Chương 1 - Wait Waiting For People Never To
Hôm nay, ngày khai giảng, với một tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ cho lắm, Nhã Nhi uể oải bước lên lầu 2 của học viện. Học viện Vincent, với cái tên gọi đã trở thành quá khứ, bởi, giờ đây, nó đã có một cái tên mới, u ám hơn, đáng sợ hơn: Học viện Evil. Bởi ngôi trường này, thứ nhất là dành riêng cho mấy tay chơi, tiểu thư nhà giàu, thứ hai lại là nơi "trú ngụ" của hai công tử tiếng tăm của tập đoàn Showa.-Haiz...- Cô thở dài, nghĩ bụng, việc quái gì phải lắp thang máy trong trường trong khi tất cả hoàn toàn có thể đi bộ???Còn thiếu mỗi nước lắp cái xe lăn sau đó điều khiển nó đi khắp trường không cần phải đặt chân xuống đất nữa thôi...Căn bản, cô có thể học ở ngôi trường hào nhoáng này vì anh trai cô làm trong Bộ ngoại giao thành phố, nhà vẫn giàu như thường mặc dù bố mẹ không còn. Nhưng, cô là một con người biết suy nghĩ, cô ghét cay ghét đắng cái bọn chưa kiếm ra tiền mà chỉ biết phá phách.Sau khi đọc cái bảng gỗ đề mấy chữ "PHÂN LỚP CHO HỌC SINH" to tướng ở hành lang tầng 2, cô lết vào trong lớp mình....Ôi trời ơi...!!!Cái cảnh tượng trước mắt...Chưa đến 1/3 lớp còn vắng mặt....Đây còn là đi học không????? Mà thôi, cô không bận tâm cho lắm. Dây dưa vào lũ nhà giàu là việc không nên. Không còn lâu chúng nó mới để yên cho mà học. Chúng nó không đi học cũng tốt, cô bớt ngứa mắt mà-Nhi!!!!Cô quay lại.- Cắm đầu chạy, người ta gọi không nghe thấy sao????- Bóng người đó chạy lại gần cô.-Em không nghe thấy- cô đáp- À...Mới nghe thấy thôi.Chị song sinh của cô, Thanh Hà, với một khuôn mặt giống cô y như đúc, cười tươi rói nhìn cô rồi kéo cô vào lớp-CÁI GÌ THẾ NÀY???????- Hà hét ầm lên-Bé cái mồm thôi, chị làm gì mà hét to thế????Đây là chuyện xảy ra như cơm bữa mà- Nhi cười, một nụ cười thoáng qua rồi nhanh chóng tắt lịm như chưa từng có.-Nhưng đây là ngày khai giảng- Hà cố nặn ra tiếng, bởi cô đang kiềm chế để không chặt đứt cái bàn trước mặt.Giữa lúc ấy, một cái bóng lầm lũi với cặp kính dày cộp tiến lại gần Nhi và Hà-Mấy bạn...!-Hở???-Hà cười, còn Nhi, thậm chí còn chẳng ngẩng nổi cái đầu lên-Tôi là Song Nguyệt, mình mới chuyển nhà đến đây, mong hai bạn giúp đỡ!!-Cô gái rụt rè-Uhm...Tôi là Thanh Hà,một trong số ít mấy người đi học đầy đủ, còn đây là...-À...-Nhi ngẩng đầu, cười một cái rõ "chói loà"- Tôi là Nhã Nhi-Ủa???-cô gái ngỡ ngàng-haha...Mình biết bạn sẽ phản ứng như thế!!!Mình biết- Hà cười, sặc sụa...-Không biết đây có phải là chị mình không nữa- Nhi lầm bầm rồi thở dài một tiếng-Tụi tôi là chị em song sinh-Hơ hơ...-Mắt Nguyệt quay mòng mòng rồi túm chặt lấy tay Nhi làm cô giật mình- Lần đầu tiên tôi thấy "điều kì diệu" này, chị em song sinh...haha...