Chương 1
Một buổi sáng củng như những ngày khác, tui lờ đờ tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.Vì hôm qua phải phụ mẹ làm đồ tới khuya mới ngủ nên bây giờ tui vẫn không thể lê nổi cái thân xác này xuống giường dù tui đã dậy từ 5 phút trước.
- Bà Hà ,chị Vy với anh Nhiên đứng ngoài cổng đợi bà nảy giờ kìa ,mau dậy đi.
Mặc kệ tiếng kêu của thằng em ,tui từ từ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh ,mà khoan đã con Vy với thằng Nhiên không phải hôm qua dặn không cần đợi mà không biết dụ gì nữa đây.
10 phút sau ,tui dắt chiếc xe đạp của mình ra cổng ,thằng em chắc nó đã đi học trước đó rồi. Thằng Nhiên thấy tui ra thì cười như được mùa ,không biết có nhìn lầm không tui chợt thấy ánh mắt của Vy thoáng qua có chút buồn rồi biến mất.
-Ai kêu hai đứa mầy đợi tao làm gì ,hôm qua đã dặn không cần đợi mà, tao thức khuya lắm đợi tao là hai người trễ học theo tao đó.
- Tui củng nói với ông Nhiên là bà dặn dậy đó ,mà ổng nói sợ bà đi mình buồn.
Vãi cả buồn ,con Vy nghe tui trách mốc thì trả lời.
- Thôi ,đi lẹ lên sắp trễ rồi ,bà Vy nay xe hư nên nhờ tui chở có gi chiều mà tui bận họp thì bà chở bả về giùm nghen.
Tui đưa tay ok rồi leo lên xe chạy theo sau xe họ .
Cái không khí buổi sáng nó dịu nhẹ cùng với làn gió man mát khẽ chạm vào mặt làm tui có phần tỉnh táo hơn lúc nảy. Tui ngước nhìn theo bóng lưng hai người họ lại cảm thấy hai người họ xứng đôi vô cùng với lại không phải tự nhiên mà xe của Vy bị hư ,tui thừa biết nó chỉ đơn giản là muốn đi chung xe với người nó thích mà thôi .
Mà mắc gì làm xe mình hư rồi đi sửa tốn tiền chỉ để ngồi sau xe ,rồi tưởng tượng ra kịch bản thanh xuân vườn trường như trong mấy cái cuốn tiểu thuyết bánh bèo nhỉ, ngay từ đầu tui đã biết khi chơi chung ba người thì cái tình tiết này sẻ xảy ra mà và tui biết thế nên luôn tạo ra khoảng trời riêng cho hai người họ và tui luôn biết mình phải làm gì khi phải đối mặt những lúc ngại ngùng của hai người đó.
Và những lúc đó tui thật sự rất mệt. Một người thừa thãi đi theo chỉ để làm nền ,tui luôn muốn ránh xa những chuyện tình yêu tuổi học trò đó và tập trung học hành cho thời cấp 3 của mình.
Tui đã suy nghĩ như thế cho tới một ngày ,những chuyện kì lạ xuất hiện xung quanh tui và tui củng sẻ bị cuốn trong câu chuyện của hai người họ.
Suy nghĩ bân quơ nảy giờ thì đã tới cổng trường.
- Vy , có gì chiều mà thằng Nhiên nó bận thì ra cổng đợi tui nhen ,tui lấy xe ra rồi chở bà về .
Tui xuống xe quay sang Vy dặn dò, Nhiên nghe thế thì
tiếp lời.
-Tại chiều nay có cuộc họp về hội văn nghệ sắp tới giữa các lớp sắp tới ,nên Hà nó chở bà về giùm.
Vy nghe thế thì củng đượm buồn vì lỡ làm xe hư mà ngồi sao xe người mình yêu được có lần.
