Chương 1

Chiều.

Trúc An chậm bước trên đồi thoai thoải . Gió cao nguyên bắt đầu phả hơi lạnh trong không gian . Những cụm mây màu hồng ửng được một lúc rồi cũng lần lượt lùi dần sau cụm núi phía tây.

Chợt An sững lại trước một cành tử lan lạ lùng . Màu tím mượt mà của cánh hoa như cố vươn lên khỏi mớ dây bòng bong um tùm . Tư ? Lan như cố khẳng định sự có mặt của mình trong mớ hỗn độn hoa và cỏ dại.

Nàng ngồi xuống , vạch những cánh lá bòng bong màu xanh hình chấm tròn.

- Thơm quá.

Trúc An khoan khoái khịt khịt mũi để đón lấy mùi hương diù dịu của cành tử lan . Ý thức sỡ hữu xâm chiếm , nàng dùng móng tay của ngón trỏ và ngón cái và rồi cành tử lan nằm gọn trong tay.

- Ê ! Trả đây.

Một tiếng la đầy đe dọa . Trúc An giật mình quay lại.

- A !

Trúc An buột miệng thốt ra tiếng kêu đầy lo sợ . Trước mặt nàng là một khuôn mặt lem luốc với mái tóc bù xù . Người đàn bà mặc chiếc áo tím , cài nút treo nút trễ kia đang long mắt lên nhìn nàng dữ tợn.

Bà tiến tới và Trúc An lùi dần lại :

- Bà . . . bà . . . làm gì vậy ?

Miệng người đàn bà lảm nhảm :

- Của tôi . . . Nó . . . nó là của tôi mà.

Trúc An hoảng hốt la lên :

- Đứng lại đi . Bà làm gì vậy ?

Dường như tiếng hét của Trúc An làm bà ta giật mình . Vẫn lườm lườm nhìn nàng , bà ta gần như nhảy xổ đến . Trúc An hét lên một tiếng vô nghiã rồi lùi ra sau , chân nàng vấp phải một rễ cây . Mất thăng bằng , An ngã ngửa trên đất và người đàn bà vội chồm lên người nàng.

Không còn kịp suy nghĩ , Trúc An vừa dùng hai tay xô người đàn bà , vừa hét toáng lên :

- Bà tránh ra mau . Tránh ra . Bớ . ..

Có tiếng chân chạy vội đến và Trúc An được giải thoát . Nàng lồm cồm ngồi dậy , phủi lớp cát bám trên áo quần.

Một giọng nam trầm trầm :

- Cô không sao chứ ?

Trúc An ngẩng lên . Trước mặt nàng là khuôn mặt một người thanh niên trạc ba mươi tuổi , đôi mắt anh ta rất sáng.

- Tôi . . . tôi không sao - Trúc An nhìn về phía người đàn bà , không hiểu bà ta đã lấy cành tử lan của nàng lúc nào - Ơ . . . cành hoa của tôi . ..

Người đàn ông trầm tĩnh :

- Xin lỗi đã làm cô hoảng sợ . Tôi sẽ đền cho cô một cành tử lan khác . Bây giờ , tôi không thể giật lại nó từ tay mẹ tôi.

Mẹ tôi ? Trúc An tròn mắt :

- Bà ta là mẹ anh ư ?

Cái nhìn của người thanh niên vừa kiêu ngạo vừa thách thức :

- Phải . Có sao không ?

Trúc An vội lắc đầu :

- Việc ấy . . . đâu có quan hệ gì tôi đâu . Tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì sao bà ấy chỉ vì một cành hoa mà hành động hơi quá đáng như vậy.

Ánh mắt người con trai dịu xuống :

- Tâm trí mẹ tôi không bình thường , nên khi nãy tôi đã xin lỗi cô.

Trú An gật gù , ngắt lời :

- Tôi hiểu rồi , không thể trách một người bệnh như vậy . À ! Mẹ anh bệnh lâu chưa ?

- Hơn mười năm rồi.

- Anh có đưa bà đi chữa bệnh ở đâu không ?

