiếu niên ở trên lưng ngựa vừa giữ vững cơ thể vừa trấn an ngựa, đôi mắt sắc bén nhanh chóng quét qua bốn phía, dừng ở bụi cỏ cao quá nửa người.

Thiếu niên cười lạnh, cả người tản ra sát khí dày đặc.

Một năm trước, Tư Quốc cử quân xâm chiếm biên cảnh Uyên quốc bọn họ, khơi mào chiến tranh hai nước. Hắn chủ động xin Hoàng đế lĩnh quân đi giết giặc trên chiến trường.

Bằng võ nghệ phi phàm hắn “lấy một địch trăm”, trí tuệ mưu lược dụng binh như thần, có thể nói là trăm trận trăm thắng

Chỉ cần hắn lĩnh quân xuất mã, Tư Quốc gần như có thể nói là luôn chiến luôn bại, bị hắn liên tiếp ép đến biên cảnh.

Không ngờ, lúc hắn định ăn miếng trả miếng, dự tính cũng mang quân đội xâm nhập Tư Quốc, tình thế lại bắt đầu chuyển biến.

Sau khi thua mấy trận hắn lập tức sinh cảnh giác, phát hiện ra điều khác thường. Lúc này mới tra ra gian tế Tư Quốc ẩn vào trong quân doanh của hắn.

Tên gian tế Tư Quốc đang bị hắn đuổi bắt kia thời gian qua ẩn núp ở trong quân đội của hắn, đánh cắp không ít quân tình quan trọng. Khiến hắn mấy lần lâm vào hiểm cảnh, thậm chí tổn thất không ít tướng sĩ huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử như tay chân.

Có lẽ do gần đây hắn phong tỏa tin tức không để lọt ra ngoài, tên gian tế kia không thu được tình báo làm rối loạn trận tuyến nên chó cùng rứt giậu dám to gan đột nhập vào quân doanh định ám sát hắn.

Thật vất vả mới tìm ra được kẻ kia, hắn tuyệt không để cho gian tế kia bỏ chạy!

Hắn muốn đích thân giết kẻ kia, an ủi linh hồn các huynh đệ!

Lúc chiến mã được huấn luyện cẩn thận trải qua trăm trận chiến dưới người hắn đứng im, hắn lập tức xoay người xuống, rút bội đao không chút do dự đâm vào bụi cỏ, đánh chết bọn chuột nhắt trốn trong bụi cỏ.

“A –”

Tên kia gian tế không ngờ thân thủ hắn thần tốc kinh người như thế, không kịp ngăn cản đã kêu thảm thiết ngã từ trong đống rơm xuống, một đao trí mạng.

Ngay trong nháy mắt, thiếu niên phát hiện sâu trong bụi cỏ còn động tĩnh không tầm thường khác.

Chẳng lẽ có hai người?!

Trong lòng hắn kinh ngạc, thân thể đã phản ứng theo bản năng, nhanh chóng tiếp cận, chuẩn xác chém tới chỗ động tĩnh kia, quyết không lưu người sống.

Nhưng lúc hắn giơ đao lên mạnh mẽ chém vào bụi cỏ, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh ướt át.

Một bé gái?

Thiếu niên nhất thời sửng sốt, mở to mắt, ra sức thay đổi đường đao đã chém xuống.

Lưỡi đao lệch đi, bụi cỏ cao đến nửa người bên cạnh nháy mắt bị chém nát một mảng lớn, đủ thấy đường đao kia mạnh mẽ nhường nào. Nếu chậm một bước, chỉ sợ bé gái kia đã sớm bị chém thành hai nửa.

Bé gái ngồi ở trong đống rơm, mở to mắt, trên khuôn mặt trắng trẻo non mềm nhỏ nhắn không hề có sợ hãi, chỉ ngửa cái đầu nhỏ, tò mò nhìn hắn. Trên má phải dính vài vết máu khô.

Hắn nặng nề thở dốc, dùng sức đâm đại đao xuống đất, trừng mắt nhìn bé gái đột nhiên xuất hiện kia mà không biết làm thế nào.

