Chương 1

Chưa bao giờ Dung nghĩ lòng mình sẽ bối rối trước một chàng trai, nhưng cái kẻ đang đứng ngay trước mắt cô đã làm được điều ‘không tưởng’ đó.

___o0o___​

Buổi học phụ đạo về âm tiết trong chương trình học của khoa khiến cô dù buồn ngủ tới díp hết hai mắt nhưng vẫn gắng ‘nuốt’ cho hết mấy thứ được thầy giảng dạy. Vì mang danh bí thư lớp, cô nén tiếng thở dài, chậm rãi sắp xếp mấy quyển giáo án đã mượn từ thư viện thành chồng rồi đặt gọn vào kệ tủ.

Nhìn bốn tấm ván ốp khít tường chất toàn tài liệu bộ môn, Dung nén hết nổi đành trút hết hơi trong phổi ra cho đỡ mệt mỏi chán chường, cố nhón chân thật cao để kê chúng lên mặt gỗ.

Đó cũng là khoảnh khắc đôi bàn tay xuất hiện từ phía sau chộp lấy đống sách rồi nâng lên rất đỗi nhẹ nhàng. Dung giật mình xoay ngược, mặt cô đập vào hõm ngực khiến sóng mũi nhây buốt, cả người ngay lập tức được ôm ấp bởi một kẻ mà cô chưa lần nào nói chuyện.

Kẻ đó đè trên cô, tấm lưng rộng hứng hết những gì đã rơi đổ từ trên kệ, mặt đối mặt, cậu nhăn nhó mà vẫn ráng sức cười, hai cánh tay chống lên nền gạch để không ngã ụp xuống cô.

Gò má Dung tê rần, môi hé ra nhưng chẳng thể thốt nên bất cứ câu từ gì. Mãi đến khi lớp bụi tán loạn ánh vàng dưới nắng chiều gần tan đi hết. Kẻ đó lồm cồm kiễng người sang một bên, ngồi bệt dưới sàn, cánh tay bắt chéo choàng qua vai, bàn tay chạm sau gáy, cả người liền giật giật. Lẽ cậu đang đau lắm.

– Có sao hông?

– …

– Trả lời thiệt đi. – Dung từ tốn bảo.

Cậu gãi đầu, phì mũi cười trừ, đành khai nhận: – Hình như… có…

Cô cảm thấy hơi áy náy. Cậu chỉ muốn giúp đỡ nhưng do quá bất ngờ, cô phản kháng nên sự việc mới thành ra như vậy, Dung chưa biết nên ứng xử thế nào cho đúng nhất. Cô bèn hỏi: – Đi bệnh viện hông?

– Không! – Cậu méo mỏ.

– Gì?

– Tốn tiền, lát khỏi thôi à.

Dung nghĩ, mặt cô đang sạm đi vì nắng chiều. Có lẽ vậy.

– Tôi trả.

Cậu hề hà xởi lởi cho qua chuyện xong liền đứng dậy, né xa cô một chút để phủi bụi.

– Vầy thì càng nhục hơn, ai đời là con trai mà bắt con gái trả tiền?

Dung thở dài một cách nhẹ nhàng kín đáo nhất có thể. Cô nhìn chăm chăm vào tấm lưng hơi lấm lem của cậu, lý trí rơi mất nơi nào chẳng hay, không tự chủ mà chậm chạp bước tới, tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải. Cậu rùng mình, rồi cười ngây ngô. Còn cô chợt sững người bởi chính hành động vô thức của mình.

Dung lẳng lặng không nói năng gì, chỉ lát sau, bàn tay đặt áp vai cậu lớt phớt vài cái miễn cưỡng mới chịu ngừng hẳn, Dung buông thõng và quay đi chỗ khác.

– Thế cậu muốn sao?

– Tôi tên Phong.

Cậu xoa xoa cằm trông khá đểu, Dung không thích cử chỉ này, nhưng cô giữ im, âm thầm đánh giá Phong. Cậu cao ráo bảnh bao, nước da không ngâm cũng không trắng, chiếc mũi cao thẳng tắp nõn nà như đọt dừa mới nhú, thêm cả hàng chân mày kiếm cong vành lãng tử,… Trên hết thảy từng đường nét hài hòa đó, Dung lại bị thu hút bởi đôi mắt của cậu.

