Chiều nào Duy cũng ra biển. Duy ngồi đó, chờ mặt trời xuống. Lặng câm. Dáng Duy ngồi bó gối trên mỏn đá, dưới chân sóng tung bọt trắng xóa trong ánh tà dương ảm đạm tạo nên một bức tranh tương phản đẹp lạ lùng. Duy biết có nhiều kẻ nhìn mình. Nhưng cô mặc kệ tất cả. Đối với Duy, bây giờ, thế là hết. Cô không còn cảm nhận được thời gian và không gian xung quanh. Duy ngồi đó, mắt ráo hoảng nhìn đăm đăm ra khoảng không trước mặt, nơi có trùng trùng lớp lớp sóng bạc đầu đang nối đuôi nhau ào vào bờ, như chực nuốt chửng lấy Duy.

Biển ôm lấy triền cát trắng, vỗ về thương mến. Duy thèm được như triền cát kia, thèm được biển ôm vào lòng, thèm được thủ thỉ kể chuyện với biển. Chỉ là chuyện trên trời dưới đất. Như cô thèm được nói và cần có người nghe. Duy thèm nghe một lời khuyên chân thành, thậm chí có thể là một câu chửi mắng thật tình. Nhưng xung quanh Duy chỉ có sóng biển và bờ cát trắng, đây đó trên biển lác đác những bóng người đi tắm về muộn, vội vã, không đóai hoài gì đến Duy. Duy thấy cô đơn, cô đơn kinh khủng.

Sóng vẫn vội vã xô vào bờ, những bóng người trên biển vẫn vội vã quay về, không nhìn gì đến cô. Tại sao lúc nào người ta cũng vội vã như thế chứ? Mẹ Duy đã vội vã ra đi với người khác ngay sau khi sinh Duy, để Duy âm thầm lớn lên bên người cha nhân ái. Nhưng định mệnh không để Duy yên, định mệnh vội vã cướp đi của Duy những gì thương yêu nhất. Ba Duy đã vội vã bỏ Duy lại mình cô đơn giữa hoàng hôn không bao giờ tắc, để ra đi vào một thế giới khác, bỏ mặc Duy lạc lõng giữa cuộc đời.

Duy nhận được tin ba mất. Bầu trời quay cuồng. Đất như sụp xuống dưới chân Duy. Duy hôn mê suốt ba ngày để rồi tỉnh lại thì tất cả đã xong. Người ta nói thân thế ba Duy đã bị dập nát, không thể để lâu được. Bạn bè chia buồn, sụt sùi. Những người bà con khóc lóc bên cô, cô quắc mắt. Họ lập tức nín bặt. Và lảng ra xa. Duy nuốt nước mắt vào lòng. Đứng dậy viết đơn kiện tài xế chiếc xe tải đã đâm vào ba cô. Người đàn ông đó đã đâm vào xe ba Duy khi ông đang trên đường đi đón Duy tan học, cướp đi của cô nguồn sống duy nhất. Duy hả hê trước ý nghĩ trả thù. Duy ngoảnh đi trước dòng nước mắt của người vợ trẻ và đứa con gái xanh xao, yếu ớt. Hắn sẽ bị Ở tù. Không thể làm ba Duy sống lại nhưng đủ làm Duy thỏa thích. Hắn phải trả giá.

Chỉ hơn 10 ngày. Duy không còn là Duy của ngày trước nữa. Duy đi học lại. Lạnh lùng bạn bè lảng ra xa. Những lời chia buồn sáo mòn chưa kịp thốt ra đã đông cứng trên môi, trước vẻ giá lạnh của Duy. Đâu đó có tiếng thì thầm vợ người tài xế ngã bệnh. Những cái miệng đang đông cứng lập tức hoạt động. Tột nghiệp! Duy mặc kệ tất cả. Mặc kệ những lời xì xào của bạn bè. Duy thay đổi rồi, Duy không còn tình cảm. Hắn ta phải trả giá vì đã cướp đi người thân yêu nhất của Duy. Trái tim Duy bây giờ còn trắng hơn vành khăn tang mà cô đang mang trên đầu. Hoàng hôn đã tắt lịm trong trái tim Duy.

"Chào chị". Thằng bé nhảy từ mỏn đá này sang mỏn đá khác, ngồi xuống cạnh Duy. Duy nhìn nó, lạ lẫm. "Em là Biển". "Chào em" Duy nghe tiếng mình là lạ. Co lẽ thằng bé gầy gò, đen đúa này không đủ sức làm hại Duy như những kẻ khác nên Duy đã thấy thân thiện với nó ngay từ đầu, và ánh mắt quá đổi bình yên của nó đã làm trái tim Duy bớt giá lạnh?

Chị thích ngắm biển lắm hả" "Ừ" "Chị thích hoàng hôn trên biển phải không?" "Ừ" "Em cũng vậy. Chiều nào em cũng ra đây ngắm biển". "Vậy à?" Duy hơi xoay người lại. "Dạ. Em ngồi bên kia nên chị không thấy em đâu". Duy khẽ cười, dường như một chút nắng sót lại đang lấp lánh sau những đợt sóng. Thằng bé cũng cười phơi hàm răng trắng xóa, lấp loáng như bọt sóng.

Thế là Duy và thằng bé quen nhau. Đôi khi suy nghĩ lại, Duy cũng chợt giật mình. Sao Duy có thể thân với nó như thế nhỉ? Có lẽ nó trong sáng quá. Nó là thiên thần bay lượn trong sự thù hận vô cớ của Duy và sự hững hờ của người đời. Trong nó không có thù hận. Và có lẽ, nó không hề biết đó là cái gì. Trong nó chỉ có biển và những cánh buồm trắng. Còn Duy là cả một thế giới đối lập hoàn toàn với nó. Duy cô đơn trong cái thế giới đầy thù hận ấy, đôi khi Duy muốn thoát ra khỏi thế giới đó, nhưng Duy không thể. Duy thèm khát được bước chân vào thế giới của thằng bé nhưng cuối cùng đành bất lực, bị những sự thù hằn, ích kỷ nhỏ nhen lôi tuột đi. Mặc dù Duy biết, biển đã cố giúp Duy.