Người thanh niên lắc đầu , rồi đột ngột thay đổi câu chuyện :

- Cô là người mới đến đây ?

- Đúng vậy . Sao anh biết ?

Một cái nhếch môi chưa tròn dáng nụ cười , người thanh niên nói :

- Nơi thị trấn này , tôi đã quen mặt tất cả . Cô vui lòng cho tôi xin dịa chỉ.

- Để làm gì ?

Người thanh niên lạnh lùng :

- Để trả cho cô cành tử lan . Khi nãy , tôi đã nói rồi.

Suy nghĩ vài giây , Trú An lắc đầu :

- Tôi không cần anh trả đâu.

Người thanh niên nhìn Trúc An một thoáng rồi bước lại , kéo tay người đàn bà đang vọc tay trên cát đỏ.

- Mình về thôi , mẹ.

Và hai mẹ con chàng trai quay đi , không thèm chào Trúc An một tiếng . Nàng thở dài , nhìn theo họ đến khuất bóng . Lần đầu vừa ra khỏi nhà đã gặp người đàn bà điên . Điều hung hay kiết đây ? Trúc An nghĩ rồi tự cười thầm với mình.

Ta bắt đầu mê tín từ lúc nào vậy ?

Rồi nàng lại thong thả theo con đường mòn dẫn về nhà . Tâm trí nàng vẫn còn nghĩ đến mẹ con người đàn bà mất trí khi nãy . Người con trai của bà ta có vẻ một vẻ gì đó làm Trúc An không thể quên ngay.

Trúc An trở về ngôi biệt thự của ông bà Phan Tường . Nàng phải thừa nhận là ông Tường có cặp mắt mỹ thuật . Ngôi biệt thự nằm trên sườn đồi , xung quanh bao bọc bởi vườn cây và hoa làm cho khung cảnh lúc nào cũng tươi mát , trong lành.

Ông bà Tường , Ước Ngọc và bà Bảo , mẹ Ông Tường , tất cả đang ngồi ở phòng khách . Vừa thấy An , Ước Ngọc đã lườm dài :

- Đi dữ ha . Bỏ cả cơm chiều.

Trúc An cười , nhìn ông bà Tường như phân trần :

- Khung cảnh ở đây thơ mộng quá , cháu định đi một lát thôi , không ngờ làm phiền cả nhà.

Ông Tường khoát tay :

- Hơi đâu cháu nghe lời trách móc của con bé Ngọc . Từ nãy giờ nó cứ ca cẩm vì cháu không rủ nó đi đó mà.

Bà Tường đỡ lời con gái :

- Thật ra thì nó có ca cẩm gì đâu . Ông chỉ hay nói quá cho con thôi.

Bà Bảo , bà nội Ước Ngọc thì biểu lộ sự quan tâm đối với Trúc An theo hướng khác , khéo léo hơn :

- Thật ra , mọi thứ ở đây còn xa lạ lắm . Trúc An đi đâu nên ru ? Ước Ngọc đi cùng . Có chẳng may gặp chuyện không hay thì có hai chị em cùng xử trí.

Câu nói của bà Bảo khiến An nhớ lại câu chuyện vừa xảy ra lúc nãy . Nàng định kể cho cả nhà nghe , nhưng kịp nghĩ :

- Mọi người sẽ càng lo thêm mà thôi . Khi ấy , mình muốn đi đâu cũng khó.

Nghĩ vậy , Trúc An nhìn bà Bảo , tỏ vẻ biết ơn.

- Cảm ơn bà đã quan tâm đến cháu . Lần sau có đi đâu , cháu sẽ ru ? Ước Ngọc.

Nghe nói tới mình , Ước Ngọc vừa dùng một tay hất mạnh lọn tóc quăn quéo ra sau , vừa hách dịch hỏi :

- Ê ! Hồi nãy chị đi đâu vậy ?

Đã quen cách nói chuyện của Ngọc , Trúc An trả lời , không lấy gì làm phiền lòng.

- Chị đi lòng vòng đây thôi.

Ước Ngọc trề môi :

- Vậy thì có gì mà vui chứ . Chị có rủ , tôi cũng chẳng đi đâu.