Trong và lấp lánh hệt giọt sương nằm trên những cánh hoa cúc đồng sáng sớm.

Dung chợt thấy bất ngờ vì suy nghĩ này, bèn móc chiếc điện thoại định bấm số, chần chừ vài giây, cuối cùng nhét trở vào túi xách. Chẳng biết tại sao lòng cô miên man nghĩ về mưa. Cô trông ra cửa sổ, trời vẫn nhuốm vàng bãng lãng áng mây bay, đành trút hơi dài nặng trĩu rồi siết chặt quai túi xách.

– Cậu muốn gì? – Dung lặp lại lần nữa.

Phong mỉm cười và bảo: – Làm bạn trai cậu.

Câu nói kia làm cô thấy bối rối. Cậu bỏ một tay vào túi quần và bước đến chậm rãi từ tốn, tay kia nắm lấy lọn tóc rối của Dung rồi chỉnh cho ngay nếp như thể một cử chỉ rất đỗi quen thuộc.

Dung không phản kháng lại. Cô cũng chẳng rõ tại sao.

Phong đang ngắm nhìn cô bằng một sự chân thành lạ lẫm. Khoảnh khắc đó, Dung cứ ngỡ thời gian đã trôi qua thật chậm, khi mặt đối mặt, khi tay cậu vì tham lam hay do vô tình chạm vào gò má cô. Họ im lặng, chỉ có suy nghĩ trôi đi để lúc chợt nhận ra, cậu ngại ngùng buông thõng.

Nhưng Phong chờ đợi cô.

Dung lưỡng lự một hồi rồi mới vờ như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì mà rời khỏi, gót giày cao gõ xuống nền gạch những tiếng vang đều đặn khô khan. Phong dõi theo bóng lưng cô, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai ấy ngừng trước bục cửa. Đầu hơi ngoái ra sau, cô hỏi: – Hóng mát chứ?

Cậu cười rạng rỡ, lẹ làng chộp chiếc áo khoác mình đã để trên bàn giáo viên, chân vội chạy đến cạnh Dung. Họ rời khỏi trường, đi song song nhau dưới sắc trời nửa vàng nửa tím. Cơn gió hanh khô mùa thu thổi lùa qua khiến những chiếc lá nhót ngả vàng rơi lã chã như bầy đom đóm nhảy múa ngoài cánh đồng hè muộn. Cậu để hai tay vào túi quần, thủng thỉnh sánh bước bên Dung. Họ cứ như thế dù lòng vẫn phân vân, rằng đoạn đường đã bỏ lại sau lưng được bao xa rồi, từng ngã rẽ sẽ dẫn lối về đâu, hay đối phương đang suy nghĩ gì mà kẻ bần thần người thấp thỏm đắn đo.

Phong bồn chồn mãi, chân cậu nhấp nhử nửa tiến nửa lùi, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nghiêng một góc nhìn của Dung. Cậu mím môi, cởi chiếc áo khoác vải nỉ đang mặc choàng lên vai Dung. Cô bất ngờ, vội vàng chộp lên. Tay vô ý bắt lấy một bàn tay, da thịt ấm nóng chạm nhau, họ sững sờ giây lát. Cậu đặt hờ cho gió đừng thổi rơi. Cô giữ yên nó, thoáng chốc giật mình liền kéo xuống trả Phong. Cô nhìn khuôn mặt cậu khuất đi một nửa trong hai khoảng sáng tối mờ mờ, Phong lộ vẻ thất vọng tràn trề.

Cuối cùng, Dung đành ngỏ lời: – Ăn tối chứ?

– Ừ.

Phong gật đầu. Cậu mỉm cười ranh mãnh, chẳng chần chừ mà định kéo tay cô. Dung vội rút lại, chút hụt hẫng phớt ngang khiến cậu thở dài.

