Chương 1

vào một buổi sáng , mama nó khẽ gọi :

- Điệp à ! dậy đi con , còn ăn sáng nữa đó !

- dạ ! con xuống liền ……..

3p sau ……

RẦM . . . . RẦM . . . . ..

- Con xuống rồi nè !

- mới sáng con làm gì mà mặt ghê zậy ? ba nó hỏi

- nó bị voi nhập đó ba ui ! anh nó lên tiếng . ( anh nó tên là phạm hoàng quân , 18t , là oan gia vs nó đó )

- anh nói cái gì ? nó nóng nảy la lên

- thui thui cho mẹ xin ! mà điệp à !. . .. .. mặt mẹ nó bùn hẳn lại

- dạ ? có gì hk mẹ iu của con ? nó vừa nói vừa ăn . . . (đúng là ham ăn mà . . . . )

- hum nay là ngày sinh nhật thứ 15 của con đó !

ba nó và anh nó vừa mới nghe hum nay là ngày sn nó bỗng hai người liền đổi sắc mặt .

- mọi người sao zậy ? nó thấy lạ nên hỏi . . .

- mẹ ơi ! là hum nay sao ? anh nó bùn hiu hỏi

- uk ! điệp à ! (quay sang nó ) lát con đi đến một nơi vs mẹ nha !

- dạ ! nhưng đi đâu hả mẹ ? nó hỏi một cách ngây ngô

- đến đó con sẽ biết ! mẹ nó nói như mún rơi nước mắt

- điệp à ! ba nó khẽ vuốt tóc nó . . . .

- con nhớ phải ngoan ngoãn , chăm hoac , ăn ngủ tốt và vui vẻ nha con ! ba nó ngẹn ngào nói

- nó có đi đâu xa đâu mà ông lo dữ zậy ? mẹ nó cố trấn tỉnh ba nó

- uk ! tôi quên . ba nó cười vs nó

- mọi người đang nói gì vậy ? sao mọi người nói như con sắp phải đi xa thế ? mẹ có chuyện gì hả ? ba ơi mọi người nói gì thế ? . . . . . . nó cứ hỏi dồn dập như thế hoài

- ê con nhỏ kia ! từ từ ba mẹ trả lời mầy hỏi gì mà dồn dập thế ? ai mà trả lời cho được hả voi ? a nó nói vs vẻ trêu chọc

rồi cả nhà nó ngồi woay quần bên nhau nói chuyện

10p

20p

40p

1 tiếng sau :

- tới h rùi mẹ con mình đi thui ! mẹ nó thúc nó đứng dậy

- dạ ! (tuy miệng dạ nhưng vẫn còn luyến tiếc cái dĩa bánh)

khoảng 20p sau , nó và mẹ nó đã đến một ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất đẹp . ở đây có loài hoa mà nó thix đó là hoa lan hồ điệp,chung quanh nhà hầu như toàn là hoa lan và hoa hồng . khi nó bước vào trong nhà thì có khoảng 5 đến 6 tên áo đen , một thằng con trai khoảng tuổi nó hoặc lớn hơn (đố các bạn là ai đó ? hắn chứ ai vô đây nữa ! mà mình quên nói ở trên nữa , tuy hắn là con của ngô gia nhưng mà hắn vẫn là cháu nuôi của nhà hoàng gia đó nha ! có thể sau này hắn sẽ có tên trong di chúc của Hoàng Gia Gia đó ) ngồi trên ghế là một ông cụ tuổi cũng ngoài 60 , đôi mắt hiền từ nhìn nó . ( ông ấy là chủ của tập đoàn HOÀNG GIA hùng mạnh nhất TG đó ! ông ấy tên là Hoàng Gia Gia đó ! ông ấy là ông nội của nó .. . . . .) ông già ấy mời mẹ nó ngồi , ông ấy nhìn nó cười rồi quay sang mẹ nó

- vất vả cho con nhìu rùi Nhi ạ ! ông già khẽ cười

- không có gì đâu ông ạ ! con đã hứa dạy bé điệp thay mẹ nó mà ông , hôm nay là ngày hẹn của chúng ta zậy con xin đưa bé về vs gia đình ! nẹ nó nói với vẻ mặt bùn

- mẹ và ông nói gì thế ? con hk hiểu ? sao lại trả con cho ông ấy ? ông ấy là ai ? nó ngây thơ hỏi

