Chương 1
"Hôn nhân đau đả thật Là tình yêu kết thành Nay mai về cõi đất Gởi lại tình nơi anh." (Trích thơ Đức Mẫn) Trời báo, mưa lớn, sấm giăng chớp giật. Những cơn mưa giông hung tợn từ cõi xa xăm nào kéo về như muốn nghiền nát vạn vật bằng sức mạnh vô hình của nó. Cứ thế, bầu trời như một người bị ai bôi đầy lọ bẩn lên mặt. Cứ thế, mưa ào ào trút xuống, vẻ như muốn nhận chìm trần thế. Chưa bao giờ có một cơn bão lớn như vậy. Thành phố với những cây đại thụ cao thấp đủ loại, những tòa nhà nguy nga tráng lệ, ẩn núp đằng sau đó không ít những dãy nhà lụp xụp và cả những cao ốc chọc trời mới xây... Tất cả như đều nín thở, run rẩy trong cơn bão lớn. Hàng giờ... liền trôi 1ua, cơn bão vẫn tiếp tục quét bằng cái đuôi như đuôi con khủng long đầy sức mạnh. Mưa vẫn rơi và gió vẫn gào thét giữa trời những âm thanh man dại. Không ai dám ra đường, không ai dám hé cửa. Vậy mà ở một biệt thự cổ vẫn còn một cửa sổ ơ hờ hé mở. Chẳng hiểu người ta quên đóng hay cố tình khôg đóng để mặc cho mưa gió ùa vào. Gió thổi tung những chiếc rèm cửa màu trắng, gió lay động chùm bông "phong linh" treo ở giữa nhà. Gió nhảy cả lên những phím đàn trắng ngà từ chiếc dương cầm mở sẵn nắp và dườn như đã làm bật lên nhữg âm thanh vô nghỉa. Nhìn bao quát hơn sẽ thấy đó là một gian nhà khách tuyệt đẹp. Gian phòng khách lộng lẫy rất nhiều đồ vật quý giá như chứng nhận cho sự giàu có của chủ nhân ngôi nhà. Nửa tháng trước, trong ngôi nhà này có một người đàn ông qua đời. Giờ chỉ còn lại một người đàn bà, một góa phụ tuổi ngoài năm mươi vẻ mặt lúc nào cũng u hoài, buồn khổ. Mưa mặc mưa, gió mặc gió, có vẻ như cơn bão đáng sợ ngoài trời chẳng lay động gì đến bà. Bà vẫn ngồi im bất động trên chiếc ghế sofa rộng màu xám trắng. Trang phục màu đen, khăn choàng đầu màu đen, tất cả làm tăng thêm vẻ ảm đạm nơi bà. Bà ngồi đó mà như đắm chìm trong quá khứ. Một quá khứ khắc nghiệt, một quá khứ đã đẩy bá từ một tiểu thư trở thành "kẻ lang thang". Một quá khứ đưa bà từ người giúp việc lên thành bà chủ. Những ngày cực khổ, những ngày hạnh phúc, tất ca bà đều đã trải quạ Chỉ tiếc rằng người đàn ông đã bỏ bà mà đi trước để lại một mình cô độc giửa ngôi nhà đầy ắp những kỷ niện này. Bà chính là bá Tâm Như - người đã đến ngôi nhà này khi còn rất trẻ và ở lại cho đến bây giờ, khi làn da nhăn nheo và mái tóc pha sương. - Thưa bà. Cho phép con đóng cửa sổ lại, kẻo bà bị lạnh Người hầu gái xuất hiện, phá tan sự tĩnh nịch, nặng nề. Bà Tâm Như ngước nghìn cô gái trẻ mà cách đây mấy hôm, bà vừa chọn vào giúp viêc cho bà cũng là để có người trò chuyện với bà nhằm tạo đi sự vắng vẻ cô quạnh. Cô hầu gái có cái tên rất thôn dà : Mận. Dáng người quê kệch, nhưng được cái thật thà và hiền lành giống như bà thuở xưa. Bà nhìn Mận trìu mến: - Cong đóng cửa lại đi. Mận bước đến đóng cửa sổ và nhanh nhẹn đi lấy cây lau