Chương 1

-Hôn em đi!

-Hả?

-Hôn em đi! Password wifi anh nhé!

-À…ừ!-Đăng khẽ gật đầu dấu cái thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trả lời Đăng, An quay đi tiếp tục công việc của mình.

Ở quầy pha chế, An trao cho Việt một tờ giấy đã được kéo đứt, bên trong có ghi một hàng chữ thẳng tắp: “cà phê đen và cà phê sữa”. Việt rướn người qua bàn nháy mắt với An, một tay ra hiệu: “Ok”, sau đó lui vào sâu bên trong.

Việt là người vui tính, nhất là mỗi lúc giáp mặt An, gương mặt anh càng hết sức tươi tỉnh.

Chưa đầy năm phút sau, An nhận lấy một chiếc khay nhỏ từ tay Việt, bước ra chiếc bàn số năm bên cạnh cửa sổ nhìn ra hướng Đông, đứng trước mặt Đăng và Vinh, cười hết sức rạng rỡ:

-Cà phê đen và cà phê sữa của hai anh!

Vinh giúp An đỡ lấy hai chiếc ly trên khay đặt xuống bàn, nói:

-Ai là người đã nghĩ ra password ấy?

Password wifi ở đây đúng là hơi kì quặc, tuy nhiên trước nay chưa có ai thắc mắc điều này, vì thế An trở nên lúng túng :

-Có việc gì không anh ?

Vinh đang ngồi vắt chéo hai chân lên nhau, một tay văn cằm bộ suy nghĩ, hỏi :

-Tại sao phải là « Hôn em đi » ?

-Vậy anh đã hôn ai chưa ?

Trong khi Vinh đang cười sang sảng hết sức hài lòng với câu hỏi của An, thì ngồi bên cạnh anh, gương mặt Đăng bỗng trở nên điềm tĩnh. Không phải thể hiện quá độ cảm xúc như Vinh, nụ cười trên môi Đăng lại bâng quơ và nhạt vị.

-Hôn ai chưa ư ?-Vinh nhấn giọng nhắc lại câu hỏi của An, vô cùng khoái tỷ, nói :

-Vậy em đã hôn ai chưa ?

Câu hỏi của Vinh làm An thấy khó xử. Loại người như Vinh An đã gặp nhiều, nhưng chưa ai lại vô duyên tới nỗi đứng trước mặt cô thẳng thừng hỏi câu hỏi ấy. Một điều quan trọng hơn hết, ánh mắt của Đăng-người lúc nãy tới giờ chỉ im lặng lắng nghe cuộc hội thoại của An với Vinh, thực sự có thể tản mác hơi lạnh sang người cô. Tại sao trên đời lại tồn tại một con người hết sức điềm nhiên và lạnh lẽo như vậy chứ ?

An nuốt khan, đối diện với sự háu đói của một kẻ phong đãng như Vinh, cô cố gắng bình tĩnh, nói :

-Tôi chưa hôn ai bao giờ !

-Vậy là em chưa có nụ hôn đầu tiên ?

-Vâng !-Mặt mũi An đỏ lựng như trái ớt luộc, thân nhiệt đột nhiên tăng cao.

Khi An quay đi, Vinh liếc mắt sang phía Đăng đang nhâm nhi ly cà phê đen đặc quệt, cười hoan hỉ :

-Rất thú vị !

-Thú vị ở chỗ nào ?

-Cậu nghĩ sao nếu tôi là người cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô ta ?-Mắt Vinh sắc lẻm như một con cáo già đang bị mê hoặc bởi miếng mồi béo bở.

Lần gặp mặt gần đây nhất của Đăng và Vinh đã hơn một năm, khi ấy Đăng vừa ra trường, còn Vinh đã có công ăn việc làm ổn định.