– Xin lỗi…

Cậu chỉ nói được bấy nhiêu, vì rõ ràng người hấp tấp mà quên bẵng cả ý tứ chính là cậu. Cắn vành môi đắn đo, Phong bèn hỏi: – Mình ăn ở đâu?

– Vỉa hè.

– Gì kì vậy? – Phong méo mỏ, khó hiểu chau mài.

Dung hờ hững đáp: – Sao?

– Tưởng ăn nhà hàng chứ?

– Nhìn cậu bèo nhèo vầy, kham nổi à?

Phong sững người, mắt mở to, miệng hé nhưng chẳng thốt được lời. Rồi cậu bật cười sáng khoái, âm vang giòn tan tinh nghịch. Họ đã có một bữa tối dưới bầu trời đen rải đầy những vì sao lấp lánh, ánh đèn điện vàng vọt lập lòe giữa dòng sông sóng vỗ mờ bạt ngàn đốm sáng cùng tiếng người rôm rả.

Cô ngó sang bờ kè đối diện, khu chợ đêm đông đúc không ngớt kẻ qua lại, chẳng ngừng việc bán buôn. Vẻ mặt cô bình thản và vô tâm đến kì lạ. Dung để một tay chống cằm, tay kia cầm túi xách đặt lên đùi, dường như đang suy tư khắc khoải.

Phong lẳng lặng quan sát cô, từng cử chỉ, từ biểu cảm cho đến nhịp thở lúc ngắn lúc dài. Đôi khi nhìn vào khóe môi ẩn màu son bóng hồng đào, cậu cảm thấy cô định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Điều này làm cậu khó chịu, Phong muốn Dung trò chuyện với mình nhiều hơn.

Nghĩ thế, cậu bèn dò xét: – Có tâm sự buồn à?

Cô gật đầu, chuyển sự chú ý về phía Phong, cậu dịu dàng và mềm mỏng hơn mà gạ hỏi: – Nói tôi nghe, biết đâu nhẹ lòng?

– Hông.

Phong nghĩ, rằng có ai đó vừa dùng cây búa tạ choảng ngay đầu cậu một phát. Vẫn tưởng cô sẽ lắc đầu hoặc cười cho qua là cùng, ngờ đâu lại phán một câu ‘xanh rờn’ thế này…

Tức muốn nghẹn họng.

– Sao vậy?

Cậu mím mỏ ương bướng định kì kèo thêm. Dung chỉ nhàn nhạt đáp lời, vẻ như nói để dứt chuyện.

– Vì cậu là bạn trai tôi.

Lúc này, Phong hệt một quả bong bóng căng tròn lơ lửng, không biết sẽ nổ lúc nào, chẳng hay sẽ bay được bao lâu. Vừa thích vừa bực, cậu đành lắc đầu chán nản.

Phong vẫn chưa nhận ra tầng nghĩa thật sự của sáu từ đó.

Dung im lặng dửng dưng, cô hít một nhịp thở sâu, phả làn hơi dài bung tỏa tựa làn khói mờ mờ ảo ảo khi hút thuốc dưới ánh đèn. Chân dung người con gái giữa khoảng không gian tranh sáng tranh tối thật nhỏ bé nhưng cũng chất chứa đầy ưu tư. Phong càng bức rức hơn khi cậu chẳng thể nào chạm đến được những ưu tư kia, nó cứ như một liều thuốc làm con người chìm đắm trong u mê bất ngộ. Cậu kìm lòng không dò xét thêm.

– Có rượu chứ? – Dung lơ đễnh ngó ra bờ sông lần nữa, cô bâng quơ buông giọng nửa đùa nửa thật.

Mép miệng Phong giựt nhẹ vài cái, cậu hỏi cho chắc: – Muốn uống à?

– Ừ.

– Nước mía sâm bổ lượng thì ô-kê, rượu bia cà phê thì miễn bàn.

Cậu cau có, thở hắt. Thật không thể hiểu nổi sự bình thản của Dung đến từ đâu. Phong định nói tiếp, nhưng cô chỉ đáp vỏn vẹn hai từ: - Vậy thôi.

