Một

Dành tặng EEC thân yêu.

Dành tặng đặc biệt đến Dav Pilkey, người đầu tiên khích lệ tôi viết cuốn sách này. Đều là lỗi của anh hết đấy nhé!

Tớ, Penny Lane, trịnh trọng xin thề suốt cuộc đời còn lại sẽ không hẹn hò với đứa con trai nào nữa.

Ừm, có lẽ mươi mười lăm năm nữa tớ sẽ cân nhắc lại lời thề này, khi tớ không còn sống ở Parkview, bang Illinois nữa, hoặc khi tớ học xong tại trường Trung học McKinley, nhưng lúc này tớ sẽ không dính líu gì đến tụi con trai nữa. Tụi nó chỉ biết nói dối, lừa phỉnh.

Đấy, tất tần tật. Toàn là quỷ dữ.

Đúng là vẫn có vài người tử tế, nhưng ngay khi bọn họ đạt được mục đích, họ sẽ đá đít bạn và chạy theo mục tiêu mới.

Vì thế tớ chán ngấy rồi.

Không hẹn hò gì nữa.

Chấm hết.

Yesterday

“Love is such an easy game to play...”

Một

 Hồi tớ năm tuổi, tớ đi giữa thánh đường với chàng trai trong mơ của tớ.

Thế đấy, chàng trai ấy đấy. Cậu ấy cũng năm tuổi.

Tớ biết Nate Taylor ngay từ khi mới chào đời. Hai bố của bọn tớ là bạn nối khố từ thời để chỏm, và năm nào Nate với bố mẹ cậu ấy cũng dành trọn kỳ nghỉ hè với gia đình tớ. Cuốn ảnh thiếu nhi của tớ chỉ toàn là ảnh của tớ và Nate - ảnh bọn tớ tắm chung khi còn là trẻ sơ sinh này, ảnh bọn tớ cùng chơi đùa trong ngôi nhà trên cây sau vườn này, và - tấm ảnh tớ thích nhất - là tấm ảnh bọn tớ được mặc quần áo cô dâu chú rể tí hon vào ngày cưới dì tớ. (Chẳng lâu sau bức ảnh tớ mặc váy cưới trắng muốt và Nate mặc áo tu-xe-đô được hãnh diện treo trên tường trong phòng ngủ của tớ).

Ai ai cũng nói đùa rằng sẽ có một ngày bọn tớ cưới nhau thật. Ngày trước tớ và Nate cũng nghĩ thế cơ mà. Bọn tớ cứ nghĩ mình là cặp đôi hoàn hảo của nhau. Tớ không ngần ngại chơi trò đánh nhau với cậu ấy, và cậu ấy cũng chơi với búp bê của tớ (nhưng cậu ấy lại không chịu thừa nhận điều ấy). Cậu ấy đẩy xích đu cho tớ, còn tớ giúp cậu ấy sắp xếp đồ chơi. Cậu ấy nói tớ cột tóc đuôi ngựa là xinh nhất, và tớ nghĩ cậu ấy vô cùng dễ thương (tớ vẫn nghĩ thế ngay cả khi cậu ấy béo múp). Tớ quý bố mẹ cậu ấy, cậu ấy cũng quý bố mẹ tớ. Tớ thích chó Bun, cậu ấy thích chó Pug. Mì ống và pho mát là món ăn khoái khẩu của tớ, và của cậu ấy nữa.

Một cô bé con còn cần gì nữa ở một cậu bé con nhỉ?

Về phần tớ, mong ngóng mùa hè đến đồng nghĩa với nỗi mong ngóng được gặp Nate. Kết quả là bao nhiêu kỷ niệm về cậu ấy cứ ùa về trong tâm trí tớ:

-  Nụ hôn đầu đời (trong ngôi nhà trên cây hồi bọn tớ tám tuổi; tớ đấm cậu ấy bùm bụp rồi khóc rưng rức).

-  Lần đầu tiên nắm tay nhau (khi bọn tớ bị lạc trong một chuyến đi săn loài chim ăn xác thối, hồi đó bọn tớ học lớp ba).

-  Thiệp Tình yêu đầu tiên (một trái tim đỏ thắm làm bằng giấy màu có viết tên tớ).

-  Chuyến cắm trại đầu tiên (hồi mười tuổi, tớ và Nate dựng một cái lều trong sân sau và bọn tớ ở trong lều suốt cả đêm với nhau).

-  Lần đầu tiên tớ cố tình nói dối bố mẹ (năm ngoái tớ tự bắt tàu đến Chicago để gặp Nate; tớ nói dối bố mẹ là đến chơi nhà Tracy - bạn gái thân nhất của tớ).

-  Nụ hôn đích thực đầu tiên (hồi bọn tớ mười bốn tuổi; lần này tớ không đấm đá gì cả).

Sau hôm diễn ra nụ hôn đó, sự mong ngóng mùa hè của tớ tăng lên dữ dội. Bọn tớ không giả vờ nữa. Cảm giác là thật, và cảm giác thật với cảm giác giả vờ khác nhau lắm. Trái tim không phải làm từ giấy màu nữa - mà là một trái tim đang sống, đang đập... rất thật.

Cứ nghĩ đến mùa hè là tớ nghĩ đến Nate. Mà cứ nghĩ đến tình yêu tình báo là tớ cũng nghĩ đến Nate. Nghĩ về cái gì tớ cũng nghĩ đến Nate.

Tớ biết, mùa hè năm nay chuyện ấy sẽ xảy ra. Tớ và Nate sẽ là của nhau.

Tháng cuối cùng phải đi học mới thật khủng khiếp. Tớ phải làm đồng hồ đếm ngược mong ngày cậu ấy đến. Tớ đi mua sắm với bạn bè để mua “quần áo mừng ngày gặp Nate”. Trong đầu tớ còn nghĩ đến cảnh tớ với cậu ấy đi mua bộ quần áo chíp đầu tiên cho tớ cơ. Tớ lên lịch làm việc tại phòng khám răng của bố sao cho sát với lịch làm việc của Nate trong Hội địa phương. Tớ không muốn bọn tớ bị cản trở.

Và rồi việc ấy cũng đến.

Cậu ấy đến đây.

Cậu ấy cao hơn.

Cậu ấy chín chắn hơn.

Cậu ấy không còn đáng yêu nữa - cậu ấy quyến rũ.

Và cậu ấy là của tớ.

Cậu ấy muốn tớ. Và tớ muốn cậu ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Chẳng mấy chốc chúng tớ đã ở bên nhau. Cuối cùng chúng tớ cũng được bên nhau thực sự.

Chỉ có điều tớ không có được câu chuyện cổ tích mà tớ vẫn mong ước.

Bởi vì con trai thay đổi.

Họ lừa dối.

Họ chà đạp lên trái tim bạn.

Khó khăn lắm tớ mới nhận ra rằng các câu chuyện cổ tích và tình yêu đích thực không hề tồn tại.

Một chàng trai hoàn hảo cũng không có trên đời.

Và bức ảnh đáng tôn thờ về cô dâu nhỏ ngây thơ sánh bước bên chú rể - chàng trai sẽ làm tan vỡ trái tim cô dâu bé nhỏ vào một ngày nào đó thì sao?

Bức ảnh đó cũng không còn tồn tại nữa.

Tớ nhìn bức ảnh bốc cháy rừng rực.