Quen biết nhau từ thời phổ thông, tính háo sắc của Vinh không còn trở thành vấn đề trong mắt nhìn của Đăng nữa. Tuy nhiên, có thể sau một năm trời không gặp nhau, sự thiếu tử tế ấy của Vinh đã khiến Đăng khó lòng chấp nhận, vì vậy khi nghe vừa hết câu hỏi của Vinh, nét mặt Đăng hết sức mâu thuẫn :

-Cậu muốn đánh cược không ?

-Đánh cược như thế nào ?-Mắt Vinh sáng lên.

-Hai chúng ta sẽ cùng theo đuổi cô gái ấy !

-Bùi Lạc An ?

-Ừ ! Bùi Lạc An !-Đăng nhớ lại những dòng chữ trên tấm bảng tên treo trước ngực cô nhân viên phục vụ, những ngón tay gõ lên bàn nhịp nhàng.

Câu trả lời của Đăng làm Vinh vô cùng sửng sốt. Có lẽ sau một năm trời xa cách, cậu bạn này của anh đã thay đổi quá nhiều.

Từ lúc còn học phổ thông tới khi tốt nghiệp đại học, Đăng được biết đến là một người đàn ông không có khả năng « hấp thụ phụ nữ », vậy lí do gì để anh lại thấy thú vị với một cô gái hết sức bình thường như An ?

Vinh phấn khích hỏi :

-Người thắng cuộc sẽ được gì ?

-Vậy cậu muốn gì ?-Đăng đáp lời, anh cho tay vào ba lô lục lọi, sau khi mang ra « đứa con nuôi » quý báu của mình liền đem lên áp sát mặt, một bên mắt nheo lại, nói :

-Nếu thua, tôi nhất định sẽ không để phí tấm bằng đại học của mình nữa !

-Oh my god ! –Vinh ngạc nhiên.-Cậu chắc chắn chứ?

-Chắc chắn!-Đăng quả quyết.

Khi An từ quầy pha chế bưng đồ uống ra cho hai vị khách ngồi ở bàn số bốn, chiếc bàn số năm bên cạnh đã không một bóng người. Đăng và Vinh đã dời đi từ bao giờ, không một lời tạm biệt, ly cà phê đen tưởng như chưa được dùng đến, còn ly cà phê sữa lại chỉ vơi hơn nửa.

Tiện tay, An thu dọn lại mọi thứ đặt ngay ngắn lên khay. Một bức ảnh nằm dưới ly cà phê đen làm cô hết sức ngạc nhiên, phía bên sau còn để lại lời nhắn: “Hẹn gặp ngày gần nhất!”.

An đem tấm ảnh dấu dưới tập ghi chép trên tay, lòng dạ rối bời như tơ. Chủ nhân bức ảnh không để lại danh tính, tuy nhiên nhân vật chính trong bức ảnh không ai khác ngoài cô.

Trò đùa của một trong hai vị khách trẻ tuổi khiến An suốt buổi không thể nào tập trung làm việc, nhân khi có cơ hội, cô lại lén lút xem lại bức ảnh. Mặc dù trời tối, đèn ở quán cà phê có đủ thứ màu sắc nhưng không rõ, gương mặt An dưới bàn tay của nhà nhiếp ảnh “nghiệp dư” kia cũng vô cùng sắc nét. Chính cô cũng không nghĩ, mình có khi lại xinh đến vậy?

Mọi việc dần trở vào quên lãng ngoại trừ mỗi lần trở về phòng, ngồi bên bàn học, bức ảnh được kẹp vào giá sách lại đập vào mắt An. Mỗi lần nhìn thấy nó, tâm trạng An lại lâng lâng khó tả, cô chẳng thể nào tập trung vào việc học được.

Có lần tới phòng đón An đi làm, Việt đã không khỏi ngưỡng mộ nhìn tấm ảnh trầm trồ:

-Diễn viên nào đây bà?

-Tôi đấy!-An tự hào.

-Ở quán cà phê Vị Ngọt phải không?-Việt tinh ý nhìn thấy khung cảnh xung quanh hết sức quen thuộc, hỏi.

