Chương 1 - Chu gia thải thải
Nàng giống như một cái bánh bao, một cái bánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơ khả ái hoạt bát, một cái bánh bao nhỏ thế nhưng lại tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư hoạ, năm đó lúc nàng được sinh ra, cha nàng lần đầu tiên nhìn thấy liền bị gương mặt tròn phúng phính ấy chọc cho cười vang, thật đúng là bảo bối nữ nhi ngoan của ông, thật đúng là, cái bánh bao. . . . . .Một cái bánh bao nghịch ngợm lại thích gây sự.Nàng mặc váy đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại nhẵn nhụi, thổi nhẹ cũng có thể bị xây xát, hai má hồng như quả táo chín, đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, khi nàng nói chuyện làm người ta yêu đến nỗi muốn cho vào bọc mà mang về, để trong lòng mà yêu thương.Đúng vậy nha, ai ai cũng ưa nàng, Chu phủ trên dưới đều đắc ý, bảo bối được toàn bộ mọi người cưng như của lạ, nhưng chỉ trong lơ đãng, lúc mà mọi người không hề phát giác, thân thể tròn tròn của tiểu bảo bối kia, đã tròn đến không thể nào cứu vãn được. Nơi quen thuộc nhất của Thải Thải, phòng bếp và thư phòng, Thải Thải thích nhất chính là đi một vòng quanh phòng bếp, bốc lên hai quả táo thật to, trong túi lại nhét thêm một gói điểm tâm, trở lại thư phòng đọc kinh duyệt sử, vừa thử nghiệm tư vị sảng khoái trong miệng, vừa ngao du trong dòng lịch sử mênh mông trên dưới ba ngàn năm của Kim Bích vương triều.Có một lần, tất cả mọi người không ai nhìn thấy Chu Thải Thải, nghe nói nàng có một thúc thúc từ Tây Vực trở về không mang gì nhiều, chỉ cho bảo bối Chu Thải Thải một chồng lớn ký sự Tây Vực, bởi vì thúc thúc nàng xem nhẹ việc chữ viết Tây Vực và Trung Nguyên rất khác biệt nhau, mà Chu Thải Thải căn bản đọc không hiểu, vì thế để đọc cho được quyển sách này, nàng nhốt mình trong thư phòng hơn một tháng, chờ khi đại công cáo thành, nàng từ phòng đi ra, thân thể tròn trĩnh do thiếu khuyết hoạt động kia lại càng trở nên thêm tròn. . . . . . So với mặt trăng trên trời lại còn tròn hơn.Vừa vặn lúc đó cô họ của nàng đã mười mấy năm không sống ở kinh thành trở về, vừa mới vào cửa liền bị thân thể tròn vo của nàng lỗ mãng đụng phải nên ngã lăn quay ra đất. Cô họ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, rốt cục mới thốt lên được một câu, “Ai u, con chính là bảo bối Thải Thải của cô sao? Ai u, bảo bối nhỏ à, con thật đúng là cần phải giảm béo nha. . . . . .”Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Chu gia lớn bé đột nhiên giống như bị người ta đánh thức, quả thật đúng vậy, nhìn Thải Thải đúng là hơi tròn một chút, đại khái. . . . . . đại khái. . . . . . đúng là cần phải giảm béo một chút mới được.Nhưng giờ phút này cái bánh bao nhỏ ấy tựa như một con mèo tham ăn dựa vào Chu bá ở phòng bếp, chờ ông dỡ vỉ hấp lên, lấy món điểm tâm hình dạng giống mấy chú thỏ ra ngoài. Chu bá cũng thật thương Thải Thải, bàn tay vừa sờ lên bệ bếp một cái liền biến ra một khối đường hoa quế, thuận thế nhét vào cái miệng anh đào khéo léo đáng yêu của Thải Thải. Chóp mũi hơi nóng bốc lên, mái tóc của nàng bị hơi nước làm cho bết vào trán, bàn tay mũm mỉm vén nó lên, lại làm cho mu bàn tay hiện ra ba bốn năm cái vết nho nhỏ. Thích ý, nàng kiễng chân mong đợi.“Tiểu thư, hôm qua lão gia mới dặn hạ nhân trong nhà không được lén làm đồ ăn cho cô, tốt xấu tiểu thư nên nhẫn nại vài ngày được không? Chờ đến lúc cô gầy lại, lão lại làm một bàn thức ăn thật lớn bù cho cô! Ai, thật ra không biết bọn họ nghĩ gì, béo thì sao, ăn được chính là có phúc nha, lão xem tiểu thư chính là người có phúc từ nhỏ rồi.” Nói xong, lại đau lòng vì cái lệnh cấm tiểu thư ăn chiều của lão gia, “Cơm chiều cũng không cho người ta ăn, đói bụng làm sao chịu được chứ!” Nhìn mẻ bánh bao vừa làm xong liền bọc lại đưa cho Thải Thải: “Lén mang về phòng, đừng để lão gia thấy được.”