Tuy rằng hắn không làm bé bị thương, nhưng trên bộ quần áo màu trắng ngà của bé có vết máu bắn tung tóe, nhìn mà khiến người ta kinh sợ.

Thiếu niên nhăn mày, tiến lên xoay người ôm lấy bé gái toàn thân là máu, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới.

Hắn phát hiện trên người bé ngoại trừ chút vết thương trầy da do gai cây sượt vào thì không có vết thương nào có thể tạo thành vệt máu lớn kinh người như thế.

Nhìn bé mềm mịn như thế này, hơn nữa quần áo trên người còn là chất liệu thượng đẳng, thêu hoa văn tinh xảo, hắn đoán rằng bé không phải quý tộc thì cũng là con nhà giàu.

Nhưng nhỏ như vậy, sao có thể một mình đi lạc giữa nơi đồng không mông quạnh này?

“Cha mẹ ngươi đâu?” Hắn hỏi.

Bé gái mở to mắt, nhìn hắn chằm chằm không nói gì.

“Ngươi ở trong này làm gì?”

Hắn lại hỏi, còn vươn ngón trỏ xoa xoa cái cằm nhỏ của bé, nhưng bé vẫn không trả lời.

Thấy thế thiếu niên nhướng mày.

Bé gái này gặp biến đổi lớn thân nhân ly tán, thế nhưng không khóc cũng không nói chuyện, chẳng lẽ đã bị dọa đến ngu ngốc rồi?

“Ngươi mấy tuổi?”

Hắn thở dài một hơi hỏi một vấn đề khác.

Lúc hắn hỏi, không quá chờ mong bé sẽ có phản ứng chỉ muốn nói chuyện với bé, để cho bé quen với hắn, có chút cảm giác an toàn.

Không ngờ lần này bé hơi nghiêng cái đầu nhỏ, giống như bị chuyện gì quấy nhiễu. Dùng sức suy nghĩ một thời gian, cuối cùng từ từ giơ bàn tay nhỏ bé lên, chậm rãi giơ lên sáu ngón tay.

Hắn kinh ngạc nhìn ngón tay nhỏ của bé.

“Sáu tuổi à……”

Hắn trầm ngâm nhìn bé từ cao đến thấp. Đoán xem tuổi của bé có tương xứng với số ngón tay bé đưa ra không.

Đang suy nghĩ thì bỗng dưng một đội võ kỵ chạy tới phía sau thiếu niên.

“Tiểu vương gia!”

Nhóm võ kỵ xoay người xuống ngựa đồng loạt kính cẩn quỳ xuống.

“Tiểu vương gia! Ngài không sao chứ?”

Đội trưởng đi đầu thấy tên gian tế Tư Quốc ngã vào vũng máu không nhúc nhích, lập tức lo lắng hỏi.

Công Tôn Lẫm lạnh lùng quay đầu.“Nếu có sao, còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ngươi sao?”

“Thuộc hạ đến chậm! Xin tiểu vương gia giáng tội!” Đội trưởng lập tức dập đầu.

“Thôi, tất cả đứng dậy đi. Đến đây, ngươi ôm bé gái này đi.” Hắn không giải thích lập tức nhét bé gái vào trong lòng đội trưởng đội võ kỵ.

“Đây là……”

Đội trưởng đội võ kỵ há hốc miệng, chết lặng nhìn cái vật mềm nhũn trong lòng.

“À……”

Thiếu niên nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nhếch miệng cười, trong lòng đã có chủ ý –

“Con gái của ta.”

Nghe vậy, nhóm võ kỵ cứng họng há hốc mồm.

“Nhưng …… Tiểu, tiểu vương gia ngài chưa đón dâu…… Này……”

Đội trưởng vừa dè dặt cẩn thận ôm đứa bé, vừa lắp bắp nói.

“Nghĩa phụ ta năm đó chưa kết hôn chưa lập gia đình đã nhận ta làm con. Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng nghĩa phụ ta làm vậy là không ổn sao?” Thiếu niên liếc hắn một cái.

“Thuộc hạ không dám!”

Đội trưởng sợ hãi lập tức quỳ xuống, bọn thuộc hạ phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.

