Chương 1

Chương 1: Gặp anh lúc em không xinh đẹp

Chanel từng nói: “Đúng là lúc nào cũng nên ăn mặc thật đẹp, trang điểm thật xinh, vì rất có khả năng ở ngã rẽ đầu tiên, bạn sẽ gặp được người đàn ông của cuộc đời mình”. Nhưng thật là đáng thương, Cố Tiểu Ảnh lại luôn gặp anh trong tình trạng không xinh đẹp.

Thực ra, Cố Tiểu Ảnh chưa bao giờ nghĩ đến việc, mình sẽ lấy một anh công

Trước khi gặp Quản Đồng, không biết bao nhiêu lần Cố Tiểu Ảnh đã từng hình dung về cuộc đời mình. Là một cô gái học ngành xã hội nhân văn, là sinh viên mỹ thuật, rồi thành giáo viên chuyên ngành văn hóa mỹ thuật của Học viện mỹ thuật, cô từng nghĩ mình sẽ lấy một chàng trai học khoa kỹ thuật giỏi máy móc điện gia dụng hoặc sửa chữa máy vi tính, hay một nam sinh viên y khoa khoác áo trắng tinh, điềm đạm nhẹ nhàng, hoặc một chàng trai theo đuổi học thuật khí chất nho nhã, miệt mài nghiên cứu, đương nhiên cũng có lúc đã nghĩ đến những thương nhân sắc sảo nhạy bén, lúc nào cũng có điếu thuốc trên tay… Nhưng dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được là mình lại lấy một anh công chức cũng tốt nghiệp ngành xã hội nhân văn.

Vì thế, trong thế giới muôn màu này, đúng là tràn ngập những điều tưởng như là không thể.

Với Cố Tiểu Ảnh, việc cô và Quản Đồng quen nhau giống như một sự tình cờ từ trên trời rơi xuống.

Hôm đó là thứ tư.

Theo thường lệ, Học viện mỹ thuật mở cửa nhà tắm nữ vào các thứ hai, tư, sáu, mở cửa nhà tắm nam vào thứ ba, năm, bảy. Bốn giờ chiều, Cố Tiểu Ảnh đang trên đường đi tắm, nhưng tắm xong cô mới phát hiện ra là đã quên mang theo quần áo để thay. Chẳng nhẽ lại mặc quần áo ngủ đi ra ngoài?!

Cô nhanh chóng đổ tất cả tội lỗi lên việc gần đây mình đã phải khổ sở đến độ bị ngộ độc bởi Ernt Cassirer[1]. Sang năm thứ hai, giáo viên hướng dẫn của Cố Tiểu Ảnh vì biết chuyện các nghiên cứu sinh do mình hướng dẫn chưa từng đăng được một bài nghiên cứu về học thuật nào, nên đã bực mình đưa ra tối hậu thư, yêu cầu tất cả mọi người đều phải nộp luận văn sơ bộ trong vòng một tháng, nếu không sẽ đình chỉ học luôn?! Thế là, Cố Tiểu Ảnh đành vừa than thở vừa lật lại luận văn mỹ học mới viết được một nửa đã bế tắc, lại phải nghiền ngẫm mất hai tuần cuốn “Nhân luận” của Ernt Cassirer, nên đầu óc choáng váng quay cuồng, mụ mị, bỏ đâu quên đấy.

[1] Ernt Cassirer: Nhà triết học người Đức (1874 - 1945)">

Đứng trước cửa phòng tắm, tâm trí Cố Tiểu Ảnh giằng co dữ dội: vào nhà ăn mua cơm trước, hay lên phòng thay quần áo trước, rồi xuống mua sau?

Hai phút qua đi, tâm hồn yêu cái đẹp cuối cùng cũng phải nhường bước trước cái dạ dày đói cồn cào đang gào thét, Cố Tiểu Ảnh nghiến răng, dợm bước, quay người đi vào nhà ăn!

Thế cho nên hôm đó, khi Quản Đồng đang đứng trong nhà ăn sinh viên học viện mỹ thuật chuẩn bị mua cơm thì đã có phúc được nhìn thấy một nữ sinh mặc bộ đồ ngủ có hình gấu Pooh, đi dép lê có hình mèo Kitty hối hả lao vào nhà ăn, đứng ngay bên cạnh mình, mắt nhìn không chớp vào chỗ khoai tây hầm thịt kho tàu cuối cùng còn sót lại trong khay, gấp gáp nói với bác phục vụ: “Cho cháu một suất khoai tây hầm thịt kho tàu, cho vào túi nilon mang về.”

