Chương 1

Chương 1: Trễ giờ.

Hôm qua là 1 ngày cực kì cực kì mệt mỏi. Phải làm thêm đến tận 11h khuya cơ. Thông thường là 10h thôi, hôm qua có đoàn du lịch vào quán cà phê Phố Núi nơi nó làm, trời ơi, đi uống cà phê mà cứ như đi đám cưới, họ kéo tất cả bà con dòng họ 8 đời đi hay sao ấy! Làm nó chạy bàn muốn hụt cả hơi mà chẳng có tiền tăng ca. Hừ, đáng ghét.

Sau những giờ mệt mỏi thì đương nhiên, ta sẽ ngủ rất ngon. Nhưng hình như nó quên cái gì đấy! Quên gì nhỉ? Nó vẫn sải cẳng tay hạ cẳng chân ngủ vùi. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi. Nó dụi dụi mắt nhìn đồng hồ. Cái đồng hồ đúng là rõ điên mới có 3 giờ sáng mà ngứa mồm rồi. Nó giơ tay ném thẳng cái đồng hồ vào tường không thương tiếc rồi ôm giấc mộng vàng.

-     Yến Chi, hôm nay con không đi khai giảng sao? 8h rồi đó!- Mẹ nó từ dưới nhà đi lên phòng nó, bà đã thấy tụi chim non áo trắng tung tăng đến trường rồi mà sao con bà vẫn im ỉm. Nghe tiếng nói, nó he hé mắt nhìn:

-     Gì cơ? Mẹ bảo sao?- Nhỏ hỏi lại, chất giọng nhừa nhựa như keo dính.

-     Không đi học sao? Mẹ nhớ không lầm thì hôm nay là ngày đầu tiên vào học lại đấy!

Nó nhanh chóng bật dậy như cái máy chạy vào nhà vậ sinh. Chưa đầy 3 phút nhỏ đã chạy ra với quần áo đồng phục tươm tất. Nhỏ vội mang giày vào ra bến xe buýt bắt xe, chẳng có thời gian để chào mẹ quay vào nhà, nó vừa chạy vừa hét:

-     Chào mẹ con đi học đây!

Thôi chết rồi, bây giờ không có chuyến xe buýt liền được, ít nhất thì 1 tiếng nữa mới có. Nhó nhìn xuống cái chân bé nhỏ, dài ngoằn, đang run lẩy bẩy trong gió. Chẳng còn cách nào ngoài cuốc bộ thôi. Nói gì

thì nói chứ honda ôm, taxi dạo cũng phải mất 30k-40k. T^T Đau tim thật, trường nhỏ còn cách không bao xa. Chắc khoảng 3km nữa thôi. Nhỏ cắm đầu cắm cổ chạy. Đầu năm học mà xui xẻo thế này chắc đến cuối năm thì tả tơi hoa lá hẹ mất. Eo ôi, chạy hoài mà chẳng thấy vạch đích làm sao mà win được đây.

Nó chẳng còn sức lực để chạy nhảy như thằng Lượm nữa ( như con chim chích nhảy trên đường vàng- Tố Hữu). Nó lê bản thân mỏi mòn bước đi.

Đi được 5 phút thì nó gặp 1 tên con trai đang phóng xe mô tô, ê ê ê, là đồng phục trường nó. Nó có thể quá giang không nhỉ? Nó chạy ra đưa tay chặn trước mô tô. Chiếc xe mô tô đang lao nhanh thì thắng gấp, đỗ kịt trước mặt. Nó nhắm mắt rồi hé 1 mắt nhìn chủ nhân chiếc mô tô.

Giọng lí nhí:

-     Bạn có thể cho mình đi nhờ không?

Nhất Trung thở hắt ra, thời buổi hiện đại đúng là hại điện. Hắn biết, người thầm thương trộm nhớ anh là vô số. Nhưng con nhỏ quê mùa này có vẻ là rất cuồng thì phải. CÒn dám cả gan chặn đầu xe làm như không quen biết mà xin đi nhờ. Nói thật, nhìn mặt nhỏ này cáo già lắm chứ chẳng phải nai tơ gì.

-     Sao tôi phải giúp?- Trung nghênh mặt.

Nó nghe đến đây thì biết là quân tàn bạo, hách dịch, không đáng mặt nam nhi. Nó liếc tên con trai 1 cái thật sắc:

-     Thế có giúp không?

Thấy chưa, đã nói mà. Con gái ngoan hiền giờ chết hết rồi, đâu ra mà có cái loại người vừa chặn xe vừa ra lệnh chí chóe thế kia. Có điên mới phải như vậy!

-     Không!- Hắn đẩy xe tới.- Có tránh ra cho tôi đi không?

Nó nóng mặt, đúng là năm xui tháng hạn, chuyến này về phải bảo mẹ mua lá bưởi nấu tắm cho thơm tho tí mới được. Đúng là tên cà chớn, nhìn mặt đẹp trai lai láng vậy mà dạ thú kinh nhở? Được rồi, bổn cô nương sẽ cho ngươi thấy cái gì lợi hại. Nó vẫn đứng trân trân đó không thèm tránh đồng thời lấy cây kim sắc loại lớn ra. ( loại may bao bố ấy, nhỏ này ghê thật). Trung nhìn nó cười giễu cợt. Quê rồi giờ định ăn vạ sao?

Nó len lén lấy cây kim châm vào bánh xe lúc tên hách dịch đó nhìn trời nhìn đất cười cợt như thằng thiểu năng. Đẹp trai mà mắc phải bệnh, tội nghiệp thật. Nó chép chép miệng rồi bước ra chỗ khác chờ đợi thành quả công sức mình bỏ ra như thế nào.

