Chương 1
Cánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết– Nó có thật ! – Nàng thầm nghĩMắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành một vùng sáng âm u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa hiện ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả thật chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó– Không phải ảo ảnh ! Nó ở đây…Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy– Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủNhưng khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Một lực hút bất thình lình xuất hiện. Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng càng thêm đuối sức. Cảm giác mệt mỏi dần biến thành sự buông xuôi, mà buông xuôi bao giờ cũng dễ chịu …~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Nàng sẽ chết sao? Rốt cuộc thiên đường hay địa ngục đang chờ đợi nàng? thiên đường nghiễm nhiên tốt nhưng nhỡ quỷ sai sẽ bắt nàng xuống địa ngục thì sao??? Nàng quả thực không cam tâm nha…– Oa…Oa….Ông trời ơi, đức mẹ ơi, đức phật và chúa ZêSu đáng kính … Sao các ngài lại bạc đãi con như vậy ? Các ngài đã cho con vẻ đẹp của các thiên thần cớ sao lại tước mất mạng sống của con . Dù con có luôn nói không cần nhưng không có nói muốn vứt đi nha…– Ngươi…. Không sao chứ? – Giọng nói ôn hòa cất lên khiến nàng lập tức im lặng , mắt hạnh chớp chớp nhìn về phía phát ra tiếng nói.– Ngươi….. Oa…Oa .. Ngươi đích thị là quỷ sai muốn bắt ta đi a, ta vẫn chưa tận số mà– Ngươi….– Cầu ngươi a. Ta còn mẹ già em nhỏ, hiện tại không thể chết . Ngươi không thương ta cũng phải nghĩ tới thế hệ tương lai của đất nước. Ta là hi vọng của nhân dân , của Đảng ….- Triệu ma ma còn chưa kịp nói hết câu , Hàn Hiểu Tuyết lại tiếp tục thao thao bất tuyệt– Ngươi…VẪN CHƯA CHẾT …. , bổn cô nương đã cứu ngươi . Nụ cười nửa miệng vẽ trên khuôn mặt tuy không còn trẻ trung nhưng vẫn giữ được nét sắc xảo không phải ai cũng có của Triệu ma ma. Không khó có thể nhận ra vị ma ma này trước kia cũng là một mĩ nhân khuynh thành.– Ta chưa chết? … Ngươi muốn lừa ta sao? Không có cửa đâu . Ngươi không phải quỷ sai thì chắc chắn là Mạnh bà nha. Canh đâu, đại tiểu thư nhà ngươi cũng đang khát – Vừa nói dứt lơi, Hiểu Tuyết liền đi tới đi lui tìm “canh”, nàng đã uống nước hồ nhiều đến mức sắp bị đột tử mất rồi– Tiểu nha đầu, nhà ngươi ở đâu mà một mình đến nới vắng vẻ như này ? – Triệu ma ma vừa nói vừa nheo căp mắt phượng hơi xếch lên thăm dò Hàn Hiểu Tuyết , nha đầu này nhan sắc không hề tệ , thậm chí là rất đẹp . Từ nhỏ tới lớn gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng họ Triệu cũng phải công nhận không ai có thể sánh với vẻ đẹp của nha đầu này . Mặc dù nàng ăn nói không có chút ý tứ kiêng kị nhưng xem ra bà đi chuyến này quả thật không thấy hối hận – Ngươi có muốn trọn đời hưởng vinh hoa phú quý không?– Ta cóc cần , đại tiểu thư ta chỉ cần kim cương 100 cara, vừa thực tế lại không mất giá. Thời buổi này , có đầu óc như ta thì đi đâu cũng sống được – Hàn Hiểu Tuyết vừa lớn tiếng vừa đưa tay vỗ ngực– Kim cương ?– Đúng a , ngươi không biết sao ? À mà cũng phải , ngươi là người cổ đại thì làm sao biết đến…. – Nàng đang nói đột nhiên im bặt , nàng vừa nói gì vậy? Người cổ đại ? Hiểu Tuyết mắt mở to nhìn chăm chăm vào Triệu ma ma lúc này vẫn đang đứng yên bất động– Ngươi là người gì đấy?– Ta là người chứ người gì? – Triệu ma ma cũng trừng lớn mắt, nha đầu kia đúng là đáng thương, có vài phần nhan sắc mà đầu óc lại không bình thường. Aizzzz… Đúng thật là ông trời không ưu ái ai quá bao giờ– Ta đương nhiên biết ngươi là người , ý ta là ngươi là…diễn viên sao ?…có đạo diễn ? Quay phim a…- Hiểu Tuyết như vỡ lẽ, lập tức cúi đầu chỉnh lại trang phục nhưng lại lần nữa nàng đứng hình. Trời ạ ! nàng đang mặc cái thứ gì trên người thế này ? . Khoan, sợi dây chuyền mama iu quý mua tặng nàng mừng nàng vào đại học cũng không thấy đâu…– Aaaaa…. Tiền của ta, bảo bối của ta, ta mất hết rồi , ta sống thế nào đây…Oa..– Nha đầu, muốn đi cùng ta không? Ta đảm bảo ngươi sẽ có cuộc đời giàu sang vàng bạc châu ngọc không thiếu – Triệu ma ma như bắt được vàng, hai mắt sáng ngời , bao dung nắm lấy tay Hiểu Tuyết– Đi đâu? – Nàng ngây người, đôi mắt ngấn lệ vạn phần xinh đẹp nhìn Triệu ma ma– HOÀNG CUNG…