Lúc đó trời chập choạng tối, khắp phòng ăn sinh viên ồn ào toàn người là người, Quản Đồng ngỡ ngàng nhìn cô sinh viên đứng bên cạnh: một cô gái vừa tắm xong, da trắng ngần, mắt sáng long lanh, gò má ửng hồng. Trên tay trái của cô cầm một cái giỏ, trong đó có dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng giặt, xà phòng thơm… tay phải chỉ vào khoai tây hầm thịt kho tàu, nụ cười vui tươi nở trên môi…

Nụ cười rạng rỡ đó khiến Quản Đồng sững sờ.

Đang đứng ngẩn ngơ thì đột nhiên có ai đập vào vai, Quản Đồng quay lại, thấy ngay khuôn mặt đang cười tít mắt của sư đệ Giang Nhạc Dương: “Thế nào, ông anh, ở đây nhiều gái xinh ra phết nhỉ?”

Cùng lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mua cơm xong cầm túi nilon đựng khoai tây hầm thịt kho tàu quay ra, ánh mắt dừng ngay ở Giang Nhạc Dương, cô ngạc nhiên thốt lên: “Ôi, thầy Giang!”

Giang Nhạc Dương quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, đang định mỉm cười chào hỏi thì bắt gặp bộ đồ ngủ cùng đôi dép lê trên người cô, nên đứng ngớ người.

Một lúc sau, Giang Nhạc Dương mới trấn tĩnh lại, nhíu mày nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, em có thể cẩn thận hơn về trang phục không? Nhà ăn là nơi công cộng, em ăn mặc thế này không sợ ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà trường sao?”

Cố Tiểu Ảnh thích thú nhìn Quản Đồng đang bên cạnh Giang Nhạc Dương, thầm nghĩ anh chàng tư văn nho nhã thế này đúng là hiếm gặp trong Học viện mỹ thuật, bởi ở đây toàn những anh chàng thời thượng, phong cách ngút trời. Ngắm nghía từ đầu đến chân mấy lượt, thấy Quản Đồng hơi đỏ mặt, còn Giang Nhạc Dương thì đang xanh mặt, cô mới thu ánh mắt lại, đối khẩu với Giang Nhạc Dương: “Em cũng không định ngồi ăn ở đây, nếu không vì gặp thầy Giang thì lúc này em đã về đến phòng rồi, làm sao kịp ảnh hưởng đến bộ mặt nhà trường!”

Giang Nhạc Dương bối rối, than thở: “Học viện nghệ thuật đúng là rất có phong cách!”

Cố Tiểu Ảnh phản bác ngay: “Thưa thầy Giang, thầy tốt nghiệp ở đại học tỉnh, đương nhiên không thể biết được, ở Học viện nghệ thuật của chúng em, dù thầy có khoác khăn trải giường đi trong sân trường, cũng chỉ được coi là nghệ thuật hành vi thôi ạ.”

Nghe xong câu này, Giang Nhạc Dương lại gật đầu, quay lại nói với Quản Đồng: “Đúng đấy, sư huynh không biết, mấy ngày trước có thi đấu bóng đá trong học viện, khoa mỹ thuật có một nam sinh, do quần áo thi đấu giặt chưa khô, liền lấy một cái vỏ gối bông, khoét máy cái lỗ, trùm vào người rồi ra sân. Lúc đấy anh không được chứng kiến, chứ các khán giả hò hét, khua chiêng gõ trống ghê lắm, mà các nữ sinh cũng gào thét?”

Quản Đồng không nhịn nổi bật cười, Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, rồi cũng nhếch mép cười, khua tay với Giang Nhạc Dương: “Thầy Giang, em không tiện ở đây lâu, em cũng không thích bị người khác la ó.”

Nói xong, cô cầm cái túi nilon và giỏ đựng xà phòng đi ra khỏi nhà ăn, hướng về phía ký túc xá nghiên cứu sinh nữ.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh diễn ra như vậy. Hôm đó, Quản Đồng vốn định đến thăm sư đệ Giang Nhạc Dương đang làm giáo viên hướng dẫn chuyên trách của Phòng nghiên cứu sinh thuộc Học viện nghệ thuật. Giang Nhạc Dương muốn Quản Đồng được chứng kiến một chút thế nào là “mỹ nhân như mây” nên mới nảy ra ý đến nhà ăn ăn cơm. Điều thú vị là, Quản Đồng chẳng được người đẹp nào, mà lại vấp phải một cô gái mồm miệng sắc sảo và có nụ cười thật rạng rỡ.