An chỉ nguýt dài nhìn Việt rồi gật đầu, không biết hành động vô tư đó của mình đã để lại trong lòng anh một nỗi lo lắng lớn.

Lại chỉ vì một bức ảnh, cả ngày hôm ấy tâm trạng Việt giống như đang treo ngược cành cây, hết sức bấp bênh và bất an.

Đôi lần Việt cố tình lái chuyện để tìm hiểu ai là người đã tặng An bức ảnh ấy, nhưng An lại hết sức hờ hững, mỗi lần mở miệng dường như chỉ trả lời cho qua chuyện.

Thực ra thì An cũng muốn biết chủ nhân bức ảnh kia là ai lắm, có thể là chàng trai nhiệt tình, phong đãng, hay là kẻ lạnh nhạt, kiệm lời ở bên cạnh?

Người đầu tiên quay trở lại ngồi ở bàn số năm bên khung cửa sổ nhìn ra hướng Đông ở quán cà phê Vị Ngọt là Vinh. Hôm nay anh đến một mình, nhưng không phải là tay không như mọi khi. Bộ đồ vest đóng trên cơ thể Vinh thật đẹp như tranh vẽ, hết sức lịch lãm, nhã nhặn.

Vinh ngồi vào bàn, đặt nhẹ nhàng bó hoa hồng đỏ tươi lên ghế, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt, rồi ra hiệu cho cô phục vụ đang đứng ở bên cạnh.

Người tiếp chuyện với Vinh lúc này là Thục-một nhân viên phục vụ của quán, đến đứng trước mặt Vinh, nói:

-Xin mời anh gọi đồ uống!

-Cho tôi một cà phê sữa!

-Anh cần thêm gì không?-Thục hỏi tế nhị.

-Có! Tôi muốn nói chuyện với Lạc An, hôm nay cô ấy có đây chứ?

Thục chần chừ một lúc, đánh mắt vào trong nhìn An khó hiểu, khẽ gật đầu rồi quay đi.

An bưng một ly cà phê sữa ra chiếc bàn số năm đặt trước mặt Vinh, nói:

-Anh là người muốn gặp tôi?

Vinh cười, một bên mắt nheo lại:

-Em còn nhớ tôi chứ?

-Nhớ…!-An trả lời lúng túng.

Gương mặt đẹp trai của Vinh không quá khó để nhớ, tuy nhiên điều khiến An nhớ anh hơn hết là tấm ảnh cô vẫn kẹp vào giá sách.

An từng mong Vinh và Đăng có cơ hội ghé lại quán một lần, cô nhất định sẽ tìm hiểu ai chính là người đã cho cô lên hình một cách “lén lút”. Nhưng lúc này An chợt thấy cứng họng, nhất là khi cô vừa dứt lời, Vinh đã đứng dậy trao cho cô một đóa hồng tuyệt đẹp. Hành động của Vinh vô tình khiến cả anh và An trở thành nam, nữ chính trong một khung cảnh hết sức lãng mạn.

Vinh nói:

-Tôi có thể làm bạn của em chứ?

-Việc này…!-An nuốt khan, tay cô vẫn giữ chiếc khay mỗi lúc thêm chặt.

-Tôi có thể làm bạn với em được không?-Vinh nhấn giọng một lần nữa, nét mặt anh hết sức nghiêm túc, không một chút đổi sắc.

-Tại sao anh lại làm vậy? Chúng ta đâu có quen biết gì nhau?-An tự trấn an, để tránh phải thêm khó xử, và tránh luôn mấy chục đôi mắt xung quanh đang hướng về phía mình đầy tò mò, cô chính thức nhìn thẳng vào mắt Vinh, nói rõ từng câu.-Hai chúng ta hoàn toàn xa lạ!

-Lạ sẽ thành quen! Có ai sinh ra đã quen biết nhau đâu?-Vinh không chịu bỏ cuộc, cố tình phớt lờ sự từ chối của An, nói.