- Ừ , tui biết rồi
Rồi mạnh ai về lớp nấy ,có điều từ nhà xe lên lớp học ông thần Nhiên có nói tui mấy lời mà cho đến lúc này tui vẫn còn khó hiểu.
- Sao tự nhiên hôm qua bà không muốn đi học chung nữa ,sao thế ?
Nhiên nó hỏi tui một cách rất tỉnh ,không lẻ tui nói với nó là tui muốn tát thành cho tụi nó không muốn làm kì đà cản mũi.
- Không có gì đâu ,tại tui hay thức khuya phụ mẹ làm đồ bán nên đâm ra sẻ đi trễ ,nên không muốn hai người trễ cùng tui thôi.
Tui cúi người tránh ánh mắt cậu ta ,do cậu ta cao hơn tui một cái đầu nên lúc nói chuyện luôn có cảm giác cậu ta luôn nhìn tui bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Nghe tui nói thế thì cậu ta củng cười cười ,rồi nhìn tui sâu xa hơn nữa .
- Hà nè ,tui với Vy chỉ là bạn bè bình thường thôi ,không giống như những gì bà nghĩ đâu.
Nói xong câu đó thì cậu ta đi luôn để lại tui chưng hửng đứng đó nhìn cậu ta một cách đầy khó hiểu.
Tan học
Cái nắng của buổi chiều tà làm cho người ta thật khó chịu ,tui dắt xe ra tới cổng trường thì thấy Vy đã đứng đó đợi tui rồi ,thấy tui Vy cười rất tươi một nụ cười kèm theo ánh nắng len lỏi qua những tán lá chiếu xuống trên người Vy nó thật sự rất xinh đẹp ,tui thoáng đứng hình vài giây rồi đi tới chổ bạn.
- Không chê anh nghèo lên xe anh đèo .
Tui cười giỡn với Vy làm cho Vy cười thành tiếng .
Tui bắt đầu đạp xe trên con đường thân thuộc ,mùi của những xe hàng như cút nướng ,hủ tiếu ,bò kho và cả phỡ nữa tuy có bịch khẩu trang nhưng tui vẫn ngửi được mùi đồ ăn đó và bây giờ tui củng đang rất đói
- Hà
Đang chú tâm vào mùi đồ ăn thì sao lưng nghe tiếng Vy đang gọi mình .
- Sao thế , muốn ăn gì hả ,muốn ăn gi thì nói tui ghé vô cho.
Tui nghe Vy gọi thì nghĩ bạn muốn ăn gì nên mới kêu mình ,nhưng có vẻ không phải tui có cảm giác Vy đang lắc đầu ở phía sao.
- Không phải tui không muốn ăn gì hết .
Vy bối rối trả lời ,tui khó hiểu hỏi lại.
- Thế có chuyện gì.
- Tu...i..t..ui ,thật ra tui đang thích một người.
Chà ,cái bầu không khí gì đây ,tuy không thấy mặt của Vy ngay lúc này nhưng cá là mặt của bạn đã đỏ lên rồi.
- Ồ ,mà là ai.
Ha nghỉ bằng đầu gối củng biết là ai ,nhưng tui không thể tài lanh mà nói thẳng ra được. Còn Vy ,Vy củng đang rất khó nói và trong lời nói củng đang rất buồn.
- Nhưng mà cậu ấy có vẻ thích người khác rồi ,nhưng mà Hà ơi nếu sao này tui có gặp khó khăn khi tán cậu ấy thì bà giúp tui nha.
Vy nói bằng giọng khẩn thiết ,không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi ,nhưng mình éo quan tâm đâu có liên quan gì tới mình đâu. Vy đang im lặng chờ câu trả lời của tui và chính lúc này tui củng đang thắc mắc tại sao Vy không nói thẳng tên người đó là ai.
- Ok
Sau câu trả lời của tui thì Vy không còn hỏi câu nào nữa ,tui đưa Vy về tới nhà hai đứa chào nhau xong thì tui củng đạp chiếc xe của mình về tới nhà.