Duy không thể hiểu nổi sao thằng bé lại thích Duy đến vậy. Duy có gì đâu? Duy không hiền dịu, không đẹp. Duy lạnh lùng và kênh kiệu, khó gần. Duy hỏi, thằng bé cười: "Vì chị là người tốt, chị Duy". Duy là người tốt ư, Biển? Em tin điều đo 'ư, Biển? "Dạ" Tiếng dạ của thằng bé như tiếng sóng từ xa xô mạnh vào bờ đá, xô mạnh vào trái tim đang đóng băng của Duy, làm nó chao đảo, ngả nghiêng. Duy thảng thốt nhận ra đã từ lâu rồi Duy không có bạn. Lũ bạn dần dần xa lánh Duy, bên Duy chỉ còn lại biển. Bạn của Duy là những đợt sóng nhấp nhô trên mặt đại dương sâu thăm thẳm. Chỉ có biển mới hiểu được lòng Duy, chỉ có biển mới im lặng nghe Duy nói và hát ru Duy mỗi khi Duy chực khóc. Chỉ có biển tin cậy Duy.

Chính ba đã cho Duy một trái tim có tiếng sóng biển và giờ đây, biển đã trao cho Duy lòng can đảm đểtiếp tục sống. Đứng trước biển, Duy thấy mình nhỏ bé. Duy có thể khóc mà không sợ bị nhạo báng. Dứng trước biển, Duy không cần phải hắc cao đầu, lạnh lùng nghinh mặt như khi đứng trước lũ bạn. Đứng trước biển, Duy không cần phải quắc mắt khi nghe một tiếng thì thầm hay một lời giả dối nào đó của những kẻ xung quanh Duy. Biển đã tin cậy Duy, chở che cho Duy. Và bây giờ là thằng bé tên Biển. Nó nhìn thấy ở Duy những gì đằng sau lớp vỏ bọc giả dối? La `một tâm hồn người tốt, ư Biển? Thằng bé không nói gì, chợt đứng thẳng dậy trước mặt Duy, chìa tay ra và nói một cách nghiêm nghị: Chúng ta là bạn nhé, chị Duy. Duy lưỡng lự. Nhìn sâu vào mắt thằng bé, bất giác Duy đặt tay mình vào tay nó, nói như một cái máy: Là bạn, Biển.

Càng ngày Duy càng năng ra biển hơn, cả những khi trời còn rất sớm, chỉ đểchờ Biển. Ánh mắt của Biển chính là con nhóc Duy của mấy năm về trước, ngồi bên Biển, nghe Biển nói, Duy như sống lại tuổi thơ của mình, nơi có người cha Duy yêu thương nhất... Biển không phải là một chú nhóc, Biển chính là Duy - ngày - xưa đối lập hoàn toàn với Duy - bây giờ.

Và một buổi chiều, Duy - ngày - xưa nói như hét vào mặt Duy - bây - giờ khi nghe Duy kể lại tất cả. Chị sai rồi. Ông tài xế đó có lỗi, nhưng chị không nên kết tội ông ta. Đó chỉ là một điều rủi ro trong cuộc sống. Lần đầu tiên thằng bé triết lý. Và lần đầu tiên Duy đối diện với lương tâm mình. "Nhưng ông ta đã cướp mất ba chị" "Còn chị, chị đã cướp mất chồng và cha của họ thì sao?" Duy choáng váng. Biển trước mặt Duy bổng biến thành người phụ nữ xanh xao với đứa bé ngơ ngác. Duy chống cự yếu ớt. Nhưng chị phải trả thù cho ba chị. Thù gì, chị Duy? Duy im lặng, quay nhìn Biển. Biển không nhìn Duy mà quay ra nhìn xa xăm tận cuối chân trời. "Ba em mất trong một lần đi biển. Mải mê đuổi theo luồn cá, ông không hay gió bão sắp tràn về. Mẹ em tần tảo nuôi em bằng những giọt mồ hôi nóng hổi, bằng những lời ru ngọt ngào không chứa một lời thù hận. Và em mang tên Biển. Nhưng em không ghét biển". Biển ngừng kể quay qua Duy: "Em vẫn yêu biển, bởi vì đó chỉ là một - điều - rủi - ro - trong - cuộc - sống, chị Duy ạ". Biển đột ngột đứng bật dậy. "Em về đây, chị Duy". "Biển". Duy gọi giật khi Biển đã đi khá xa. "Chị là người tốt, chị Duy". Tiếng của Biển thoảng trong tiếng sóng rì rào của một buổi hoàng hôn sắp tắt. Hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, nhưng buồn lắm, Biển ạ.

Biển!

Chị đã đi xa. Để quên những gì đã xảy ra và làm lại một con người mới. Vắng chị, Biển nhớ ngắm hoàng hôn cho cả phần chị, để chị về, Biển sẽ kể chị nghe, được không? Giờ này bãi biển chắc vắng người lắm, phải không Biển. Đi xa chị sẽ nhớ cả hai lắm, cho chị gởi lời chào đến biển, nha Biển. Dù đi xa, chị vẫn tin chị bãi nại, không kiện chú Toàn (người lái xe) nữa, nhưng chị không cần. Chị chỉ cần Biển tin chị là đủ. Đó là một điều - rủi - ro - trong - cuộc - sống, phải không biển?

Chị của Biển

Hết