An vẫn chần chừ không thể nào cho Vinh một câu trả lời như anh muốn. Mặc dù câu trả lời của An cũng chẳng thể làm Vinh thay đổi quyết định, tuy nhiên anh vẫn thích thú việc làm khó cô.

Trong mắt Vinh, An hệt như những con thỏ trắng ngây thơ mọi khi anh vẫn thường săn bắt, chỉ cần dỗ ngọt, tặng hoa, nhất định có ngày con thỏ kia sẽ tự mình sa lưới.

Nếu chẳng phải vì mong muốn Đăng sẽ tự nguyện khoác lên mình chiếc áo blouse, Vinh chẳng việc gì phải hao tâm đổ sức để chinh phục tình cảm của An-một cô gái thực sự không phải quá nổi bật. Bên cạnh Vinh không thiếu những bóng hồng, không thiếu những chân dài có nhan sắc nghiêng nước đổ thành, tuy nhiên vì muốn Đăng khuất phục, anh đã dẹp bỏ tất cả chỉ để chiếm được tình cảm của An.

Đôi khi Vinh nghĩ cả anh và Đăng thật buồn cười. Một kẻ lạnh lùng và sống thờ ơ như Đăng, từ trước tới nay chỉ có một đam mê duy nhất là nháy máy để ghi lại những hình ảnh mĩ miều mà chỉ mỗi anh nhìn thấy cái đẹp, việc thích thú đem một cô gái chỉ gặp một lần như An ra làm vật cá cược, thật là điều không thể tin nổi. Nhưng có lẽ việc Vinh hợp tác với Đăng còn đáng ngạc nhiên hơn. Anh làm sao lại có thể có tình cảm với một người như An chứ?

An khó xử trước việc Vinh cứ đứng mãi như vậy với bó hoa rực rỡ trên tay. Cô không có lí do gì để nhận món quà này, càng không có lí do gì để nhận thành ý của anh.

An lưỡng lự mãi, cuối cùng cô vẫn từ chối:

-Tôi không thể nhận món quà này được!

-Vì sao lại không được? Nếu chỉ vì chúng ta là những người xa lạ, sau khi em nhận bó hoa này, chúng ta nhất định sẽ thân thiết.

-Nhưng tôi không có lí do gì để phải thân thiết với anh!

Vinh chợt bật cười. Hóa ra điều thú vị nhất của An chính là sự cố chấp. Nhưng Vinh không phải loại người dễ bỏ cuộc, vì thế mặc cho An có bất mãn thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải đặt bằng được bó hoa vào tay cô, sau đó nói:

-Em là người khó gần như vậy ư?

An không mở miệng đáp trả một câu nào. Tay cô bóp chặt bó hoa trên tay như muốn nát. Có lẽ Vinh chưa thể hiểu được con người thật của An nên anh mới nói vậy.

Cuối cùng, không gian xung quanh được trả lại đúng như vẻ tự nhiên ban đầu, trông thấy đóa hoa đã nằm gọn ghẽ trong tay An, mọi người không còn những ánh mắt chờ đợi để nhìn về phía hai người họ nữa.

An cảm thấy bản thân thật sai lầm khi đã không nhận lấy bó hoa của Vinh ngay từ đầu, nếu vậy nhất định cô sẽ được giải thoát sớm hơn.

Bó hoa của Vinh từ tay An rồi lại nằm chơi vơi trên góc tủ phía trong quầy pha chế.

Việt chỉ nhìn An bằng đôi mắt nặng trĩu:

-Anh ta muốn gì?

-Muốn làm bạn!-An quét mắt qua chỗ Việt, trả lời mệt mỏi.

Sự có mặt của Vinh ở chiếc bàn số năm lúc này khiến công việc của An diễn ra không tự nhiên. Đôi mắt anh chẳng chịu dời khỏi cơ thể cô dù chỉ một lần, một đôi mắt nóng bỏng, cháy rực như miệng núi lửa phun trào.