Về tới nhà ,ăn cơm xong xuôi thay đồ tắm rửa tui ôm cặp của mình chạy ra ngoài tiệm tạp hóa phụ mẹ .Mẹ tui có một tiệm tạp hóa rất to ,ba thì làm một công nhân bình thường tui còn một em trai nữa ,gia đình bốn người sống với nhau rất hạnh phúc .
Hai chúng tui thường xuyên thay nhau ra quán của mẹ vừa học vừa trông phụ quán. Nhưng hôm nay khi chạy ra quán thì thấy các cô dì tụ tập ở quán mẹ rất đông ,tui tò mò đá chống rồi vào hỏi có chuyện gì.
- Dụ gì vậy mẹ
Nghe tui hỏi mấy dì quay sang nhìn tui rồi nói
-Hà hả ,mấy bửa nay con có nghe chuyện về trường học cũ của con không.
Dì ba thông tin trông xóm hỏi tui đầy tò mò ,tất nhiên là nghe tên dì ba là biết trong xóm không có chuyện gì là dì ba không biết hết .
- Không , có chuyện gi thế dì.
Dì ba nói bằng giọng rất nghiêm trọng.
- Hai hôm trước cháu của bà Hoa xóm trên nè ,nó đi chơi sau á lạc vào trường cũ của con ,không biết gặp chuyện gì trong đó mà giờ thần hồn điên đảo ,giờ không còn nhớ gi hết trơn luôn .
Cô hai nghe thì tiếp lời
- Ờ ,tui có đi thăm nữa nè ,nó giờ điên điên dại dại ,bà Hoa bả khóc quá trời nghe nói đi thầy rồi mà không hết. Hồi đó con học trong trường đó có thấy cái j lạ k.
Tui nghe nảy giờ thì vẫn ngơ ngác ,nghe cô hai hỏi thì mới trả lời .
- Lúc con học thì rất bình thường ,nghe có bạn nói lâu lâu củng nhìn thấy thứ đó nhưng cùng lắm là chỉ nhìn thấy mà thôi.
Nghe tui nói xong thì các cô dì củng gật gù suy nghĩ ,mỗi người điều có một suy nghĩ riêng ở trong đầu mà không nói mà thôi.
-Con Hà nói đúng đó ,tui củng hỏi mấy đứa ở nhà rồi nó nói bình thường à .
Thím Ngọc lên tiếng phá vỡ sự im lặng nảy giờ, rồi có người vào mua đồ thì mỗi người tản ra ai về nhà nấy ,mẹ tui thì lo bán đồ còn tui vẫn im lặng đứng đó suy nghĩ.
Khoảng một năm trước do trường cũ đã xuống dốc có thể gây nguy hiểm cho học sinh nên đã có một ngôi trường mới được xây lên và ngôi trường cũ đó đã bỏ trống hơn một năm nay rồi và củng chưa từng xuất hiện những chuyện linh dị như chuyện lúc nảy.
Tinh tinh tinh
Tiếng tin nhắn điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ tui ngay lúc này ,mở điện thoại lên thì thấy dòng tin nhắn của Thế Nhiên
" Cở 18giờ bà có ở nhà k "
" Có chuyện gi hả "
Tui thắc mắc trả lời tin nhắn cậu ta, chưa đầy 1phut thì có hồi âm.
" Thì có chuyện mới gặp bà chứ ,gặp mới nói được "
Không biết có chuyện gì mà gặp mới nói được .
" ok ,18 giờ tui có nhà"
Nhắn xong tin cuối tui vào quán học bài cho tới 17h30phut chiều thì nói với mẹ tui về nhà ,mẹ tui ừ rồi dặn đi dặn lại trên đường về nhớ cẩn thận ,từ lúc thằng cháu bà Hoa bị như thế thì mọi người đều hơi lo cho con mình khi đi về trời tối ,thì dù gi thằng Tin cháu bà Hoa củng hơn 10 tuổi nhưng k biết tại sao lại đi lạc vào ngôi trường hoang cách nhà nó chỉ một mảnh ruộng.