Bà Phan Tường nhìn cô con gái , vẻ hiểu ý.

- Tất nhiên là sở thích của on không giống Trúc An rồi . Con thích những nơi náo nhiệt , còn Trúc An thích thiên nhiên thanh tĩnh.

Ông Tường ngả người ra ghế , nói :

- Ở đây không khí thật là trong lành , ít nhất cũng tạm lánh được lũ bạn phá phách của Ước Ngọc.

- Ba ! - Ước Ngọc nũng nịu - Chẳng lẽ ba muốn con sống như ông bà già sao ?

Ông Tường đưa tay vuốt mớ tóc để lộ ra vầng trán cao . Tuy đã ngoài năm mươi , trông ông hãy còn tráng kiện lắm.

- Không phải thế , nhưng con hãy nhớ mình là con gái , tập sống như mì như Trúc An , ba đỡ lo hơn.

Trong cách dạy con gái , xưa nay , không bao giờ ông bà Phan Tường thống nhất nhau . Lần này cũng thế , bà Phan Tường nhướng mày phản đối :

- Mỗi người mỗi cách sống khác nhau , ông không thể nói như thế được .Tính cách Ước Ngọc vốn sôi nổi , không thể bỗng dưng lại nhu mì , trầm mặc . Ước Ngọc và Trúc An , mỗi đứa có cái hay riêng của nó.

Ông Phan Tường cau mày :

- Nhưng con nó nên biết dừng lại ở mức độ nào , chứ cứ tiếp tục bỏ học đi chơi , tụ tập bè bạn đến bị nhà trường cảnh cáo như ơ ? Sài Gòn trước đây , tôi không đồng ý đâu.

Thấy con trai và con dâu bắt đầu khơi mào cho cuộc tranh luận , bà Bảo lên tiếng . Trong gia đình này , bà luôn biết lên tiếng đúng lúc.

- Thôi , thôi . Tôi đã đói bụng rồi , cả nhà nên đi ăn cơm là vừa.

Trúc An thầm khen cách xử sự của bà Bảo . Từ ngày về gia đình này sinh sống , bao giờ nàng cũng thấy bà Bảo luôn cư xử hợp lý với mọi người . Ít nhất , bà là người được ăn học dàng hoàng từ thời thơ ấu . An nghĩ như vậy.

Cơm xong , Trúc an trở về phòng mình . Nàng mở rộng cánh cửa sổ . Sương lạnh buổi chiều vùng cao nguyên ập vào . Cái lạnh thật dễ chịu . An hít đầy lồng ngực không khí trong lành toa? ra từ cây cỏ , cả những chùm hoa dại mọc tràn đầy dưới đất . Chợt An nhớ đến cành tử lan và người đàn bà lạ lùng điên dại.

- Chi . An ơi ! Tiếng của Ước Ngọc cùng tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

- Con nhỏ này ! Bộ chị lãng tai lắm hay sao mà em làm dữ vậy ?

Trúc An vừa lầu bầu , vừa bước ra mở cửa . Ước Ngọc nghểnh cổ lên , giọng khiêu khích :

- Vậy đó , quen rồi . Chị chịu không nổi sao ?

An chỉ biết thở dài . Ngoc . xưa nay vốn như thế , coi trời bằng vung.

- Có chuyện gì không ? - An hỏi

Ước Ngọc ngã dài xuống nệm , hai chân dang ra một cách thoải mái :

- Buồn chết đi được , ở đây chẳng có gì vui.

Nhìn Ngọc , An cũng thấy thương thương . Xa thành phố và những người bạn thân quen đúng là sự tra tấn đối với Ngọc.

Nghĩ vậy , An an ủi :

- Từ từ rồi sẽ quen thôi mà.

Ngọc bĩu môi :

- Cái xứ khỉ ho cò gáy này có quen thì ích gì , toàn là dân quê.

Vốn thẳng tính , An góp ý :

- Sao em lại nói vậy ? Cuộc sống của người dân ở đây cũng chẳng tệ lắm đâu . Ở chỗ thị trấn , em thấy đó , đâu có ít biệt thự.