khoảng nhà bị gió mưa tạt vào ướt đấm. Bà Tâm Như rời khỏi ghế đến vuốt ve trên chiếc đàn dương cầm một lúc rồi đóng nắp đàn lại. Mận nhìn vẻ tha thiết thương yêu của bà đối vời cây đàn dương cầm liền lên tiếng hỏi: - Bá ơi! Bá biết đàn không? Bà ngẩn người ra rồi hơi mỉm cười, lắc đầu: - Bà không biết đàn, nhưng ông biết. Ông đàn và hát hay lắm. Tối nào, ông cũng đàn và hát cho bà nghe. Khi thì ông hát tiếng mình, khi thì ông hát tiếng Tây. Tiếng mình bà hiểu còn tiếng Tây thì bà mù tịt, như giọng ông hát thì không chê vào đâu được. - Sao bà không bảo ông dạy cho bà đàn? - Dạy đàn ư? Bà Tâm Như lại ngẩn ra. Quả thật suốt mấy mươi năm bên cạnh ông, bà chưa từng nghĩ đến điều này. Dạy đàn. Nếu bà yêu cầu chắc ông sẽ dạy... Nhưng bà đã không nhớ đến, bởi vì trong nog6i nhà náy, một mình ông biết đàn, biết hát là quá đủ rồi, đâu cần đến bà nữa. Vả lại, ông cũng không nên giống như người đàn bà thuộc dòng tộc Huế cao quý ấy. Người đàn bà từng là bà chủ của bà, người đàn bà xinh đẹp, người đàn bà biết nói tiếng Tây, biết hát tiếng Tây, người đàn bà đàn dương cầm rất giỏi. Khe khẽ thở dài, vẻ mặt bà Tâm Như thoáng nét đăm chiêu, nhưng bà vẫn không quên trả lời câu hỏi của Mẫn. - Bà không biết đàn, cho dù có dạy bà cũng không biết. - Thưa bà. Đến giờ dùng cơm rồi. Đã bảy giờ tối rồi sao? Bà Tâm Như đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc cổxưa treo trên tường rồi gật đầu dưới theo Mận sang phòng ăn. - Chiều tối nay ăn món gì hở Mận? - Thưa bà. Cá rô kho tộ và canh chua bông so đũa. Con nấu mỗi thứ một ít vì con biết bà rất thích các món này. Bà Tâm Như có vẻ hài lòng ngồi xuống ghế. Mận bới chén cơm cho bà và bới một chén để cạnh bên. Chén cơm đó là của ông, bà bảo Mận làm vậy vì bà muốn bữa ăn nào cũng có ông ngồi bên cạnh. Cơm canh bốc khói thật là ngon, nhưng bà chỉ ăn một chén và thế là xong bữa cơm. Sau bữa cơm tối, bà đi quanh quẩn một lúc rồi trở về phòng ngủ của mình. Mưa gió ngoài trời đã bớt sự hung hãn. Bên trong căn phòng ấm cúng, bà không biết phải làm gì ngoài việc ngồi một mình im lặng. Ông mất đã nhiếu ngày, nhưng hình bóng và hơi ấm của ông như vẫn còn đau đây thật rõ. Giọng cười khoáng đạt của ông, giọng nói âm vang của ông và rồi cơn bạo bệnh đã trút lên con người của ông. Mỗi lần nhớ lại, bà đều nghe con tim đau nhói và nước mắt dầm tuôn. Chính tại căn phòng này bà đã ôm ghì ông trong vòng tay khi ông trút hơi thở cuối cùng. Cũng tại căn phòng này, bà đã trở thành vợ của ông, một người vợ đã không còn trong trắng và khi bà sụt sịt kể lại những chuyện u ám ngày xưa của bà thì ông ôm bà trong vòng tay và rơi lệ. Thật ra, ông khóc thương cho bà hay ông khóc vì trái tim của ông đang tan nát, bà cũng không rõ. Nhưng mãi mãi, những hồi ức xấu xa hay những kỷ niệm đẹm tuyệt vời đó đều sẽ ở lại ngàn năm trong trái tim quả phụ.