Điều này khiến răng cậu cắn trúng lưỡi, mặt nhăn hệt con khỉ ăn nhầm ớt cay. Dung thích thú nhìn biểu cảm đó của cậu, cô bật cười thành tiếng khúc khích, mặc kệ kẻ đối diện thấy xấu hổ đến nhường nào. Cô lấy từ trong túi một tấm khăn giấy, đưa cho cậu và bảo: – Ăn ở ngoài dơ lắm, lấy cái này mà lau miệng.

Đó là một chút ấm áp Dung đã tặng cậu vào buổi tối hôm đó. Nhưng Phong hoàn toàn chưa hài lòng chỉ vì bấy nhiêu đây. Phong vẫn huyên thuyên suốt, dù họ đã đặt những bước chân cuối cùng trên con đường nhỏ quen thuộc dẫn đến nhà trọ Dung đang thuê. Cậu nằng nặc đòi đưa cô về. Dung khéo léo từ chối, rồi chần chừ trước sự cương quyết mạnh mẽ kia, sau cùng cũng không phản kháng lại cậu nữa. Cô thong thả đi trên vỉa hè, dưới những tán cây đổ dài vệt bóng lên mặt đường đầy lá rụng xác xơ, gió hất tung chúng như cách mà Dung cứ xáo động lòng cậu từng chút một.

– Mắc mớ gì “bạn trai” thì lại chả thể làm thế này thế nọ chứ?

– Vì cậu là bạn trai.

Phong dùng miệng thổi bật vòm tóc mái, vẻ rằng đang cố nhẫn nhịn lắm. Phong mặc áo phông không cúc, chứ nếu là sơ mi thì... Cậu chẳng giận khi nghe cô trả lời, mà chỉ đang lo lắng, cũng họa chăng do tò mò? Có lẽ thế. Cậu tự hỏi mình, nhưng rồi bỗng dưng lặng người trong giây lát, những suy nghĩ xa xăm hơn viễn du từ miền kí ức ùa về khiến cậu thêm phần mềm mỏng với cô.

– Nếu vậy chừng nào cần ai tâm sự, hãy nhớ tới tôi nhé!

Cô không trả lời, vẫn là gương mặt bình thản vô tâm phớt qua cậu. Bóng lưng đối bờ vai, hai người hai hướng đứng nhưng một hướng nhìn, tầm mắt cậu dõi theo Dung. Đi thêm vài nhịp chân, Dung ngoảnh lại. Cô trông thấy khuôn mặt cậu dưới ngọn đèn hắt hiu khuất nửa. Tâm trạng rối bời khó xử, Dung mím môi bước lùi.

– Tại sao?

Phong nhíu mày. Dung thở dài, bèn hỏi tiếp: – Cậu thích tôi vì điều gì?

Phong hít một hơi sâu, mắt chậm rãi chớp, môi bật lời chắc nịch: – Vì nhìn cậu thấy buồn lắm!

Đó là ‘thứ’ đã ám ảnh Dung suốt đêm hôm ấy.

Ban công lộng gió, cô tựa mình lên dãy song chắn xếp thành khuôn giữ giàn thiên lý đang rũ cành thiếp ngủ. Bầu trời vẫn chi chít sao, mảnh trăng lưỡi liềm vắt vẻo đằng xa và những cụm mây bồng bềnh nâu sẫm nằm trên trời được chiếu rọi bởi ánh sáng lung linh dưới mặt phố lộng lẫy sắc đèn.

Dung suy nghĩ rất nhiều về Phong, cô vẫn chưa hiểu được hàm ý cậu gửi gắm. Có thể đó chỉ là câu cảm thán giả dối, cũng có thể là lời kiên quyết chân thành. Phong tự tin nói từng chữ rõ ràng liền mạch như đang tuyên bố một việc trong đại và vô cùng chắc chắn.

Nhưng những kẻ thích đùa đã bao giờ bảo mình sẽ đùa trước lúc trêu chọc ai đâu?

- Mần chi mà mặt ‘phiêu’ thế hở bạn hiền?