Nhưng thật ra sự gặp gỡ này cũng bình thường không có gì quá ấn tượng, hay có thể nói, nếu không có lần gặp thứ hai ngay sau đó, thì chẳng lâu sau Quản Đồng cũng sẽ quên ngay sự việc này. Cố Tiểu Ảnh vốn vẫn là người hay quên, hơn nữa sẽ lại càng chẳng nhớ rằng, ngày tháng năm nào đó, cô đã từng gặp một anh chàng mà cô thấy cũng khá đẹp trai, nhưng hơi ngốc, hơi nhát, ở ngay trước một khay khoai tây hầm thịt kho tàu.

(2)

Lần gặp gỡ thứ hai là cơ hội do Học viện nghệ thuật mang lại, đó là vào tháng 10, dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, mà lãnh đạo tỉnh đích thân đến chủ trì lễ khai mạc, Quản Đồng cũng có mặt trong đoàn đại biểu. Vì hoạt động này, Học viện nghệ thuật đã cắt đặt riêng một đội nữ nghiên cứu sinh làm nhiệm vụ đón khách quý. Thật trùng hợp, Cố Tiểu Ảnh là một trong số đó.

9 giờ sáng, một chiếc xe con màu đen từ từ tiến vào cổng Học viện nghệ thuật và đỗ lại trước hội trường. Các vị lãnh đạo xuống xe, lần lượt đi vào. Quản Đồng đi ở khoảng giữa. Vào cái lúc ngẩng đầu lên và nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, mắt anh sáng rực.

Anh quả thực không hề nghĩ đến chuyện, sẽ gặp lại Cố Tiểu Ảnh trong dáng vẻ này.

Một cô nữ sinh trang điểm nhẹ nhàng, tóc bới cao, duyên dáng đứng ở cửa hội trường. Cô mặc bộ váy công sở tay lỡ màu trắng ngà, do trường quy định, đi kèm với khăn lụa đỏ, làm cả người toát lên một vẻ thanh nhã; đặc biệt là lúc cô đi bên cạnh các khách mời để hướng dẫn giới thiệu, thì từng nét mặt, từng nụ cười đều thật phù hợp, mỗi cử chỉ đều thật duyên dáng và phong cách.

Quản Đồng cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn không chớp mắt, cho đến khi Giang Nhạc Dương lặng lẽ đến bên cạnh vỗ vai, mới thu ánh mắt v

Quản Đồng cười cười, hạ giọng: “Xong việc tôi sẽ tìm anh.” - Nói xong liền bước nhanh theo vị lãnh đạo đi phía trước về phía bàn chủ tịch. Giang Nhạc Dương đứng ở phía cuối hội trường, nhìn theo Quản Đồng mặc bộ vest màu sẫm, rồi nhân tiện nhìn cả Cố Tiểu Ảnh mặc bộ váy màu nhạt phía trước, anh nghĩ bụng quả thật là người đẹp vì lụa, cái cô Cố Tiểu Ảnh điên rồ mặc bộ đồ công sở lên nhìn cũng đẹp, mà khả năng lừa gạt của bộ đồ đó cũng khá lớn đấy chứ…

Một tiếng đồng hồ sau, lễ khai mạc kết thúc, chuyển sang hoạt động tham quan.

Nhìn quan khách lần lượt đi ra, Cố Tiểu Ảnh không kìm nổi đã mỉm cười. Cô cố gắng lắm mới kiên trì được đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi hội trường, rồi khoan khoái thở phào, quay người lững thững đi về phía phòng nghỉ.

Vừa đẩy cửa, thấy chỉ có Giang Nhạc Dương trong phòng, cô liền thở phào như vừa trút được một gánh nặng, tươi cười lên tiếng: “Chào thầy Giang!”

Giang Nhạc Dương vốn rất gần gũi thân thiết với đám nghiên cứu sinh chỉ kém mình ba bốn tuổi này, nên thấy Cố Tiểu Ảnh đi vào thì liền đứng lên rót nước cho cô, rồi cười nói: “Vất vả quá nhỉ!”

“Mệt chết đi được!” - Cố Tiểu Ảnh vừa trả lời vừa đi đến chiếc ghế sôfa bên cửa sổ. Giang Nhạc Dương chưa kịp phản ứng gì, đã thấy cô đi đến bàn trà, thả mình rơi xuống ghế sôfa như thả một cái bao tải, rồi cởi giầy cao gót ra, xuýt xoa thích thú.