17h45p
Tui đạp xe gần tới nhà thì thấy thằng Triết là thằng em tui nó đang chạy tới chổ tui có vẻ hốt hoảng lắm ,không biết có chuyện gì xảy ra tui thắng xe hỏi nó.
-Gì mà chạy như chó đuổi vậy mậy
Nó thở không ra hơi nhìn tui rồi nói .
-Con mực ...con..mực nó xúc dây chạy mất tiêu rồi ,hồi nảy..hồi nảy.
Thấy nó thở không ra hơi tui liền lấy chai nước trong cặp ra đưa cho nó ,nó nốc một hơi rồi nhìn tui nói tiếp
-Hồi nảy tui thấy nó chạy theo hướng này nè ,tui chạy theo nó mà không kịp.
Uống xong nước thằng Triết đã bình tĩnh ,tui nhìn theo hướng nó chỉ tay thì tối sầm mặt ,đây không phải là hướng đi tới trường học cũ của tui sao.
Thấy tui im lặng thằng Triết nó lay tay tui
- Tui với bà chị đi kiếm rồi bắt nó về hen
Tui sững người khi nghe nó đòi đi vào ngôi trương hoang đó, tui biết từ vụ của thằng Tin thì tui đã biết nó không còn là ngôi trường mà tui từng học nữa rồi .
- Mầy về trước đi ,để tao đi cho ,con mực nó nghe lời tao nhứt nhà mà.
Tui kêu nó về trước ,làm chị tui không muốn em mình gặp nguy hiểm ,nhưng củng không thể bỏ con mực được ,con mực là con chó tui lượm ở ngoài đường rồi đem về nhà nuôi được hai năm nay rồi ,nuôi càng lâu thì sẻ có tình cảm nên sẻ không bỏ nó.
Thằng Triết nhìn tui một cách khó hiểu định nói gì đó rồi thôi ,mấy lần trước củng là tui bắt con mực về ,nên lần này nó củng gật đầu nghe theo lời tui nói và có lẻ nó củng chưa biết gi về vụ thằng Tin, nếu nó biết nó sẻ tự đi một mình vào đó và sẻ không nói gi cho tui biết cả.
17h55phut
Trời bắt đầu tối dần rồi ,tui đã ở ngay trong sân trường cũ đó khung cảnh quen thuộc chỉ có điều cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến tui không có tâm trạng để tưởng nhớ kỉ niệm xưa đó.
Cầm chiếc đèn bin trong tay tui chạy khắp nơi mà vẫn không tìm thấy con mực, cảm giác dồn nén và hơi lạnh lan tỏa khắp người làm tui phải run lên mấy lần .
Xoảng
Tiếng kính vỡ xé toang sự im lặng từ nảy tới giờ, là lầu hai tui nghe âm thanh vỡ vụng đó từ lầu hai ,tui không biết có phải con mực ở trên đó hay là một thứ khác tui không nghĩ nhiều liền chạy thẳng lên đó ,tui cần tìm con mực càng sớm càng tốt vì tui không muốn ở đây một phút giây nào nữa.
Vừa đi tui vừa kêu tên chú chó của mình ,mồ hôi tên trán và lòng bàn tay tuôn ra không ngừng ,sao hôm nay cầu thang dài thế .
- Mực ,mực ,mực
Không nghe thấy gì cả ,chỉ nghe được tiếng của chính mình ,tui căng thẳng tới mức nghe thấy cả tiếng đập của trái tim mình ,bước tới lầu hai thì tui thấy cánh cửa trước mắt mình đang run lên tui bước lại gần đưa
tay định mở cửa ,có phải bên trong cánh cửa đó là chú chó mà tui thương yêu đang đợi tui đưa nó về nhà không
18h