- Nhưng cách chơi của họ cũng không phải là cách chơi của dân thành thị.

An cau mày :

- Ngọc à ! Nhiệm vụ hiện tại của em là phải học tập cho đàng hoàng . Năm nay là năm thi tốt nghiệp trung học , đâu có thể cchơi đùa mãi được.

Ngọc cười giọng mũi :

- Thôi đi bà chị . Tôi cần học để làm gì chứ . Gia tài ba để lại cho tôi cả đời ăn không hết . Tôi đâu cần làm ông này , bà nọ . Buôn bán như ba tôi đâu cần bằng cấp gì mà vẫn giàu như ai.

- Ngọc à ! Ở đời không chỉ có làm giàu.

Ngọc bật dậy , cười chế nhạo :

- Chị bao nhiêu tuổi vậy ? Định dạy đời tôi sao ?

Trúc An im lặng nhìn Ngọc . Nàng hiểu rõ mình không là gì của Ngọc để có thể thuyết phục cô bé . Nàng chỉ có tấm lòng , mà Ngọc thì tỏ ra bất cần sự quan tâm của nàng.

Ngọc nói tiếp :

- Nói tóm lại , tôi học chỉ để giết thời gian mà thôi.

Không đợi An nói gì , Ngọc bỏ chân xuống giường rồi đứng dậy ra ngoài.

- Chị cứ ở đây mà mơ mộng tương lai của mình.

Trúc An nhìn theo Ngọc , chỉ biết lắc đầu . Ngày xưa , Ước Ngọc học hành rất giỏi . Càng ngày , sự chiều chuộng mà con bé cảm nhận được từ gia đình đã làm Ngọc ỷ lại . Thế là những lần nói dối , những lần trốn tiết bỏ đi chơi . Lúc đầu , Ngọc còn tỏ ra sợ hãi mỗi khi cô giáo thông báo về gia đình . Nhưng lần nào bà Tường cũng có lý do để bao che , thế là Ngọc trở thành cô học trò đáng thương hơn đáng trách . Lâu ngày , Ngọc đã quen dần với những lần nói dối , dối thầy cô và dối cả gia đình . Trúc An biết , nhưng không làm gì được . Nàng chỉ là người dưng không ruột rà . Nghe đâu , gia đình bà Tường mang ơn cha mẹ nàng . Thế nên khi cha mẹ nàng đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông , nàng được ông bà Tường đem về nuôi dưỡng . Thế là Trúc An trở thành một thành viên trong gia đình kể từ năm nàng học lớp mười một . Cho đến giờ , này đã qua đại học Y Được và trở thành một nữa bác sĩ , nàng không cho phép mình quên.

Trúc An mở toang cánh cửa sổ.

Hơi lạnh buổi chiều của vùng cao nguyên ập vào , cái lạnh thật dễ chịu . Một chút ráng chiều còn đọng lại trên rừng cây chập chùng xa xa . Cái màu xanh hun hút chứa đầy bí ẩn tuyệt diệu của thiên nhiên.

An đóng cửa lại , len lén ra ngoài một mình . Nàng muốn tận hưởng sự thanh thản dễ chịu của khí trời vùng cao nguyên này.

Chân giẫm trên lối sỏi và trước mắt nàng là thảm cỏ xanh thật mềm . Tuột dép ra , An ngồi bệt xuống , tay mơn man trên cỏ.

- Ê ! Người đẹp kìa tụi bây.

Một giọng đàn ông vẻ giễu cợt cất lên đột ngột làm An giật mình . Nàng co chân lên , dáo dác tìm . Cách đó không xa , đứng sau mỏm đá là ba thanh niên đen nhẻm . Không biết họ xuất hiện từ lúc nào.

Cả ba tiến đến phía nàng . Một anh chàng tóc dài phủ đến gáy , cười toét miệng :

- Tao biết rồi , tụi bây ơi . Đây là người đẹp của Hồng Lâu Mộng đó.

Một tên còn lại trong bọn giờ mới lên tiếng , mắt anh ta cũng như hai người kia , cứ nhìn hau háu vào Trúc An.