Duyên núp sau lưng cô từ lúc nào chẳng hay, tay vỗ mạnh vào vai Dung, Duyên nhí nhảnh ngó theo hướng Dung đang nhìn như thể có gì lạ lẫm lắm, Dung ngắm trời Duyên thì lại dõi đất. Bỗng Duyên phát hiện một điều thú vị, môi lén lút mỉm.

- Nghĩ vài chuyện vẩn vơ thôi à. - Dung nhàn nhạt đáp, ánh mắt dời sang giàn hoa, cô khom người nắm một nhành thiên lý bị gãy khúc, bèn đem quấn hờ vào song sắt.

- Thiệt hông nhau? - Duyên cười gian, lắc đầu vẻ chẳng tin tưởng chút nào - Nãy ai đưa về đây vậy ta?

- Bạn trai.

Mặt Duyên liền méo xệch: - Lại cái thể loại “bạn trai” vài bữa rồi thôi đó hả?

- Chưa biết nữa... chắc vậy.

Duyên thở dài chán chường: - Tui bó tay bà luôn.

- Tui còn chán tui nữa mà?! - Dung nhạt nhẽo buông lời.

Rồi Duyên thủng thỉnh bước vào trong, qua bục cửa chợt dừng, rõ ràng câu nói Duyên để lại chẳng hề giống những biểu hiện vô tư mà cô đang thể hiện: - Tui nghĩ, bạn hiền nên xác định cho mình một mục đích đàng hoàng đi, chứ hời hợt giỡn hớt kiểu này hoài… Có ngày hối hận chả kịp.

Dung im lặng, đôi mi cô khép hờ, sóng mũi từng chút chậm rãi cảm nhận mùi lan trầm ngọt ngậy cứ phảng phất đâu đây. Dưới con đường là hai hàng cây mọc sát lề, trong sân chất đầy mấy chậu bon-sai được chăm bón vun trồng tỉ mỉ, làm gì có thứ hoa vốn quen bám núi leo đồi kia? Do đâu hương thơm thoảng đến tận nơi này?

Dung bèn lãng sang chuyện khác, cô tìm mọi lí do để dẹp đi sự rối bời trong lòng mình. Thêm một lúc cũng chẳng khá khẩm hơn, cô đóng cửa, trùm chăn cố nhắm mắt ngủ cho bớt mệt mỏi.

Cô chẳng hề hay biết có người luôn dõi ánh mắt về phía mình nấp sau gốc me to nhất, thân xù xì lòi lõm phết vôi.

Phong đứng dưới thầm quan sát và khóe môi cứ chốc chốc nhếch lên cao, vẻ cậu thích thú lắm. Tay cậu cầm lấy nhánh lan rừng nhỏ nhắn, sắc hoa dù tím lịm vành cánh vẫn nhạt nhòa trong ánh đèn đường khuya khoắt, mường tượng khung cảnh xung quanh chỉ còn một bức họa sơn vàng pha lẫn nét tối than chì.

Chẳng bao lâu, Phong cũng rời đi.

Mặt trời vào sáng sớm có màu trắng như sữa chua lắng lớp men ngà thanh tươi dìu dịu. Dung nhìn thấy cậu từ xa, bên kia là con đường duy nhất dẫn tới trường và cậu đang đứng đợi tại đó, cạnh chiếc xe đạp mới cáu.

Dung không phản ứng gì khi Phong vẫy tay chào. Cô bước đến chậm rãi, gió thổi làm rối suối tóc bồng bềnh, hoa bàng li ti cũng chậm rãi rơi rụng như tự hạ thấp mình trước nét thanh xuân của người con gái.

Phong vẫn không kiềm nổi sự hớn hở dù Dung có đang tỏ thái độ dửng dưng với mình, cậu hí hửng khoe: – Mới mua này.

– Ờ. – Dung trả lời lấy lệ.

– Đẹp chưa?

– Đẹp. Nhưng mua làm gì?

– Tán gái. – Cậu đáp gỏng lọn.