Hắn lên xe lái đi, nhưng bánh xe trước có vẻ nặng nặng, khó dịch chuyển. Lực ma sát với mặt đường là cực lớn. Trung cuối đầu nhìn cái bánh xe trước, lúc này, nó chảy xệ như ông già 80 tuổi. Ôi, kinh. Là

con nhỏ đó làm chứ không ai hết. Trung đá chổi xe bước về phía nhỏ đó.

Nó đang rất hả hê, vừa chơi tên lạ mặt không đáng phụ nữ 1 vố vui kinh khủng. Nhưng hình như tên đó đang có dấu hiệu tiến lại phía nó thì phải. Nó khoanh tay nhếch mép nhìn tên đó:

-     Giờ thì thương hoa tiếc ngọc phải không?

-     Thương, thương con Lucky nhà họ. Dắt xe của tôi đi sửa mau lên.- Hắn

chống nạnh.

-     Nè, có biết tội vu khống sẽ ở tù không?- Nó liếc tên đó.

-     Tôi không vu khống. Bây giờ muốn báo cảnh sát không? Xem ai thiệt thòi hả?

Nó nhíu mày chu môi. Tên khốn này bắt bí hay thật. Nó đi về phía xe  hắn, dắt đi. Hắn cũng đi bộ theo phía sau. Hình như hôm nay, cái chính là cần đi học mà. Nó hết hồn, quay lại nhìn hắn:

-     Học trường Minh Đăng?

-     Ừ, thì sao?

-     Mấy giờ rồi?

-     Khoảng 9.

-     Trời đất ơi, giờ này ra chơi luôn rồi. Nhanh đi, tôi phải đi học!

-     Tôi cũng như cô đấy, tại ai mà tôi không có xe đến trường vậy?

Nó tức quá chẳng thèm cãi, đưa chiếc mô tô vào tiệm sửa ven đường rồi ôm cặp chạy. Hắn cũng đuổi theo sau. Chạy được 15 phút thì đã đến cổng trường. Giờ này bác bảo vệ mà có can đảm cho tụi đi trễ này vào mới lạ. Nó đứng lóng ngóng 1 lúc. À, leo rào. Sao không nghĩ ra nhỉ?

Nó chạy qua hàng rào bên hông trường, quăng cặp vào trong. Hắn đứng lò dò bên dưới. Nó đang leo thì chợt nhớ, váy nhà trường rất ngắn. Leo vầy thì quá lộ liễu.

-     E hèm!- Nó hắng giọng.

-     Ừ hử?- Hắn ngước lên.

-     Ấy ấy, nhìn xuống. Nhìn lên tôi đạp cho nâu mắt bây giờ. Không được nhìn lên cho tới khi tôi vào trong, rõ chưa?

-     Nhìn cô cù lần, phẳng 100% như thế có cho cũng chẳng thèm nhìn làm gì.

Fine, tốt nhất không nên nhìn. Nhìn rồi thì biết đâu hắn lại khen vòng 3 quyến rũ. Đúng là biến thái bệnh hoạn. Nó nhảy phóc vào bên trong trường phủi phủi tay chuẩn bị đi vào. Hắn chân dài hơn nên leo chưa

đầy 10 giây. Đúng là chân ngắn là 1 cái tội.

Thế là thoát khỏi xiềng xích cái cổng cao lêu ngêu. Đang vừa đi vừa nhảy chân sáo thì ôi. Ông trời không mỉm cười với nó mà nó chỉ thấy thầy giám thị nhìn nó cười khoe hàm răng ranh trắng toát. Nó cười méo

xệch.

-     Á, em chào thầy!

-     Ừ, thầy chào em. Ối cha, mới 3 tháng không gặp mà đẹp ra ta. Nhưng đi trễ vẫn không bỏ hả?

Nó nghe thầy nói là hiểu hiểu được kết quả. Ăn không được thì đạp đổ nè:

-     Thầy ơi, do bạn này xe hỏng nên em phải dắt đi sửa giúp ạ!

-     Thế nhà em mở tiệm sửa xe sao?- Thầy đầu hói đẩy gọng kính.

Nó nuốt nước bọt cái ực nhìn hắn. Hắn nhìn nó khinh khỉnh:

-     Bị phạt thì cứ chịu phạt đi. Lí do này nọ!

Thầy mỉm cười, nụ cười… hạnh phúc. WHAT???

-     2 em hôm nay làm lao động công ích cho trường nhé ~! Dọn nhà vệ sinh 1 tuần cho thầy. Tôi sẽ để mắt đến 2 em đó.- Thầy đưa 2 ngón tay lên mắt rồi quay ra 2 cô cậu học sinh gương mẫu. Thầy quay người đi. Thảm thật, đầu năm đã bị vong hồn ám rồi. Xả xui, xả xui. Nhất Trung mặt hằm hằm nhìn nó:

-     Trương Yến Chi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Nó vênh mặt lại, làm được gì nhau? Mà hình như hắn biết tên nó kìa.

-     Sao biết tên tôi?

-     Tôi còn biết cô học 11a8 nữa!

-     Sao hay vậy? Thần thánh à?- Nó liếc.

-     Bảng tên, ngu!- Hắn xoay lưng đi.

Ừ, nhỉ! Có bảng tên cơ mà! Aizzz, mà cái tên đó tên gì nhỉ? Nó nhất định sẽ làm cho hắn sống dở chết dở. Dám chọc bổn cô nương sao? Đáng ghét!

Đọc tiếp Học sinh cá biệt 2 – chương 2