An bãng đi một lúc, cuối cùng lúc cô có đủ can đảm để hỏi Vinh ai là chủ nhân của bức ảnh, thì cũng đúng lúc Vinh đứng lên đưa tay chào tạm biệt.

Thanh toán xong xuôi ly cà phê của mình, Vinh bước lên ô tô rồi khuất mãi.

Có lẽ chẳng phải hỏi thêm điều gì nữa, nếu người chụp trộm An không phải là Vinh, thì người ấy càng không thể là Đăng. Bởi, trong khi Vinh thể hiện sự quan tâm hết mức như vậy, Đăng lại chưa một lần quay trở lại tìm An, ít nhất là cũng cho cô biết anh vẫn đang tồn tại trên thành phố này.

Thế rồi, ngay sau khi Vinh quay lại gặp An, ngày hôm sau người ghé quán lại là Đăng. Khác với Vinh, sự xuất hiện của Đăng lúc này không khác ngày đầu tiên là bao. Bộ đồ trên cơ thể anh vẫn chằng chịt đủ thứ chi tiết với hai màu đen-trắng, nhất là chiếc ba lô thùng thình vắt bên vai đậm chất bụi trần, mái tóc để chéo theo phong thái “nghệ sĩ”.

Đăng bước vào quán, vẫn ưu tiên chọn chiếc bàn số năm, sau đó gọi cho mình một ly cà phê đen. Ly cà phê của Đăng tuyệt nhiên phải nguyên chất, không đường, không đá, đắng ngắt.

Thục vẫn là người đầu tiên tiếp chuyện Đăng, sau khi đặt ly cà phê lên bàn, cô không vội quay đi, lại hết mực thắc mắc:

-Anh chắc là không cần thêm đường chứ?

Đăng hoàn toàn hà tiện ngôn ngữ, vì thế chỉ cười nhạt rồi gật đầu.

Phong thái của Đăng lúc nhâm nhi cà phê hết sức ung dung và chậm rãi. Thi thoảng anh ngước mặt lên, dời ánh mắt khỏi màn hình laptop đang đặt trên bàn nhìn ra xung quanh như tìm kiếm người nào đó, nhưng mỗi lần khuôn mặt đổ xuống lại cực kì vô cảm.

Ngoài An, trong quán Vị Ngọt không còn ai có thể nhận ra Đăng là người đã từng ngồi ở bàn số năm cùng Vinh cách đây hai tuần-chàng trai đã để lại trong lòng mọi người một pha tán tỉnh hết sức ấn tượng. Nhưng hôm nay An không có ca, bởi là một sinh viên năm cuối nên mỗi tháng cô chỉ làm mười lăm ngày xen kẽ nhau.

Đăng dùng xong ly cà phê của mình vừa đúng lúc anh chỉnh sửa hết toàn bộ những bức ảnh đã chụp được trong tuần qua, ánh mắt đầy thỏa mãn, sau khi đến quầy thanh toán xong xuôi liền quay ra cổng rồi rảo bộ trở về.

Từ lúc Đăng rời khỏi quán cà phê Vị Ngọt, Thục không thôi treo ngược tâm hồn mình lên tận chín tầng mây. Cô không thể nào quên được đôi mắt sâu hun hút màu cà phê của Đăng, nhất là khi anh nhìn thẳng vào mắt cô, tưởng như sức hút của nó còn mạnh hơn cả một thỏi nam châm cỡ đại. Nụ cười lạnh lẽo phảng phất trên môi Đăng, chất bụi trần toát ra từ cơ thể anh, nó hấp dẫn Thục đến lạ. Mỗi lần lướt qua bàn số năm, Thục lại không quên liếc trộm bàn tay Đăng đang kéo rê chuột, những ngón tay trắng trẻo, thon dài, thẳng tắp.