Giang Nhạc Dương trợn tròn mắt, cố ra vẻ bực bội: “Cố Tiểu Ảnh, cô nghiêm trang thêm một lúc nữa không được à? Cô nhìn bộ dạng của cô xem, cô gái đẹp vừa đứng ở cửa hội trường lúc trước rốt cuộc có phải là cô không đấy?!”

“Cô gái đẹp á?” - Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại, cười toe toét nhìn Giang Nhạc Dương, “thầy Giang, thầy có bị hoamắt không đấy? Năm nay là tận năm thứ 6 em sống ở Học viện nghệ thuật rồi, sáu năm đó chẳng học được thứ gì, ngoài bốn chữ“tự mình biết mình”. n đang thắc mắc đây! Thầy nói xem, một hoạt động quan trọng như thế này, tại sao trường không tìm những sinh viên trẻ trung xinh đẹp đến để phục vụ? Chúng em tuổi tác đã cao, lại còn bị bắt cưa sừng làm nghé”.

Giang Nhạc Dương phát ho lên một tiếng: “Đừng ăn nói linh tinh”.

“Sao em lại ăn nói linh tinh nhỉ,”Cố Tiểu Ảnh ngồi lên vừa xoa chân vừa trách móc, “thầy xem trường mình bao nhiêu là gái xinh, khoa hý kịch này, khoa múa này, khoa dân ca này… chọn ai mà không được? Sao lại cứ phải chọn nghiên cứu sinh? Thầy xem nghiên cứu sinh thì làm gì có gái xinh, toàn là giống Lý Mặc Sầu cả!”

Giang Nhạc Dương đưa nước cho Cố Tiểu Ảnh, vừa tức vừa buồn cười: “Cố Tiểu Ảnh, cô thật là lạ, làm gì có ai tự nói mình như vậy! Tôi thì nghĩ ngoại hình của con gái hoàn toàn không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng là phải trong sáng thông minh.”

“Xin cảm ơn,” - Cố Tiểu Ảnh nhận lấy chiếc cốc dùng một lần, vừa uống vừa tán dương: “Thầy Giang thật là người phẩm chất tốt, sau này em tìm bạn trai chắc chắn sẽ lấy thầy làm mẫu. Ôi, thời buổi này đàn ông toàn động vật làm cảnhthôi, người đàn ông tốt như thầy chắc là sắp tuyệt chủng đến nơi rồi.”

“Đừng có chuyển chủ đề như vậy”, Giang Nhạc Dương ngượng nghịu, khuôn mặt ửng đỏ.

Đúng lúc đó Hứa Hân đẩy cửa đi vào, nghe được mấy câu vừa rồi liền cười ha ha:“Con ruồi nhép đừng có mà diễn kịch với thầy Giang, người ta là em bé ngoan đấy!”

“Em bé ngoan á?” - Giang Nhạc Dương nghe ba từ đó xong thì nghiêm giọng, “Tôi còn lớn hơn các cô bốn tuổi đấy!”

“Biết rồi biết rồi,” Cố Tiểu Ảnh khua khua tay, “Thầy thuộc thế hệ 7x mà, hẳn có một hố sâu ngăn cách với tụi 8x chúng em”.

Cô nhìn Giang Nhạc Dương, làm ra vẻ nghiêm trang: “Những nữ sinh thế hệ 8x như chúng em, đương nhiên là c học hành rồi, nhưng chẳng người nào từ bỏ việc trở nên xinh đẹp! Tốt nhất là khi đi trên đường, làm sao mà tỷ lệ người quay đầu lại là 200%! Chúng em quyết không bao giờ tự hạ giá mình. Chúng em quan tâm đến mỹ phẩm, quần áo đẹp, các lớp học Yoga, không thiếu một cái gì! Tuổi xuân ngắn lắm thầy Giang ạ, phải tranh thủ lúc này còn trẻ, trẻ không chơi già hư đốn. Với lại không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười, đúng không thầy?”

Giang Nhạc Dương bị đoạn hùng biện đánh gục, mắt chữ A mồm chữ O, mãi mới thốt lên lời: “Thế thì cần bao nhiêu tiền?”

Cố Tiểu Ảnh lườm anh một cái, bĩu môi: “Không có tiền thì cố gắng kiếm tiền, thầy tưởng tiền là do ki cóp màcó á? Nói cho thầy biết nhé, tiền có là do kiếm được! Không tiêu tiền thì làm sao thúc đẩy mình chăm chỉ kiếm tiền được?”