Trời ạ, nghĩa phụ của tiểu vương gia là Cửu hoàng thúc của đương kim thánh thượng đó, ai dám làm càn bình luận? Đến lúc đó đừng nói không giữ được đầu lưỡi, chỉ sợ đầu cũng phải chuyển nhà! Trán đội trưởng đội Võ kỵ đã lấm tấm mồ hôi.

“Đứng lên đi! Ta nói mấy lần rồi, bây giờ không phải ở trên triều đình, đừng có hơi tý là quỳ!”

Thiếu niên nhíu mày lộ ra vẻ giận dữ.

“Dạ!”

Nhớ tác phong của thiếu niên này luôn khác người hoàng tộc, đội trưởng nhanh chóng để thuộc hạ đứng dậy.

“Có ai có thể toàn thắng không bại ở trên chiến trường? Nếu có một ngày ta chết trận, cho dù không kịp cưới vợ thì ít nhất cũng còn có một truyền nhân.”

“Nhưng đứa bé này thân phận không rõ……” Đội trưởng vẫn cảm thấy do dự.

Ánh mắt sắc bén của thiếu niên liếc qua.

Á! Hắn quên mất tiểu vương gia từ nhỏ vì thân phận không rõ mà bị mọi người đàm tiếu ……

“À, ý thuộc hạ là cho dù muốn tìm truyền nhân, cũng phải tìm bé trai chứ……”

Đội trưởng rất thức thời, vội vàng sửa miệng.

“Ta thiên vị con gái, không được sao?”

Thiếu niên trả lời, giọng điệu mang theo vẻ bất tuân mạnh mẽ.

“Không…… à…… Dạ! Dạ! Thuộc hạ nói nhiều!”

Đội trưởng nhanh chóng cúi đầu, trán tiếp tục chảy mồ hôi.

Thấy hắn không dám dong dài nữa, thiếu niên vừa lòng gật gật đầu.

Nhìn qua chỉ thấy bé gái dường như đã mệt mỏi, đầu nhỏ dựa vào vai đội trưởng đội võ kỵ ngủ gà ngủ gật. Không thèm để ý khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bị ma sát với chiến giáp đã đỏ lên một mảng.

Thiếu niên nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy không vừa mắt, lại duỗi tay ôm bé gái về, để bé dựa vào người hắn ngủ.

Bé gái trong lòng hắn lộ ra biểu cảm thèm ngủ, mệt mỏi, thế nhưng rất ngoan không kháng nghị không khóc nhè. Ngoan ngoãn thuận thế nằm ở trong lòng hắn, một lần nữa đi vào giấc ngủ.

Ôm sinh vật nhỏ mềm mềm ôn thuần như vậy, đáy lòng thiếu niên đột nhiên sinh ra cảm giác mềm mại thỏa mãn khác thường.

“Nhóc, không thấy cha mẹ ngươi đâu, vậy nhận ta làm cha đi, làm con gái của ta được không?” Hắn cười vỗ nhẹ khuôn mặt nàng.

Bé gái miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn rồi lại nhắm mắt lại, nhập nhèm đi vào giấc ngủ. Bé rúc vào ngực hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y bào của hắn.

“Ngươi không nói cũng không khóc coi ngươi như đồng ý rồi đấy!”

Thiếu niên cười nói, không phát giác nhóm võ kỵ phía sau đang nhìn nhau.

…… Hành vi này là bắt buộc người ta đấy chứ!

Thiếu niên vừa lòng cười vang, ôm bé gái xoay người lên ngựa, kéo áo choàng phía sau qua bao kín lấy bé gái rồi thúc ngựa chậm rãi chạy về quân doanh.

Thiếu niên đoán rằng, chờ khi hắn hồi triều, Hoàng đế tiếp kiến hắn mà nhìn thấy hắn ôm một đứa “con gái” trở về, có lẽ sẽ bị dọa đến trật khớp hàm, không khép lại nổi?

Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi cười khoái trá.

Nhóm võ kỵ lập tức giục ngựa theo phía sau thiếu niên, cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời, giấu đi bóng hình mọi người……