-thế đấy, một người bạn kì lạ, vừa mới đây còn rụt rè ra làm quen, giờ cứ như biến hoá thành người khác vậy...Thật không tin nổi...Nhi tím mặt không nói gì, chỉ cười cười góp cho vui với hai tên hề Nguyệt và Hà đang cười ha hả uốn ** trước mặt...Một ngày khai giảng mở đầu cho một mớ rắc rối liên tiếp rắc rối. Đúng là điềm báo xui xẻo... Và thế là mới nhắc đến rắc rối.........Thì rắc rối đến liền...Chuông ra chơi mới reo, Hà đã lôi ngay em gái và đứa bạn mới quen 2 tiếng trước xuống canteen, đừng có bảo canteen đông, không một chút nào luôn, thứ nhất vì nó rộng, thứ hai, tụi học sinh nhà giàu trốn học nên kì thực rất vắng.-Nhi, em ăn gì????-Hà hỏi-Chị đi mua, cả Nguyệt nữa.-Cho em kẹo mút- Nhi nói, uể oải-Cưng không được như thế, phải ăn uống đầy đủ, cưng định ăn kiêng à?-Không, chị có mua không hay còn đứng đấy??Hay để em gái chị đi mua thay nhé????-Được rồi, mất công đứng dậy rồi mà...Nguyệt????-Tôi thì bánh mì nướng với sữa-okie***-Đây!!!!!!!-Kẹo mút nè- Hà chạy về, nhanh hơn gió, nghe cái vèo một cái, thậm chí còn quá đà.-Thôi, em đi-Nhi cầm cây kẹo, bóc vỏ rồi đứng dậy-Đi đâu???Đi đâu???-Hà hỏi, giọng gấp gáp-Đi WC rồi lên lớp, chưa đọc qua bài, tí nữa thầy kiểm tra chết cả nút, chị không học, em không học, tẹo nữa ai nhắc????-Nhi nhíu mày-uhm...Em lên lớp đi...-Hà cười cầu hoà-Nèh, mấy bạn học kiểu gì thế????-Nguyệt tròn mắt hỏi-À thì...Nó học thì tôi thôi, tôi học thì nó thôi, một trong hai đứa học, chị em song sinh mà, hơi lạ phải không???Cái đó gọi là giì nhỉ???à.. ừm-Thần giao cách cảm- Nguyệt nói-Đúng đúng, đúng rồi!- Hà hưởng ứngRồi sau đó...Hà: bla...bla...bla... rồi bla...Nguyệt: bla...bla...Thực ra Nhi không có lên lớp, cô bé lên tầng thượng hóng gió...Tầng thượng là mát nhất!!!Nhưng chưa lên đến bậc thang trên cùng thì đã ngửi thấy cái mùi khó chịu: mùi thuốc lá.- Haizz...-Cô bé nghĩ- Lại tên điên nào muốn chứng tỏ mình lớn rồi hút thuốc vớ vẩn đây mà...thây kệ!!!Nhi mở cửa, một tiếng "cạnh" rất bé. Sau đó là tiếng nói vụt bay vào tai Nhi- Cái gì???Tụi nó đánh tụi mày à???Còn không biết phản kháng???Tao ở đâu à???Hôm nay hơi mệt, tao ở trường...Tao sẽ cử người đến giúp tụi mày...ờ...Thằng anh tao à???Nể tình "anh em", đánh cho nó tàn phế cả cuộc đời đủ rồi. Bảo với nó rằng, nó chưa bao giờ có đứa em trai tên Hàn Thu hết!!!!!!Nhi giật mình...Nể tình anh em????Đánh cho tàn phế?????Haizz...rắc rối rồi, mình đã nghe cái không nên nghe...Nhưng mình muốn hóng gió, đã mất công đi bộ lên tận đây rồi...Nghĩ vậy, cô đeo headphone vào và thản nhiên mở toang cửa bước lên tầng thượng.Dĩ nhiên, tên con trai đó nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, nhìn thấy một cô gái, hắn thoáng ngạc nhiên, vì thấy cô bé chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái rồi đi chỗ khác. Hắn cũng chẳng để ý, lẽ bởi, hắn không sợ bị tố cáo, hắn là Hàn Thu, con trai của chủ tịch tập đoàn Showa cơ mà, cho dù bị tố cáo, nhưng rồi sẽ tin tức cũng sẽ "chìm" đi hết.Cuộc gặp gỡ đầu tiên không đem lại bất kì một ấn tượng nào cho hai người, nhưng đây mới chỉ là mở đầu cho một chuỗi rắc rối sau này mà thôi...