Giang Nhạc Dương nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, em phải cẩn thận, không thì không lấy nổi chồng đâu, giỏi tiêu tiền thế, ai mà nuôi nổi em…”

“Giỏi tiêu tiền thì sao chứ? Tiền đó toàn là do em vất vả kiếm ra thì có ảnh hưởng gì đến ai? Tiền đứng lớp này, tiền viết báo này, tiền lương chủ nhiệm lớp này…”– Cố Tiểu Ảnh đếm ngón tay: “Mỗi tuần em lên lớp 8 tiết cho sinh viên, viết chuyên đề cho hai tờ báo, mỗi tháng viết bài cho sáu tờ tạp chí lại còn làm giáo viên chủ nhiệm cho một lớp chuyên ngành nữa, thầy tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc?”

Giang Nhạc Dương thở dài: “Em là siêu nhân hả?”

“Không,” Cố Tiểu Ảnh cười ranh mãnh, “em là nữ siêu nhân”.

Giang Nhạc Dương mắt mũi trợn ngược.

“Mà hơn nữa,” Cố Tiểu Ảnh vừa xoa chân vừa thuyết giảng tiếp,“ai nói là phụ nữ cứ phải do đàn ông nuôi? Thầy có chắc chắn đàn ông kiếm được nhiều tiền hơn phụ nữ không? Thầy có chắc là đàn ông nuôi đàn bà mà không phải là đàn bà nuôi đàn ông không?”

Đến lúc này thì Giang Nhạc Dương không nói thêm được lời nào, bó tay

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa, Hứa Hân đang đứng cạnh, tiện tay mở, thấy ngoài cửa có một người, liền hỏi:“Xin hỏi cần gặp ai ạ?”

“Thầy Giang Nhạc Dương có ở đây không ạ?” – Quản Đồng cười cười nhìn vào trong phòng.

Giang Nhạc Dương đang ngồi trên chiếc sôfa gần cửa ra vào, nghe tiếng Quản Đồng vội ra mở cửa, cười tươi như hoa: “Hoan nghênh trưởng phòng Quản.”

“Múa mép vừa thôi, tôi chỉ có mỗi 5 phút rỗi rãi, nên đến điểm danh với anh đây” - Quản Đồng vừa cười vừa đi vào. Vừa ngẩng đầu lên, anh thấy trên chiếc ghế sôfa đằng kia, Cố Tiểu Ảnh đang cởi giày ngồi xoa chân, khi thấy anh vào thì đông cứng như một pho tượng thạch cao.

Giang Nhạc Dương nhìn theo ánh mắt bạn, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Cố Tiểu Ảnh, đi giày vào!”

“Ối!”– Cố Tiểu Ảnh như vừa tỉnh mộng, hối hả nhảy xuống ghế sôfa, loay hoay tìm đôi giày cao gót không biết lúc nãy đã bị quẳng vào góc nào, tìm được một chiếc, đi vào chân, rồi lại nhảy lò cò đến giữa phòng đi nốt chiếc còn lại.

Giang Nhạc Dương thở dài, gãi trán: “Sư huynh, để sư huynh xem phim hài rồi”.

“Xem phim hài gì chứ”, Cố Tiểu Ảnh vừa đi giày vừa tức tối, “Có giỏi thì thầy thử đi đôi giày cao bảy phân đứng liền hai tiếng đồng hồ đi xem thế nào!”

Đi xong giày và đứng thẳng người lại, cô quay người tươi cười nhìn Quản Đồng, hơi cong lưng, giống như một nhân viên đón khách trong khách sạn, và nói: “Xin chào lãnh đạo ạ!” Quản Đồng cười: “Tôi tên là Quản Đồng”.

“À”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, tươi cười trả lời - “Thì cũng là lãnh đạo tỉnh ủy còn gì, anh ngồi ở ghế chủ tịch, còn tôi chỉ được đứng ở cửa hội trường thôi.

Quản Đồng chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn Cố Tiểu Ảnh cười. Giang Nhạc Dương lại chỉ vào Cố Tiểu Ảnh hỏi Quản Đồng: “Anh nói xem, sao con gái thời này lại tham lam thế nhỉ?”

Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm chấp Giang Nhạc Dương nữa mà phản công bằng cách chăm sóc Quản Đồng: “Lãnh đạo có uống nước không ạ?”

“Tôi không uống đâu, xin cảm ơn”, Quản Đồng cười cười, giải chích, “Tôi là anh em thân thiết với thầy Giang của các cô, chỉ định đến chào một câu, giờ phải về rồi”.