- Hồng Lâu Mộng là gì mậy ?

anh chàng áo sọc lên tiếng từ lúc đầu , cốc vào đầu bạn :

- Ngu ơi là ngu . Cái biệt thự đẹp nhất khu này đó . Gái Sài Gòn hẳn hoi đó mày.

Những lời nói thật khó nghe . Trúc An nghĩ : có lẽ bọn họ là những người không đàng hoàng . Nàng vội đứng dậy.

- Ê ! Đi đâu mà vội vậy ? bọn anh cũng là dân Sài Gòn chứ không phải hạng tầm thường đâu.

Không trả lời trả vốn gì , Trúc An bước thật nhanh :

- Tạo ! - Các thanh niên lại gọi nhau - Mày làm ngơ sao ?

Thật nhanh , anh chàng tóc dài tên Tạo chỉ cần nhảy vài bước đã đứng trước mặt An . Nhìn mặt bọn thanh niên , Trúc An không khỏi hoảng sợ.

- Các anh làm gì vậy ?

Ba anh chàng vây quanh , tay khoanh trước ngực đầy vẻ khiêu khích :

- Có gì đâu . Bộ tưởng dân Sài Gòn là ngon lắm sao mà lại tỏ ra kênh kiệu như vậy ?

- Kênh kiệu hồi nào ?

- Vậy sao thấy bọn tôi lại bỏ đi như vậy ?

Những câu hỏi của họ đã làm Trúc An bình tĩnh trở lại . Nàng nói :

- Sao các anh không hỏi chuyện tôi một cách lịch sự hơn ?

Cả ba nhìn nhau . Sau đó , họ lại bật cười ha hả.

- Ê , Dũng ! Sao mày bất lịch sự vậy ?

- Ê , Hảo ! Mày không biết tôn trọng phụ nữ gì hết vậy ?

- Tạo ơi ! Em van anh hãy nói với em một cách êm ái hơn đi.

Cả ba thanh niên nối lời nhau giễu cợt Trúc An , làm nàng không khỏi tức giận . Nàng bước nhanh ra khỏi vòng vây . Anh chàng áo sọc tên Dũng đột ngột la lớn :

- Chưa nói hết chuyện mà , cảm phiền dừng lại đi tiểu thơ.

- Tôi không có gì để nói chuyện với các anh hết.

Tạo sấn lại gần nàng , mắt liếc trên chiếc cổ trần nõn nà :

- Saolại không ? Tụi anh có nhiều chuyện lắm đó.

Lần này thì Trúc An hốt hoảng thật sự . Nàng lùi lại rồi bất thần bỏ chạy . Phía sau lưng nàng , tiếng la hò của ba tên thanh niên làm hồn phách An bay mất tiêu hết.

- Chạy không thoát đâu em cưng.

- Nhanh lên tụi bây.

- Chẳng lẽ không bắt được nó hay sao mà mày hối.

Chân cẳng Trúc An mỗi lúc một rụng rời . Nàng ngoái lại nhìn , thấy ba anh chàng không còn cách nàng bao xa . Ba cái miệng họ đang cười toét ra , trông thật nham nhở :

- Ui da !

Trúc An vấp phải cục đá , gối nàng khuỵu xuống . Thôi chết rồi ! Ba anh chàng kia cũng vừa chạy đến . An hoảng hồn , nước mắt ứa ra , vừa đau lại vừa sợ.

Giọng anh chàng Tạo cợt nhã :

- Trời ơi ! có sao không chị Hai ? Chảy máu chân rồi kìa.

- Để anh cõng về nhà nghen.

Chợt một giọng gay gắt hỏi :

- Tụi bây làm gì vậy ?

Cánh tay của ai đó trong ba anh chàng vừa giơ ra lại rụt về . Phía sau họ , một thanh niên cao lớn xuất hiện . Trúc An ngẩng lên chạm p hải đôi mắt sáng quen quen . Đúng rồi , đây là anh con trai của người đàn bà điên mà Trúc An đã gặp hôm nọ.

Ba anh thanh niên cùng gọi :

- Ủa ! Anh Vũ !