Cô thoáng nhíu mài, rồi lơ đễnh tầm mắt sang chiếc áo phông đỏ cậu mặc, liền bâng quơ hỏi: – Ai?

– Dung.

Phong tít mắt khẳng định, cậu định tạo bất ngờ cho cô, nhưng đáp lại chỉ là lời bình phẩm chứa chút châm biếm bông đùa từ phía Dung: – Sao hông mua tay ga?

– Ờ…cái đó tính sau. – Cậu chẳng hề tỏ thái độ khó chịu với cô. Có điều, câu lấp lửng theo sau tràn đầy vẻ ngượng nghịu – giờ còn chuyện…quan trọng hơn nè.

– Chuyện gì?

Cậu gãi đầu, rụt rè nhả chữ: - Mình đi bộ tới trường nha.

- Lốp bị xì hơi à?

- Không.

- Chệch dây sên?

Cậu lắc đầu ảo não: - Cũng không.

- Không biết chạy xe hả?

Phong lơ mắt sang chỗ khác, tay mải miết gãi gáy. Cô đơ người, mép môi tự dưng giật giật.

___o0o____​

Duyên quấn chiếc đai gói gọn bộ áo võ sinh, cô cứ miên man nghĩ về người con trai núp dưới tán cây vào buổi tối đó. Cô nhìn cái tên đệ tử mới nhập môn hôm nay bộ dáng cũng y hệt. Duyên bèn hỏi sư thầy về lí lịch của hắn ta. Rồi cô bất ngờ hơn khi biết hắn học chung lớp với Dung.

Duyên cười tinh quái. Cô quẳng bộ áo đã gói gém vào trong tủ, lấy đôi giày thể thao ra, mang vào chân xong bắt đầu chạy vòng vòng công viên cho khuây khỏa chút đỉnh. Bản thân cô càng mệt mỏi với cái gã cứ len lén rình mò mình mọi lúc rãnh rỗi rồi bá đạo cấm đoán này nọ như thể đang săn sóc cô còn kĩ hơn bố chăm con không bằng. Cô bực bội quá thể. Người ta bảo yêu là sự ngọt ngào từ chót lưỡi đầu môi tới tận tâm can xương tủy. Vậy mà yêu như hắn không nhảy vào vật lộn hay cãi vã sống chết với cô thì cũng tỏ vẻ dỗi hờn hoặc châm chọc chích chĩa. Gã hệt thằng con nít nóng tính già quá số tuổi quy định.

Nhưng bỏ mặc gã, cô lại không đành. Cô thấy khuôn mặt gã lúc phụng phịu sao đáng yêu lắm. Có những lúc dẫu biết cô chẳng cần bảo bọc chở che, gã vẫn đứng ra chắn trước cô, dùng tấm lưng vững chãi mà hứng hết mọi thứ chuẩn bị xảy đến. Rồi cả chuỗi ngày dài gã bám riết lấy cô, không hoa hồng thì cũng bánh kẹo trái cây. Gã ngu dễ sợ. Cua mấy đứa khác thì sao phong độ hào hoa quá đỗi, mà đối với cô có khác thằng khờ là bao.

Thì thôi đành chịu. Duyên lắc đầu cho qua cơn sầu nửa mùa này.

Cô chợt nghĩ về thái độ bình thản mười mươi như một của Dung. Chắc chờ ngàn trăng vạn thu sau cũng chưa thể đổi dời. Dung giống mẹ Duyên quá, cô chẳng biết là tình cờ hay định mệnh sắp đặt họ gặp nhau, trở thành bạn và sống chung một căn trọ thế này. Duyên lo cho Dung, cô linh cảm rồi sẽ có một lúc nào đó, Dung chết chung với nỗi buồn không tên đang mang trong lòng. Cô nhớ lại hàng loạt cảnh tượng Dung vừa mớ ngủ vừa bật khóc, tấm thân mảnh khảnh cuộn tròn, tay chân bấu chặt chăn giường, rồi Dung chợt tỉnh giấc, nấc nghẹn.

Dung chẳng biết mình đã làm gì. Chút ấn tượng cũng không tồn tại.