“Ồ”, Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn Giang Nhạc Dương, rồi cười nói: “Thầy Giang, tiễn khách kìa”.

Giang Nhạc Dương trợn mắt: “Cô đi mà tiễn!”.“À, tiễn thì tiễn”, Cố Tiểu Ảnh vuốt vuốt chiếc khăn lụa, kéo gấu váy, đi ra cửa, hơi cúi người, ra hiệu dẫn đường, mỉm cười: “Thưa lãnh đạo, mời đi bên này”.

Hứa Hân và Giang Nhạc Dương tròn mắt.

Quản Đồng lại cười, khi cười trông anh rất đẹp trai, khuôn mặt khôi ngô trông lại càng trẻ.

Cố Tiểu Ảnh nhìn trộm một cái, nghĩ bụng kiểu người này, khi học ở đại học tỉnh, ít nhất cũng thuộc dạng có sao có số nhỉ?

Quên mất chưa nói, một trong những sở chích của Cố Tiểu Ảnh là ngắm những anh chàng mặc đồ công sở, vừa tao nhã vừa điển trai.

Đi trên đường, Cố Tiểu Ảnh hiếu kỳ hỏi Quản Đồng: “Lãnh đạo thực sự là anh em thân thiết của thầy Giang ạ? Nhìn anh có vẻ trẻ hơn thầy ấy nhiều.”

Quản Đồng vừa cười vừa gật đầu: “Tôi học trước anh ấy hai năm, quen nhau khi học chuyên ngành, sau đó học nghiên cứu sinh, lại cùng một g hướng dẫn.”

Không đợi Cố Tiểu Ảnh nói gì, anh vội nói thêm: “Gọi tôi là Quản Đồng được rồi.”

“Như thế không được, không lịch sự chút nào”, Cố Tiểu Ảnh liếc Quản Đồng một cái, than thở một cách ác ý:“Nhưng quả thật là nhìn không ra, thầy Giang già cứ như là bố tôi vậy.”

Quản Đồng không nhịn nổi bật cười thành tiếng, một lúc sau mới nói: “Cô đang trả thù anh ấy đấy hả, vì anh ấy nói cô không lấy nổi chồng phải không?”

“Trời, thế là bị anh bắt thóp rồi”, Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, “Anh nghe thấy à?”

Quản Đồng gật đầu cười: “Trong mắt Giang Nhạc Dương, cô là học sinh của anh ấy, tuy chỉ kém 4 tuổi, nhưng anh ấy vẫn tự coi mình là đàn anh theo thói quen. Thực ra, khi còn đi học, anh ấy cũng nổi bật lắm đấy”.

“Úi, một sự nổi bật có tính sát thương rất cao…”Cố Tiểu Ảnh ca thán, bất giác quay đầu nhìn Quản Đồng, thắc mắc: “Có phải anh đang cười thầm trong bụng là chúng tôi trẻ con không?”

Quản Đồng lắc đầu, ánh mắt thành thật: “Không đâu, tôi lại thấy cô nói rất có lý.”

“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh bán tín bán nghi nhìn anh.

Quản Đồng cười cười, vừa định nói thì nghe phía sau có người gọi: “Trưởngphòng Quản, chủ nhiệm tìm anh đấy.”

“Tôi đến ngay đây” - Quản Đồng quay đầu đáp, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười: “Cảm ơn cô, cô vất vả quá!”

Nói xong, anh quay người bước nhaCố Tiểu Ảnh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng Quản Đồng một cách tò mò, thầm nghĩ: con người này còn trẻ tuổi mà đã được giữ chức vụ quan trọng, đúng là xứng đáng với bốn chữ “tuổi trẻ tài cao”, thế mới biết mặt bằng ở tỉnh cao thật, bố đẻ mình năm nay đã hơn 50, làm phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị thị ủy thành phố F, cũng chỉ tương đương với cấp phó phòng…

Tuy thế, dù là Cố Tiểu Ảnh hay Quản Đồng, hoặc là cả hai đều không nghĩ đến, thì lần gặp gỡ đó không chỉ khiến họ trở thành những người quen biết rất có duyên với nhau, mà còn khiến cho ấn tượng của người này ít nhiều ghi dấu ấn trong tim của người kia.

Mà thực ra thì thông thường tình yêu không bắt đầu từ “tiếng sét ái tình”, cũng không bắt đầu từ “oan gia”, mà bắt đầu từ “lửa gần rơm”.