- Tụi bây làm gì người ta vậy ?

Dũng cười hì hì :

- Đâu có làm gì . Tụi em tính đùa chút thôi mà.

Vũ , tên của chàng trai , cau mày :

- Đùa gì kỳ vậy ? Người ta té rồi kìa.

Tạo gãi gãi đầu :

- Tụi em có bảo chị ấy đứng lại , nhưng chỉ cứ chạy đó mà.

Vẫn giọng nghiêm nghị , Vũ nói :

- Thôi , tụi bây về đi . Tối ngày cứ đi phá phách người ta.

Thật lạ , giọng Vũ nghe thật ôn hoà , thế mà ba anh chàng lại riu ríu nghe theo . Trúc An quên cả đau , tò mò nhìn theo :

- Cô có sao không ?

- Dạ , không.

Mắt Vũ dịu xuống :

- Cô đừng trách . Tụi nó hầm hừ như vậy chứ không hại ai đâu.

- Sao anh biết là không ? - Trúc An bực dọc - Khi nãy , họ đã làm tôi hết hồn hết vía.

Vũ bật cười , và Trúc An nhận ra nụ cười làm khuôn mặt anhchàng sinh động hẳn lên.

- Chúng tôi cùng sinh sống với nhau nhiều năm ở đây . Tụi nó ồn ào và trông dữ dằn như vậy , nhưng toàn là người lao động hiền lành . Chỉ có tật là thích trêu ghẹo người khác.

Trúc An ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

- Không biết tôi còn gặp được bao nhiêu người như vậy . Lần này thì trầy chân lần sau chưa biết sẽ ra sao.

- Coi bộ cô là người khó tính đó . Thay mặt ba đứa này , thành thật xin lỗi cô.

Trúc An đứng lên , nhăn mặt vì rát nơi vết trầy . Vũ im lặng nhìn nàng.

- Tốt nhất , anh bảo họ đừng bao giờ đùa giỡn như lúc nãy . may là tôi không bị đau tim.

- Bây giờ cô có thể về nhà một mình được không ?

- Được chứ.

- Vậy thì cô về đi.

Trúc An cau mày :

- Ngộ nhỉ . Tôi đứng đây bao lâu là tùy tôi chứ . Hay đây là đất của anh ?

Vũ ngẩn ra , thoáng ngạc nhiên :

- Làm gì khó tính dữ vậy ? Tôi chỉ lo cho cô thôi mà.

- Anh bảo nơi này mọi người hiền lành lắm , tại sao cần phải lo cho tôi như vậy ?

Vũ lắc nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán :

- Từ trước đến giờ , nơi đây vốn bình yên , nhưng biết đâu từ nay trở về sau , mọi việc sẽ không còn như trước.

Trúc An chăm chú nhìn Vũ :

- Sao lạ vậy ?

Vũ dường như tránh né ánh mắt của An , giọng chàng trầm :

- Tôi cũng không rõ nữa.

Rồi đột ngột , Vũ đổi giọng :

- Sắp tối rồi , sương nhiều lắm đó . Cô hãy về đi.

Trúc an gật nhẹ , chân bước :

- Nè ! Cô bé . ..

An dừng chân . Phía sau nàng , Vũ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

- Có chuyện gì ?

- Tôi . . . tôi gọi tên cô bé là gì ?

Một nụ cười nhẹ trên môi cô gái :

- Tôi là Trúc an.

- Trúc An . Tên nghe hay lắm.

- Thôi , tạm biệt anh.

- Khoan đã , Trúc An.

- Gì vậy , anh Vũ ?

Giọng Vũ thật nhẹ :

- Lau nước mắt đi , kẻo ba mẹ cô sẽ lo đó.

Trúc An gật nhẹ , quay đi thật nhanh . Nàng không muốn bất cứ ai nhìn thấy nàng tủi thân . Ba mẹ không còn , đâu có ai quan tâm thực sự tới những vui buồn hàng ngày nàng phải trải qua . Nhưng chàng trai này tự dưng lại thốt ra những lời như vậy , y như là hai người đã quen thân với nhau từ lâu lắm .