- đay là ông ngoại của con đó ! mẹ nó nói

- đúng zậy cháu iu à ! ta là ông của con đây ! ông nó mỉm cười

- chuyện là thế nào hả mẹ ? nó thật sự rất sốc khi mẹ nó lại bảo nó gọi một người lạ bằng ông

- chuyện là thế này :

vào một buổi trưa , mẹ con dắt con đến nhà ta . mẹ con bảo bà mún gửi con cho ta , bà mún con được lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn để con cảm nhận được ước mơ , bà hk mún con sống trong một gia đình đầy đủ nhưng hk bít quý trọng ước mơ . và sau đó bà đã gửi con cho ta , mẹ con đã nhờ ông con chu cấp tiền cho ta để nuôi con ,nhưng ta hk nhận vì ta biết nếu ta nhận đồng thời ta cũng hủy ước mơ của con vì thế ta đã hk nhận tiền của ông con . khoảng 1 tháng trước ta nghe ông con báo là mẹ con đã mất vì bệnh tim nên ta cũng buồn lắm ,chưa được một tuần thì ta lại nghe ba con mất vì tai nạn xe ta rất buồn cho con vì từ ngày hum đó con sẽ thành trẻ mồ côi . tuy thế ta cũng hk quên lời hứa 15 năm vs mẹ con .

- toàn bộ câu chuyên là thế đó! mẹ nó nhìn nó

- con hiểu rồi ! nhưng mẹ ơi con hk mún xa mẹ âu ! nó nủn nịu vs mẹ nó

- con hk thuộc về nỏi này con ạ ! con nên về vs gia đình của con !

- cháu iu của ta ! con có thể về thăm mẹ con bất cứ lúc nào mà ! ông nó nhẹ nhang nói !

- d. . . . ạ. . . . .dạ ! nó bùn thiu trả lời

- zậy thì chúng ta về nha cháu ? ông nó hỏi

- ông để cháu ở vs mẹ cháu hum nay nữa nhé ! dc hk ông ?

- được thôi cháu ạ ! hk có gì khó cả . ông nó cười nhẹ vs nó

- cháu cám ơn ông ! nó cúi đầu

hai ông cháu nó như đã gần nhau hơn một tý. họ nói chuyện vs nhau suốt buổi sáng .

trong lúc nó , mẹ nó và ông đang nói chuyện vs nhau thì có một người đang xao xuyến vì nó . người đó hk ai khác chính là hắn vì hắn biết người hắn tìm đang ở đây .

tại nhà họ phạm . . . . .

- sao hông ai nói cho con biết hết vậy ? nó nghiêm giọng hỏi , ra vẻ trách móc

- xin lỗi con vì ba mẹ không muống con buồn đâu ! mẹ nó bắt đầu giải thích

- con hiểu cho ba mẹ nha con ? ba nó hỏi có ý dò xét

- vâng ! con hiểu mà ! nó nhẹ nhàng nói

từ lúc nó về nhà tới giờ có một người luôn im lặng đó chính là . . . . . . anh nó . . . . nó cũng thấy chuyện lạ đó nhưng nó không hỏi vì bận nghe lời giải thích của ba mẹ nuôi . nó bắt đầu quay sang anh nó để hỏi cho ra lẻ mọi chuyện

- anh ! anh . . . . . anh . . . . ! ..đáp lạ những tiếng kêu của nó là sự im lặng của anh nó

- anh sao vậy ? nó nhẹ lay lay tay áo anh nó hỏi

- à à ! anh không sao ! có chuyện gì không em gái ? anh nó bây giờ mới hoàn hồn

- sao rồi hả ông anh của em ? có yêu thầm ai hông khai mau ! nó định chọc tức anh nó nhưng vẫn được đáp lại bằng sự thờ ơ của anh nó

- haizzzzzzz ! tại ông trời cho con một thằng anh mê gái mà bỏ em vậy hả trời ? nó nói với giọng mỉa mai

tiếp theo sau câu nói của nó là một cái cú rỏ đau

nó ôm mặt kốc dối làm anh nó phải bật cười thành tiếng .

tối hôm đó là ngày nó vui nhất cũng là ngày nó buồn nhất vì nó sắp phải xa nơi mà nó đã lớn lên trong tình yêu thương .