A. Đây là câu chuyện của một kẻ khốn cùng (một người rất nghèo) đã trở thành hoàng tử trong vài ngày và của một hoàng tử đã trở thành một kẻ khốn cùng trong vài ngày. Hoàng tử đã biết được cảnh sống khó khăn của vài người. Kẻ khốn cùng thì nghĩ: “Cuộc sống của một Hoàng tử chắc là đẹp lắm!” nhưng nó nhận ra là không đẹp như nó tưởng.
B. Đây là bức tranh một đường phố ở Luân Đôn vào năm 1547 – cách dây nốn trăm năm. Tôi có đánh một dấu → chỉ vào chóp của một trong những ngôi nhà. Gia đình Canty sống trong một căn phòng đó. Họ chỉ có một phòng thôi. Cả Canty, vợ, mẹ và ba con của hắn cũng ở trong căn phòng ấy. Lũ trẻ không có giường; chúng ngủ trên sàn nhà.
Hai đứa gái là Bet và Nan, cậu con trai tên là Tom. Canty không hề làm việc gì: mỗi ngày hắn bắt ba đứa con ra phố xin tiền. Chúng đứng bên lề đường, nói: “Làm ơn cho trẻ nghèo một đồng xu!”. Nếu buổi tối chúng không mang tiền về cho Canty thì hắn đánh đập và không cho ăn.
Tom quá bất hạnh.
C. Cha Andrew cũng ở trong căn nhà đó. Cha có một căn phòng nhỏ phía sau nhà. Cha là người học rộng. Mỗi ngày Tom đến ngồi nghe Cha kể chuyện các hoàng đế, hoàng tử.
Tom nói: ”Con muốn được như một hoàng tử. Con muốn nói năng dễ thương như các hoàng tử và con muốn học tiếng La tinh vì các hoàng tử học tiếng La tinh”. Thế nên Cha Andrew dạy Tom cách nói năng dễ thương, cách làm sao để được như một hoàng tử và Cha còn dạy nó tiếng La tinh.
Khi Tom chơi với những đứa trẻ khác, nó chơi trò đóng vai hoàng tử. Đôi khi bọn trẻ cười nhạo nó và gọi nó là hoàng tử Tom; nhưng bọn chúng thích nó. Chúng chơi cạnh dòng sông và xuống nước bơi. Tom bơi rất giỏi.
D. Vua nước Anh thời đó là Vua Henry thứ tám. Ngài có một trai tên Edward. Hoàng tử Edward sẽ nối ngôi khi cha chết.
Vua Henry thứ tám ở trong điện Westminster tại Luân Đôn. Cung điện là chỗ vua ở.
Cha Andrew nói với Tom: “ Con nên đến điện Westminster để thấy được một vị hoàng tử thật. Hoàng tử Edward là con trai của vua. Chàng ở tại đó và có lẽ một ngày kia con sẽ gặp chàng”.